Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo
-
Chương 71
- “ Cô ấy thế nào rồi?” Hắc Hàn Phong giọng nói tuy rất lạnh, nhưng lại kèm sự quan tâm và lo lắng
- “ Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, nhưng phần chấn thương ở đầu và cô ấy phải chịu kích thích rất lớn bây giờ chúng ta phải chờ cô ấy tỉnh lại mới biết được” Bác sĩ điềm tĩnh giải thích. Bác sĩ khám cho cô lúc này là bác sĩ Đông Phương lần trước đã chửa bệnh khi cô bị cảm
- “ Được, tôi biết rồi. Ông lui ra trước đi.” Hắc Hàn Phong chỉ chăm chú nhìn cô gái nhỏ trên giường, nhỏ giọng nói
- “ Được rồi, tôi đi trước” Đông Phương tiên sinh kẽ cười, rời đi
- “ Đại ca, anh hãy nghỉ ngơi một chút đi, anh đã không ngủ 2 ngày 2 đêm rồi. Dù sao chị dâu cũng đã an toàn” Chấn Dương lo lắng khuyên ngăn
Anh không trả lời, mà chỉ nhìn Chấn Dương hỏi:
- “ Bên phía Lăng Triệt cậu giải quyết xong chưa”
- “ Tên John trợ lý của hắn người của chúng ta đã bắt giữ được rồi. Đại ca muốn xử lý hắn như thế nào?” Chấn Dương nhìn anh hỏi
- “ Cứ theo quy củ mà xử lý” Hắc Hàn Phong lạnh giọng đáp, anh không thể tha thứ cho người dám cầm súng nhắm vào cô...
- “ Dạ” Chấn Dương rùng mình đáp
Quy củ của đại ca là đem tên kia nhốt vào ngục tối. Sau đó, cho người lóc từng miếng thịt trên người hắn ném vào chuồng thú cho thú ăn, thêm nữa hằng ngày còn phải thử nghiệm bao nhiêu loại thuốc rất chi là đau đớn. Sống không bằng chết...
Minh Khang nghe thế cũng ớn lạnh cả người, nuốt một ngụm nước bọt, tò mò hỏi:
- “ Vậy còn Lăng Triệt thì anh xử lý thế nào?”
- “ Thâu tóm tất cả những nguồn lực mà hắn ta có được. Tôi còn muốn phế chân của hắn” Hắc Hàn Phong lạnh lùng nói
- “ Nhưng không phải anh nói bỏ qua cho hắn mà không phải sao?” Minh Khang không sợ chết hỏi tiếp
- “ Tôi chỉ nói tha cho hắn vụ bắt cóc, chứ không nói không tính sổ với hắn những chuyện khác” Hắc Hàn Phong hừ lạnh nói
- “ Tại sao anh chỉ phế chân hắn, với tính cách của anh muốn lấy mạng hắn cũng rất bình thường mà” Minh Khang lên tiếng
Anh không nói gì, đối với người dám mơ ước vợ anh thì chuyện đó làm anh rất khó chịu rất muốn giết hắn. Nhưng anh nhận thấy khi hắn ta cứu cô thì anh nhận thấy sự mâu thuẫn trong đáy mắt cô, nên anh phải kiềm nén cảm xúc muốn giết người, anh sợ cô chỉ vì một chút thương hại mà ân hận nên anh sẽ giữ mạng cho hắn. Hơn nữa cô với tên đó còn có khúc mắt, anh biết cô muốn tự làm rõ, sau này cô sẽ không ân hận.
Anh sẽ giữ cô thật chặt, không để cô có cơ hội để nghĩ về một ai khác, càng không cho cô đồng cảm với hắn ta.
Ra hiệu cho đám người Chấn Dương và Minh Khang ra ngoài, cầm lấy tay cô hôn nhẹ như một vật vô cùng chân quý nhất trên thế gian
Bỗng bày tay cô khẽ giật một cái, mí mắt khẽ động, dần dần mở mắt ra
Hắc Hàn Phong vô cùng mừng rỡ một nụ cười không rõ hiện lên trên khuôn mặt, cầm lấy tay cô, miệng liên tục gọi tên cô:
- “ Du Nhiên. Du Nhiên em tỉnh rồi”
Cô mở mắt nhìn không gian trắng xoá trong phòng, khuôn mặt ngơ ngác nhìn anh, nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô muốn rút ra nhưng không được ngạc nhiên hỏi:
- “ Chú. Chú là ai? Sao lại nắm tay Nhiên Nhiên chặt như vây, Nhiên Nhiên đang ơi đâu? Nhiên Nhiên muốn về nhà”
- “ Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, nhưng phần chấn thương ở đầu và cô ấy phải chịu kích thích rất lớn bây giờ chúng ta phải chờ cô ấy tỉnh lại mới biết được” Bác sĩ điềm tĩnh giải thích. Bác sĩ khám cho cô lúc này là bác sĩ Đông Phương lần trước đã chửa bệnh khi cô bị cảm
- “ Được, tôi biết rồi. Ông lui ra trước đi.” Hắc Hàn Phong chỉ chăm chú nhìn cô gái nhỏ trên giường, nhỏ giọng nói
- “ Được rồi, tôi đi trước” Đông Phương tiên sinh kẽ cười, rời đi
- “ Đại ca, anh hãy nghỉ ngơi một chút đi, anh đã không ngủ 2 ngày 2 đêm rồi. Dù sao chị dâu cũng đã an toàn” Chấn Dương lo lắng khuyên ngăn
Anh không trả lời, mà chỉ nhìn Chấn Dương hỏi:
- “ Bên phía Lăng Triệt cậu giải quyết xong chưa”
- “ Tên John trợ lý của hắn người của chúng ta đã bắt giữ được rồi. Đại ca muốn xử lý hắn như thế nào?” Chấn Dương nhìn anh hỏi
- “ Cứ theo quy củ mà xử lý” Hắc Hàn Phong lạnh giọng đáp, anh không thể tha thứ cho người dám cầm súng nhắm vào cô...
- “ Dạ” Chấn Dương rùng mình đáp
Quy củ của đại ca là đem tên kia nhốt vào ngục tối. Sau đó, cho người lóc từng miếng thịt trên người hắn ném vào chuồng thú cho thú ăn, thêm nữa hằng ngày còn phải thử nghiệm bao nhiêu loại thuốc rất chi là đau đớn. Sống không bằng chết...
Minh Khang nghe thế cũng ớn lạnh cả người, nuốt một ngụm nước bọt, tò mò hỏi:
- “ Vậy còn Lăng Triệt thì anh xử lý thế nào?”
- “ Thâu tóm tất cả những nguồn lực mà hắn ta có được. Tôi còn muốn phế chân của hắn” Hắc Hàn Phong lạnh lùng nói
- “ Nhưng không phải anh nói bỏ qua cho hắn mà không phải sao?” Minh Khang không sợ chết hỏi tiếp
- “ Tôi chỉ nói tha cho hắn vụ bắt cóc, chứ không nói không tính sổ với hắn những chuyện khác” Hắc Hàn Phong hừ lạnh nói
- “ Tại sao anh chỉ phế chân hắn, với tính cách của anh muốn lấy mạng hắn cũng rất bình thường mà” Minh Khang lên tiếng
Anh không nói gì, đối với người dám mơ ước vợ anh thì chuyện đó làm anh rất khó chịu rất muốn giết hắn. Nhưng anh nhận thấy khi hắn ta cứu cô thì anh nhận thấy sự mâu thuẫn trong đáy mắt cô, nên anh phải kiềm nén cảm xúc muốn giết người, anh sợ cô chỉ vì một chút thương hại mà ân hận nên anh sẽ giữ mạng cho hắn. Hơn nữa cô với tên đó còn có khúc mắt, anh biết cô muốn tự làm rõ, sau này cô sẽ không ân hận.
Anh sẽ giữ cô thật chặt, không để cô có cơ hội để nghĩ về một ai khác, càng không cho cô đồng cảm với hắn ta.
Ra hiệu cho đám người Chấn Dương và Minh Khang ra ngoài, cầm lấy tay cô hôn nhẹ như một vật vô cùng chân quý nhất trên thế gian
Bỗng bày tay cô khẽ giật một cái, mí mắt khẽ động, dần dần mở mắt ra
Hắc Hàn Phong vô cùng mừng rỡ một nụ cười không rõ hiện lên trên khuôn mặt, cầm lấy tay cô, miệng liên tục gọi tên cô:
- “ Du Nhiên. Du Nhiên em tỉnh rồi”
Cô mở mắt nhìn không gian trắng xoá trong phòng, khuôn mặt ngơ ngác nhìn anh, nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô muốn rút ra nhưng không được ngạc nhiên hỏi:
- “ Chú. Chú là ai? Sao lại nắm tay Nhiên Nhiên chặt như vây, Nhiên Nhiên đang ơi đâu? Nhiên Nhiên muốn về nhà”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook