Phó Tư Dịch tỉnh lại đã là nửa giờ sau, anh vừa mở mắt đã thấy ánh mắt Trầm Hoan ôn nhu chăm chú.

“Tỉnh?” Cô hỏi trước một câu vô nghĩa.

Phó Tư Dịch gật gật đầu, nhìn cô vẫn là cười, tay liền duỗi đến trên bụng cô, “Trưa em ăn cơm?”

“Ăn, em........” Trước ánh mắt như nhìn thấu hết tất cả của Phó Tư Dịch, Trầm Hoan rốt cuộc lẩm bẩm, “Em chỉ uống một chút cháo.”

Phó Tư Dịch thở dài, “Anh biết mà........” Anh ngồi dậy, chuyển tới một bên bưng một đĩa điểm tâm ra, đưa đến bên miệng cô một miếng, “ Ăn trước một chút lót bụng, buổi tối anh mang em ra ngoài ăn.”

Anh biến ra điểm tâm như một nhà ảo thuật, Trầm Hoan rất vui vẻ, thỏa mãn bò dậy, dựa vào gối đầu, đem chiếc đĩa trên tay Phó Tư Dịch nhìn một lượt, ngạc nhiên nói, “Còn có viên chiên?”

Phó Tư Dịch bất động thanh sắc, “Ừ, khoai lang tím.” Cô thích ăn khoai lang tím. Chị Trương làm khoai lang tím viên ăn ngon nhất, nhưng lại không thường làm, thông thường khi có khách đến nhà, hay là khi mẹ anh muốn ăn, chị Trương moi có thể rút ra chút thời gian rảnh để làm, bằng không anh cũng sẽ không......

Phó Tư Dịch nghĩ đến cảnh tượng ở nhà vừa rồi, không ngăn được đưa tay lên ấn trán.

Đại khái là anh có chút động kinh đi.

Bên ngoài là bột chiên giòn vàng óng, bên trong là khoai lang tím, Trầm Hoan đưa tới bên miệng, chỉ vừa mới nhấm nuốt một chút, đôi mắt liền sáng lên, “Ăn ngon thật.”

“Lần sau lại mang cho em.” Anh hứa hẹn.

“Lần sau? Lần sau anh còn đi công tác chỗ đó nữa sao?” Đến bây giờ Trầm Hoan còn nghĩ đây là đồ mang về khi Phó Tư Dịch đi công tác.

Phó Tư Dịch khựng lại, tiện đà gật đầu, mơ hồ ừ một tiếng.

Trầm Hoan không để ý, nhón một viên đưa tới bên miệng Phó Tư Dịch, Phó Tư Dịch nhìn ánh mắt chờ mong của cô, thoáng hạ mày, vẫn là mở miệng, Trầm Hoan thuận thế ném vào.

Anh giống như nghe được bùm một tiếng, Phó Tư Dịch ghét bỏ mà nhìn cô, ngại động tác thô lỗ của cô.

Trầm Hoan le lưỡi liền cười.

Đại khái là bởi vì thích người cho ăn, nên đồ ăn bình thường không ăn lúc này cũng có một hương vị khác.

Trầm Hoan lại cho anh một viên khác, chính mình cũng ăn thêm vài miếng, nhớ tới buổi tối Phó Tư Dịch còn mang cô ra ngoài ăn cơm, liền không dám ăn nhiều nữa.

Trầm Hoan từ phía sau Phó Tư Dịch để chiếc đĩa lên tủ đầu giường. Phó Tư Dịch hỏi cô, “Không ăn nữa?”

“Vâng, ăn no rồi.” Trâm Hoan đặt đĩa xuống.

Phó Tư Dịch nhìn đồng hồ kéo bức màn lên, nhẹ nhàng cười, hắn chỉ nhẹ nhàng lật người một cái, liền nhẹ nhàng đem cô đè dưới người.

Trầm Hoan phục hồi lại tinh thần, Phó Tư Dịch liền cắn vành tai cô, trầm giọng hỏi, “Mấy ngày nay có nhớ anh hay không?”

“Có.” Cô thành thành thật thật trả lời.

Phó Tư Dịch lại cười, rời khỏi vành tai đã nóng, mặt dán vào mặt cô, đôi mắt cực nóng đối diện hàng mi đang xấu hổ, anh hỏi, “Vừa rồi đã ăn no rồi?”

Anh đã tắm, trên người thay đổi thành áo ngủ, vừa rồi trong lúc dây dưa, tay Trầm Hoan gác trên lưng anh, ý thức được việc sẽ phát sinh, Trầm Hoan nhỏ giọng đáp lại, “Không… em còn không có ăn no.”

“Phải không? Kiểm tra một chút.”

Đây là muốn kiểm tra như thế nào? Trầm Hoan ngẩn ra, tay Phó Tư Dịch liền gọc theo vạt áo trượt vào, cô cảm thấy anh xoa nhẹ vài cái dưới bụng nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên, đứng đắn nhìn cô, “Đúng là chưa no, nhưng cũng đủ trong nửa giờ.”

Nửa giờ?

Trầm Hoan cảm thấy hoa mắt.

Trầm Hoan ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người anh, là loại sữa tắm anh hay dùng để trong phòng tắm. Khi Phó Tư Dịch không ở đây, ngày hôm qua cô còn lén dùng trộm, nếu bị Phó Tư Dịch biết được, cô sẽ bị anh cười chết.

Trong lúc đang thấp thỏm, quả nhiên, Phó Tư Dịch ngẩng lên từ hõm vai Trầm Hoan, khuôn mặt hài hước cười đến rất quá phận, “Dùng sữa tắm của anh?”

Trầm Hoan lúc này chỉ muốn tìm một cái động để chui vào, cô đem chính mình vùi càng sâu vào trong lòng anh, tránh né ánh mắt anh.

Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện này không biết bao nhiêu lần, Phó Tư Dịch biết phương pháp khiến cô động tình nhanh nhất. Vòng eo cô rất nhạy cảm, anh thoáng chạm vào, Trầm Hoan liền nhịn không được mà co rúm.

Anh thường xuyên cắn vành tai cô, nhiều thời điểm là dùng để phân tán sự chú ý của cô, lúc này Phó Tư Dịch sẽ một chút một chút lộ ra khát vọng, cô ngượng ngùng nhưng cũng dung túng anh, anh hứng thú sẽ làm mấy tư thế, Trầm Hoan mỗi lần đều là ủy ủy khuất khuất mà theo anh.

“Anh vào được.” Anh nhẹ nhàng tiếp đón, rồi sau đó liền xong đi vào, Trầm Hoan kêu lên một tiếng.

Bọn họ quả thật rất phù hợp, cô chính vì anh mà sinh ra.

(tỉnh lược nhiều nhiều chữ)

………………..

**

Trải qua một hồi □□ cô vừa mệt vừa đói bụng, đò ăn mới bưng lên, Trầm Hoan nhịn không được thấy hơi đói.

So sánh với cô, Phó Tư Dịch vẫn là bộ dạng tinh lực tràn đầy, anh thong thả ung dung cắt thịt bò, một chút đều không nóng nảy, ngẫu nhiên sẽ dừng lại nhìn Trầm Hoan nuốt đồ ăn không chút hình tượng.

Thấy Phó Tư Dịch thường xuyên nhìn mình, Trầm Hoan nhịn không được thu liễm chút, Phó Tư Dịch đem bò bít tết cắt xong đặt sang đĩa của cô, “Chút nữa còn muốn ăn gì không?”

Trầm Hoan tinh tế cảm thụ tình huống bụng đang reo hò, chỉ đành thành thật gật đầu, cô xác thật là còn muốn ăn thêm nữa.

“Như thế nào mà đói như vậy? Rõ ràng người xuất lực chính là anh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương