Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo
-
Chương 72
Nhìn khuôn mặt sắp khóc của cô, mặt anh đen như lọ nồi. Anh nhanh tay nhấn vào cái nút sở đầu giường nhanh chống gọi bác sĩ tới...
Một lúc sau
- “ Chuyện này là sao?” Hắc Hàn Phong nhìn cô đang nằm trên giường khóc thúc thích, quay sang hỏi Đông Phương tiên sinh
Ông ta không trả lời chỉ tiến tới gần giường bệnh của cô hỏi:
- “ Bạch tiểu thư, cô có nhớ cô tên gì? Bao nhiêu tuổi? Cô còn nhớ những chuyện gì không?”
- “ Hức... Ông à, cháu tên Bạch Du Nhiên, năm nay 5 tuổi, cháu đang sống với bà cháu. Mà bà cháu đâu rồi ông. Cháu nhớ bà lắm” Cô nức nở trả lời
Đông Phương tiên sinh nhìn biểu hiện của cô một lúc lâu rồi thở dài một hơi nhìn anh giải thích:
- “ Cậu Hàn Phong, Bạch tiểu thư bị mất ký ức tạm thời, nhưng không mất hết hoàn toàn... Như cậu thấy cô ấy chỉ muốn nhớ đến những khoảng thời gian hạnh phúc. Có thể những chuyện xảy ra là cô ấy cảm thấy cân thẳng không thể lựa chọn và không thể chấp nhận, nên cô ấy muốn lựa chọn quên đi”
- “ Cô ấy sẽ như vậy đến bao giờ?” Anh nhíu mày lạnh lùng hỏi
- “ Có thể một tháng, hai tháng hoặc có thể là một năm, năm năm cái đó hoàn toàn dựa vào cô ấy, có muốn nhớ hay không?.” Đông Phương tiên sinh nhìn anh trả lời
- “ Nếu tôi muốn giúp cô ấy nhanh chống hồi phục thì làm như thế nào?” Anh nói
- “ Cậu có thể đưa cô ấy đến những nơi khơi gợi ký ức, nhưng tôi nghĩ tạm thời không nên, cô ấy đang trốn tránh mà cậu cứ bắt buộc cô ấy nhớ sẽ dẫn đến tác dụng ngược. Điều này nguy hiểm vô cùng” Đông Phương tiên sinh khuyên bảo
- “ Được, tôi hiểu rồi. Ông lui ra trước đi” Hắc Hàn Phong ra lệnh nói
Sau khi, Đông Phương tiên sinh rời đi. Anh tiến lại gần giường thấy cô vẫn còn khóc thúc thích anh cũng không biết phải xử lý thế nào, bèn lớn tiếng ra lệnh
- “ Không được khóc”
Anh càng khóc thì tiếng khóc của cô càng to hơn mà anh thì không thể là mắng cô, cô đúng là khắc tinh của anh...
Thấy thế anh bèn ôm lấy cô, xoa đầu cô an ủi, tuy động tác có phần vụng về nhưng cô gái nhỏ trong lòng đã dần dần nín khóc
- “ Chú, Nhiên Nhiên muốn về nhà gặp bà. Nhiên Nhiên nhớ bà, bà mà không gặp Nhiên Nhiên sẽ rất lo lắng” Cô cầm tay anh làm nũng nói
- “ Không được” Tuy cử chỉ của cô rất đáng yêu, nhưng anh phải cứng gắng không được mềm lòng
- “ Tại sao? Hức” Cô thúc thích nói
- “ Em cũng nghe bác sĩ nói, bây giờ em đã quên một số thứ, chừng nào em nhớ thì tôi sẽ dắt em đi tìm” Anh cố gắng giải thích
Tuy cô có chút không đồng ý, nhưng cũng hiểu anh làm như thế là tốt cho cô, và cô có cảm giác mình rất tin tưởng anh, nên miễn cưỡng gật đầu đáp ứng. Sau đó, cô mếm môi nói tiếp
- “ Nhưng cháu không muốn ở đây”
- “ Được. Tôi đưa em về nhà” Hắc Hàn Phong xoa đầu cô nói
- “ Nhưng chú là ai? Tên gì? Làm sao cháu có thể tin chú chứ?” Cô nói
- “ Tôi là chồng sắp cưới của em. Tên là Hắc Hàn Phong, như vậy em tin rồi chứ” Hắc Hàn Phong hoàn toàn hài lòng với câu trả lời của mình
Nhưng có người vẫn không đồng ý, không sợ chết vì thế tiếp tục hỏi:
- “ Không thể nào. Cháu chỉ mới 5 tuổi thôi, chú thì già... à mà không có chút lớn tuổi làm sao lại làm chồng tương lai của cháu được”
- “ Bạch Du Nhiên. Em đã 22 tuổi rồi, không phải 5 tuổi, tôi chỉ hơn em 8 tuổi mà thôi” Trán anh nổi đầy gân xanh rống lên với cô
- “ Vậy càng không tốt. Người ta nói cách 4 tuổi đã là cách nhau cả 1 thế kỷ, tôi và chú là cách nhau những 2 thế kỷ” Cô mếu môi giơ tay lên đến
- “ Bạch Du Nhiên. Không cho phép em gọi là chú. Dù tôi có cách em 2 hay 3 thế kỷ thì em vẫn thuộc về tôi” Anh sau người cô làm cho cô đối diện với mình rồi nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói
- “ Hứ. Chú không cho tôi gọi là chú thì gọi là gì?” Cô nói
- “ Gọi anh là Phong”
- “ Không. Tôi vẫn thích gọi chú. Tôi gọi chú đấy”
- “ Bạch Du Nhiên....”
Tiếng rống của ai đó vẫn tiếp tục kéo dài...
Một lúc sau
- “ Chuyện này là sao?” Hắc Hàn Phong nhìn cô đang nằm trên giường khóc thúc thích, quay sang hỏi Đông Phương tiên sinh
Ông ta không trả lời chỉ tiến tới gần giường bệnh của cô hỏi:
- “ Bạch tiểu thư, cô có nhớ cô tên gì? Bao nhiêu tuổi? Cô còn nhớ những chuyện gì không?”
- “ Hức... Ông à, cháu tên Bạch Du Nhiên, năm nay 5 tuổi, cháu đang sống với bà cháu. Mà bà cháu đâu rồi ông. Cháu nhớ bà lắm” Cô nức nở trả lời
Đông Phương tiên sinh nhìn biểu hiện của cô một lúc lâu rồi thở dài một hơi nhìn anh giải thích:
- “ Cậu Hàn Phong, Bạch tiểu thư bị mất ký ức tạm thời, nhưng không mất hết hoàn toàn... Như cậu thấy cô ấy chỉ muốn nhớ đến những khoảng thời gian hạnh phúc. Có thể những chuyện xảy ra là cô ấy cảm thấy cân thẳng không thể lựa chọn và không thể chấp nhận, nên cô ấy muốn lựa chọn quên đi”
- “ Cô ấy sẽ như vậy đến bao giờ?” Anh nhíu mày lạnh lùng hỏi
- “ Có thể một tháng, hai tháng hoặc có thể là một năm, năm năm cái đó hoàn toàn dựa vào cô ấy, có muốn nhớ hay không?.” Đông Phương tiên sinh nhìn anh trả lời
- “ Nếu tôi muốn giúp cô ấy nhanh chống hồi phục thì làm như thế nào?” Anh nói
- “ Cậu có thể đưa cô ấy đến những nơi khơi gợi ký ức, nhưng tôi nghĩ tạm thời không nên, cô ấy đang trốn tránh mà cậu cứ bắt buộc cô ấy nhớ sẽ dẫn đến tác dụng ngược. Điều này nguy hiểm vô cùng” Đông Phương tiên sinh khuyên bảo
- “ Được, tôi hiểu rồi. Ông lui ra trước đi” Hắc Hàn Phong ra lệnh nói
Sau khi, Đông Phương tiên sinh rời đi. Anh tiến lại gần giường thấy cô vẫn còn khóc thúc thích anh cũng không biết phải xử lý thế nào, bèn lớn tiếng ra lệnh
- “ Không được khóc”
Anh càng khóc thì tiếng khóc của cô càng to hơn mà anh thì không thể là mắng cô, cô đúng là khắc tinh của anh...
Thấy thế anh bèn ôm lấy cô, xoa đầu cô an ủi, tuy động tác có phần vụng về nhưng cô gái nhỏ trong lòng đã dần dần nín khóc
- “ Chú, Nhiên Nhiên muốn về nhà gặp bà. Nhiên Nhiên nhớ bà, bà mà không gặp Nhiên Nhiên sẽ rất lo lắng” Cô cầm tay anh làm nũng nói
- “ Không được” Tuy cử chỉ của cô rất đáng yêu, nhưng anh phải cứng gắng không được mềm lòng
- “ Tại sao? Hức” Cô thúc thích nói
- “ Em cũng nghe bác sĩ nói, bây giờ em đã quên một số thứ, chừng nào em nhớ thì tôi sẽ dắt em đi tìm” Anh cố gắng giải thích
Tuy cô có chút không đồng ý, nhưng cũng hiểu anh làm như thế là tốt cho cô, và cô có cảm giác mình rất tin tưởng anh, nên miễn cưỡng gật đầu đáp ứng. Sau đó, cô mếm môi nói tiếp
- “ Nhưng cháu không muốn ở đây”
- “ Được. Tôi đưa em về nhà” Hắc Hàn Phong xoa đầu cô nói
- “ Nhưng chú là ai? Tên gì? Làm sao cháu có thể tin chú chứ?” Cô nói
- “ Tôi là chồng sắp cưới của em. Tên là Hắc Hàn Phong, như vậy em tin rồi chứ” Hắc Hàn Phong hoàn toàn hài lòng với câu trả lời của mình
Nhưng có người vẫn không đồng ý, không sợ chết vì thế tiếp tục hỏi:
- “ Không thể nào. Cháu chỉ mới 5 tuổi thôi, chú thì già... à mà không có chút lớn tuổi làm sao lại làm chồng tương lai của cháu được”
- “ Bạch Du Nhiên. Em đã 22 tuổi rồi, không phải 5 tuổi, tôi chỉ hơn em 8 tuổi mà thôi” Trán anh nổi đầy gân xanh rống lên với cô
- “ Vậy càng không tốt. Người ta nói cách 4 tuổi đã là cách nhau cả 1 thế kỷ, tôi và chú là cách nhau những 2 thế kỷ” Cô mếu môi giơ tay lên đến
- “ Bạch Du Nhiên. Không cho phép em gọi là chú. Dù tôi có cách em 2 hay 3 thế kỷ thì em vẫn thuộc về tôi” Anh sau người cô làm cho cô đối diện với mình rồi nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói
- “ Hứ. Chú không cho tôi gọi là chú thì gọi là gì?” Cô nói
- “ Gọi anh là Phong”
- “ Không. Tôi vẫn thích gọi chú. Tôi gọi chú đấy”
- “ Bạch Du Nhiên....”
Tiếng rống của ai đó vẫn tiếp tục kéo dài...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook