Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
-
Chương 48: Không Cần Nguyên Liệu Bày Trận 2
Nhưng động lòng thì động lòng, ở mặt ngoài hắn vẫn lắc đầu như cũ.
Trương Hàn thấy thế trầm ngâm một lát, lại nói thêm: “Sư tôn, trận pháp nhất đạo chi cực trí nghĩa là mượn lực! Mượn lực trời đất! Mượn lực mặt trăng mặt trời ngôi sao, nhất trận ra đối địch, kẻ địch đã đối địch với ta, lại càng đối địch với trời đất! Đối địch với trời trăng sao!”
Khốc như vậy sao?
Sở Duyên quay lưng về phía Trương Hàn mở to hai mắt nhìn.
Nước bọt đều sắp chảy ra.
Trận pháp nhất đạo trâu bò như thế à?
Hắn rất muốn học.
Nhưng hắn chạy đi đâu kiếm những bí tịch này để học đây?
Ngay từ đầu đã không có biện pháp.
Sở Duyên thở dài trong lòng, mặt ngoài vẫn nhanh chóng điều chỉnh, trở lại dáng vẻ thản nhiên như cũ.
“Những lời mà con nói, đều là tác dụng của trận pháp, không phải cực hạn của trận pháp, cho nên Hàn Nhi, con biết cực hạn của trận pháp là gì không?”
Sở Duyên có chút tùy ý nói.
Trương Hàn nghe thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ hành lễ, nói: “Sư tôn, đệ tử ngu dốt, không biết.”
Sở Duyên đi về trước mấy bước, đi tới cửa đại điện.
Vốn định ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhưng tưởng tượng đến ngày đó đôi mắt bị mặt trời chiếu sinh đau, lập tức cúi đầu nhìn đất.
“Thực ra cực hạn của trận pháp, không phải nói cường đại cỡ nào, cực hạn của trận pháp thực ra là một loại thủ đoạn cực hạn.”
“Nắm trong tay cực hạn của trận pháp, nhất niệm có thể bày trận, không cần nguyên liệu bày trận, nhất niệm dẫn đến thiên địa chi lực hóa thành đại trận, trấn giết kẻ địch.”
“Vi sư muốn con học tập thủ pháp cấp bậc này, thủ pháp không cần nguyên liệu bày trận, nhất niệm bày trận, nhất niệm trấn địch! Không cần nguyên liệu bày trận, nhớ kỹ, không cần nguyên liệu bày trận!”
Sở Duyên nhấn mạnh mấy chữ.
Không cần nguyên liệu bày trận!
Hắn thực sự không có tiền mua nguyên liệu bày trận.
Cái gì mà nhất niệm dẫn đến thiên địa chí lực bày trận, tự ngươi tham ngộ đi!
Tham ngộ ra được, thì coi như ta thua!
Bên kia Trương Hàn nghe thấy những lời này, cả người đều đã ngây ngẩn.
Nhất niệm dẫn tới thiên địa chi lực, hóa thành đại trận...
Không cần nguyên liệu bày trận...
Trương Hàn ngây ngẩn cả người, mãi mà không thể hoàn hồn.
Sở Duyên nhìn thấy cảnh này, lòng bàn chân vội vàng sinh mây, trốn mất.
Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta...
Ta thực sự không có tiền mua nguyên liệu bày trận cho ngươi tiêu xài...
Có cũng không cho ngươi.
Sở Duyên quả quyết lựa chọn chuồn đi.
…
Sở Duyên rời đi.
Đi im hơi lặng tiếng, tiêu sái như gió.
Còn Trương Hàn.
Hắn ta đang đứng yên tại chỗ ngẩn người.
Đối với lời nói của sư tôn, đương nhiên là hắn ta không có hoài nghi.
Nhưng mà hắn ta tràn ngập cảm giác rung động đối với những lời này.
Không cần nguyên liệu bày trận.
Nhất niệm dẫn thiên địa chi lực thành trận...
Chuyện này thực sự có thể làm được sao?
Phải biết rằng trận pháp ở giới tu tiên, cũng phải tìm kiếm nguyên liệu bày trận trước tiên.
Trận pháp cường đại thậm chí cần luyện chế trận đồ trước, luyện hóa trận đồ, lặp lại diễn luyện trận pháp, sau đó mới thành công bày trận.
Muốn thành công bày trận, vô cùng gian nan.
Cho nên khi đối địch với người khác, sẽ không có người ngây ngốc đứng ở chỗ kia đợi, đợi người ta bày trận xong lại đánh.
Nhược điểm của trận pháp sư chính là chuyện này.
Mà theo như lời sư tôn hắn ta nói.
Là nhất niệm dẫn thiên địa chi lực thành trận, trấn giết kẻ địch, không cần nguyên liệu bày trận...
Đây cơ bản là bù lại tất cả nhược điểm của trận pháp sư.
Nhưng chuyện này có thể sao?
Nếu đổi lại là người khác nói cho Trương Hàn nghe.
Trương Hàn chắc chắn sẽ ném quyển sách vào mặt người đó.
Nhưng đây là lời sư tôn nói, vậy thì nhất định có.
Không có khả năng là sư tôn đang lừa hắn ta đúng không?
Ồ.
Một cường giả tuyệt đỉnh sẽ lừa gạt hắn ta sao?
Rất rảnh rỗi à?
Trương Hàn vô cùng tin tưởng, chắc chắn là có phương pháp thủ đoạn này.
Nhưng sư tôn muốn hắn ta học phương pháp thủ đoạn này, lại không nói cho hắn ta nên học như thế nào.
Hắn ta căn bản không có manh mối đối với chuyện này.
Trương Hàn suy nghĩ rất lâu, vẫn không biết nên làm gì bây giờ.
Cuối cùng hắn ta rời khỏi điện Truyền Pháp.
Tính toán đi tìm đại sư huynh tâm sự, nhìn xem đại sư huynh có ý tưởng gì không.
...
Trương Hàn đi tới quảng trường bên ngoài đại điện, rất nhanh đã tìm được đại sư huynh Diệp Lạc đang ngồi khoanh chân dưới đất, quan sát bầu trời ngộ đạo.
Hắn ta nói cho Diệp Lạc nghe những lời sư tôn nói, còn hỏi Diệp Lạc hắn ta nên học tập như thế nào.
Đâu biết Diệp Lạc nghe thấy xong, lộ ra vẻ mặt ung dung lạnh nhạt.
Không trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược một câu.
“Là như vậy à?”
Những lời này nói ra, Trương Hàn không tức giận, trái lại lộ ra bộ dạng thỉnh giáo, nho nhã cúi người thi lễ.
“Mong đại sư huynh dạy ta!”
Trương Hàn hơi kích động nói.
Không cần nguyên liệu bày trận, mượn thiên địa chi lực thành trận.
Nhìn chung cả Đông Châu này, thậm chí cả đại lục Thần Hành, đều đã không có trận pháp sư nào có thể làm được.
Nhưng dưới chỉ điểm của sư tôn, hắn ta phải học tập phương pháp này, sao hắn ta có thể không kích động.
Điều này khiến hắn ta cảm khái, tông môn ẩn thế đúng là cường đại.
Trương Hàn thấy thế trầm ngâm một lát, lại nói thêm: “Sư tôn, trận pháp nhất đạo chi cực trí nghĩa là mượn lực! Mượn lực trời đất! Mượn lực mặt trăng mặt trời ngôi sao, nhất trận ra đối địch, kẻ địch đã đối địch với ta, lại càng đối địch với trời đất! Đối địch với trời trăng sao!”
Khốc như vậy sao?
Sở Duyên quay lưng về phía Trương Hàn mở to hai mắt nhìn.
Nước bọt đều sắp chảy ra.
Trận pháp nhất đạo trâu bò như thế à?
Hắn rất muốn học.
Nhưng hắn chạy đi đâu kiếm những bí tịch này để học đây?
Ngay từ đầu đã không có biện pháp.
Sở Duyên thở dài trong lòng, mặt ngoài vẫn nhanh chóng điều chỉnh, trở lại dáng vẻ thản nhiên như cũ.
“Những lời mà con nói, đều là tác dụng của trận pháp, không phải cực hạn của trận pháp, cho nên Hàn Nhi, con biết cực hạn của trận pháp là gì không?”
Sở Duyên có chút tùy ý nói.
Trương Hàn nghe thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ hành lễ, nói: “Sư tôn, đệ tử ngu dốt, không biết.”
Sở Duyên đi về trước mấy bước, đi tới cửa đại điện.
Vốn định ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhưng tưởng tượng đến ngày đó đôi mắt bị mặt trời chiếu sinh đau, lập tức cúi đầu nhìn đất.
“Thực ra cực hạn của trận pháp, không phải nói cường đại cỡ nào, cực hạn của trận pháp thực ra là một loại thủ đoạn cực hạn.”
“Nắm trong tay cực hạn của trận pháp, nhất niệm có thể bày trận, không cần nguyên liệu bày trận, nhất niệm dẫn đến thiên địa chi lực hóa thành đại trận, trấn giết kẻ địch.”
“Vi sư muốn con học tập thủ pháp cấp bậc này, thủ pháp không cần nguyên liệu bày trận, nhất niệm bày trận, nhất niệm trấn địch! Không cần nguyên liệu bày trận, nhớ kỹ, không cần nguyên liệu bày trận!”
Sở Duyên nhấn mạnh mấy chữ.
Không cần nguyên liệu bày trận!
Hắn thực sự không có tiền mua nguyên liệu bày trận.
Cái gì mà nhất niệm dẫn đến thiên địa chí lực bày trận, tự ngươi tham ngộ đi!
Tham ngộ ra được, thì coi như ta thua!
Bên kia Trương Hàn nghe thấy những lời này, cả người đều đã ngây ngẩn.
Nhất niệm dẫn tới thiên địa chi lực, hóa thành đại trận...
Không cần nguyên liệu bày trận...
Trương Hàn ngây ngẩn cả người, mãi mà không thể hoàn hồn.
Sở Duyên nhìn thấy cảnh này, lòng bàn chân vội vàng sinh mây, trốn mất.
Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta...
Ta thực sự không có tiền mua nguyên liệu bày trận cho ngươi tiêu xài...
Có cũng không cho ngươi.
Sở Duyên quả quyết lựa chọn chuồn đi.
…
Sở Duyên rời đi.
Đi im hơi lặng tiếng, tiêu sái như gió.
Còn Trương Hàn.
Hắn ta đang đứng yên tại chỗ ngẩn người.
Đối với lời nói của sư tôn, đương nhiên là hắn ta không có hoài nghi.
Nhưng mà hắn ta tràn ngập cảm giác rung động đối với những lời này.
Không cần nguyên liệu bày trận.
Nhất niệm dẫn thiên địa chi lực thành trận...
Chuyện này thực sự có thể làm được sao?
Phải biết rằng trận pháp ở giới tu tiên, cũng phải tìm kiếm nguyên liệu bày trận trước tiên.
Trận pháp cường đại thậm chí cần luyện chế trận đồ trước, luyện hóa trận đồ, lặp lại diễn luyện trận pháp, sau đó mới thành công bày trận.
Muốn thành công bày trận, vô cùng gian nan.
Cho nên khi đối địch với người khác, sẽ không có người ngây ngốc đứng ở chỗ kia đợi, đợi người ta bày trận xong lại đánh.
Nhược điểm của trận pháp sư chính là chuyện này.
Mà theo như lời sư tôn hắn ta nói.
Là nhất niệm dẫn thiên địa chi lực thành trận, trấn giết kẻ địch, không cần nguyên liệu bày trận...
Đây cơ bản là bù lại tất cả nhược điểm của trận pháp sư.
Nhưng chuyện này có thể sao?
Nếu đổi lại là người khác nói cho Trương Hàn nghe.
Trương Hàn chắc chắn sẽ ném quyển sách vào mặt người đó.
Nhưng đây là lời sư tôn nói, vậy thì nhất định có.
Không có khả năng là sư tôn đang lừa hắn ta đúng không?
Ồ.
Một cường giả tuyệt đỉnh sẽ lừa gạt hắn ta sao?
Rất rảnh rỗi à?
Trương Hàn vô cùng tin tưởng, chắc chắn là có phương pháp thủ đoạn này.
Nhưng sư tôn muốn hắn ta học phương pháp thủ đoạn này, lại không nói cho hắn ta nên học như thế nào.
Hắn ta căn bản không có manh mối đối với chuyện này.
Trương Hàn suy nghĩ rất lâu, vẫn không biết nên làm gì bây giờ.
Cuối cùng hắn ta rời khỏi điện Truyền Pháp.
Tính toán đi tìm đại sư huynh tâm sự, nhìn xem đại sư huynh có ý tưởng gì không.
...
Trương Hàn đi tới quảng trường bên ngoài đại điện, rất nhanh đã tìm được đại sư huynh Diệp Lạc đang ngồi khoanh chân dưới đất, quan sát bầu trời ngộ đạo.
Hắn ta nói cho Diệp Lạc nghe những lời sư tôn nói, còn hỏi Diệp Lạc hắn ta nên học tập như thế nào.
Đâu biết Diệp Lạc nghe thấy xong, lộ ra vẻ mặt ung dung lạnh nhạt.
Không trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược một câu.
“Là như vậy à?”
Những lời này nói ra, Trương Hàn không tức giận, trái lại lộ ra bộ dạng thỉnh giáo, nho nhã cúi người thi lễ.
“Mong đại sư huynh dạy ta!”
Trương Hàn hơi kích động nói.
Không cần nguyên liệu bày trận, mượn thiên địa chi lực thành trận.
Nhìn chung cả Đông Châu này, thậm chí cả đại lục Thần Hành, đều đã không có trận pháp sư nào có thể làm được.
Nhưng dưới chỉ điểm của sư tôn, hắn ta phải học tập phương pháp này, sao hắn ta có thể không kích động.
Điều này khiến hắn ta cảm khái, tông môn ẩn thế đúng là cường đại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook