Dĩ Thành lắng nghe Thiên Việt lắp bắp kể lại toàn bộ sự tình.
Dĩ Thành vòng tay ôm siết Thiên Việt vào lòng, an ủi: “Thiên Việt, đừng sợ, cho dù phía trước có là núi đao hay biển lửa, thì vẫn có anh bên em mà.”
Trên thực tế nhát dao đó của Thiên Việt, cũng chẳng gây nguy hiểm gì mấy đến tính mạng Cừu Đại Đồng.
Mùa đông, người ta mặc đồ dày hơn, trong cơn hoảng loạn, Thiên Việt cũng không thật sự dùng hết sức mình, mũi dao đâm xuyên lớp áo khoác cùng với áo len của hắn, rồi chỉ rạch một đường nhẹ hều trên bụng hắn, chảy máu chút đỉnh mà thôi.

Việc hắn đã sợ điếng hồn mới là thật, hắn hoàn toàn chẳng liệu được rằng Thẩm Thiên Việt lại có thể sẵn sàng liều mạng, quyết tâm gạt bỏ quá khứ đến thế.
Cừu Đại Đồng chỉ về nhà rồi chui vào phòng tắm thoa thuốc một cách qua quýt, để tránh bị nhiễm trùng, hắn còn đắp cả băng gạc lên.
Bà xã hắn đẩy cửa phòng tắm bước vào.

Mụ ta hỏi: “Anh thậm thụt trong này làm cái gì đấy? Hiếm có bữa nào lão gia về nhà như vầy nha.”
Cừu Đại Đồng trả lời: “Đã biết tôi chẳng mấy khi về nhà rồi, thì làm ơn đừng quấy rầy.”
Bất thình lình mụ ta xộc thẳng tới, dí đầu vào sau lưng hắn ngửi khụt khịt: “Anh làm trò gì rồi? Bị thương chỗ nào hả?”
Cừu Đại Đồng hậm hực buộc cho xong dây áo choàng tắm, rồi xô mụ ra, bỏ đi mất.
Mụ vẫn đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, cười khẩy trong bụng, không ngờ mình vậy mà vẫn còn yêu gã đàn ông này cơ chứ, thật giống như nhiều năm về trước, cái thời mà hai người bọn họ còn cùng nhau bày sạp bán quà vặt trên vỉa hè, nỗi đau cùng cảm giác nôn nao cứ đan xen trong tim, mụ vội đuổi theo rồi lại bồi nốt một câu: “Nợ tình chớ rước quá nhiều, coi chừng gặp báo ứng đấy.”
Cừu Đại Đồng thay quần áo, rồi hắn đẩy cửa bỏ đi mất.
Bà Cừu đứng cạnh cửa, nhặt cái áo khoác da mà Cừu Đại Đồng vừa cởi ra lên, trên mặt có một vết rách không lớn lắm, mụ chợt nghĩ, kì thật thì cuộc đời mụ, chẳng phải cũng có một lỗ thủng như vậy hay sao?
Lúc Cừu Đại Đồng nghe thư ký nhắn có người họ Thị đến tìm mình, hắn thoáng ngẩn tò te ra, hắn nào có quen biết ai họ Thị đâu.

Hắn bảo, nếu như không có hẹn trước, thì miễn tiếp.
Thư ký ra ngoài một lát, đến khi quay vào lại nói: “Vị khách họ Thị nọ, nói là có chuyện cần bàn liên quan đến Thẩm Thiên Việt.”
Cây bút máy Cừu Đại Đồng đang cầm trong tay rơi cái cạch xuống mặt bàn, hắn ngoác mồm cười, nói: “Mời người đó vào đi.”
Trước mắt Cừu Đại Đồng hiện tại là một chàng trai trẻ với vẻ ngoài dung dị, dáng người cao cao với những bắp thịt rắn rỏi.

Chàng trai ấy nói: “Ngài Cừu phải không? Tôi là Thị Dĩ Thành.”
Cừu Đại Đồng nói: “Ồ.

Cậu là gì của Thẩm Thiên Việt?”
Dĩ Thành đáp: “Tôi là anh trai cậu ấy.”
Cừu Đại Đồng cười nói: “Cậu họ Thị, cậu ta họ Thẩm, sao cậu lại là anh cậu ta được? Hai người các cậu cùng mẹ khác cha sao?”
Dĩ Thành nói: “Ngài Cừu, hôm nay tôi đến đây là có chuyện cần nói.”
Cừu Đại Đồng vẫn cười tít mắt mà rằng: “Nói đi nói đi.

Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Thẩm Thiên Việt, tôi đều thích nghe cả.”
Dĩ Thành nói: “Hồi hôm qua Thiên Việt đã làm anh bị thương, nên tôi đến đây để nói với anh, chúng tôi không hề có lỗi, nếu anh muốn sinh sự hay kiện cáo gì đó, thì cứ nhắm vào tôi.

Tôi sẽ gánh tội thay em ấy.

Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có địa chỉ của tôi.

Anh muốn sao cũng được hết.

Chỉ mong một điều rằng, xin anh chớ gây rắc rối cho Thiên Việt.”
Hai ngón tay Cừu Đại Đồng miết miết tấm danh thiếp, cười nói: “Cậu bảo tôi làm thế nào thì tôi phải làm thế đó sao? Thị Dĩ Thành này, bây giờ thì tôi đã biết cậu là ai rồi đấy, thế nhưng cậu có biết tôi là ai chưa ấy nhỉ?”
Dĩ Thành cũng bật cười: “Tôi biết chứ.

Anh có tiền, lại có quyền, tôi đấu sao lại anh, thế nhưng, nếu anh thật tình muốn hãm hại Thiên Việt, thì cho dù đấu không lại tôi vẫn cứ đấu đấy.”

Cừu Đại Đồng “Ồ” một tiếng thật dài.
Dĩ Thành lại nói: “Thiên Việt, mấy năm nay em ấy, đã vất vả nhiều rồi.

Tôi nói rồi, nếu anh muốn hại em ấy, thì tôi sẽ bảo vệ em ấy, anh muốn kiện em ấy, tôi sẽ ra nhận tội thay.

Tôi sẽ không để em ấy phải chịu ấm ức nữa đâu.”
Cừu Đại Đồng ngồi ngả người về sau, tựa đầu lên lưng ghế rộng rãi, lòng bỗng dưng cảm thấy hết sức chán chường, vô vị.

Thì ra trong mắt người khác, mình ấy vậy mà lại là một kẻ chỉ biết ức hiếp con nhà lành ư? Hồi nhỏ xem phim, hắn ghét nhất chính là loại người này, lẽ nào con người ta chỉ khi lâm vào cảnh khốn cùng mới thấy rõ được thị phi hay sao?
Thật ra Cừu Đại Đồng vẫn luôn biết rằng, cậu trai tên Thẩm Thiên Việt này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thuộc về mình, bởi vì hắn, ngay từ đầu, đã theo đuổi sai cách rồi.
Cừu Đại Đồng ngồi thẳng người dậy, nhìn chàng thanh niên trước mặt mình, nhìn vào vẻ kiên cường gan dạ ẩn chứa bên trong vẻ hiền hòa nọ.
Cừu Đại Đồng nói: “Cậu Thị, sao cậu lại nghĩ về tôi như một tên ác bá thế nhỉ? Cậu đi được rồi đó.”
Dĩ Thành nói: “Tốt.”
Trước khi ra khỏi cửa, bất thình lình anh nghe thấy tiếng Cừu Đại Đồng nói: “Cậu hãy đối xử tử tế với Thiên Việt nhé.”
Dĩ Thành hơi ngoái đầu ra sau, gật nhẹ, nghiêm túc đáp lời: “Tôi sẽ mà.”
Thiên Việt đã đứng ngoài cổng khu phố đợi lâu ơi là lâu, Dĩ Thành nói hôm nay sẽ đi hỏi thăm tin tức, mà sao đi nãy giờ vẫn chưa thấy về, gọi điện thoại cho anh, thì chỉ nghe anh bảo: “Không sao đâu, chớ có lo.”
Thiên Việt dứt khoát ra ngồi chờ ở bồn hoa ngoài cổng khu nhà luôn.
Có lẽ nào, cậu thật sự không có duyên với hai từ bình an và hạnh phúc chăng?
Trời xanh ngắt, trong vắt, không một gợn mây.
Đẹp đẽ như là hạnh phúc, xa vời như là hạnh phúc.
Thiên Việt nghĩ.
Trên mặt đất, có một đàn kiến đang hoan hỷ vận chuyển thức ăn.


Cho dù có là kiến đi nữa, cũng biết hướng đến sự an yên mà ha?
Thiên Việt nghĩ.
Và rồi, cậu trông thấy một đôi chân, dừng lại ngay trước mặt mình.

Có người ngồi xổm xuống, là Dĩ Thành.
Dĩ Thành trêu: “Ngốc ơi, em ngồi ngoài này làm gì thế? Bộ tính cạp đất mà ăn thật đấy à?”
Thiên Việt ngước đầu lên nhìn khuôn mặt bình thản, thân quen của anh, muốn hỏi, nhưng lại chẳng dám, sợ một khi lời đã tuôn ra khỏi miệng rồi, sẽ có thứ gì đó vỡ tan tành.
Dĩ Thành xoa đầu cậu mà nói: “Việt Việt, đừng sợ, ổn cả rồi.

Thật đấy.”
Thiên Việt nhẹ nhàng cười hỏi lại: “Thật không?”
Dĩ Thành lặp lại lần nữa: “Thật mà.

Mình về nhà nào.”
Thiên Việt vẫn ngồi im ru.

Dĩ Thành vò rối tóc cậu, nói: “Hắn ta không sao hết.

Về nhà đi rồi anh sẽ kể rõ cho em nghe.”
Thiên Việt cười cười đáp: “Anh, chân em tê rần rồi.”
Dĩ Thành vòng tay qua sau lưng dìu cậu dậy.
Hai người cùng sóng vai đi vào trong khu nhà, hàng xóm cứ hết tốp này đến tốp khác đi ngang qua, bọn họ không nắm tay nhau được, Thiên Việt đưa mắt nhìn Dĩ Thành, Dĩ Thành cũng đáp lại ánh mắt của cậu.

Để rồi cả hai cùng phá lên cười, trong sự trìu mến thường trực ấy, không ngờ lại có thêm nét gì đó tinh nghịch.
Không ngờ đi mãi một hồi lại đến được chỗ cánh cửa gỗ kia.
Thiên Việt bước lại gần, trèo lên trên, rồi treo ngược người xuống.


Đung đưa qua lại.
Những mẩu kí ức ấy, nỗi kinh hoàng kèm theo tủi hổ khi trông thấy mẹ cùng với tình nhân của bà trên giường, nỗi cay đắng xen lẫn đớn đau khi người tình bỏ cậu mà đi, nhục nhã kèm theo tuyệt vọng khi tỉnh dậy trên giường của một kẻ xa lạ, nỗi mặc cảm tự ti mà cậu đã phải cố làm ra vẻ hờ hững để che giấu, còn có cả nỗi âu lo sợ hãi của ngày hôm nay, tất cả đều trào dâng trong tim ngay vào thời khắc này.

Như cây đậu thần của Jack, sinh trưởng với tốc độ chóng mặt, xoắn bện và lan tràn ra khắp mọi nơi, trong nháy mắt đã ùa về chiếm lấy toàn bộ tâm trí cậu.
Thiên Việt nghĩ, mình không khóc, không được đâu, đều đã là quá khứ cả rồi mà.
Đau xót, tuyệt vọng, gian nan, chẳng phải đều chỉ còn là quá khứ thôi sao? Còn gì đâu mà phải khóc than cơ chứ, mình sẽ không khóc đâu, Thiên Việt nghĩ, sẽ không khóc nữa đâu.
Lệ vẫn tuôn trào đấy, nhưng quả nhiên không hề chảy ra ngoài, mà trái lại, chảy ngược về nơi nó đã bắt nguồn.
Thị Dĩ Thành cũng đi đến cạnh bên, trèo lên cánh cửa còn lại, từ trên cao chúc đầu xuống, cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt.
Thiên Việt khụt khịt mũi, giọng nghèn nghẹn: “Nè, anh nặng quá rồi đó.”
Thị Dĩ Thành cười khì, đáp: “Phải ha.

Mà có sao đâu, hư thì chúng ta đền lại bằng một cánh cửa sắt là được chứ gì.”
Thiên Việt cười: “Chảnh ghê chưa!”
Lại nói tiếp: “Này, thấy sao hả? Có phải giống như được bay lên trời không?”
Dĩ Thành hẩy mạnh một cái, đưa cánh cửa lại gần Thiên Việt, anh thò tay qua, nắm lấy tay cậu, mười ngón tay, đan chặt vào nhau, mồ hôi rịn ra, dấp dính.
Dĩ Thành nói: “Giống lắm.

Việt Việt nè, từ nay trở đi, hai người chúng ta sẽ cùng nhau bay nhé.”
Thiên Việt hỏi: “Bay đến chừng nào?”
Dĩ Thành đáp: “Muốn chừng nào thì đến chừng nấy.”
Thiên Việt hỏi: “Vậy, sẽ bay đến nơi nào?”
Dĩ Thành đáp: “Muốn nơi nào thì đến nơi nấy.”
Giọng cười khanh khách như làn gió lùa của Thiên Việt liền vang lên: “Tuyệt!”
- Hết chương 30-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương