Chàng Rể Đào Hoa
-
33: Tổ Chức Sát Thủ
Thì ra, người xuất hiện lúc này chính là người đàn ông mặc áo đen lần trước đã đưa cỗ máy Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo cho Tô Hỷ Lai.
Nhưng lúc này, đứng ở bên cạnh của ông ta, ngoài mấy người mặc áo chống đạn che kín mặt, trên tay cầm theo vũ khí giống như quân đội, thì có một người mà mấy ngày nay anh đã nhận biết, bác sĩ Suri.
“Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi vừa mới nhận được tin báo, nghe nói có người muốn gây bất lợi cho cậu.
Chính vì vậy, tôi mới vội vàng triệu tập người của tổ chức đến đây, đem những rắc rối này giải quyết giúp cậu!”
Vừa nói, người đàn ông mặc áo đen vừa đưa mắt nhìn về phía cái xác của gã đàn ông cầm đầu tổ chức bắt cóc.
Trong khi đó, ánh mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi lóe lên một tia nghi ngờ.
Rõ ràng, những người này xuất hiện quá mức đột xuất, hơn nữa còn rất kịp lúc.
Thế nhưng, anh ta biết rõ đây không phải là lúc để mình trở mặt với bọn họ.
Vì vậy, anh ta chỉ hơi nhướng mày một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía người đàn ông mặc áo đen đang đứng trước mặt mình.
“Vợ tôi ở đâu?”
“Xin cậu chủ cứ yên tâm, vợ anh đã được chúng tôi giải cứu an toàn.
Hiện tại cô ấy đang được bác sĩ ở bên ngoài chăm sóc, sức khỏe cũng rất ổn định!”
Nghe người đàn ông này nói như vậy, Tô Hỷ Lai mới tạm thời yên tâm.
Thế nhưng, anh ta vẫn nhịn không được, nhìn lấy những cái xác dưới đất, nói ra.
“Các ông biết bọn họ là ai không? Vì sao bọn họ lại muốn đối phó với tôi?”
Thật ra, trước khi đến đây trong lòng của Tô Hỷ Lai đã có suy đoán về mục đích của những người này.
Hơn nữa, vừa rồi từ trên hiển thị của hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo, anh ta đã có câu trả lời cho mình.
Thế nhưng, anh ta vẫn muốn nhìn xem, những gì mà mình nhận định có thật sự chính xác hay không.
Quả thực, câu trả lời của người đàn ông áo đen hoàn toàn không khác gì mấy so với suy đoán của Tô Hỷ Lai.
“Thưa cậu chủ, theo chúng tôi điều tra biết được, thì những người này là sát thủ của tổ chức Hiệp Khách Áo Đen.
Bọn họ là một tổ chức sát thủ quốc tế, có thực lực tương đối mạnh, đồng thời cũng rất có danh tiếng.
Là một trong mười hai tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới!”
Nghe được câu trả lời xác nhận của người đàn ông mặc áo đen, trên mặt của Tô Hỷ Lai cũng không cho thấy có bất kỳ biến hóa nào.
Bất quá, khi anh ta đưa mắt nhìn sang bác sĩ Suri, trong ánh mắt của anh ta lại mang theo mấy phần quái dị.
Rõ ràng, nữ bác sĩ này từng nói với anh ta, đám người ở trong tổ chức đều không có một ai đáng tin cậy.
Vậy thì, cô ta còn muốn đi theo bọn họ làm gì?
Tuy nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Tô Hỷ Lai cũng không nói ra khỏi miệng.
Anh ta mặc kệ những cái xác đang nằm ở trên mặt đất, một mực bước nhanh ra ngoài, đi về phía cửa ra vào của tòa nhà ba tầng.
Khi đi ra khỏi tòa nhà ba tầng, nhìn thấy bên ngoài có mấy cỗ thi thể của đám người bắt cóc.
Hầu hết, bọn họ đều bị một viên đạn chuẩn xác găm vào đầu, kết thúc tính mạng.
Ánh mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi híp lại một đường.
Rõ ràng, những tay súng mà người áo đen đem tới, so với một đám sát thủ của tổ chức Hiệp Khách Áo Đen, thật sự phải lợi hại hơn rất nhiều.
Hơn nữa, hành động của bọn họ quá mực triệt để, hầu như không chừa lại bất kỳ một người sống nào.
Mặc dù theo tình hình thực tế, thì cách giải quyết này rất hợp lý.
Nhưng với năng lực quan sát và khả năng phán đoán của Tô Hỷ Lai, thì rất rõ ràng, đây là có người cố ý không muốn chừa lại người sống.
Bất quá, đối với chuyện này Tô Hỷ Lai cũng không tỏ ra bất kỳ thái độ khác thường nào.
Sắc mặt của anh ta vẫn vô cùng thản nhiên, bước qua những cái xác đang nằm ở trên mặt đất, sau đó đi nhanh về phía chiếc xe cứu thương đã đậu sẵn ở bên chỗ đất trống.
Sau khi mở cửa bước vào, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy, trắng nhợt của Triệu Nhiễm Từ, phía trên vẫn còn lưu lại một chút sợ hãi, lo lắng, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi trầm xuống.
“Cô ấy không sao chứ?”
Lúc này, Tô Hỷ Lai quay sang nhìn một nữ y tá đang ngồi ở bên cạnh chăm sóc cho Triệu Nhiễm Từ.
Cũng không rõ, người bên trong tổ chức làm như thế nào lại có thể đem nữ y tá này gọi đến đây.
Nếu như anh ta nhớ không nhầm, thì chính cô là người đã chăm sóc cho anh lúc bị ngất xỉu ở bên trong bệnh viện.
Dường như nữ y tá cũng rất bất ngờ khi trông thấy Tô Hỷ Lai xuất hiện ở trước mặt mình, vẻ mặt của cô hiện lên một chút lúng túng, sau đó mới vội vàng đáp lại.
“Không… không có việc gì.
Cô ấy chỉ bị hù dọa quá mức, tinh thần trở nên căng thẳng nên mới biểu hiện như vậy.
Lúc nãy, vì để phòng bất trắc nên chúng tôi đã cho cô ấy uống một ít thuốc an thần.
Hiện tại tình hình sức khỏe của cô ấy rất ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian thì sẽ khỏe lại.”
Nghe nữ y tá này giải thích một hồi, sợi dây thần kinh căng thẳng của Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng được buông lỏng xuống.
Anh ta cũng không để ý đến sự có mặt của nữ y tá bên cạnh, mà tự mình ngồi xuống đưa tay vuốt nhẹ lên trên khuôn mặt của Triệu Nhiễm Từ, trong miệng phát ra âm thanh vô cùng kiên định, đồng thời cũng rất ôn nhu.
“Em yên tâm đi, sau này anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em, không để cho em gặp chuyện nguy hiểm như thế này thêm một lần nào nữa đâu!”
Không biết có phải là đã cảm nhận được động tác ở trên tay của Tô Hỷ Lai truyền đến, hay là nghe được lời nói của anh ta.
Mà lúc này, trên khuôn mặt có mấy phần sợ hãi của Triệu Nhiễm Từ, bỗng dưng hơi có một chút giãn ra, phía trên còn lưu lại một ít ý cười.
Nhìn thấy biểu hiện của Triệu Nhiễm Từ lúc này, bất giác tâm tư của Tô Hỷ Lai cũng chuyển sang dễ chịu hơn rất nhiều.
Thế nhưng, lúc này phía bên ngoài xe đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân dồn dập.
Tô Hỷ Lai đoán được, có lẽ là người của tổ chức đang đi đến đây.
“Cậu chủ!”
Cánh cửa xe vừa mở ra, người đàn ông mặc áo đen đã hướng về phía Tô Hỷ Lai để lên tiếng chào hỏi.
Đứng bên cạnh của ông ta lúc này, ngoại trừ nữ bác sĩ Suri, thì những người khác dường như đã được chuyển đi.
Thậm chí, theo quan sát của Tô Hỷ Lai, thì mấy các xác nằm ở bên ngoài khu nhà lầu ba tầng, lúc này đã không biết bị chuyển đi chỗ nào.
Đương nhiên, Tô Hỷ Lai cũng không có hỏi đến những chuyện này.
Mà ánh mắt của anh ta, lúc này bỗng dưng lóe lên một tia hàn quang, sau đó nhìn thẳng về phía người đàn ông mặc áo đen, nói ra.
“Ông còn nhớ, lúc trước tôi có nhờ đến, giúp tôi xử lý một người hay không?”
Nghe Tô Hỷ Lai đột nhiên nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của người đàn ông mặc áo đen không khỏi biến đổi một chút.
Nhưng ngay sau đó, ông ta cũng khôi phục lại như lúc bình thường, gật đầu đáp.
“Vâng, tôi nhớ, thưa cậu chủ!”
“Được, vậy thì tối nay, ông giúp tôi giải quyết hắn ta.
Từ bây giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy hắn ta tồn tại ở trên thế giới này nữa!”
Nghe vậy, không chỉ người đàn ông mặc áo đen cảm thấy giật mình, mà ngay cả nữ bác sĩ Suri lúc này cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn sang.
“Thế nào, chuyện này ông có thể làm được hay không?”
Nhìn thấy thần sắc của Tô Hỷ Lai càng lúc càng trở nên lạnh lùng nhìn về phía mình, nhất thời trong lòng của người đàn ông mặc áo đen không khỏi đánh lên một cái rùng mình.
Ông ta vội vàng đáp lại.
“Xin cậu chủ cứ yên tâm, việc này cứ giao cho tôi giải quyết là được!”
“Vậy thì tốt, bây giờ tôi không làm phiền ông nữa, cho tài xế lái xe đưa vợ tôi trở về bệnh viện.
Sau khi xong việc, chỉ cần gọi điện lại để cho tôi xác nhận là được!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai cũng không để ý đến vẻ mặt biến hóa của người đàn ông mặc áo đen, mà trực tiếp ngồi trở lại trên xe, nhìn về phía khuôn mặt của Triệu Nhiễm Từ.
Nhìn theo chiếc xe màu đen đang chạy khuất dần trong màn đêm, trên khuôn mặt của người đàn ông mặc áo đen mang theo biểu hiện vô cùng phức tạp.
Chẳng qua, sau khi bóng dáng của chiếc xe này đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, thì trên khuôn mặt của ông ta liền chuyển sang một vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn.
Sau đó, ông ta lấy ra một chiếc điện thoại di động, gọi đến một dãy số bên trong danh bạ.
Trong giọng nói của ông ta, mang theo một chút mệnh lệnh.
“Làm đi, giải quyết sạch sẽ cho tôi!”
Cũng không rõ người bên kia điện thoại là nam hay nữ, chỉ nghe một tiếng đáp lại vô cùng dứt khoát.
“Rõ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook