Chàng Rể Đào Hoa
-
Chương 89
Bằng vào tốc độ kinh khủng không hề thua kém gì tốc độ âm thanh của mình, lực tác động của Tô Hỷ Lai đánh lên trên người của gã đội trưởng, thật sự khủng khiếp.
Thế nhưng, gã này không ngờ lại hóa thành người kim loại, đem công kích của Tô Hỷ Lai ngăn lại.
Chỉ có điều, chính bản thân hắn, lúc này cũng bị đánh bay ra ngoài.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đến lúc này đám người áo đen mới bắt đầu phản ứng lại.
Nhất là Lưu Bình, hắn làm như thế nào cũng không hề nghĩ đến, Tô Hỷ Lai sẽ ra tay đánh lén.
Hơn nữa, vậy mà trực tiếp đem một gã đội trưởng có thực lực cường đại như vậy đánh bay.
Nhất thời, trong miệng của Lưu Bình không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Đồng thời, thân thể của hắn cũng nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
“Đừng… đừng có qua đây!”
Advertisement
Nhìn thấy bước chân của Tô Hỷ Lai càng lúc càng tiến gần về phía mình, Lưu Bình tức thì hoảng sợ, kêu lên thành tiếng.
Nhưng mà, thân hình của Tô Hỷ Lai đã đi tới trước mặt, đem cố họng của Lưu Bình bóp chặt.
Sau đó, ánh mắt của anh càng thêm trở nên lạnh lùng, đem cả người Lưu Bình nhấc lên không trung.
“Nói, là ai sai các người tới đây?”
Trong giọng nói của Tô Hỷ Lai tỏa ra một trận sát khí lành lạnh, khiến cho toàn bộ cơ thể của Lưu Bình không khỏi đánh run lên một cái.
Thế nhưng, tên này vậy mà vô cùng kiên cường, kiên quyết lắc đầu nói ra.
“Tôi… tôi không biết!”
Nghe được câu trả lời của Lưu Bình, Tô Hỷ Lai hơi khẽ nhíu mày một cái.
Sau đó, lực đạo trên tay của anh đột nhiên tăng mạnh, khiến cho Lưu Bình không khỏi hốt hoảng, ho khan lên vài tiếng.
Advertisement
“Khục khục… anh… anh có giết tôi… tôi cũng sẽ không… nói… nói ra đâu… khục khục…”
Lực tay của Tô Hỷ Lai càng lúc càng chặt, khiến cho khuôn mặt của Lưu Bình không ngừng đỏ bừng lên.
Hai tay của hắn lúc này, cũng không ngừng đem bàn tay Tô Hỷ Lai gỡ ra.
Chỉ có điều, thực lực của Tô Hỷ Lai lúc này quá cường đại.
Bàn tay của anh chẳng khác nào kiềm sắt, khiến cho Lưu Bình không cách nào trốn thoát được.
“Khục khục… buông… buông tay…”
Cổ họng bị Tô Hỷ Lai siết chặt, hơn nữa mấy đầu xương cổ cũng vang lên vài tiếng lắc cắc, để cho Lưu Bình cực kỳ hoảng hốt.
Thế nhưng, hắn không trả lời được câu hỏi của Tô Hỷ Lai, Tô Hỷ Lai cũng không dự định đem hắn buông tha.
“Dừng… dừng tay! Nếu không, tôi sẽ giết chết hai người bọn họ!”
Lúc này, âm thanh của gã đội trưởng đột nhiên vang lên.
Sau đó, Tô Hỷ Lai nhìn thấy gã này vậy mà trực tiếp dùng hai tay, nắm lấy hai người phụ nữ nhác lên.
Nhất thời, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi trầm xuống.
Vừa rồi, vì quá mức chú tâm vào việc khống chế Lưu Bình, thế nên Tô Hỷ Lai không có để ý đến, gã đội trưởng này vậy mà không có ngất đi, còn lén lút hướng về phía sau lưng của mình, đem hai người Rose và bác sĩ Suri khống chế.
Trong lòng tự trách một trận.
Sau đó, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai vẫn tỏ ra thản nhiên, nhìn về phía gã đội trưởng.
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”
Răng rắc!
Vừa nói, trên tay của Tô Hỷ Lai vừa mạnh dùng lực.
Tức thì, xương cổ của Lưu Bình vang lên một trận xương cốt gãy vụn.
Nhất thời, sắc mặt của Lưu Bình cũng trở nên tái xanh.
Mà gã đội trưởng, lúc này không khỏi trợn trừng hai mắt lên nhìn sang.
Hắn hoàn toàn không có nghĩ đến, Tô Hỷ Lai vậy mà quyết liệt như vậy.
Một lời không hợp, liền trực tiếp đem người khác bẻ gãy cổ?
Ầm!
Nhìn thấy Lưu Bình đã bị mình làm cho hôn mê, Tô Hỷ Lai lúc này liền đem thân thể của hắn ném xuống mặt đất.
Sau đó, anh dùng một chân đạp mạnh lên trên ngực của hắn, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía xung quanh.
“Là ai đã sai các người tới đây đối phó tôi? Chỉ cần một trong số các người có thể nói ra, thì tôi sẽ bỏ qua cho người đó được an toàn rời khỏi đây.
Còn không, hậu quả sẽ giống như tên này!”
Rắc!
Phụt!
Bàn chân của Tô Hỷ Lai đột nhiên đạp mạnh xuống, khiến cho xương ngực của Lưu Bình bị gãy vụn.
Đồng thời, để cho hắn vốn đang hôn mê cũng phải bật dậy phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn lúc này của Tô Hỷ Lai, sắc mặt của những tên sát thủ áo đen đều trở nên tái nhợt.
Ngay cả gã đội trưởng, hai tay nắm lấy cổ họng của hai người Rose và bác sĩ Suri cũng có chút run lên.
“Chẳng lẽ, anh không hề quan tâm đến sống chết của bọn họ hay sao?”
Cố gắng đem tâm tình hoảng loạn đè nén xuống, giọng nói của gã đội trưởng lộ ra mấy phần tức giận.
Thế nhưng, thân hình của Tô Hỷ Lai lại lần nữa lóe lên.
Ngay khi gã đội trưởng kịp phản ưng lại, thì trước ngực hắn đã vang lên một tiếng trầm muộn.
“Hự!”
Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ thân hình của gã đội trưởng cứ như thế bay đánh bay ra ngoài.
Đến lúc này, hắn mới phát hiện ra, vừa rồi Tô Hỷ Lai vẫn còn giữ lại thực lực.
Nếu không, tốc độ mà anh ta mới sử dụng sẽ không trở nên khủng khiếp như vậy.
“Anh có biết, là tôi rất ghét bị người khác uy hiếp hay không?”
Trong lúc gã đội trưởng còn đang mê mang không biết chuyện gì xảy ra, thì bàn tay của Tô Hỷ Lai lại lần nữa vươn tới, đem cổ áo của hắn nhấc lên.
Đồng thời, trong ánh mắt của anh lộ ra một tia tinh quang.
“Nói đi, rốt cuộc là ai đã gọi các người tới để đối phó tôi?”
Nhìn ánh mắt tràn ngập sát khí của Tô Hỷ Lai lúc này, cho dù là một tên sát thủ, trong lòng của gã đội trưởng cũng hiện lên một vẻ hoảng hốt.
Nhưng sau đó, trong miệng của hắn đột nhiên cười vang một tiếng.
Trong ánh mắt còn lộ ra một sự điên cuồng.
“Ha ha ha, ông chủ, tôi quả nhiên là đã xem thường anh.
Nhưng mà, nếu anh muốn biết được bọn họ là ai, thì anh hãy xuống địa ngục đi!”
Nói xong lời này, năng lượng ở trong cơ thể của gã đội trưởng đột nhiên trở nên cuồng bạo, khuôn mắt của hắn cũng bắt đầu điên cuồng vặn vẹo.
Nhưng trong lòng của Tô Hỷ Lai thì lại vang lên một tiếng không ổn.
Bởi vì anh đã nhịn ra, tên đội trưởng này vậy mà vận dụng năng lượng ở trong cơ thể của mình để tự bạo.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên.
Cả đám sát thủ lẫn hai người phụ nữ đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Ai cũng không nghĩ đến, một gã đội trưởng mang theo dị năng, lại dùng phương thức này để kết thúc sinh mệnh của mình.
“Đội trưởng!”
“Ông chủ!”
“Hỷ Lai!”
Hầu như cùng một lúc, toàn bộ những người có mặt ở đây đều điên cuồng hô lên.
Nhưng năng lượng từ trong vụ nộ quá mức cuồng bạo, không có ai dám tiếp xúc tới gần.
“Khục khục…”
Đột nhiên, từ trong vụ nộ vang lên một tiếng ho khan.
Mặc dù không nhìn rõ thân hình của người đó là ai, nhưng cả Rose và bác sĩ Suri đều tỏ ra mừng rỡ không thôi.
Bởi vì, ngoại trừ gã đội trưởng đã tự nổ chết, thì người còn lại cũng chỉ có một mình Tô Hỷ Lai mà thôi.
“Ông chủ, anh không có sao chứ?”
Rất nhanh, từ trong trung tâm hố sâu gần ba thước, đường kính hơn mười thước, một thân hình tràn đầy máu me xuất hiện bên ngoài.
Quần áo trên người của người này hầu như đều bị nổ tung, rách nát đến không thể rách nát hơn.
Thế nhưng, ngoại trừ vô số vết máu trên người, thì tứ chi cùng với mặt mũi của người này vẫn còn tương đối nguyên vẹn.
Hiển nhiên, người xuất hiện lúc này chính là Tô Hỷ Lai.
Chỉ có điều, nhìn bộ dáng bây giờ của anh, thật sự là quá mức thê thảm.
“Khục khục… tôi không có việc gì.
Vừa rồi, hai cô không có sao chứ?”
Thật ra, vừa rồi sở dĩ Tô Hỷ Lai làm ra hành động quyết liệt như vậy, là muốn đánh lừa gã đội trưởng, đồng thời bảo vệ cho sự an toàn của hai người bọn họ.
Nhưng thật sự anh không hề nghĩ đến, gã đội trưởng lại phản ứng dữ dội như vậy, trực tiếp tự bạo, để cho anh suýt chút nữa là bị mất mạng.
“Anh… anh thật sự không có việc gì thật sao?”
Nhìn bộ dáng của Tô Hỷ Lai lúc này, ai cũng không cho rằng anh sẽ không có việc gì?
Đương nhiên, tình huống hiện tại của Tô Hỷ Lai cũng không đến mức bết bát như mọi người nghĩ.
Chỉ có điều, anh thật sự là bị thương không nhẹ.
Nếu như không phải hệ thống báo động kịp thời, đồng thời phản ứng của anh rất nhanh, thì hiện tại anh không chỉ bị chút nội ngoại thương, mà rất có thể đã bị đánh cho tan xác.
“Khục khục, thật, tôi không có việc gì…”
Nhìn thấy bộ dáng vô cùng lo lắng của hai người bọn họ, Tô Hỷ Lai chỉ có thể cố gắng mở miệng ra cười, còn muốn giơ tay lên cho bọn họ xem.
Chỉ có điều, động tác này của anh lại khiến cho vết thương bị rách ra, để cho da mặt của anh không khỏi nhăn lại.
Thế nhưng, nhìn tình huống ba người bên này, đám sát thủ sau một hồi ngây người, rốt cuộc cũng có người kịp phản ứng lại.
“Đội trưởng chết rồi? Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Chạy thôi!”
“Ngu xuẩn! Các người không thấy là hắn đang bị thương rất nghiêm trọng hay sao? Giết hắn, đem bị mất của hắn lấy ra, chúng ta nhất định sẽ được trọng thưởng!”
Vốn dĩ đã có không ít người rục rịch dự định chạy trốn.
Nhưng nghe được tên sát thủ này gợi ý, nhất thời hia mắt của bọn họ đều không khỏi sáng bừng lên.
“Đúng! Giết hắn, lấy ra bí mật ở trên người hắn!”
“Giết! Giết!”
Từ một tiếng cảnh tỉnh ban đầu, đám sát thủ lúc này càng thêm trở nên điên cuồng, vọt về phía Tô Hỷ Lai xông tới.
Thấy được cảnh này, sắc mặt của Rose và bác sĩ Suri đều trở nên hoảng sợ, vội vàng đem vũ khí ra chắn ở trước mặt của Tô Hỷ Lai.
Trong khi đó, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai cũng trầm xuống, cả người đều không có một chút khí lực nào để nhấc tay lên.
“Chẳng lẽ, chúng ta phải chết ở chỗ này sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook