Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
-
Chương 47: Không Cần Nguyên Liệu Bày Trận 1
Trong điện Truyền Pháp.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng.
Quả nhiên, đồ đệ này chỉ ăn nói linh tinh thôi.
Cái gì mà đã ngộ ra được một chút.
Tất cả đều là nói linh tinh, nói dối.
Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy, đồ đệ này thật sự lĩnh ngộ ra cái gì đấy chứ?
Không thể nào không thể nào!
Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy như vậy đấy chứ?
Nhị đồ đệ này là đồ bỏ đi, sao có thể lĩnh ngộ ra được cái gì.
Nhưng mà Trương Hàn này, đúng là không hiểu chuyện.
Sao lại nói dối như thế?
Chẳng lẽ không biết, người nói dối phải nuốt 1000 cái kim sao?
Thôi bỏ đi.
Nếu đồ đệ này vẫn là đồ bỏ đi, hắn an tâm.
“Nếu chưa ngộ ra được gì, vậy thì cần bỏ càng nhiều thời gian đi lĩnh ngộ, con hiểu không?”
Sở Duyên khẽ gật đầu, vô cùng hài lòng nói một câu.
Trương Hàn đứng cách đó không xa sửng sốt một lát, gật đầu nói: “Sư tôn, đệ tử đã rõ!”
Hắn ta không nghe ra được gì, chỉ cho rằng sư tôn muốn hắn ta sớm ngày ngộ ra đại đạo!
Sở Duyên nghe thấy thế, càng thêm hài lòng, ánh mắt nhìn Trương Hàn tràn ngập tán thưởng.
Vẫn là đồ đệ này khiến người ta bớt lo.
Đâu giống như Diệp Lạc.
Vậy mà đâm sau lưng hắn.
“Hiểu rõ thì tốt, vậy vi sư đi trước, chăm chỉ lĩnh ngộ, không thể lười biếng.”
Sở Duyên xoay người chuẩn bị rời đi.
Tâm trạng hắn trở nên vô cùng sung sướng.
Bởi vì vô cùng sung sướng, hắn dự định đến tìm chưởng quầy ở thành Ngân Nguyệt, nâng cốc nói chuyện!
Đây không phải là chuyện chơi gái xong không trả tiền.
Chỉ đơn thuần muốn nâng cốc nói cười mà thôi!
Trương Hàn nhìn thấy Sở Duyên định rời đi, vốn định cung tiễn, nhưng nghĩ lại, lại vội vàng mở miệng ngăn cản.
“Sư tôn khoan đã! Đệ tử còn có chuyện cần nói rõ với sư tôn!”
Trương Hàn sợ Sở Duyên lập tức rời đi.
Giọng nói cũng dồn dập hơn.
“Còn có chuyện gì?”
Sở Duyên dừng bước, hơi nhíu mày nghi ngờ hỏi.
Trương Hàn cung kính cúi người hành lễ với sư tôn, nói: “Sư tôn, đệ tử muốn học bày trận, nhưng không biết nguyên liệu bày trận trong tông môn ở đâu, cho nên mới hỏi sư tôn.”
Hắn ta là người mang trận tâm trời sinh.
Chỗ khủng bố nhất của trận tâm trời sinh, không phải là lý giải phi phàm đối với trận pháp.
Mà là hắn ta bố trí ra trận pháp, còn lĩnh ngộ, như vậy tu vi của hắn ta có thể trực tiếp đạt được tăng lên.
Đây mới là chỗ khủng bố của trận tâm trời sinh.
Nhưng ngay từ đầu Trương Hàn đã không tìm được nguyên liệu bày trận.
Mọi người đều biết, bày trận cần nguyên liệu phụ trợ, trận pháp cỡ lớn thậm chí cần phụ trợ trận đồ tương ứng mới có thể bố trí ra.
Trương Hàn không tìm được nguyên liệu bày trận mong muốn.
Đương nhiên không thể bày trận.
Cho nên hắn ta mới có thể tới hỏi Sở Duyên.
Bên kia, Sở Duyên đứng ở cửa đại điện đã chuẩn bị rời đi nghe Trương Hàn cần nguyên liệu bày trận, nhất thời sững sờ.
Trương Hàn này muốn ngộ đạo thật sao, muốn trực tiếp thông qua bày trận thử ngộ đạo à.
Nhưng mà chẳng lẽ đệ tử này không biết Vô Đạo Tông hắn là tông môn ba không à? Không có cấp bậc, không giấy phép, không có tài nguyên.
Ồ... Không đúng.
Đệ tử này thực sự không biết.
Nhưng hắn đi đâu lấy ra nguyên liệu bày trận.
Mua à?
E rằng ngươi đang nói đùa.
Dùng mấy lượng bạc dưới giày hắn mua sao?
Hay là lấy bộ quần áo trăm lượng hoàng kim trên người hắn để mua?
Đừng nói giỡn.
Mua là chuyện không có khả năng.
Đừng hỏi, hỏi là không có tiền.
Nếu không thể mua.
Vậy thì sử dụng quy củ cũ.
Trên mặt Sở Duyên lộ ra nụ cười với hàm ý sâu xa, xoay người quay lưng về phía Trương Hàn.
“Hàn Nhi, con muốn lấy nguyên liệu bày trận?”
Giọng nói bí hiểm của Sở Duyên vang lên.
Trương Hàn gật đầu, nho nhã nói: “Đúng vậy, sư tôn.”
“Hàn Nhi, trước khi con muốn nguyên liệu bày trận, vi sư hỏi con một vấn đề, con biết trận pháp nhất đạo chi cực trí là gì không?”
Khi Sở Duyên nói những lời này, một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến áo bào trắng của hắn bay phấp phới.
Lúc này, hắn tràn ngập phong cách trang bức, giống như trích tiên hành tẩu ở hồng trần, bóng dáng này có vẻ cao lớn khôn cùng.
Trương Hàn nhìn bóng lưng của sư tôn nhà mình, chỉ cảm thấy cảnh giới của sư tôn rất bí hiểm.
Hắn ta lắc đầu, lại bắt đầu cẩn thận suy nghĩ câu hỏi sư tôn đặt ra.
Trận pháp nhất đạo chi cực trí là gì sao?
Trương Hàn cẩn thận suy nghĩ một lát, trả lời: “Sư tôn, trận pháp nhất đạo chi cực trí là lấy yếu thắng mạnh, người nhỏ yếu bày trận pháp, xứng đáng địch nổi người cường đại.”
Lấy yếu thắng mạnh?
Sở Duyên ngẩn người, trận pháp có tác dụng này ư?
Hắn rất muốn học trận pháp.
Nhưng ở mặt ngoài hắn vẫn rất thản nhiên, lắc đầu, không nói gì.
Trương Hàn lại nói: “Sư tôn, trận pháp nhất đạo chi cực trí, xứng đáng nghịch âm dương luân chuyển, phá vỡ vòng tuần hoàn luân hồi, một trận pháp vừa ra, không gì không làm được!”
Không gì không làm được.
Sở Duyên động lòng.
Hắn rất muốn học trận pháp.
Nhưng mà không có biện pháp.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng.
Quả nhiên, đồ đệ này chỉ ăn nói linh tinh thôi.
Cái gì mà đã ngộ ra được một chút.
Tất cả đều là nói linh tinh, nói dối.
Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy, đồ đệ này thật sự lĩnh ngộ ra cái gì đấy chứ?
Không thể nào không thể nào!
Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy như vậy đấy chứ?
Nhị đồ đệ này là đồ bỏ đi, sao có thể lĩnh ngộ ra được cái gì.
Nhưng mà Trương Hàn này, đúng là không hiểu chuyện.
Sao lại nói dối như thế?
Chẳng lẽ không biết, người nói dối phải nuốt 1000 cái kim sao?
Thôi bỏ đi.
Nếu đồ đệ này vẫn là đồ bỏ đi, hắn an tâm.
“Nếu chưa ngộ ra được gì, vậy thì cần bỏ càng nhiều thời gian đi lĩnh ngộ, con hiểu không?”
Sở Duyên khẽ gật đầu, vô cùng hài lòng nói một câu.
Trương Hàn đứng cách đó không xa sửng sốt một lát, gật đầu nói: “Sư tôn, đệ tử đã rõ!”
Hắn ta không nghe ra được gì, chỉ cho rằng sư tôn muốn hắn ta sớm ngày ngộ ra đại đạo!
Sở Duyên nghe thấy thế, càng thêm hài lòng, ánh mắt nhìn Trương Hàn tràn ngập tán thưởng.
Vẫn là đồ đệ này khiến người ta bớt lo.
Đâu giống như Diệp Lạc.
Vậy mà đâm sau lưng hắn.
“Hiểu rõ thì tốt, vậy vi sư đi trước, chăm chỉ lĩnh ngộ, không thể lười biếng.”
Sở Duyên xoay người chuẩn bị rời đi.
Tâm trạng hắn trở nên vô cùng sung sướng.
Bởi vì vô cùng sung sướng, hắn dự định đến tìm chưởng quầy ở thành Ngân Nguyệt, nâng cốc nói chuyện!
Đây không phải là chuyện chơi gái xong không trả tiền.
Chỉ đơn thuần muốn nâng cốc nói cười mà thôi!
Trương Hàn nhìn thấy Sở Duyên định rời đi, vốn định cung tiễn, nhưng nghĩ lại, lại vội vàng mở miệng ngăn cản.
“Sư tôn khoan đã! Đệ tử còn có chuyện cần nói rõ với sư tôn!”
Trương Hàn sợ Sở Duyên lập tức rời đi.
Giọng nói cũng dồn dập hơn.
“Còn có chuyện gì?”
Sở Duyên dừng bước, hơi nhíu mày nghi ngờ hỏi.
Trương Hàn cung kính cúi người hành lễ với sư tôn, nói: “Sư tôn, đệ tử muốn học bày trận, nhưng không biết nguyên liệu bày trận trong tông môn ở đâu, cho nên mới hỏi sư tôn.”
Hắn ta là người mang trận tâm trời sinh.
Chỗ khủng bố nhất của trận tâm trời sinh, không phải là lý giải phi phàm đối với trận pháp.
Mà là hắn ta bố trí ra trận pháp, còn lĩnh ngộ, như vậy tu vi của hắn ta có thể trực tiếp đạt được tăng lên.
Đây mới là chỗ khủng bố của trận tâm trời sinh.
Nhưng ngay từ đầu Trương Hàn đã không tìm được nguyên liệu bày trận.
Mọi người đều biết, bày trận cần nguyên liệu phụ trợ, trận pháp cỡ lớn thậm chí cần phụ trợ trận đồ tương ứng mới có thể bố trí ra.
Trương Hàn không tìm được nguyên liệu bày trận mong muốn.
Đương nhiên không thể bày trận.
Cho nên hắn ta mới có thể tới hỏi Sở Duyên.
Bên kia, Sở Duyên đứng ở cửa đại điện đã chuẩn bị rời đi nghe Trương Hàn cần nguyên liệu bày trận, nhất thời sững sờ.
Trương Hàn này muốn ngộ đạo thật sao, muốn trực tiếp thông qua bày trận thử ngộ đạo à.
Nhưng mà chẳng lẽ đệ tử này không biết Vô Đạo Tông hắn là tông môn ba không à? Không có cấp bậc, không giấy phép, không có tài nguyên.
Ồ... Không đúng.
Đệ tử này thực sự không biết.
Nhưng hắn đi đâu lấy ra nguyên liệu bày trận.
Mua à?
E rằng ngươi đang nói đùa.
Dùng mấy lượng bạc dưới giày hắn mua sao?
Hay là lấy bộ quần áo trăm lượng hoàng kim trên người hắn để mua?
Đừng nói giỡn.
Mua là chuyện không có khả năng.
Đừng hỏi, hỏi là không có tiền.
Nếu không thể mua.
Vậy thì sử dụng quy củ cũ.
Trên mặt Sở Duyên lộ ra nụ cười với hàm ý sâu xa, xoay người quay lưng về phía Trương Hàn.
“Hàn Nhi, con muốn lấy nguyên liệu bày trận?”
Giọng nói bí hiểm của Sở Duyên vang lên.
Trương Hàn gật đầu, nho nhã nói: “Đúng vậy, sư tôn.”
“Hàn Nhi, trước khi con muốn nguyên liệu bày trận, vi sư hỏi con một vấn đề, con biết trận pháp nhất đạo chi cực trí là gì không?”
Khi Sở Duyên nói những lời này, một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến áo bào trắng của hắn bay phấp phới.
Lúc này, hắn tràn ngập phong cách trang bức, giống như trích tiên hành tẩu ở hồng trần, bóng dáng này có vẻ cao lớn khôn cùng.
Trương Hàn nhìn bóng lưng của sư tôn nhà mình, chỉ cảm thấy cảnh giới của sư tôn rất bí hiểm.
Hắn ta lắc đầu, lại bắt đầu cẩn thận suy nghĩ câu hỏi sư tôn đặt ra.
Trận pháp nhất đạo chi cực trí là gì sao?
Trương Hàn cẩn thận suy nghĩ một lát, trả lời: “Sư tôn, trận pháp nhất đạo chi cực trí là lấy yếu thắng mạnh, người nhỏ yếu bày trận pháp, xứng đáng địch nổi người cường đại.”
Lấy yếu thắng mạnh?
Sở Duyên ngẩn người, trận pháp có tác dụng này ư?
Hắn rất muốn học trận pháp.
Nhưng ở mặt ngoài hắn vẫn rất thản nhiên, lắc đầu, không nói gì.
Trương Hàn lại nói: “Sư tôn, trận pháp nhất đạo chi cực trí, xứng đáng nghịch âm dương luân chuyển, phá vỡ vòng tuần hoàn luân hồi, một trận pháp vừa ra, không gì không làm được!”
Không gì không làm được.
Sở Duyên động lòng.
Hắn rất muốn học trận pháp.
Nhưng mà không có biện pháp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook