Chàng Câm - Kính Lý Phiến
-
Chương 19
Trans: ShaG
Hoàng hôn dần buông xuống, ánh chiều tà vàng nhạt, ngoài ruộng mọi người đều bắt đầu lục tục về nhà.
Trịnh Sở và Lục Vi Chân sóng đôi cùng đi, hai người không nắm tay, không nói một câu nào, thậm chí cũng không nhìn đối phương một cái.
Hai tay Trịnh Sở cầm theo hộp quà nhỏ, treo ở trước người, ngón tay nhỏ dài có hơi dùng lực, cảm thấy mình quả là bị ma quỷ ám rồi.
Lục Vi Chân mời cô đêm nay đi ngắm sao ở bức thư được gọi là thư tình đó. Cô vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy khuôn mặt anh, cô vẫn không kìm được ý nghĩ trong lòng, đồng ý rồi.
Trịnh Sở nghĩ đây là chuyện gì thế này? Như vậy cũng nhanh quá rồi thì phải? Cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Lục Vi Chân, nào biết được anh cũng đang nhìn cô.
Hai người đối mặt nhau, nháy mắt lại quay đi, mặt ửng đỏ hết lên.
“Anh, anh Lục.” Mặt Trình Sở tỏa ra hơi nóng, mở miệng phá tan sự yên tĩnh: “Sắp đến nhà tôi rồi.”
Cô muốn nói bây giờ thời gian còn sớm, trong nhà có thể có người, định để Lục Vi Chân về nhà trước.
Nhưng lúc nãy cô mới nhận được đồ của Lục Vi Chân, trực tiếp nói ra thì quá xấu hổ. Lục Vi Chân không ngốc, chắc là anh đoán ra được cô muốn nói cái gì.
Lục Vi Chân thực sự không ngốc, nhưng anh lại nghĩ tương đối nhiều, chỉ là Trịnh Sở không biết.
Anh giơ tay sờ cái cổ nóng đỏ, nhìn thấy xung quanh đều không có người, vành tai có hơi hồng.
Không phải chỉ là không muốn xa anh sao? Con gái trong thời kỳ yêu đương vẫn luôn dính người đến nỗi không thể hiểu, ném cũng không ném đi được. Dù sao anh cũng không muốn đi, thuận theo ý cô cũng chả sao.
Lục Vi Chân giơ tay kéo lấy Trịnh Sở. Mặt Trịnh Sở hơi đỏ, miệng có hơi hé ra, sau cùng lại đóng trở lại, không nói chuyện.
Anh quay đầu ngắm Trịnh Sở, Trịnh Sở hơi ngây ra, không rõ anh muốn làm gì, chỉ đi theo bước chân của anh.
Nơi này bình thường ít người, lúc này càng không có ai, cho dù có tình cờ đến thì e rằng cũng không phát hiện được có người.
Trịnh Sở bị ấn lên tường, cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lục Vi Chân.
Lục Vi Chân nhìn đôi mắt của cô.
Trịnh Sở nói lắp bắp: “Anh Lục…”
Cằm anh đặt lên đầu cô, trái tim trong lòng ngực dày rộng như đang đánh trống, rung động đến mức mặt Trịnh Sở ngày càng đỏ, lúc này thật sự không biết nên nói gì.
“Không được… nhanh quá rồi.”
Lục Vi Chân lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay cô. Mười ngón tay đan xen, giữa các ngón tay vừa ám muội vừa nóng bỏng, Trịnh Sở đỏ cả mặt.
“Đợi một chút đi… nhanh, nhanh quá rồi.”
Một tay khác của anh đặt trên eo của Trịnh Sở, đầu hơi hạ xuống, hơi thở ấm nóng phả trên mặt cô, hai mắt đối nhau. Mặt Trịnh Sở rất đỏ, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn anh.
Lục Vi Chân kỳ thật cũng giống cô, cơ thể anh như đang tỏa nhiệt, chỉ là da anh đen nên không rõ ràng như Trịnh Sở.
Anh cảm thấy làn da của Trịnh Sở quá nõn nà, lông mi lại dài, lúc chớp mắt vô cùng xinh đẹp, khiến cho trái tim anh đập rất nhanh. Là rất nhanh, khiến anh như mất đi cảm giác khống chế.
“Trở về thôi.” Cô nhỏ giọng mở miệng: “Trời tối rồi.”
Tay Lục Vi Chân dùng một chút lực, không muốn để cô đi. Trên người cô có một loại hương thơm, rất thơm.
Cô nghĩ gì vậy? Về sớm như vậy làm gì? Hô hấp Lục Vi Chân có hơi loạn, môi mỏng in lên má cô, chỉ là phớt lên nhẹ nhàng.
Cô gái nhỏ nhắn bị thân hình người đàn ông chắn lại, giống như là co lại ở trong lòng anh, không ai nhìn thấy được cô. Độ ấm lòng bàn tay truyền đến hơi nóng, mười ngón tay nắm càng thêm chặt hơn.
Đôi mắt Trịnh Sở xấu hổ ánh nước, nhận ra mình và Lục Vi Chân cách nhau rất gần, hơi nóng thở ra đang trao đổi với nhau, dính nhớp hơi nước làm cô luống cuống vài phần.
Cô ngẩng đầu, sườn mặt lại lần nữa bị hơi ấm lướt qua. Hai người nhìn nhau, dường như đều có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ của bản thân trong mắt đối phương. Ở cái nơi nhỏ hẹp này, vẻ thẹn thùng nóng hừng hực dâng lên.
Đúng là Lục Vi Chân không biết hôn môi, hô hấp của anh chỉ là theo gương mặt trắng nõn nhẹ nhàng đi xuống. Hai người càng dựa càng gần, gần đến nóng cả người, biểu cảm mê loạn đã khiến người ta không phân rõ hiện tại là lúc nào.
Về mặt tình cảm, Trịnh Sở cũng không có kinh nghiệm gì. Một mặt cô cảm thấy hai người phát triển quá nhanh, bọn họ mới bắt đầu chưa bao lâu, một mặt lại thấy nếu như bọn họ thật sự muốn làm gì đó thì hình như cũng không sao cả.
Lục Vi Chân dừng trên cánh môi cô, mắt đen láy nhìn cô. Trịnh Sở giống như chịu phải một đòn bất thình lình, kinh hoàng không ngừng.
Khuôn mặt anh, thật sự quá hợp với ý cô. Cô quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Anh đứng ra đã.”
Sau khi nói xong Trịnh Sở liền đỏ mặt. Cô và Lục Vi Chân cách nhau quá gần, ngay cả hơi thở cũng có vẻ lưu luyến.
Lục Vi Chân cắn lên cằm cô một cái nhẹ, Trịnh Sở khẽ cắn môi, nhưng khi anh đến gần, cô lại khẽ mở miệng.
Trịnh Sở căn bản không có nhúc nhích, chân cô hơi run rẩy, khắp người tỏa ra hơi nóng rạo rực.
Người đàn ông hình như có loại năng lực không cần dạy cũng biết, thực khiến người khác kinh ngạc.
Đầu lưỡi chạm vào nhau, anh hút lấy chất lỏng, cái lưỡi lớn quét qua, cuộn lấy vật ám muội, vang lên tiếng nước rít rít. Trịnh Sở bị ép ngửa đầu, như nuốt xuống cái gì đó, nước bọt theo khóe miệng chảy ra.
Tay hai người càng ôm càng chặt, mồ hôi nhớp nháp từ đầu Trịnh Sở chảy xuống. Lưỡi cô đều đã tê rồi, cả người nóng đến mềm nhũn dựa vào cánh tay có lực của Lục Vi Chân chống đỡ, trái tim bên trong lồng ngực đập rất nhanh.
Rốt cuộc là bọn họ đang làm gì vậy? Mặt Trịnh Sở đỏ hết mức.
Lục Vi Chân lại không nghĩ như vậy, anh đang nghĩ Trịnh Sở quyến rũ anh lâu như thế, lúc trước sao anh lại ngốc đến vậy? Tại sao không đáp ứng cô ngay?
Không biết qua bao lâu, hai người mới chậm rãi dừng lại, nhưng âm thanh thở gấp vẫn mãi không dừng được.
“Anh Lục, em phải về rồi.”
Giọng nói cô thật nhẹ, nhưng lại mềm mại quyến rũ, khiến người ta khắc sâu.
Lục Vi Chân chạm trán với cô, hai mắt nhìn chằm chằm cô, không muốn để cô rời đi. Lưỡi anh lại lần nữa nhẹ nhàng mở miệng cô, thâm nhập vào trong, tiếp xúc thân mật.
Nếu cô giáo Trịnh muốn đi, vậy cứ đẩy anh ra là được rồi. Khẩu thị tâm phi, Lục Vi Chân cắn nhẹ một cái, Trịnh Sở run lên.
…
Trịnh Sở trở về nhà, trời cũng đã tối rồi, thím Lý đang đợi cô ăn cơm, là thím Trần làm cho.
Thím ấy ngáp một cái, hỏi một câu sao lại về trễ như vậy.
Môi Trịnh Sở vừa đỏ vừa bóng, buổi tối không nhìn ra, nhưng vành tai Trịnh Sở có chút hồng, trả lời: “Con có việc, xin lỗi thím, vốn định hôm nay trở về làm việc, không nghĩ đến lại về muộn.”
Thím Lý nhìn cô, như hiểu ra nói: “Đứa nhỏ này, là do con không muốn làm việc nhà chứ gì. Sau này cứ về sớm đi, thím đâu ép con làm.”
Những người con gái như Trịnh Sở bình thường không thích làm việc nhà, thím Lý lại nói: “Sau này con vẫn nên về nhà sớm đi, bây giờ bên ngoài không an toàn, lỡ như gặp được thứ gì không tốt thì xong rồi.”
“Vâng, con biết rồi.” Trịnh Sở ôm chặt cái hộp nhỏ trong tay: “Thím, thím ăn trước, bụng con có chút khó chịu, con đi nghỉ ngơi trước ạ.”
Thím Lý vội vàng hỏi: “Ăn phải đồ hỏng rồi? Hôm nay ở bên ngoài con ăn gì? Thím nói cho con biết, con không được ăn những thức ăn không sạch sẽ bên ngoài, làm hại thân thể.”
Mặt Trịnh Sở lại đỏ thêm chút, cô thì ăn gì được? Hôm nay chỉ có Lục Vi Chân cưỡng ép đút cho cô ăn. Anh cao như vậy, cô bị bắt ngẩng đầu lên phối hợp với anh, đến cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống.
Cô lắc đầu nói: “Không có, con không ăn gì cả, thím đừng lo lắng, con nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Trịnh Sở trực tiếp đi lên lầu, hôm nay cô mặc chiếc đầm, nhưng Lục Vi Chân không làm gì với cô. Trong buổi chiều mát mẻ, bọn họ nóng đến toàn thân đều là mồ hôi, không biết Lục Vi Chân đã hôn cô bao nhiêu lần, động tác của anh vừa nhẹ nhàng vừa yên lặng, nhưng mỗi lần đều đòi hỏi ở cô.
Đến cuối cùng, Trịnh Sở hoàn toàn đứng không nổi, cô thở sâu hơi lớn, ghé vào ngực Lục Vi Chân, lắng nghe tiếng tim đập nhanh đến bất bình thường của anh.
Trịnh Sở ngồi ở trên giường, ôm lấy khuôn mặt nóng hổi, cô không để ý đến hành động giữa các cặp tình nhân với nhau mấy, cho nên không hề cảm thấy Lục Vi Chân có cái gì không đúng.
Cô không phải là người trong thôn, không có bảo thủ như vậy.
Trịnh Sở chỉ là bị Lục Vi Chân dọa sợ, sao cô lại dễ dàng đáp ứng như vậy rồi? Trịnh Sở chậm rãi nằm lên giường, tay ấn trên đôi môi hơi sưng.
Đầu cô vẫn còn có hơi hỗn độn, mặt cũng đỏ.
Trịnh Sở lần đầu làm loại việc này, cô thấy căng thẳng là đương nhiên rồi. Cho dù là cô… bị hôn đến mức có cảm giác, cũng rất bình thường, không phải Lục Vi Chân cũng vậy sao?
…
Lục Vi Chân còn phản ứng mãnh liệt hơn so với Trịnh Sở, anh vừa mới hết sốt, không thể nào tắm nước lạnh. Trước khi Trịnh Sở về nhà cũng đỏ ửng mặt dặn anh chú ý sức khỏe, nhưng sự kích động của anh không thể đè nén được, lật qua lật lại ở trên giường, làm thế nào cũng không thể ngủ.
Trong căn phòng tối đen không có ánh sáng, anh chỉ cần vừa nhắm mắt là sẽ nhớ đến lúc mà Trịnh Sở bị anh đè ở trên tường. Đôi mắt cô chứa nước xuân, ngay cả đỉnh mũi cũng đỏ lên, thật khiến người ta thương hại. Nhưng người cô lại rất nóng, nuốt xuống thứ của anh, trực tiếp khiến anh cứng lên.
Khắp nơi Lục Vi Chân đều nóng hừng hực, anh ôm lấy chăn, trong đầu ngoài Trịnh Sở ra thì không còn gì nữa. Thân thể cô quá mềm mại, đến ngón tay cũng tinh tế khiến anh quyến luyến không rời, đại tiểu thư không phải làm việc chắc đều như vậy.
Ngôi sao trên bầu trời sáng lấp lánh, Lục Vi Chân thật sự không thể ngủ rồi, anh ngồi dậy mở cửa sổ. Vóc người cao khỏe đứng trước cửa sổ, có chút ảo não mà vò rối tóc. Nhà Trịnh Sở cách anh quá xa, nhưng bây giờ anh rất muốn nhìn thấy cô.
Quá lạ kỳ, Lục Vi Chân nghĩ, đều tại Trịnh Sở. Nếu không phải cô quyến rũ anh, anh mới không trở thành cái dạng này, lúc nào cũng muốn gặp cô.
Tâm trạng anh bất định, nhìn lên bầu trời, thỉnh thoảng lại nhìn về phía trước, dường như đang nghĩ rằng liệu Trịnh Sở có thể sẽ xuất hiện không.
Lần trước cô lấy lý do tìm học sinh gì đó mà chạy tới, sao hôm nay lại không đến như vậy đi? Với quan hệ hiện tại của bọn họ, cô cũng không cần chạy đến rừng trúc, cứ đến thẳng nhà anh là được.
Lục Vi Chân buồn bực cực kỳ, anh lấy đèn pin ở trong ngăn kéo ra, muốn đi xuống giội nước lạnh. Nghĩ đến việc bản thân sau khi bị sốt sẽ không thể tìm Trịnh Sở, anh lại ngồi lại trên giường, cầm lấy cái quạt quạt gió.
Nếu như cô đến nhà anh ở thì tốt rồi.
Lục Vi Chân nhất thời cảm thấy phiền chết đi được, anh vứt cây quạt đi, nằm trở lại trên giường, cả đêm đều không ngủ được ngon giấc.
Anh suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra biện pháp.
Cho đến ngày hôm sau lúc anh đi đón Trịnh Sở, tình trạng này mới có chút chuyển biến tốt hơn. Trịnh Sở không muốn quá phách lối, Lục Vi Chân cũng không làm việc gì quá nổi bật, chỉ là giống như bình thường đưa cô đến rồi đón cô tan làm.
Nhưng lúc xế chiều, anh và Trịnh Sở sẽ thân thiết hơn một chút. Lục Vi Chân biết bản thân có dáng vẻ thế nào trong suy nghĩ của người trong thôn, cũng không cưỡng cầu cô phải công khai mối quan hệ này.
Cơ thể Trịnh Sở quá mềm mại yếu đuối, chuyện làm được một nửa thì không còn sức nữa, luôn phải dựa vào lòng anh thở gấp một hồi lâu. Nhìn không ra biểu cảm của Lục Vi Chân, nhưng hình như anh không cảm thấy phiền toái, lúc ôm lấy Trịnh Sở, tay chưa bao giờ buông ra.
Động tác cô không có bảo thủ, nhưng đâu đâu cũng lộ ra sự ngây ngô. Cho dù lúc trước cô có như thế nào, nhưng người đầu tiên mà cô giáo Trịnh thích nhất định là anh, đuôi Lục Vi Chân như muốn vểnh lên.
Chắc không thể xem sao đêm rồi, vào buổi tối Trịnh Sở không có nhiều thời gian, Lục Vi Chân cũng sợ cô về nhà vào buổi tối sẽ gặp nguy hiểm. Hai người lại thường cùng nhau ngắm hoàng hôn, ngồi ở dốc núi, không ai nói một lời nào.
Hôm nay cũng vậy.
Bọn họ tựa như cặp đôi đang trong tình yêu cuồng liệt, nhưng lúc hai người ở cùng nhau lại không nói lời nào, vậy mà vẫn cảm thấy khắp người như đang bị bỏng.
Chỉ là biểu hiện của chàng trai hoàn toàn không để ý, lại thấy hết sức bình thường.
Trịnh Sở cũng cho là bình thường, trước đó không lâu cô mới ngồi ở trên chân Lục Vi Chân, bị anh làm đến cả mặt đều đỏ.
Bọn bọ không làm gì quá nhiều, chỉ là sự đụng chạm “bình thường” giữa đôi tình nhân—— nói là nụ hôn ướt át mãnh liệt cũng không sai.
Trịnh Sở cũng không hiểu rõ tại sao hai người lại trở thành như vậy, Lục Vi Chân không giống loại người có tâm tư xấu xa, nhìn đôi mắt anh là biết. Nhưng bọn họ đối đãi với nhau, có thể nói là có chút… sắc tình ái muội.
Ví dụ lúc nãy cô vừa mới ngồi lên chân Lục Vi Chân… hai chân tách ra. Lục Vi Chân luôn cho cô một loại ảo giác, mỗi khi cô ở trước mặt anh lộ ra vẻ e lệ rụt rè, Lục Vi Chân đều rất kỳ lạ. Giống như bọn họ qua lại cũng không phải mới mấy ngày, mà là đã nhiều năm rồi.
Chiếc váy cô có hơi ẩm ướt, chỗ cổ áo tương đối rõ ràng là mới được lau sạch sẽ, không nhìn rõ cũng sẽ không thấy, là vừa mới từ khóe miệng chảy ra, theo cần cổ chảy đến nơi đó.
Thân hình Lục Vi Chân cường tráng, Trịnh Sở không có cơ thể khỏe như anh, hôn lâu rồi, lấy hơi cũng cảm thấy khó chịu, chỉ có thể hết lần này đến lần khác nuốt vào thứ trao đổi ở trong miệng với anh.
Trịnh Sở không tùy tiện như Cố Nguyên Trạch, nhưng Lục Vi Chân thật khiến cô không biết nên từ chối như thế nào.
Từ trước đến nay Lục Vi Chân đều không nghe lời cô, làm cho cô giống như đã nghiện mà còn ngại vậy.
Mặt trời đang chậm rãi đi xuống, có người nhìn thấy Trịnh Sở và Lục Vi Chân ở bên nhau, anh ta dụi dụi đôi mắt, còn cho rằng mình nhìn nhầm.
Anh ta lại nhìn thêm vài lần, phát hiện từ đầu đến cuối bọn họ đều không nói chuyện.
Trịnh Sở hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó, mặt Lục Vi Chân cũng không biểu cảm, trong tay có cầm đồ vật. Anh ta hiểu sai, tưởng rằng Trịnh Sở gặp phải chuyện rồi, chạy đi tìm thím Lý nói vài câu.
Lục Vi Chân và Trịnh Sở đều không phát hiện. Đợi đến khi trời hơi tối, Lục Vi Chân đứng trước mặt Trịnh Sở, lúc anh duỗi tay hướng về cô, cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên.
“Anh phải về nhà rồi sao?” Trịnh Sở phủi phủi thứ dính trên chiếc váy: “Đi thôi.”
Lục Vi Chân gật gật đầu, chủ động dắt tay cô.
Động tác Trịnh Sở đột nhiên ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Lục Vi Chân, lại nhìn vào hai tay đang nắm lấy nhau.
Lục Vi Chân đặt một thứ đồ vào trong tay cô, sau đó nắm lấy tay cô.
Trịnh Sở nói: “Anh Lục?”
Lục Vi Chân không quay đầu, chuẩn bị đưa Trịnh Sở về nhà trước.
Hôm nay anh cũng không đưa Trịnh Sở về đến nhà, chỉ đưa đến đầu ngã rẽ cách nhà không xa.
Lục Vi Chân rất căng thẳng, so với lúc trước còn căng thẳng hơn vạn lần. Trịnh Sở nhận ra được tay anh cứng đờ, không hiểu sao trong lòng cũng rất căng thẳng.
Lúc cô tan học nhìn thấy anh đã cảm thấy anh kỳ lạ, động tác Lục Vi Chân sau đó cũng khiến cô cảm thấy quái dị.
Anh thẳng thừng để cô ngồi lên chân anh, lúc đầu Trịnh Sở không cảm thấy gì, tưởng rằng Lục Vi Chân chỉ là muốn ôm cô, sau đó đợi lúc anh thật sự ôm lấy mình, mặt Trịnh Sở lại đỏ hết cả lên.
Quan hệ của bọn họ chắc chưa tốt đến mức đó đâu, cơ thể anh còn cứng hơn so với cô, cô không dám nói gì.
Là xảy ra việc gì rồi sao? Nhưng bây giờ có thể phát sinh chuyện gì chứ?
…
Sau khi Lục Vi Chân đưa Trịnh Sở đến nhà mới thả tay ra. Bọn họ đứng ở bên bờ sông, cách đó không xa có mấy người, sắc trời có chút tối, thấy không rõ ai cả. Trịnh Sở cúi đầu nhìn thứ trên tay cô, anh lại lần nữa nắm lấy tay cô.
Trịnh Sở không hiểu gì mà nhìn anh, không rõ anh muốn làm gì.
Lục Vi Chân nắm chặt tay của cô, anh không biết có nên đưa thứ đó cho cô không, sau khi Trịnh Sở nhận được sẽ phản ứng ra sao, anh cũng không đoán được.
Lỡ như cô chỉ muốn tiền thì phải làm sao? Nhưng những ngày này cô cũng không nhắc đến chuyện đó, nếu cô cảm thấy quá tùy tiện thì làm như thế nào? Nhưng hôm nay anh để cô làm chuyện đó cô cũng không ngại.
Trịnh Sở không biết anh bối rối, lưỡng lự một hồi, mở miệng nói: “Trời có hơi tối rồi, thím đã hỏi em mấy lần là đi đâu, em buộc phải về nhà trước nói với thím ấy một tiếng.”
Lục Vi Chân gật gật đầu, anh hít sâu một hơi, mắt nhìn xung quanh, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, quyết định cầm đồ về.
Đợi sau này hẵng nói, bọn họ mới bắt đầu mấy ngày, thời điểm này đưa cô thì sẽ thể hiện rõ ràng anh đang nóng lòng.
Anh chỉ là có chút vội, nhưng tuyệt đối, tuyệt đối chưa đến mức đó.
Nhưng tai Trịnh Sở hơi hồng, vẫn là có phần không quen với Lục Vi Chân. Cô chưa từng có bạn trai, ngày đó trả lời quá nhanh, tuy rằng có hơi hối hận, nhưng cô cũng không có gì để nói.
Thế giới người trưởng thành với thời kỳ thiếu niên có nhiều điểm không giống, Trịnh Sở cũng không phản cảm với những hành vi của Lục Vi Chân.
“Sau này em tìm thời gian nói chuyện với thím ấy.” Cô hơi cúi đầu, vành tai hơi đỏ: “Cứ giải quyết như vậy đã.”
Lục Vi Chân nghe cô nói thì tim đập không thôi, mặt cũng nóng lên, có chút không muốn buông cô ra. Những ngày thỉnh thoảng anh sẽ được cô dỗ vài câu, nghĩ thầm cũng khó trách mình bị cô quyến rũ, đổi thành ai cũng chịu không nổi sự chủ động của cô.
“Nếu sau này anh có chuyện gì, cứ tìm em là được rồi.” Cô lại nói: “Lúc lên lớp thì không nói, em phải dạy khá nhiều tiết, có thể phải đợi rất lâu.”
Ở nơi đây nhiều người quá, muốn giấu đi cũng không thể, trực tiếp thể hiện ra có khi còn tốt hơn. Trịnh Sở không tin chuyện mọi người sợ Lục Vi Chân, cô không tin loại đồn đại đó.
Trịnh Sở còn chưa kịp hỏi Lục Vi Chân là trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lục Vi Chân không biết suy nghĩ của cô, nhưng đột nhiên anh lại không muốn rút đồ về. Lục Vi Chân do dự đặt đồ vật vào trong lòng bàn tay cô, bảo cô cầm chắc, trở về rồi coi.
Trịnh Sở hiểu ý của anh, gật đầu đáp ứng anh.
Lần nào Lục Vi Chân cũng sẽ nhìn cô vào nhà rồi mới rời đi, Trịnh Sở cũng không nói gì khác, tay cầm đồ Lục Vi Chân đưa, vẫy vẫy tay với anh: “Vậy em về trước đây, anh cũng nhanh trở về đi.”
Cô dừng một hồi, lại thêm một câu: “Chú ý sức khỏe.”
Trịnh Sở quay người, mặt hơi nóng lên.
Cô không nhìn thấy, nhưng Lục Vi Chân vẫn nhẹ nhàng gật đầu với bóng lưng của cô. Anh để tay vào trong túi quần, lưng dựa lên bức tường bên cạnh nhìn ánh trăng trên trời, hôm nay có hơi không muốn trở về.
Anh thở ra một hơi, thừa nhận mình vẫn là quá gấp gáp. Anh và Trịnh Sở còn chưa được mấy ngày, cô không đồng ý cũng không sao, anh cũng chỉ muốn thử xem thái độ của cô mà thôi.
Đồ Lục Vi Chân đưa cho Trịnh Sở là một chiếc nhẫn, bố mẹ anh để lại. Lúc ấy trong nhà xảy ra chuyện, đồ để lại cho anh cũng không nhiều. Có người thấy anh đáng thương, để lại cho anh làm đồ để tưởng nhớ, chỉ là không nghĩ đến sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trịnh Sở vừa về đến nhà, thím Lý đã ngồi ở bên cạnh đợi cô.
Bà thấy Trịnh Sở trở về, vội vàng vẫy tay, hỏi: “Sở Sở, Lục câm có chuyện gì vậy? Có người nói với thím hôm nay cậu ta tìm con.”
Trịnh Sở không quá kinh ngạc, cô biết ở nơi nhỏ này không giấu được chuyện.
Cô giấu đồ vật trong tay đi, nghĩ thầm xem nên nói rõ ràng với thím Lý như thế nào.
Hoàng hôn dần buông xuống, ánh chiều tà vàng nhạt, ngoài ruộng mọi người đều bắt đầu lục tục về nhà.
Trịnh Sở và Lục Vi Chân sóng đôi cùng đi, hai người không nắm tay, không nói một câu nào, thậm chí cũng không nhìn đối phương một cái.
Hai tay Trịnh Sở cầm theo hộp quà nhỏ, treo ở trước người, ngón tay nhỏ dài có hơi dùng lực, cảm thấy mình quả là bị ma quỷ ám rồi.
Lục Vi Chân mời cô đêm nay đi ngắm sao ở bức thư được gọi là thư tình đó. Cô vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy khuôn mặt anh, cô vẫn không kìm được ý nghĩ trong lòng, đồng ý rồi.
Trịnh Sở nghĩ đây là chuyện gì thế này? Như vậy cũng nhanh quá rồi thì phải? Cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Lục Vi Chân, nào biết được anh cũng đang nhìn cô.
Hai người đối mặt nhau, nháy mắt lại quay đi, mặt ửng đỏ hết lên.
“Anh, anh Lục.” Mặt Trình Sở tỏa ra hơi nóng, mở miệng phá tan sự yên tĩnh: “Sắp đến nhà tôi rồi.”
Cô muốn nói bây giờ thời gian còn sớm, trong nhà có thể có người, định để Lục Vi Chân về nhà trước.
Nhưng lúc nãy cô mới nhận được đồ của Lục Vi Chân, trực tiếp nói ra thì quá xấu hổ. Lục Vi Chân không ngốc, chắc là anh đoán ra được cô muốn nói cái gì.
Lục Vi Chân thực sự không ngốc, nhưng anh lại nghĩ tương đối nhiều, chỉ là Trịnh Sở không biết.
Anh giơ tay sờ cái cổ nóng đỏ, nhìn thấy xung quanh đều không có người, vành tai có hơi hồng.
Không phải chỉ là không muốn xa anh sao? Con gái trong thời kỳ yêu đương vẫn luôn dính người đến nỗi không thể hiểu, ném cũng không ném đi được. Dù sao anh cũng không muốn đi, thuận theo ý cô cũng chả sao.
Lục Vi Chân giơ tay kéo lấy Trịnh Sở. Mặt Trịnh Sở hơi đỏ, miệng có hơi hé ra, sau cùng lại đóng trở lại, không nói chuyện.
Anh quay đầu ngắm Trịnh Sở, Trịnh Sở hơi ngây ra, không rõ anh muốn làm gì, chỉ đi theo bước chân của anh.
Nơi này bình thường ít người, lúc này càng không có ai, cho dù có tình cờ đến thì e rằng cũng không phát hiện được có người.
Trịnh Sở bị ấn lên tường, cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lục Vi Chân.
Lục Vi Chân nhìn đôi mắt của cô.
Trịnh Sở nói lắp bắp: “Anh Lục…”
Cằm anh đặt lên đầu cô, trái tim trong lòng ngực dày rộng như đang đánh trống, rung động đến mức mặt Trịnh Sở ngày càng đỏ, lúc này thật sự không biết nên nói gì.
“Không được… nhanh quá rồi.”
Lục Vi Chân lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay cô. Mười ngón tay đan xen, giữa các ngón tay vừa ám muội vừa nóng bỏng, Trịnh Sở đỏ cả mặt.
“Đợi một chút đi… nhanh, nhanh quá rồi.”
Một tay khác của anh đặt trên eo của Trịnh Sở, đầu hơi hạ xuống, hơi thở ấm nóng phả trên mặt cô, hai mắt đối nhau. Mặt Trịnh Sở rất đỏ, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn anh.
Lục Vi Chân kỳ thật cũng giống cô, cơ thể anh như đang tỏa nhiệt, chỉ là da anh đen nên không rõ ràng như Trịnh Sở.
Anh cảm thấy làn da của Trịnh Sở quá nõn nà, lông mi lại dài, lúc chớp mắt vô cùng xinh đẹp, khiến cho trái tim anh đập rất nhanh. Là rất nhanh, khiến anh như mất đi cảm giác khống chế.
“Trở về thôi.” Cô nhỏ giọng mở miệng: “Trời tối rồi.”
Tay Lục Vi Chân dùng một chút lực, không muốn để cô đi. Trên người cô có một loại hương thơm, rất thơm.
Cô nghĩ gì vậy? Về sớm như vậy làm gì? Hô hấp Lục Vi Chân có hơi loạn, môi mỏng in lên má cô, chỉ là phớt lên nhẹ nhàng.
Cô gái nhỏ nhắn bị thân hình người đàn ông chắn lại, giống như là co lại ở trong lòng anh, không ai nhìn thấy được cô. Độ ấm lòng bàn tay truyền đến hơi nóng, mười ngón tay nắm càng thêm chặt hơn.
Đôi mắt Trịnh Sở xấu hổ ánh nước, nhận ra mình và Lục Vi Chân cách nhau rất gần, hơi nóng thở ra đang trao đổi với nhau, dính nhớp hơi nước làm cô luống cuống vài phần.
Cô ngẩng đầu, sườn mặt lại lần nữa bị hơi ấm lướt qua. Hai người nhìn nhau, dường như đều có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ của bản thân trong mắt đối phương. Ở cái nơi nhỏ hẹp này, vẻ thẹn thùng nóng hừng hực dâng lên.
Đúng là Lục Vi Chân không biết hôn môi, hô hấp của anh chỉ là theo gương mặt trắng nõn nhẹ nhàng đi xuống. Hai người càng dựa càng gần, gần đến nóng cả người, biểu cảm mê loạn đã khiến người ta không phân rõ hiện tại là lúc nào.
Về mặt tình cảm, Trịnh Sở cũng không có kinh nghiệm gì. Một mặt cô cảm thấy hai người phát triển quá nhanh, bọn họ mới bắt đầu chưa bao lâu, một mặt lại thấy nếu như bọn họ thật sự muốn làm gì đó thì hình như cũng không sao cả.
Lục Vi Chân dừng trên cánh môi cô, mắt đen láy nhìn cô. Trịnh Sở giống như chịu phải một đòn bất thình lình, kinh hoàng không ngừng.
Khuôn mặt anh, thật sự quá hợp với ý cô. Cô quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Anh đứng ra đã.”
Sau khi nói xong Trịnh Sở liền đỏ mặt. Cô và Lục Vi Chân cách nhau quá gần, ngay cả hơi thở cũng có vẻ lưu luyến.
Lục Vi Chân cắn lên cằm cô một cái nhẹ, Trịnh Sở khẽ cắn môi, nhưng khi anh đến gần, cô lại khẽ mở miệng.
Trịnh Sở căn bản không có nhúc nhích, chân cô hơi run rẩy, khắp người tỏa ra hơi nóng rạo rực.
Người đàn ông hình như có loại năng lực không cần dạy cũng biết, thực khiến người khác kinh ngạc.
Đầu lưỡi chạm vào nhau, anh hút lấy chất lỏng, cái lưỡi lớn quét qua, cuộn lấy vật ám muội, vang lên tiếng nước rít rít. Trịnh Sở bị ép ngửa đầu, như nuốt xuống cái gì đó, nước bọt theo khóe miệng chảy ra.
Tay hai người càng ôm càng chặt, mồ hôi nhớp nháp từ đầu Trịnh Sở chảy xuống. Lưỡi cô đều đã tê rồi, cả người nóng đến mềm nhũn dựa vào cánh tay có lực của Lục Vi Chân chống đỡ, trái tim bên trong lồng ngực đập rất nhanh.
Rốt cuộc là bọn họ đang làm gì vậy? Mặt Trịnh Sở đỏ hết mức.
Lục Vi Chân lại không nghĩ như vậy, anh đang nghĩ Trịnh Sở quyến rũ anh lâu như thế, lúc trước sao anh lại ngốc đến vậy? Tại sao không đáp ứng cô ngay?
Không biết qua bao lâu, hai người mới chậm rãi dừng lại, nhưng âm thanh thở gấp vẫn mãi không dừng được.
“Anh Lục, em phải về rồi.”
Giọng nói cô thật nhẹ, nhưng lại mềm mại quyến rũ, khiến người ta khắc sâu.
Lục Vi Chân chạm trán với cô, hai mắt nhìn chằm chằm cô, không muốn để cô rời đi. Lưỡi anh lại lần nữa nhẹ nhàng mở miệng cô, thâm nhập vào trong, tiếp xúc thân mật.
Nếu cô giáo Trịnh muốn đi, vậy cứ đẩy anh ra là được rồi. Khẩu thị tâm phi, Lục Vi Chân cắn nhẹ một cái, Trịnh Sở run lên.
…
Trịnh Sở trở về nhà, trời cũng đã tối rồi, thím Lý đang đợi cô ăn cơm, là thím Trần làm cho.
Thím ấy ngáp một cái, hỏi một câu sao lại về trễ như vậy.
Môi Trịnh Sở vừa đỏ vừa bóng, buổi tối không nhìn ra, nhưng vành tai Trịnh Sở có chút hồng, trả lời: “Con có việc, xin lỗi thím, vốn định hôm nay trở về làm việc, không nghĩ đến lại về muộn.”
Thím Lý nhìn cô, như hiểu ra nói: “Đứa nhỏ này, là do con không muốn làm việc nhà chứ gì. Sau này cứ về sớm đi, thím đâu ép con làm.”
Những người con gái như Trịnh Sở bình thường không thích làm việc nhà, thím Lý lại nói: “Sau này con vẫn nên về nhà sớm đi, bây giờ bên ngoài không an toàn, lỡ như gặp được thứ gì không tốt thì xong rồi.”
“Vâng, con biết rồi.” Trịnh Sở ôm chặt cái hộp nhỏ trong tay: “Thím, thím ăn trước, bụng con có chút khó chịu, con đi nghỉ ngơi trước ạ.”
Thím Lý vội vàng hỏi: “Ăn phải đồ hỏng rồi? Hôm nay ở bên ngoài con ăn gì? Thím nói cho con biết, con không được ăn những thức ăn không sạch sẽ bên ngoài, làm hại thân thể.”
Mặt Trịnh Sở lại đỏ thêm chút, cô thì ăn gì được? Hôm nay chỉ có Lục Vi Chân cưỡng ép đút cho cô ăn. Anh cao như vậy, cô bị bắt ngẩng đầu lên phối hợp với anh, đến cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống.
Cô lắc đầu nói: “Không có, con không ăn gì cả, thím đừng lo lắng, con nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Trịnh Sở trực tiếp đi lên lầu, hôm nay cô mặc chiếc đầm, nhưng Lục Vi Chân không làm gì với cô. Trong buổi chiều mát mẻ, bọn họ nóng đến toàn thân đều là mồ hôi, không biết Lục Vi Chân đã hôn cô bao nhiêu lần, động tác của anh vừa nhẹ nhàng vừa yên lặng, nhưng mỗi lần đều đòi hỏi ở cô.
Đến cuối cùng, Trịnh Sở hoàn toàn đứng không nổi, cô thở sâu hơi lớn, ghé vào ngực Lục Vi Chân, lắng nghe tiếng tim đập nhanh đến bất bình thường của anh.
Trịnh Sở ngồi ở trên giường, ôm lấy khuôn mặt nóng hổi, cô không để ý đến hành động giữa các cặp tình nhân với nhau mấy, cho nên không hề cảm thấy Lục Vi Chân có cái gì không đúng.
Cô không phải là người trong thôn, không có bảo thủ như vậy.
Trịnh Sở chỉ là bị Lục Vi Chân dọa sợ, sao cô lại dễ dàng đáp ứng như vậy rồi? Trịnh Sở chậm rãi nằm lên giường, tay ấn trên đôi môi hơi sưng.
Đầu cô vẫn còn có hơi hỗn độn, mặt cũng đỏ.
Trịnh Sở lần đầu làm loại việc này, cô thấy căng thẳng là đương nhiên rồi. Cho dù là cô… bị hôn đến mức có cảm giác, cũng rất bình thường, không phải Lục Vi Chân cũng vậy sao?
…
Lục Vi Chân còn phản ứng mãnh liệt hơn so với Trịnh Sở, anh vừa mới hết sốt, không thể nào tắm nước lạnh. Trước khi Trịnh Sở về nhà cũng đỏ ửng mặt dặn anh chú ý sức khỏe, nhưng sự kích động của anh không thể đè nén được, lật qua lật lại ở trên giường, làm thế nào cũng không thể ngủ.
Trong căn phòng tối đen không có ánh sáng, anh chỉ cần vừa nhắm mắt là sẽ nhớ đến lúc mà Trịnh Sở bị anh đè ở trên tường. Đôi mắt cô chứa nước xuân, ngay cả đỉnh mũi cũng đỏ lên, thật khiến người ta thương hại. Nhưng người cô lại rất nóng, nuốt xuống thứ của anh, trực tiếp khiến anh cứng lên.
Khắp nơi Lục Vi Chân đều nóng hừng hực, anh ôm lấy chăn, trong đầu ngoài Trịnh Sở ra thì không còn gì nữa. Thân thể cô quá mềm mại, đến ngón tay cũng tinh tế khiến anh quyến luyến không rời, đại tiểu thư không phải làm việc chắc đều như vậy.
Ngôi sao trên bầu trời sáng lấp lánh, Lục Vi Chân thật sự không thể ngủ rồi, anh ngồi dậy mở cửa sổ. Vóc người cao khỏe đứng trước cửa sổ, có chút ảo não mà vò rối tóc. Nhà Trịnh Sở cách anh quá xa, nhưng bây giờ anh rất muốn nhìn thấy cô.
Quá lạ kỳ, Lục Vi Chân nghĩ, đều tại Trịnh Sở. Nếu không phải cô quyến rũ anh, anh mới không trở thành cái dạng này, lúc nào cũng muốn gặp cô.
Tâm trạng anh bất định, nhìn lên bầu trời, thỉnh thoảng lại nhìn về phía trước, dường như đang nghĩ rằng liệu Trịnh Sở có thể sẽ xuất hiện không.
Lần trước cô lấy lý do tìm học sinh gì đó mà chạy tới, sao hôm nay lại không đến như vậy đi? Với quan hệ hiện tại của bọn họ, cô cũng không cần chạy đến rừng trúc, cứ đến thẳng nhà anh là được.
Lục Vi Chân buồn bực cực kỳ, anh lấy đèn pin ở trong ngăn kéo ra, muốn đi xuống giội nước lạnh. Nghĩ đến việc bản thân sau khi bị sốt sẽ không thể tìm Trịnh Sở, anh lại ngồi lại trên giường, cầm lấy cái quạt quạt gió.
Nếu như cô đến nhà anh ở thì tốt rồi.
Lục Vi Chân nhất thời cảm thấy phiền chết đi được, anh vứt cây quạt đi, nằm trở lại trên giường, cả đêm đều không ngủ được ngon giấc.
Anh suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra biện pháp.
Cho đến ngày hôm sau lúc anh đi đón Trịnh Sở, tình trạng này mới có chút chuyển biến tốt hơn. Trịnh Sở không muốn quá phách lối, Lục Vi Chân cũng không làm việc gì quá nổi bật, chỉ là giống như bình thường đưa cô đến rồi đón cô tan làm.
Nhưng lúc xế chiều, anh và Trịnh Sở sẽ thân thiết hơn một chút. Lục Vi Chân biết bản thân có dáng vẻ thế nào trong suy nghĩ của người trong thôn, cũng không cưỡng cầu cô phải công khai mối quan hệ này.
Cơ thể Trịnh Sở quá mềm mại yếu đuối, chuyện làm được một nửa thì không còn sức nữa, luôn phải dựa vào lòng anh thở gấp một hồi lâu. Nhìn không ra biểu cảm của Lục Vi Chân, nhưng hình như anh không cảm thấy phiền toái, lúc ôm lấy Trịnh Sở, tay chưa bao giờ buông ra.
Động tác cô không có bảo thủ, nhưng đâu đâu cũng lộ ra sự ngây ngô. Cho dù lúc trước cô có như thế nào, nhưng người đầu tiên mà cô giáo Trịnh thích nhất định là anh, đuôi Lục Vi Chân như muốn vểnh lên.
Chắc không thể xem sao đêm rồi, vào buổi tối Trịnh Sở không có nhiều thời gian, Lục Vi Chân cũng sợ cô về nhà vào buổi tối sẽ gặp nguy hiểm. Hai người lại thường cùng nhau ngắm hoàng hôn, ngồi ở dốc núi, không ai nói một lời nào.
Hôm nay cũng vậy.
Bọn họ tựa như cặp đôi đang trong tình yêu cuồng liệt, nhưng lúc hai người ở cùng nhau lại không nói lời nào, vậy mà vẫn cảm thấy khắp người như đang bị bỏng.
Chỉ là biểu hiện của chàng trai hoàn toàn không để ý, lại thấy hết sức bình thường.
Trịnh Sở cũng cho là bình thường, trước đó không lâu cô mới ngồi ở trên chân Lục Vi Chân, bị anh làm đến cả mặt đều đỏ.
Bọn bọ không làm gì quá nhiều, chỉ là sự đụng chạm “bình thường” giữa đôi tình nhân—— nói là nụ hôn ướt át mãnh liệt cũng không sai.
Trịnh Sở cũng không hiểu rõ tại sao hai người lại trở thành như vậy, Lục Vi Chân không giống loại người có tâm tư xấu xa, nhìn đôi mắt anh là biết. Nhưng bọn họ đối đãi với nhau, có thể nói là có chút… sắc tình ái muội.
Ví dụ lúc nãy cô vừa mới ngồi lên chân Lục Vi Chân… hai chân tách ra. Lục Vi Chân luôn cho cô một loại ảo giác, mỗi khi cô ở trước mặt anh lộ ra vẻ e lệ rụt rè, Lục Vi Chân đều rất kỳ lạ. Giống như bọn họ qua lại cũng không phải mới mấy ngày, mà là đã nhiều năm rồi.
Chiếc váy cô có hơi ẩm ướt, chỗ cổ áo tương đối rõ ràng là mới được lau sạch sẽ, không nhìn rõ cũng sẽ không thấy, là vừa mới từ khóe miệng chảy ra, theo cần cổ chảy đến nơi đó.
Thân hình Lục Vi Chân cường tráng, Trịnh Sở không có cơ thể khỏe như anh, hôn lâu rồi, lấy hơi cũng cảm thấy khó chịu, chỉ có thể hết lần này đến lần khác nuốt vào thứ trao đổi ở trong miệng với anh.
Trịnh Sở không tùy tiện như Cố Nguyên Trạch, nhưng Lục Vi Chân thật khiến cô không biết nên từ chối như thế nào.
Từ trước đến nay Lục Vi Chân đều không nghe lời cô, làm cho cô giống như đã nghiện mà còn ngại vậy.
Mặt trời đang chậm rãi đi xuống, có người nhìn thấy Trịnh Sở và Lục Vi Chân ở bên nhau, anh ta dụi dụi đôi mắt, còn cho rằng mình nhìn nhầm.
Anh ta lại nhìn thêm vài lần, phát hiện từ đầu đến cuối bọn họ đều không nói chuyện.
Trịnh Sở hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó, mặt Lục Vi Chân cũng không biểu cảm, trong tay có cầm đồ vật. Anh ta hiểu sai, tưởng rằng Trịnh Sở gặp phải chuyện rồi, chạy đi tìm thím Lý nói vài câu.
Lục Vi Chân và Trịnh Sở đều không phát hiện. Đợi đến khi trời hơi tối, Lục Vi Chân đứng trước mặt Trịnh Sở, lúc anh duỗi tay hướng về cô, cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên.
“Anh phải về nhà rồi sao?” Trịnh Sở phủi phủi thứ dính trên chiếc váy: “Đi thôi.”
Lục Vi Chân gật gật đầu, chủ động dắt tay cô.
Động tác Trịnh Sở đột nhiên ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Lục Vi Chân, lại nhìn vào hai tay đang nắm lấy nhau.
Lục Vi Chân đặt một thứ đồ vào trong tay cô, sau đó nắm lấy tay cô.
Trịnh Sở nói: “Anh Lục?”
Lục Vi Chân không quay đầu, chuẩn bị đưa Trịnh Sở về nhà trước.
Hôm nay anh cũng không đưa Trịnh Sở về đến nhà, chỉ đưa đến đầu ngã rẽ cách nhà không xa.
Lục Vi Chân rất căng thẳng, so với lúc trước còn căng thẳng hơn vạn lần. Trịnh Sở nhận ra được tay anh cứng đờ, không hiểu sao trong lòng cũng rất căng thẳng.
Lúc cô tan học nhìn thấy anh đã cảm thấy anh kỳ lạ, động tác Lục Vi Chân sau đó cũng khiến cô cảm thấy quái dị.
Anh thẳng thừng để cô ngồi lên chân anh, lúc đầu Trịnh Sở không cảm thấy gì, tưởng rằng Lục Vi Chân chỉ là muốn ôm cô, sau đó đợi lúc anh thật sự ôm lấy mình, mặt Trịnh Sở lại đỏ hết cả lên.
Quan hệ của bọn họ chắc chưa tốt đến mức đó đâu, cơ thể anh còn cứng hơn so với cô, cô không dám nói gì.
Là xảy ra việc gì rồi sao? Nhưng bây giờ có thể phát sinh chuyện gì chứ?
…
Sau khi Lục Vi Chân đưa Trịnh Sở đến nhà mới thả tay ra. Bọn họ đứng ở bên bờ sông, cách đó không xa có mấy người, sắc trời có chút tối, thấy không rõ ai cả. Trịnh Sở cúi đầu nhìn thứ trên tay cô, anh lại lần nữa nắm lấy tay cô.
Trịnh Sở không hiểu gì mà nhìn anh, không rõ anh muốn làm gì.
Lục Vi Chân nắm chặt tay của cô, anh không biết có nên đưa thứ đó cho cô không, sau khi Trịnh Sở nhận được sẽ phản ứng ra sao, anh cũng không đoán được.
Lỡ như cô chỉ muốn tiền thì phải làm sao? Nhưng những ngày này cô cũng không nhắc đến chuyện đó, nếu cô cảm thấy quá tùy tiện thì làm như thế nào? Nhưng hôm nay anh để cô làm chuyện đó cô cũng không ngại.
Trịnh Sở không biết anh bối rối, lưỡng lự một hồi, mở miệng nói: “Trời có hơi tối rồi, thím đã hỏi em mấy lần là đi đâu, em buộc phải về nhà trước nói với thím ấy một tiếng.”
Lục Vi Chân gật gật đầu, anh hít sâu một hơi, mắt nhìn xung quanh, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, quyết định cầm đồ về.
Đợi sau này hẵng nói, bọn họ mới bắt đầu mấy ngày, thời điểm này đưa cô thì sẽ thể hiện rõ ràng anh đang nóng lòng.
Anh chỉ là có chút vội, nhưng tuyệt đối, tuyệt đối chưa đến mức đó.
Nhưng tai Trịnh Sở hơi hồng, vẫn là có phần không quen với Lục Vi Chân. Cô chưa từng có bạn trai, ngày đó trả lời quá nhanh, tuy rằng có hơi hối hận, nhưng cô cũng không có gì để nói.
Thế giới người trưởng thành với thời kỳ thiếu niên có nhiều điểm không giống, Trịnh Sở cũng không phản cảm với những hành vi của Lục Vi Chân.
“Sau này em tìm thời gian nói chuyện với thím ấy.” Cô hơi cúi đầu, vành tai hơi đỏ: “Cứ giải quyết như vậy đã.”
Lục Vi Chân nghe cô nói thì tim đập không thôi, mặt cũng nóng lên, có chút không muốn buông cô ra. Những ngày thỉnh thoảng anh sẽ được cô dỗ vài câu, nghĩ thầm cũng khó trách mình bị cô quyến rũ, đổi thành ai cũng chịu không nổi sự chủ động của cô.
“Nếu sau này anh có chuyện gì, cứ tìm em là được rồi.” Cô lại nói: “Lúc lên lớp thì không nói, em phải dạy khá nhiều tiết, có thể phải đợi rất lâu.”
Ở nơi đây nhiều người quá, muốn giấu đi cũng không thể, trực tiếp thể hiện ra có khi còn tốt hơn. Trịnh Sở không tin chuyện mọi người sợ Lục Vi Chân, cô không tin loại đồn đại đó.
Trịnh Sở còn chưa kịp hỏi Lục Vi Chân là trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lục Vi Chân không biết suy nghĩ của cô, nhưng đột nhiên anh lại không muốn rút đồ về. Lục Vi Chân do dự đặt đồ vật vào trong lòng bàn tay cô, bảo cô cầm chắc, trở về rồi coi.
Trịnh Sở hiểu ý của anh, gật đầu đáp ứng anh.
Lần nào Lục Vi Chân cũng sẽ nhìn cô vào nhà rồi mới rời đi, Trịnh Sở cũng không nói gì khác, tay cầm đồ Lục Vi Chân đưa, vẫy vẫy tay với anh: “Vậy em về trước đây, anh cũng nhanh trở về đi.”
Cô dừng một hồi, lại thêm một câu: “Chú ý sức khỏe.”
Trịnh Sở quay người, mặt hơi nóng lên.
Cô không nhìn thấy, nhưng Lục Vi Chân vẫn nhẹ nhàng gật đầu với bóng lưng của cô. Anh để tay vào trong túi quần, lưng dựa lên bức tường bên cạnh nhìn ánh trăng trên trời, hôm nay có hơi không muốn trở về.
Anh thở ra một hơi, thừa nhận mình vẫn là quá gấp gáp. Anh và Trịnh Sở còn chưa được mấy ngày, cô không đồng ý cũng không sao, anh cũng chỉ muốn thử xem thái độ của cô mà thôi.
Đồ Lục Vi Chân đưa cho Trịnh Sở là một chiếc nhẫn, bố mẹ anh để lại. Lúc ấy trong nhà xảy ra chuyện, đồ để lại cho anh cũng không nhiều. Có người thấy anh đáng thương, để lại cho anh làm đồ để tưởng nhớ, chỉ là không nghĩ đến sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trịnh Sở vừa về đến nhà, thím Lý đã ngồi ở bên cạnh đợi cô.
Bà thấy Trịnh Sở trở về, vội vàng vẫy tay, hỏi: “Sở Sở, Lục câm có chuyện gì vậy? Có người nói với thím hôm nay cậu ta tìm con.”
Trịnh Sở không quá kinh ngạc, cô biết ở nơi nhỏ này không giấu được chuyện.
Cô giấu đồ vật trong tay đi, nghĩ thầm xem nên nói rõ ràng với thím Lý như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook