Phó Tư Dịch trở về vào buổi sáng, không có thông báo cho Trầm Hoan là muốn cho cô một bất ngờ, nhưng mà máy bay vừa hạ cánh, mẹ anh gọi điện thoại thúc giục hắn trở về ăn cơm.

Đương nhiên là không phải đơn giản là ăn cơm như vậy, chỉ sợ là thấy tai tiếng hai ngày qua nên tìm anh nói chuyện.

Khi anh mở cửa nhà, Phó Gia Trạch vui mừng chạy đến, ôm lấy đùi anh, thân thiết kêu một tiếng cậu.

Phó Tư Dịch bế Gia Trạch lên, đồng thời bất động thanh sắc nhìn nhị lão đang nghiêm chỉnh ngồi trong phòng.

“Gia Trạch, mau vào phòng làm bài tập, một lúc nữa lại xuống ăn cơm.” Thanh âm bà Phó nhàn nhạt.

Gia Trạch rầu rĩ từ trên người Phó Tư Dịch trượt xuống, không tình nguyện về phòng, ông Phó đầu gối đặt tờ báo, nghe vậy ho nhẹ một tiếng, ngắm con trai liếc mắt một cái.

“Ba, mẹ.” Phó Tư Dịch gọi một tiếng, ngồi xuống một bên.

Ông Phó ừ một tiếng, bà Phó không nói lời nào.

“Hôm nay tôi đến, chị Trương chuẩn bị món ngon gì nào?” Chị Trương đang bày trái cây ở trên bàn trà, Phó Tư Dịch sau khi cắm miếng dưa hấu, cười hỏi.

“Có nhiều, có thịt kho tàu cậu thích, cá chép dấm đường. Bà còn dặn riêng tôi.............”

“Chị Trương, chị đi nấu cơm trước đi.” Bà Phó vội đánh gãy lời chị Trương, chị Trương sửng sốt, lúc sau liền hiểu rõ mà đi vào nhà bếp.

Phó Tư Dịch làm như không thấy, vẫn hứng thú bừng bừng mà cắm thêm một miếng dưa hấu, một bên còn khen ngợi. Ông Phó thoáng nhìn vợ càng lúc càng giận, vội đưa mắt ra hiệu cho con trai, để anh đừng quá làm càn.

Phó Tư Dịch làm như không biết dụng tâm lương khổ của cha già, ngược lại quan tâm hỏi, “Ba, mắt ba làm sao vậy?”

Ông Phó không còn lời nào mà trừng mắt nhìn con trai giả hộ hồ đồ, bà Phó biết tính tình con trai xưa nay, cũng không cho chính mình mặt mũi, đơn giản khởi đầu nói, “Trên tin tức có phải sự thật không?”

Phó Tư Dịch đem miếng dưa hấu cuối cùng ăn xong, đem cây xiên hoa quả ném vào thùng rác, lúc này mới không nhanh không chậm gật đầu, thừa nhận nói, “Con cùng Trầm Hoan đang tìm hiểu.”

“Còn chuyện nói cái gì mà tiềm quy tắc, rốt cuộc là như thế nào?” Phó gia là dòng dõi thư hương, bà Phó sinh hai trai một gái, con cả kế tục, đang làm phiên dịch viên. Con gái duy nhất tuy mất sớm, nhưng cũng là giáo viên, con trai thứ hai Phó Tư Dịch thời trẻ phản nghịch một hai muốn làm ca sĩ, bảy tám năm trước lại tuyên bố rời khỏi, hiện giờ lại làm doanh nhân.

Gia cảnh Phó gia thanh bạch, chưa bao giờ có lời nào không tốt truyền ra, bà Phó vừa thấy tin tức, liền nóng nảy, chạy nhanh đem con trai kêu trở về hỏi rõ sự việc.

Biết khúc mắc của mẹ, Phó Tư Dịch cũng không gạt, đem việc của anh cùng Trầm Hoan đại khái nói rõ cho hai người nghe, đương nhiên là việc trọng sinh vớ vẩn sẽ không nói tới.

Ông Phó nghe xong, thở dài một tiếng, đem báo trong tay đặt xuống, nói với vợ, “Tôi đều nói phải tin tưởng Tư Dịch, con làm việc có chừng mực, sẽ không xằng bậy.”

Bà Phó hừ một tiếng, “Cũng không biết con rốt cuộc nghĩ như thế nào, lúc trước một hai phải ly hôn với A Dung, một cô gái tốt như vậy, con nói ly hôn liền ly hôn, một chút tình cảm cũng không màng, giờ lại vừa ý một tiểu minh tinh.”

“Mẹ.” Phó Tư Dịch hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng lên, “Con cùng Thẩm Dung là chuyện đã qua, mẹ không cần nhắc lại, huống hồ con tính sẽ cưới Trầm Hoan, là muốn cử hành hôn lễ. Con biết hiện tại mẹ vẫn còn liên hệ với Thẩm Dung, trước kia thì thôi, về sau mẹ không cần lui tới nữa.”

“Ông nghe xem, con trai ông đang nói cái gì!!” Bà Phó kích động, vội muốn chồng tới nói chuyện giúp mình.

“Khụ khụ, Tư Dịch con nói chuyện với mẹ con như thế nào?” Ông Phó khí thế trước sau không đủ.

Trong mắt Phó Tư Dịch tối đen không rõ cảm xúc, thoáng nhìn sắc mặt cha mẹ nhưng lại không nói gì nữa.

Một lát sau, chị Trương lục tục mang cơm trưa lên, nghĩ Trầm Hoan còn đang sinh bệnh ở nhà, Phó Tư Dịch cũng không có khẩu vị, chỉ ăn tượng chưng một lát.

Ông Phó thấy con trai còn nửa chén cơm, ánh mắt vô định, thất thần, trong lòng liền hiểu rõ, ông mặt không biểu tình hỏi, “Gần đây công việc bận rộn phải không?”

“Vâng, rất bận.”

“Ăn xong liền đi thôi, chờ qua đợt này, đem cô bé tới ăn bữa cơm.”

Ý tứ này là ngầm đồng ý.

Ánh mắt Phó Tư Dịch sáng ngời, bật cười, nhẹ nhàng nói vâng.

Bà Phó hung hăng trừng mắt liếc chồng một cái, lại cũng không nói lời phản đối, thấy con trai không đi, đôi mắt vẫn nhìn đĩa kim hoàng viên trên bàn cơm, không khỏi hỏi, “Con nhìn cái gì?”

Phó Tư Dịch xấu hổ khụ một tiếng, “Mẹ, chị Trương hôm nay làm món này rất ngon, con mang một chút về ăn.”

Sắc mặt bà Phó trầm xuống, ông Phó lại cười ha hả mở miệng, “Mang đi mang đi, thích ăn thì mang đi.” Nói xong còn kêu chị Trương tơi mang đồ đi gói lại.

Chờ sau khi Phó Tư Dịch mang theo đồ ăn đi, ông Phó an ủi vợ, “Đừng tức giận, không phải là làm cho con trai ăn sao?”

“Nếu là mang về để nó ăn, tôi cũng không nói nhiều lời. Từ nhỏ Tư Dịch không thích đồ ăn ngọt, nó mang về cho ai ăn, tôi còn không biết sao? Hiện tại hai đứa nó ở chung không sai.”

“Đừng tức giận, nhớ tới việc này tôi cũng đã trải qua, Tư Dịch là di truyền của tôi.” Ông Phó nhớ tới chuyện cũ, rất là tự đắc.

Khi bà Phó với chồng yêu đương, ông Phó đã từng trộm ở nhà một mâm điểm tâm bà thích ăn, lúc ấy bà đều dở khóc dở cười.

Bà Phó cũng hết giận, cười một hồi, bất đắc dĩ nói, “Trong mấy đứa con, Tư Dịch giống ông nhất.” Dừng một chút lại nói, “Kỳ thật, tôi cũng không phản đối, tôi cũng ước gì hắn nhanh chóng kết hôn sinh con, chính là A Dung tốt như vậy, Tư Dịch lại phụ con bé a.”

“Con nói tốt mới được, hai người chúng ta nói tốt cũng không được.” Ông Phó không đồng ý mà lắc đầu.

****

Sau khi Phó Tư Dịch trở về chung cư, Trầm Hoan đang ngủ trưa, anh thử độ ấm trán Trầm Hoan, mới thả lỏng. Nhìn cô đang ngủ ngon, liền không quấy rầy. Phó Tư Dịch đi xuống phòng bếp, kết quả lại phát hiện trừ bỏ một chút hamburger và cháo, tủ lạnh cũng không còn cái gì.

Buổi tối Phó Tư Dịch đã đặt chỗ, nếu giờ lại nấu cơm, như vậy buổi tối liền lãng phí. Lúc này, hắn đem điểm tâm mang về cất vào mâm, nghĩ để Trầm Hoan ăn tạm một chút.

Làm xong hắn đi phòng dành cho khách tắm rửa một chút, laị cẩn thận trở về phòng ngủ, chính mình cũng nằm xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên eo Trầm Hoan, Phó Tư Dịch nhắm mắt, đường đi mệt nhọc, mới nhắm mắt lại trong chốc lát, anh liền ngủ mất.

Ba giờ chiều, Trầm Hoan đúng giờ tỉnh, mở mắt một lát, liền ngơ ngẩn.

Phó Tư Dịch tuy nói là sắp trở về, lại không nói cụ thể là khi nào, không nghĩ tới chỉ là tỉnh lại sau một giấc ngủ trưa, người này đã nằm bên người, giống như đang nằm mơ.

Trầm Hoan nhịn không được nhẹ nhàng cười, cô không còn buồn ngủ, đơn giản liền nằm đó, ở trong không khí dùng ánh mắt dịu dàng miêu tả hình dáng anh.

Đây là lần đầu tiên Phó Tư Dịch đi công tác kể từ khi hai người ở chung tới nay, đi ba ngày. Trước đây, mỗi đêm Phó Tư Dịch đều ôm cô ngủ, cô ở trong ngực anh, ngủ rất an ổn. Nhưng ngày đầu tiên anh đi công tác, cô liền mất ngủ, đến rạng sáng mới miễn cưỡng ngủ được.

Khi anh không ở đây, cô ngủ không yên, huống chi nói ăn cơm, mỗi ngày đều là ứng phó qua loa, trưa hôm nay cũng nấu cháo.

Trầm Hoan nghĩ, cô không chỉ có thói quen hắn ở bên làm bạn, lại càng không muốn cùng anh chia lìa dù chỉ ngắn ngủi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương