Thiên Việt suy tư một hồi, rồi ngước mặt nhìn anh, đáp: “Được!”
Dĩ Thành quả thật không ngờ cậu lại trả lời một cách dứt khoát như vậy, niềm xúc động hòa cùng nỗi ngờ vực trào dâng trong lòng, khiến anh bắt đầu lúng búng như ngậm hột thị.
“Ơ, thật… Thật chứ… Em chịu thật à? Việt… Việt Việt.”
Thiên Việt hé môi cười, gật đầu đáp: “Ừa, em bằng lòng.”
Kỳ thật, trong lòng Thiên Việt tự biết, biết chính mình vì đâu, mà vẫn có dũng khí lớn đến như vậy, dũng khí để thử yêu thêm lần nữa.
Ngày hôm sau, Dĩ Thành liền phụ giúp Thiên Việt chuyển nhà.
Toàn bộ đồ đạc, đều do một tay Dĩ Thành thu dọn từng món một.
Thật ra thì, vật dụng của Thiên Việt cũng không nhiều nhặng gì, đồ nội thất đều là của chủ trọ, đáng kể nhất cũng chỉ có mấy bộ quần áo.

Dĩ Thành phân chia đống quần áo đó theo độ dày mỏng khác nhau, cho hết vào một bao, nói: “Việt Việt, mấy bộ đồ này, anh giúp em quyên góp cho khu phố nhé?
Thiên Việt phì cười, chồm người lên lưng Dĩ Thành nũng nịu: “Dạ.”
Phần còn lại, chỉ là vài món đồ linh tinh lặt vặt, nói thật thì Thiên Việt cũng không cần tới chúng nữa, nhưng rồi, Thiên Việt đột nhiên lại rất muốn rất muốn nhõng nhẽo một phen, cậu bưng một ca nước to đùng, nằm rúc trên sofa, nhấm nháp thức uống chocolate còn đang bốc khói nghi ngút, dõi mắt quan sát Dĩ Thành đang loay hoay tất bật.

Có lúc, đang dọn thì vướng cái sofa, Dĩ Thành bèn rinh cả người lẫn ghế sang một bên, Thiên Việt cười tít mắt, khoan khoái thở dài đầy mãn nguyện.
Dĩ Thành thấy cậu như vậy cũng toét miệng cười.
Kết quả là, Thiên Việt chỉ xách theo một cái balô con con, theo chân Dĩ Thành quay về nhà.
Trong balô, cũng chỉ đựng có vài ba tấm ảnh cũ xì, có những tấm chụp cả nhà cậu, nhưng phần nhiều, là ảnh lúc nhỏ mà Dĩ Thành chụp với Thiên Việt, Thiên Việt đã gìn giữ suốt bao năm nay, nhưng lại chẳng mấy khi giở ra xem.

Bọn họ cũng không ngờ lại có nhiều đến thế, cả hai cùng ngồi bệt ra sàn nhà ngắm nghía thật kỹ, xem tấm nào là cả hai đều có giữ, tấm nào là hồi xưa bị Thiên Việt giấu mất, không chịu mang ra.
Có một tấm, được chụp ở dưới giàn hoa tử đằng trong viện nghiên cứu, thấp thoáng đằng xa là tòa nhà màu trắng cùng với cánh cửa gỗ thật lớn.

Hai đứa trẻ, thân mật tựa người vào nhau, đứa nhỏ đang bẹo má đứa lớn, Dĩ Thành nhớ lại, khi đó, mình lỡ khen Thiên Việt xinh như bé gái, chọc cậu nhóc dỗi, thế là Thiên Việt bảo phải nhéo anh mới được, đồng thời còn phải chụp hình lại làm bằng chứng nữa.

Nhìn hình, cả hai cùng ngoác mồm cười toe.
Dĩ Thành quay sang, kề môi lên thái dương Thiên Việt, rồi âu yếm hôn lên, thật chậm rãi.
Vào ngày cậu dọn về nhà Dĩ Thành, anh đã tự tay nấu một bàn tiệc lớn, lấy lý do là mừng tân gia, lại còn đòi mời khách tới chung vui.

Thiên Việt hết sức ngỡ ngàng khi nghe anh nói vậy.
Thì ra, vị khách ấy lại chính là JO.
JO của hôm nay đã tạm dẹp phong cách áo bó quần da quen thuộc của mình, để thay vào đó bằng quần bò và áo khoác bông dáng dài, chiếc áo dài quá gối đến những hai tấc, cổ áo dựng cao lên che kín hết nửa mặt, lúc Thiên Việt ra mở cửa hoàn toàn chẳng nhận ra được là cậu ta.
JO cởi áo khoác ra, bên trong cậu mặc áo len cổ cao với chất vải dày nom rất chi là nghiêm chỉnh, màu xám lông chuột càng làm tôn lên mái tóc vừa hớt cao của cậu, trông cậu trẻ ra hẳn mấy tuổi, đáng yêu như một chú gấu koala.

Chỉ là ở bên gò má trái, lại có một vết bầm xanh nhàn nhạt.
Thiên Việt đứng cạnh bàn, xoa đầu JO: “Ê, thường ngày chẳng phải cậu cứ huyên thuyên không ngừng nghỉ à, sao hôm nay lại câm như hến vậy?”
JO ra sức nhồi nhét thức ăn vào mồm, lúng búng trả lời: “Miệng đang bận rồi.”
Thiên Việt bật cười, cầm lên một đôi đũa khõ nhẹ lên đầu cậu bạn.
Dĩ Thành bưng rượu lên, mời: “Tiểu Châu, trước hết tôi xin kính cậu một ly.

Cảm ơn cậu.

Ầy, con người tôi, vốn không giỏi ăn nói, chỉ là, tôi biết ơn cậu vô cùng vô vàn.

Nếu không có cậu…”
JO lật đật hớp một ngụm rượu, đáp, “Câm ngay câm ngay.” – Rồi lườm Thiên Việt một cái – “Thiên Việt, tớ biết lỗi là ở tớ, tớ đã không giữ lời hứa, đi tiết lộ địa chỉ của cậu cho cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này, cậu có còn giận tớ không vậy?”
Thiên Việt thẹn chín mặt, cả ba cùng cười ồ lên.

Ăn cơm xong, Thiên Việt tiễn JO xuống lầu.

JO nói: “Thiên Việt, cậu về phòng được rồi.

Đừng tiễn nữa.

Sau này… Tớ sẽ không trở lại đây đâu.

Hai ta… Từ nay cứ xem như chưa từng quen nhau đi.”
Thiên Việt đáp: “Không đâu.

Tớ sẽ mãi xem cậu là người bạn tốt nhất của mình mà.”
JO cười hì hì: “Ây dà, không cần phải thế đâu.

Cậu phải tránh xa cái thế giới đó đi, vĩnh viễn đừng bao giờ để dính dáng gì tới nó cả.

Cậu nghe tớ đi, không có sai đâu.”
Thiên Việt vẫn kiên quyết đáp: “Không mà, bất cứ nơi nào cũng đều sẽ có người tốt và kẻ xấu thôi.

Tiểu Châu à, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt mà.”

JO cười nhẹ tênh: “Mẹ kiếp, tôi thật hâm mộ cậu ghê đó.”
Thiên Việt nói: “Cậu cũng có thể mà.

Kỳ thật, tớ nghĩ, năm đó, tớ cũng đâu nhất thiết phải đi theo con đường này đâu, Tiểu Châu à, người khác không yêu chúng ta, thì tự bản thân chúng ta, lại chẳng có lý do gì để không yêu quý chính mình cả.”
Thiên Việt vươn tay vuốt ve vết bầm trên mặt JO: “Sao mà ra nông nỗi này vậy, bộ cậu lại hục hặc với Sở Tề Vân à?”
JO hứ một tiếng rồi trả lời: “Hắn là cái thá gì chứ, tưởng mình ngon lắm đấy à.

Tớ thèm quan tâm sao?”
Thiên Việt ôm chầm lấy JO, gác cằm lên vai cậu: “Tiểu Châu, cậu vẫn ổn đấy chứ?”
JO bảo: “Đừng sến súa thế.

Mà nè, cậu vẫn phải nên cẩn thận chút đi.

Độ này Cừu Đại Đồng đang ráo riết truy lùng cậu đấy.”
Năm đó, sau khi Thiên Việt bị đuổi học, Cừu Đại Đồng lại tìm đến cậu.

Trên thực tế, suốt hai năm nay, thảng hoặc bọn họ vẫn gặp lại nhau.

Cừu Đại Đồng biết Thiên Việt làm công việc gì, không ít lần, hắn đề nghị Thiên Việt hãy theo hắn đi, nhưng câu trả lời của Thiên Việt bao giờ cũng chỉ là một nụ cười nhạt thếch, rồi lại giả đò ngó lơ.
Cừu Đại Đồng biết có vẻ như mình đã thật sự phải lòng Thiên Việt mất rồi, chẳng qua vẫn chưa biết cách tiếp cận cậu mà thôi, hắn cũng đã ngờ ngợ ra một điều, rằng giữa mình và Thiên Việt vốn không thể có tương lai, bọn họ từ đầu đã không ngồi chung một chiếc thuyền, nên cũng chẳng có điểm tựa nào cho quan hệ của bọn họ cả.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của JO, chỉ vài hôm sau Cừu Đại Đồng đã thật sự tìm ra được Thiên Việt.
Hắn chặn Thiên Việt lại trên đường về, cậu điềm tĩnh, nhẹ nhàng đáp lời hắn: “Thật xin lỗi, ông chủ Cừu, tôi đã không còn làm nghề đó nữa.

Từ giờ trở đi, vĩnh viễn sẽ không còn quan hệ gì với nơi ấy nữa.”
Cừu Đại Đồng nhìn Thiên Việt, gương mặt cậu gầy rộc đi so với lần gặp mặt trước, nhưng tinh thần thì lại phấn chấn hơn hẳn, tóc đen mày ngài, gần ngay trước mắt đấy, nhưng lại cũng xa tận chân trời, xa đến mức tuyệt vọng.
Cừu Đại Đồng nói: “Thiên Việt, em có biết không, thằng nhãi Kế Hiểu kia, lại được thăng chức rồi, hắn nay đã lên tới chức Phó cục trưởng rồi.


Sau vụ đó, hắn thế mà lại được vinh danh là tấm gương điển hình cho việc tích cực phòng chống tham ô hối lộ cơ đấy.

Mẹ kiếp sao mà…”
Thiên Việt nói: “Mấy chuyện này thì liên can gì đến tôi.

Cảm phiền anh, làm ơn nhường đường, tôi còn phải về nhà nữa.”
Sau lưng nơi bọn họ đứng, dọc theo tường thành cổ, là một cánh rừng nhỏ, gặp lúc hoàng hôn, người thưa.

Cừu Đại Đồng nhất thời sốt ruột, mạnh bạo kéo Thiên Việt lại, ôm siết vào lòng: “Thiên Việt, tại sao từ trước đến giờ em vẫn không chịu nhìn anh? Em mắc gì mà không bằng lòng theo anh hả? Em không làm nữa chứ gì, càng tốt, đi với anh đi, hai ta sẽ sống bên nhau.”
Thiên Việt cố vùng ra, dù gì cũng đang ở ngoài đường, cậu không dám om sòm.

Chỉ lặng lẽ ra sức tránh né Cừu Đại Đồng, hai người cứ thế giằng co qua lại.

Trái cây đựng trong bọc xốp trên tay Thiên Việt lăn lông lốc ra đầy đất, thứ duy nhất chưa bị rơi xuống là con dao gọt trái cây mà cậu vừa mua, Thiên Việt siết lấy nó theo bản năng.
Cừu Đại Đồng lại càng quyết liệt hơn, vốn dĩ hắn không phải loại người nóng vội như vậy, chẳng hiểu vì sao mà hôm nay, hắn cứ thấy nôn nao, bồn chồn đến là lạ thường, hắn biết mình suốt kiếp cũng đừng hòng có được người này, đúng vậy, nhưng không sao, hắn tự nhủ với lòng mình, chỉ là, sao có thể cam tâm được đây, sao có thể hả? Hắn đã hoàn toàn đánh mất lý trí rồi.
Trong lúc hỗn loạn, con dao trên tay Thiên Việt, chỉ một chớp nhoáng, đã cắm phập vào bụng hắn.
Dĩ Thành đợi mãi, vẫn chưa thấy Thiên Việt về, chỉ đi ra ngoài mua ít trái cây thôi mà, sao lại lâu đến thế nhỉ?
Dĩ Thành mang giày vào, vừa dợm bước ra ngoài tìm cậu, thì bắt gặp Thiên Việt đẩy cửa vào nhà.
Y phục cậu xộc xệch, bên khóe miệng còn có một vết bầm tím, ánh nhìn dại ra.
Dĩ Thành hỏi thăm: “Việt Việt, Việt Việt, em làm sao thế?”
Thiên Việt đưa mắt nhìn người đang đứng trước mặt, hạnh phúc và bình yên chỉ mới cầm được trên tay thôi mà, Thiên Việt bỗng thấy quặn thắt con tim.
Nhưng rồi vẫn nhoẻn miệng cười: “Anh Dĩ Thành, hình như, em vừa mới giết người rồi.”
- Hết chương 29-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương