Trans: Tea – Meow Team

Cuối cùng Trịnh Sở vẫn đến trễ.

Suốt cả quãng đường, cô không dám ngẩng đầu lên vì sợ người khác phát hiện ra cô đi cùng Lục Vi Chân. Nhưng đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người cứ như đang bị đốt cháy, hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến trái tim đang đập thình thịch.

Ban đầu Trịnh Sở không muốn để Lục Vi Chân theo cô đến trường, nhưng lúc đó bọn họ cách nhà không xa, vẫn có người ở đó, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng của thím Trần nữa.

Nếu thím Trần thấy cô với Lục Vi Chân đang lôi lôi kéo kéo như thế này, đến lúc đó bà ấy nhất định sẽ hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, không chừng còn bị thím Lý cằn nhằn nửa ngày cho xem.

Lục Vi Chân không muốn buông tay, Trịnh Sở không gỡ tay ra được nên đành phải đẩy Lục Vi Chân đi. Nhưng anh lại được voi đòi tiên, còn hôn trộm cô một lần nữa.

Trịnh Sở cảm thấy xấu hổ nhưng anh thì hay rồi, vẫn xem như không có việc gì xảy ra mà nắm tay cô rời đi.

Tay của người đàn ông vừa to vừa ấm, lòng bàn tay có vài vết chai sần dày, lưng rộng như ngọn núi nhỏ làm cho người khác có một cảm giác an toàn đến kỳ lạ.

Anh mặt dày thật đấy, sao có thể làm vậy chứ? Mặt Trịnh Sở nóng lên, chân cũng mềm nhũn. Rõ ràng là không biểu hiện cái gì, cô cũng chưa đồng ý làm bạn gái của anh mà, anh có ý gì đây?

Lục Vi Chân không hề biết Trịnh Sở đang nghĩ gì, anh cũng đang căng thẳng không kém gì cô. Mỗi lần tiếp xúc cơ thể với cô đều giống như một lần thử thách sức chịu đựng của anh, hơi nóng tỏa ra khắp người.  

Người đàn ông này bình thường quen sống một mình, rất ít khi tiếp xúc với người khác. Người trong thôn đổ oan cho anh, anh cũng chưa bao giờ giải thích, mà dù có giải thích thì cũng không có tác dụng gì, anh càng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để giải thích. Nếu ai dám trêu chọc anh thì cùng lắm là đánh nhau một trận, cho dù có sứ giả hòa bình đến khuyên làm hòa, anh cũng không để ý tới.

Lục Vi Chân cảm thấy mình chưa bao giờ như lúc này, cả người thì cứng đờ như đang đối mặt với kẻ địch, nhưng trong lòng lại vui vẻ thoải mái.

Cổng trường đóng chặt, bên trong phát ra tiếng đọc sách buổi sáng. Cổng bị khóa bằng một cái khóa to cũ kỹ, Lục Vi Chân nắm tay Trịnh Sở đi tới trước cổng trường, nhíu mày nhìn ổ khóa.

Trịnh Sở thấy anh đưa tay muốn mở ổ khóa thì vội ngăn lại bảo anh buông tay mình ra, nhưng Lục Vi Chân không buông tay.

“Anh Lục, nếu anh còn không buông tay.” Mặt Trịnh Sở nóng lên: “Em sẽ giận thật đó.”

Anh cúi đầu liếc nhìn Trịnh Sở, tựa như hừ một tiếng rồi buông tay cô ra.

Trịnh Sở vội lùi về sau vài bước, giấu hai tay ra sau lưng, không để cho Lục Vi Chân có cơ hội nắm tay cô thêm lần nào nữa.  

Cả lòng bàn tay cô đều ướt đẫm mồ hôi, có của cô, cũng có của Lục Vi Chân. Nếu không phải sáng nay trời lạnh, Trịnh Sở còn cho rằng lòng bàn tay mình đổ mồ hôi là vì trời nóng nữa.

“Sau này anh đừng như vậy nữa.” Giọng Trịnh Sở khô khốc: “Em có chìa khóa, anh về trước đi.”

Chìa khóa cổng chỉ có vài cái, hôm qua cô lại không trực ban thì làm sao có chìa khóa được? Cô chỉ muốn lừa Lục Vi Chân đi trước, sau đó đợi hết tiết rồi kêu học sinh đi lấy chìa khóa thôi.

Mặc dù Lục Vi Chân đã từng học ở trường này, nhưng đó là chuyện lâu lắm rồi. Anh không biết Trịnh Sở lừa anh nên chỉ lắc đầu, đứng chờ ở bên cạnh, muốn thấy cô đi vào.

Trịnh Sở bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi mặt đỏ bừng, cô ho một tiếng: “Anh đi trước đi, có người đang nhìn chúng ta kìa, nếu để xảy ra hiểu lầm thì không hay đâu.”

Lục Vi Chân nhìn Trịnh Sở, thầm nghĩ thật là phiền phức. Lúc trước cô đã dám mạo hiểm quyến rũ anh, sao bây giờ lại sợ người khác thấy?

Hai tay đút túi quần, Lục Vi Chân biết da mặt của cô gái này mỏng, vậy nên anh không làm khó cô. Mặc dù cô giáo Trịnh rất to gan, mặt cũng rất dày, nhưng dù sao cô cũng là con gái, anh cũng không thể không có phong độ như vậy.

Có lẽ Lục Vi Chân đã quên mất việc bản thân thường ngày không phân nam nữ, anh chỉ cảm thấy Trịnh Sở không giống vậy. Cô gái này rất yếu ớt, đến chạm cũng phải chạm thật cẩn thận. 

Song anh cũng không muốn để Trịnh Sở trèo lên đầu mình, nếu thật sự bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay thì không còn mặt mũi đàn ông nữa rồi. Anh lấy mảnh giấy đã viết lúc sáng ra đưa cho cô, trong đó viết rằng anh sẽ đến đón cô vào buổi chiều muộn.

Sáng nay anh đã đợi cô một lúc lâu, nhỡ đâu buổi chiều cũng đợi cô cả buổi nữa, rất là lãng phí thời gian.

Anh… cũng đợi đến sốt ruột, thời gian trôi qua quá chậm.

Trịnh Sở nhìn mảnh giấy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Lục Vi Chân, cô nghĩ bụng anh đang giả vờ cố tình nghe không hiểu lời cô nói à? Nếu anh không đi, sao cô có thể tìm học sinh đến mở cửa sau tiết học bây giờ?

Hai người giằng co ở chỗ này một hồi, Trịnh Sở không vào mà Lục Vi Chân cũng không muốn đi. Anh cứ nhìn cô mãi, hai tai Trịnh Sở đỏ bừng, bầu không khí tràn ngập mùi vị mập mờ, nhiệt độ như đang từ từ tăng lên.

Có người ở trên lớp học tầng hai nhìn thấy bọn họ, liền tìm người đi lấy chìa khóa xuống mở cửa cho Trịnh Sở.

Lục Vi Chân nâng tay lên, vuốt lọn tóc xõa ra sau tai cô. Lúc bàn tay chạm vào dái tai của cô, hai người đều như đột ngột bị bỏng, Lục Vi Chân rụt tay lại. 

“Anh về trước đi mà!” Trịnh Sở lắp bắp nói: “Buổi chiều sau khi tan học, em sẽ đến tìm anh được không?”

Lục Vi Chân gật đầu theo bản năng, mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Anh cúi đầu, nhìn thấy đôi môi ửng hồng của Trịnh Sở thì chậm rãi quay đầu lại, yết hầu khẽ lăn, anh muốn hôn cô. Có điều, dù sao nơi này cũng là trường học, cô giáo Trịnh không sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng Lục Vi Chân lại có chút xấu hổ, lỡ hiệu trưởng đi ra thì làm sao đây? 

Lục Vi Chân chưa từng thấy mấy hình ảnh cởi mở đó, không quá hiểu biết về cách hôn môi, cứ nghĩ chỉ cần chạm môi một chút là được rồi.

Anh đưa tay sờ vào phong thư, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa bức thư tình cho Trịnh Sở. Quan tâm cô nghĩ gì làm chi, không đưa thì cũng để không ở chỗ anh, quá lãng phí.

Trịnh Sở chần chừ không dám nhận, cô lén nhìn sắc mặt của Lục Vi Chân, nhưng anh không cho cô cơ hội đó, vội xoay người bước đi. 

Cô sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng vội vã chạy trốn của Lục Vi Chân, sau đó chậm rãi đưa tay lên sờ khuôn mặt đỏ ửng của mình.

Mặt cô vẫn còn nóng, chuyện bị anh hôn trộm hay nắm tay trên đường là chuyện hết sức bình thường. Điều kỳ lạ là Trịnh Sở không cảm thấy chán ghét điều đó. Cô đứng ở trước cổng trường, cúi đầu liếc nhìn bức thư trong tay, cảm thấy Lục Vi Chân càng ngày càng khó đoán.

Lục Vi Chân cũng làm như vậy với người con gái khác sao? Nhưng bên cạnh anh đâu có kiểu con gái như vậy. Anh ỷ mình đẹp trai, muốn làm gì thì làm với người khác à, lẽ nào anh không sợ cô sẽ nói với người khác?   

“Hai người đang làm gì vậy?”

Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Cố Nguyên Trạch, Trịnh Sở lập tức hoàn hồn, quay đầu lại, giấu bức thư ra sau lưng.

“Vừa nãy… em tìm anh ấy có chút việc.” Trịnh Sở ngập ngừng, cô không dám nói chuyện vừa nãy cho Cố Nguyên Trạch nghe. Mặt cô hơi đỏ, chỉ có thể thở dài: “Anh lấy được chìa khóa chưa? Mau giúp em mở cổng đi, lát nữa em còn có tiết, tiết đọc buổi sáng sắp kết thúc rồi.”

Cố Trạch Nguyên nghi ngờ nhìn Trịnh Sở, nhưng vẫn mở cửa cho cô trước.

“Trước đây em chưa từng đi trễ bao giờ, xảy ra chuyện gì hả? Sao mặt lại đỏ vậy? Bây giờ còn sớm, sao Lục Vi Chân lại đến đây cùng em?” Cố Nguyên Trạch hỏi: “Em cầm cái gì trong tay vậy? Đưa anh xem nào.”

Cố Nguyên Trạch hỏi liên tiếp vài câu với giọng điệu cứng rắn. Trịnh Sở biết anh ta chính là loại người như vậy, mặc dù đã quá quen với điều này nhưng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu. 

Cô không phải cấp dưới của anh ta, không cần thiết phải nói với anh ta những chuyện nhỏ nhặt như tình cảm cá nhân. Nếu là người khác thì cũng sẽ không nói về chuyện này.

Nhưng hai người là bạn thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn, Trịnh Sở cũng không tức giận, chỉ nói bừa vài câu: “Gặp vài chuyện làm em hơi kích động. Anh còn nhớ lúc trước em đã nói gì không? Em vẫn luôn nghi ngờ mối quan hệ giữa anh ấy và nhà họ Mạnh, nên mới liên lạc với anh ấy vài lần.”

Trịnh Sở bước vào trường, giơ lá thư của Lục Vi Chân ra cho anh ấy xem, phớt lờ nói: “Em bảo anh ấy viết một vài thứ cho em, đến lúc đó em sẽ nói cho anh biết.”

Cô cầm thư trong tay, không có ý định đưa cho Cố Nguyên Trạch. Anh ta nửa tin nửa ngờ, khóa cổng lại rồi cùng Trịnh Sở đi đến phòng giáo viên.    

“Em đừng đi tìm anh ta nữa, vô nghĩa thôi, để anh xem thư trước đi.” Cố Nguyên Trạch cau mày: “Tốt nhất là em ít tiếp xúc với đàn ông ở đây thôi, họ đều không phải là người tốt lành gì đâu. Đừng thấy bây giờ họ an phận, sau này về nhà sống chung một thời gian là biết ngay mấy chuyện không sạch sẽ liền. Còn không bằng em về nhà tìm một người môn đăng hộ đối, ít nhất mấy người đó có thể chịu được áp lực, biết được nặng nhẹ, không bị nơi phồn hoa mê hoặc…”

Cố Nguyên Trạch lại lải nhải, Trịnh Sở vội ngắt lời anh ta: “Em biết rồi, biết rồi, em nhất định sẽ không tìm người ở đây đâu. Chỉ do em thật sự cảm thấy Lục Vi Chân có liên quan đến nhà họ Mạnh thôi. Anh yên tâm làm việc đi, em tự có chừng mực mà.”

“Chú Trịnh nhờ anh chăm sóc em, em đừng để bản thân gặp nguy hiểm…”

Cố Nguyên Trạch vẫn y như thường lệ.

Trịnh Sở đỡ trán, vì vậy nên cô mới không muốn để Cố Nguyên Trạch biết những chuyện này đấy, hết lần này đến lần khác đều khiến người khác thấy phiền phức.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, Trịnh Sở vội xua tay nói: “Anh yên tâm, em biết phải làm gì mà. Tiết đọc buổi sáng kết thúc rồi, em còn phải đi chuẩn bị lên lớp đây, đi trước nha.”

Cố Nguyên Trạch đứng ở phía sau, cau mày, trong lòng hơi khó chịu.



Trịnh Sở không có thời gian đọc thư, cũng không dám bỏ thư vào ngăn kéo bàn làm việc của mình, cô sợ bị người khác tìm thấy, cũng may hôm nay cô mặc váy có túi.

Hôm nay Cố Nguyên Trạch đã hỏi cô mấy lần về chuyện đó, vừa hết tiết liền tới tìm cô.

Trịnh Sở biết anh ta sẽ không ngừng dò hỏi nên đành phải thành thật trả lời. Ngoài những hành động kì lạ của Lục Vi Chân, thì những chuyện khác cô đều thuận miệng nói vài câu.

Cô không biết Cố Nguyên Trạch có tin hay không. Nhưng bây giờ cô thật sự không có tâm trạng nói chuyện nhiều với anh ta.

Hành động của Lục Vi Chân khiến cô cảm thấy rất bối rối, đến giờ cô vẫn chưa bình tĩnh lại được. Lúc lên lớp còn xảy ra một vài sự cố nho nhỏ, học sinh đều hỏi có phải cô Trịnh gặp chuyện gì rồi không.

Trịnh Sở không đưa bức thư cho Cố Nguyên Trạch, cô lờ mờ cảm thấy thứ này không thể để người khác nhìn thấy được.

Lần trước Trịnh Sở không muốn đi cùng anh Trần, cũng là vì nguyên nhân này, mà ở phương diện này Cố Nguyên Trạch thực sự khiến người khác khó chịu.

Nhưng những người bên cạnh thấy hai người qua lại với nhau thì rất vui, từ lâu họ đã muốn làm mối cho bọn cô rồi.

Mãi đến buổi trưa tan học, Trịnh Sở mới có thời gian rảnh. Học sinh đã về ăn trưa, giáo viên cũng đi hết.

Lúc đầu Cố Nguyên Trạch muốn đưa cô về nhà nhưng bị cô từ chối, cô nói với anh ta về chuyện của Tạ Lâm.

Tạ Lâm nói cô và Lục Vi Chân không trong sạch, cô cũng đoán được nguyên nhân, có lẽ là vì lần trước khi Lục Vi Chân vừa đứng bên cạnh cô vừa trao đổi với hiệu trưởng bị Tạ Lâm nhìn thấy.

Mà nguyên nhân chính vẫn nằm trên người Cố Nguyên Trạch. Vô duyên vô cớ, dù cho Tạ Lâm nhìn thấy có lẽ cũng không nói gì, lúc đó bọn họ cũng không làm chuyện gì khác thường cả.

Cố Nguyên Trạch nghe xong thì im lặng một lúc, anh ta bảo Trịnh Sở không cần lo lắng về chuyện này nữa, anh ta sẽ giải quyết, sau đó đi thẳng về nhà.

Trịnh Sở thở dài, lúc này cô cảm thấy rất nóng nảy buồn bực, muốn giải quyết cũng không giải quyết được.

Lục Vi Chân… khó nói quá.

Lúc Trịnh Sở về nhà, thím Lý đang ngủ gà ngủ gật.

Cô không đánh thức thím Lý mà nhẹ nhàng đi lên lầu.

Khi còn học cấp hai cấp ba Trịnh Sở đã nhận được rất nhiều thư tình. Một đám con trai mười mấy tuổi viết những lời vừa buồn nôn lại văn vẻ, cứ sợ người khác không biết được tâm ý của mình, trong thư vẫn loáng thoáng thấy được vẻ ngây thơ non nớt.

Chữ của Lục Vi Chân đẹp thì đẹp thật, nhưng những thứ anh viết không khác gì mấy cậu thiếu niên choai choai, thậm chí còn xấu hổ hơn bọn nhóc đó nữa. Trong thư tỏa ra một loại hơi thở khó hiểu của hội chứng tuổi dậy thì, khó hiểu đến nỗi khiến người ta xấu hổ mà không thể đọc tiếp được.

Nếu không phải có một vài chữ rõ ràng thì cô hoàn toàn không biết đây là thư tình.

Có một vài chỗ Trịnh Sở xem không hiểu, cái gì mà tôi miễn cưỡng chấp nhận em thích tôi. Cô phải xem đi xem lại vài lần, sau đó mặt lại nóng lên. Trịnh Sở nghĩ thầm, dựa vào đâu mà Lục Vi Chân lại nhìn ra cô thích anh thế? Thật kỳ lạ.

Đặt bức thư sang một bên, Trịnh Sở nằm trên giường, làn da ửng đỏ hết cả lên. Cô hoàn toàn không nghĩ rằng thời buổi này rồi, mà vẫn có người viết thư tình từng chữ từng chữ một bằng tay.

Trịnh Sở còn tưởng là trong thư viết những thứ khác cơ.

Cô cắn chặt môi dưới, không hiểu tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy. Rõ ràng lúc trước đã đọc được không ít thư tình như thế này rồi mà, lẽ nào là vì người gửi khác nhau nên cảm giác cũng khác chăng?

Lục Vi Chân quả thực là hình mẫu lý tưởng mà cô yêu thích, nhưng nếu là đổi thành người khác thì Trịnh Sở cũng chưa chắc đã ghét. Cô cũng chẳng còn là thiếu nữ ngây thơ nữa, cô hiểu bản thân có suy nghĩ gì với Lục Vi Chân.

Mặc dù chưa đến mức thích, nhưng vẫn có cảm giác.



Ban ngày Lục Vi Chân làm việc trong rừng trúc, thấy sắp đến giờ hẹn, anh liền về nhà tắm rửa, thay quần áo mới, còn cố ý soi gương, chỉnh lại góc áo. 

Dáng người anh cao lớn mạnh mẽ, khuôn mặt tuấn tú rắn rỏi, nhưng trong ánh mắt có chút thấp thỏm không yên. Trước khi ra khỏi nhà, anh còn kiểm tra mãi, rồi lại sợ Trịnh Sở biết anh rất để ý đến chuyện này nên rối rắm thay lại một bộ quần áo bình thường.

Lục Vi Chân đứng ở cửa nhìn lên trời vài lần, cảm thấy hôm nay trời sẽ không mưa, chắc ban đêm sẽ có rất nhiều sao.

Chú chó vui vẻ chạy theo nhưng bị anh lườm chạy trở về.

Đúng là một con chó ngu ngốc không có mắt nhìn, cô giáo Trịnh không thích nó, nó chạy theo làm cái gì?

Chú chó tủi thân nằm xuống, tự cắn quả bóng nhỏ bị rách của mình, nhìn Lục Vi Chân bước qua cánh cổng bằng trúc. 

Suốt quãng đường Lục Vi Chân đi rất nhanh, có người thấy anh còn cảm thấy kỳ lạ.

Chuyện con sói hoang già lần trước chủ nhiệm đã giải thích rồi, bây giờ anh chạy vào thôn để làm gì, tìm mấy người nói linh tinh để tính sổ sao?

Suy nghĩ này đã lóe lên trong đầu nhiều người, đặc biệt là sau khi nhìn thấy biểu hiện khác hẳn lúc trước của Lục Vi Chân. Họ cảm thấy rùng mình, nghĩ rằng tối nay không nên ra ngoài thì hơn, lỡ gặp phải tai bay vạ gió thì coi như xong.

Lục Vi Chân không thể kiểm soát được suy nghĩ của họ, cũng không coi nó là chuyện gì to tát cả. Hôm qua anh tránh mặt người dân trong thôn vì cảm thấy Trịnh Sở không muốn để người khác biết, vì vậy anh mới dẫn cô đi đường nhỏ.

Nhưng hôm nay Trịnh Sở vừa hết tiết đã muốn đi ra ngoài, anh muốn tránh cũng không tránh được.

Đó cũng là vấn đề riêng của cô giáo Trịnh, nếu như cô muốn nói chuyện riêng với anh thì hẹn sớm như vậy để làm gì? Nếu anh không đến sớm, cô không tìm được anh, vậy lại chứng tỏ bản thân không ga lăng, anh cũng hết cách.

Lúc anh đến trường, học sinh vẫn đang học tiết cuối. Bên cạnh có một ông lão đang bán đồ ăn vặt, thấy Lục Vi Chân đứng cạnh mình, ông ta khẽ nói “xui xẻo” rồi chuyển sang chỗ khác. 

Lục Vi Chân liếc nhìn ông ta.

Ông lão đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của anh liền bị dọa hết hồn, sợ Lục Vi Chân sẽ đánh người, ông vội nâng quang gánh về nhà trước. Trước khi đi, ông ta còn nghĩ rằng tên xúi quẩy này đúng là hại ông ta không làm ăn được gì.

Trái lại, Lục Vi Chân không cảm thấy gì cả, những lời này anh đã nghe rất nhiều rồi. Lúc trước anh sẽ không nhịn được mà động tay động chân, nhưng hiện tại anh cũng dần không để ý nữa, người ta có nói vài câu thì cũng không chết ai.

Nhưng anh vẫn đi đến nơi ít người đứng, để đảm bảo rằng Trịnh Sở có thể nhìn thấy anh mà không ảnh hưởng đến người khác.

Lục Vi Chân không để bụng, mà chắc hẳn Trịnh Sở cũng chẳng để ý đến, nhưng nếu người khác nói mấy lời khó nghe với cô thì nhất định cô sẽ khó chịu.

“Reng reng reng” tiếng chuông vang lên, một giáo viên bước ra mở cổng, song vẫn chưa thấy bóng dáng học sinh nào. 

Lục Vi Chân biết học sinh đang xếp hàng trên sân trường, hiệu trưởng vừa nói vừa phát cờ đỏ một ngày một lần. Đây là thông lệ của trường học, nhiều năm vẫn không có gì thay đổi.

Anh đứng lẻ loi một mình, dáng người thẳng tắp cao lớn nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác cô đơn.

Trịnh Sở vừa đi ra liền nhìn thấy bóng dáng của Lục Vi Chân, cô dừng chân lại, không biết nên nói gì.

Những gì cô thường nói không nhất định là thật, nhưng chuyện đã hứa thì cô sẽ làm. Mà cô lại sợ học sinh của mình nhìn thấy cô và Lục Vi Chân ở bên nhau, cho nên đã chào giáo viên khác rồi đi ra trước.

Có người chào Trịnh Sở, cô cười với cô ấy xem như là một lời đáp lại. Cô có một chút cảm giác với Lục Vi Chân, nhưng thật ra cô vẫn hơi sợ Lục Vi Chân. Có một số chuyện nhất định phải nói rõ ràng, vì vậy cô chỉ có thể cắn răng đi đến trước mặt anh.

Lục Vi Chân gật đầu với cô, khoanh tay trước ngực, xoay người để cô đi theo.

Trịnh Sở thở phào nhẹ nhõm, cô vốn tưởng rằng Lục Vi Chân sẽ trực tiếp nắm tay cô như lần trước. Nếu giữa bọn họ không có chuyện gì cũng không sao, nhưng Trịnh Sở mới chỉ đọc xong bức thư tình của anh cách đây không lâu, hiện tại cô cảm thấy cả người đều không thích hợp.

Cô ngẩng đầu nhìn sườn mặt lạnh nhạt hờ hững của Lục Vi Chân, hoàn toàn không thể tưởng tượng được anh có thể viết ra những lời như vậy.

Có phải Lục Vi Chân đã hiểu lầm cô cái gì không, hay là anh đã chép bức thư kỳ lạ kia từ đâu đó?

Lần này bọn họ vẫn đi đường nhỏ, Trịnh Sở đi sau lưng anh, cô chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Anh Lục, anh…”

Cô chưa kịp nói xong, Lục Vi Chân đã đột ngột dừng lại. Trên mặt anh hơi mất kiên nhẫn, xoay người lại, kéo cô ôm vào lòng.

Phụ nữ cũng thật là, lúc này rồi mà còn làm nũng cái gì? Chỉ là ngắm sao thôi mà.

Trịnh Sở đụng phải vòm ngực rắn chắc của anh, ngẩn người một hồi, cô mới lắp bắp nói: “Anh… anh nghe em nói trước đã. Tối nay em có việc bận, chân của thím bị sưng nên em không thể ra ngoài được.”

Lục Vi Chân khựng lại một lúc, anh buông tay ra rồi mím môi. Hình như anh đã nghe chuyện nghe chuyện của thím Lý rồi, nhưng không có nghe kể chi tiết. 

Trịnh Sở lùi lại vài bước, tim cô đập thình thịch, nói: “Anh Lục, em thấy chúng ta…”

Hai chữ “không hợp” mắc kẹt ở trong cổ họng cô. Lục Vi Chân lấy từ trong túi một hộp quà nhỏ thô ráp ra, bên trong là một bông hoa hồng đỏ tươi, đưa đến trước mặt cô.

Cái hộp này mà gọi là hộp quà thì cũng xem như là khen nó rồi, có điều trên những cánh hoa hồng vẫn còn đọng nước, hình như là đã được rửa qua sau khi hái xuống.

Trịnh Sở ngẩn người.

Trên mặt Lục Vi Chân có vẻ mất kiên nhẫn, anh không nhìn Trịnh Sở.

Nhưng Trịnh Sở có thể biết anh đang đợi cô nhận hoa.

Bóng chiều tà nhàn nhạt chiếu trên mặt đất, Lục Vi Chân hít một hơi thật sâu, lén lút nhìn nét mặt của cô.

Tim Trịnh Sở đập thình thịch.

Hồi lâu cô vẫn không trả lời, đang lúc Lục Vi Chân muốn nhìn cô, lòng bàn tay cô bỗng đổ mồ hôi, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.

Chuyện gì đây? Lục Vi Chân nghĩ sao lâu như vậy mà cô vẫn chưa nhận? Là chê hoa này không đẹp sao? Nhưng rõ ràng anh đã chọn rất lâu mà, đây đã là bông hoa đẹp nhất rồi, anh còn tự làm hộp quà nữa, chẳng lẽ cô không thích món quà này à?

Lục Vi Chân ở một mình gần mười mấy năm, bình thường cũng không giao tiếp với người khác, nhưng anh chưa từng có phản ứng như sợ xã hội hay bị trầm cảm, điều này có liên quan đến tính cách của anh.

Suy nghĩ của anh luôn rất tích cực, có thể nói rằng anh là một người rất kiêu ngạo, anh chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém người khác. Kể cả khi người khác mắng chửi, Lục Vi Chân cũng chỉ cảm thấy người khác sợ mình, bởi vì anh rất lợi hại, cho nên anh không quan tâm. 

Lục Vi Chân hiếm khi có suy nghĩ tiêu cực.

Người khác cảm thấy anh nhìn có vẻ hung dữ nham hiểm, nhưng nói thật anh vẫn luôn sống theo phương châm nước sông không phạm nước giếng. Chỉ cần không đụng đến anh, anh tuyệt đối sẽ không đụng đến người ta.

Nhưng mà những suy nghĩ này của anh rất ít người có thể đoán được, ít nhất là Trịnh Sở chưa từng đoán ra bao giờ.

Cô từ từ duỗi tay đặt lên cái hộp, khẽ cắn môi: “Mấy ngày nay em không thể ra ngoài được, hay để lần sau nhé?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương