Chăn Gấm Rực Rỡ Thay
-
Chương 2-1: Hươu trắng 1
A Huyền và Ngỗi Long tiến vào trong rừng.
Ánh nắng trên đỉnh đầu cũng dần dần tắt hẳn.
Mặc dù đã vào cuối thu nhưng cỏ cây trong rừng vẫn tươi tốt như cũ, theo tiếng bước chân của hai người, thỉnh thoảng xuất hiện bóng dáng một hai con thỏ hoang hoặc chồn bị tiếng động mà chạy né qua thật nhanh, tốc độ như tên bắn, trong chốc lát đã biến mất không còn bóng dáng.
Hôm nay A Huyền quay lại đây cũng không phải là vì vội vã muốn đi hái thuốc.
Trong lòng nàng vẫn luôn nhớ đến một con hươu cái.
Con hươu này là do nàng tình cờ bắt gặp trong một lần vào rừng hái thuốc vào ba năm trước.
Nó là một con hươu cái non vẫn chưa trưởng thành, toàn thân lại trắng toát, không có lấy một sợi lông khác màu.
Trong những ‘vật tổ’ mà người Xích Hà bọn họ tôn sùng, hươu chính là thần vật mang lại điềm lành được dùng trong lễ bái. Bọn họ có thể giết hại thú rừng, nhưng xưa nay không bao giờ động đến hươu, còn hươu trắng lại là linh vật trong truyền thuyết, từ xưa đến nay chưa từng có ai được tận mắt trông thấy.
Khi đó, dưới bụng của con hươu non toàn thân trắng muốt kia có một vết rách rất dài, hình như là bị móng vuốt sắc nhọn của đối thủ quẹt rách trong lúc vật lộn, phần bụng ngấm đầy máu, chảy xuống mặt đất.
Lúc A Huyền đến bên cạnh nó, nó nằm trên mặt đất sắp tắt thở đến nơi.
Bốn chân của nó run rẩy, đôi mắt to ươn ướt như chứa đầy nước mắt của nó mở lớn, nhìn nàng bằng ánh mắt tuyệt vọng mà bất lực.
A Huyền dùng hết toàn bộ khả năng của mình cứu sống hươu trắng này.
Sau này, con hươu trắng này trở thành một người bạn của nàng trong rừng già. Hươu trắng không sống theo đàn, nó từng dẫn nàng đến nơi ở của nó. Mỗi khi nàng vào rừng hái thuốc dường như nó có thể cảm nhận được, cho nên thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng.
Tuy chỉ là một con hươu cái nhưng sau khi trưởng thành, thân hình nó còn lớn hơn những con hươu đực bình thường, đồng thời nó còn có một cặp sừng đẹp không thua bất cứ con hươu đực nào, phối với bộ lông giống như tuyết trắng càng trông giống một con thần tuấn hiếm thấy.
Mấy tháng trước, hươu trắng bỗng dưng mất tích, nàng tìm ở gần hang cũng không trông thấy bóng dáng nó.
Chuyện này khiến A Huyền lo sợ, hoài nghi không biết có phải nó lại bị thương ở đâu, không được ai cứu chữa nên đã chết mất rồi không.
May mắn chỉ là do nàng sợ bóng sợ gió, tháng trước khi nàng vào rừng, nó cuối cùng cũng chịu lộ diện.
A Huyền còn phát hiện ra, hoá ra là nó đã mang thai.
Hươu cái mang thai rất vất vả, bình thường cũng phải bảy tháng mới có thể sinh được, A Huyền đau lòng thay cho nó, lại lo sợ mấy ngày trước người nước Mục vừa mới tổ chức đợt đi săn lớn, cho nên hôm nay vừa vào đến rừng liền đi tìm nó ngay lập tức.
A Huyền và Ngỗi Long vào trong hang động của hươu trắng nhưng không thấy bóng dáng của nó đâu cả.
Hai người bọn họ tìm kiếm xung quanh rất lâu. A Huyền còn lấy lá cây làm kèn, song vẫn không thấy bóng dáng con hươu trắng ở đâu…
Nàng càng nôn nóng hơn. Nhưng nghĩ kĩ lại, có thể do nó đang mang thai nên tính khí thay đổi, bản năng người mẹ tự nhiên muốn bảo vệ tốt cho đứa con trong bụng. Với lại mấy ngày trước đã bị tiếng động lớn từ bãi săn truyền đến làm kinh hãi như vậy, cũng không chừng nó đã vào sâu trong rừng tìm một hang động khác cũng nên.
Vừa nghĩ vậy nàng mới cảm thấy thoải mái hơn chút ít. Hơn nửa ngày đã trôi qua, A Huyền liền vội vàng đi hái thuốc. Hai người theo đường cũ quay trở lại, đi đến một vùng cây cối thưa thớt, lúc sắp sửa ra khỏi rừng, Ngỗi Long bỗng kêu lên một tiếng, vỗ vào đầu của mình.
“Đao của ta còn để ở trong hang hươu.”
Hươu trắng thích ăn hạt dẻ và quả sơn tra dại. Tuy vừa nãy không tìm thấy hươu trắng nhưng Ngỗi Long vẫn trèo lên cây, chặt rất nhiều cành có hạt dẻ và quả sơn tra tươi ngon mà nó không với tới. Khi hắn và A Huyền cùng nhau mang mấy nhành quả này vào trong hang, do mải tìm kiếm nên lúc rời đi mới bỏ quên đao dắt lưng ở trong đó.
Đồ sắt quý giá, hơn nữa đao dắt lưng này lại là di vật mà cha Ngỗi Long để lại cho hắn trước khi qua đời, cho nên A Huyền bèn để hắn quay lại lấy.
“Trước tiên ta dẫn muội đến nhà mấy người săn bắn ở đằng kia nghỉ chân trước, muội chờ ta, lấy được đồ xong ta sẽ lập tức quay lại.” Ngỗi Long nghĩ một chút rồi mới nói.
Tuy trời sắp tối nhưng khả năng quan sát ban đêm của Ngỗi Long cũng thuộc dạng hơn người, chạy đi chạy về cũng không có vấn đề gì. Để hắn một mình quay lại lấy vẫn nhanh hơn với việc nàng đi cùng.
Mấy hộ gia đình săn bắn gần đó A Huyền cũng có quen biết sơ sơ. Trước đây, khi nàng đi hái thuốc trở về cũng thường ghé qua, lúc thì xin một bát nước, có lúc còn ở lại nghỉ chân một lát. Nàng còn từng xem bệnh cho mấy đứa bé ở đó, nên mọi người ở đó đều rất biết ơn nàng.
A Huyền gật đầu, Ngỗi Long dẫn nàng vào trong nhà của hộ gia đình săn bắn, gõ cửa giải thích chút tình hình, mấy người trong nhà liền mời nàng vào bên trong.
Vợ người thợ săn nhóm lửa làm cơm, bày ra vài bát cơm thịnh soạn và canh lá đỗ.
Do hôm nay A Huyền ghé nhà nên người phụ nữ lấy thêm một ít thịt thỏ sấy khô mà ngày thường bọn họ không nỡ ăn hấp lên.
“Trong nhà không có món gì ngon để chiêu đãi, thất lễ với Huyền cô rồi.”
Vợ người thợ săn mời A Huyền dùng cơm, tỏ ra rất cẩn thận.
So với cuộc sống xa hoa của đám vương công quý tộc ngồi tít trên cao cùng với tầng lớp sĩ phu hàng ngày được hàng nghìn thứ dân phụng dưỡng, nấu nướng tinh tế, đồ ăn thức uống hàng ngày của những người dân bình thường cũng chỉ có như vậy.
A Huyền cảm ơn người phụ nữ xong liền đi rửa sạch tay, vừa mới ngồi xuống chiếu cói trên mặt đất bỗng nghe thấy có tiếng người dùng lực gõ cửa. Âm thanh ầm ầm dồn dập đập vào màng nhĩ, thái độ vừa sốt ruột lại mang chút áp đảo.
Người vợ thợ săn vội vàng ra mở cửa.
Hình như người đến là một người đàn ông từ nơi khác tới, ở ngoài cửa nói chuyện với người vợ kia một vài câu, sau đó chợt có tiếng bước chân tiến lại gần. Dựa vào chút ánh sáng mặt trời cuối ngày, A Huyền nhìn rõ người xông đến này là một người đàn ông trung niên, dáng người cường tráng, râu trên gương mặt cũng không che được hết dáng vẻ lo lắng của y.
“Cô chính là vị thầy thuốc mà bà ấy nhắc tới?”
Ánh mắt sắc bén của y đảo qua A Huyền, thái độ thoáng qua vẻ nghi ngờ.
“Đúng là cô ấy!” Người vợ săn vội gật đầu: “Bệnh của đứa con nhà tôi cũng là do Huyền cô chữa khỏi cho nó! Anh đến cũng thật khéo, đúng lúc hôm nay cô ấy ghé qua nhà tôi, có chuyện phải dừng chân cho nên mới có thể gặp mặt được.”
Người đàn ông có vẻ nôn nóng, tuy vẫn còn nửa tin nửa ngờ nhưng người trong vùng này ở rất thưa thớt, y đi cũng đã được một lúc rồi, khó khăn lắm mới tìm được gia đình này. May sao lại có thể gặp được thầy thuốc ngay lúc này, bèn không nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp quay sang nói với A Huyền: “Cô, mau đi theo ta!”
A Huyền chậm rãi đứng lên: “Là người nào, bệnh tình ra sao?”
Người đàn ông lớn tiếng nói: “Mau đi theo ta là được rồi! Ta có nói cũng không thể nói rõ ràng được, cô cứ đi theo ắt sẽ rõ!”
“Tiền bạc sẽ trả đủ cho cô!”
Y còn nói thêm một câu.
Tuy người đàn ông trung niên này ăn mặc giống với những người dân bình thường khác nhưng bất kể nói chuyện, giọng nói hay là điệu bộ giơ tay nhấc chân đều mang theo một phong thái giống như mệnh lệnh quả quyết của nhà lính.
Bên hông y còn đeo một thanh kiếm mà người bình thường tuyệt đối không thể có được..
Cho dù nàng không đi thì y cũng sẽ cưỡng ép nàng phải đi, dựa vào sức của mình và người nhà của gia đình thợ săn kia, chắc chắn không có khả năng kháng cự.
A Huyền liếc nhìn y, thấy trên mặt y lộ ra vẻ lo lắng, rõ ràng không phải là đang giả vờ, chắc chắn là có người mắc phải bệnh cấp tính rồi.
Cũng may mỗi lần nàng ra khỏi nhà đều mang túi thuốc chữa bệnh bên mình, để ngay ở trong sọt, nàng lập tức lấy ra: “Ta đi theo ngươi vậy.”
Người đàn ông trung niên lập tức chộp lấy cái sọt của nàng chuyển qua bên mình, thúc giục: “Mau đi, nhanh lên.”
Người vợ thợ săn kia vội hỏi: “Anh ở đâu? Để chồng tôi đi chung với hai người đi, trời cũng tối rồi, còn phải đưa cô ấy quay lại nữa.”
Người đàn ông đã đi ra đến cửa, chỉ vào con ngựa tốt đang đứng ở ngoài cổng tre và nói: “Một con ngựa làm sao chở nổi ba người? Đợi xem bệnh xong, ta đưa cô ta trở về là được chứ gì, ngươi sợ cái gì chứ.”
A Huyền còn chưa kịp mở miệng, người đã bị y cắp ở dưới sườn bay ra ngoài cổng, thoắt cái đã được đặt ở trên lưng ngựa. Nàng ngồi còn chưa vững, người đàn ông kia đã xoay người ngồi ngay sau lưng nàng, vung dây cương quát một tiếng, con ngựa liền tung vó phóng như bay về phía trước.
A Huyền bị người đàn ông đằng sau lưng chở ở trên lưng ngựa chạy băng băng khoảng một nén hương, tốc độ mới bắt đầu chậm lại. Có lẽ đã đến nơi rồi.
Nàng hơi chóng mặt, đầu óc quay cuồng không đứng vững nổi. Ngựa vừa mới dừng lại, người đàn ông kia liền nhanh chóng đưa nàng xuống ngựa.
Nàng cố gắng đứng vững, lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh một lượt.
Lúc này trời đã tối đen như mực, chỉ trông thấy vầng trăng tròn treo lơ lửng ở phía Đông cuối đường chân trời.
Nói thật nàng không còn khả năng phân biệt phương hướng nữa, nhưng vẫn có thể lờ mờ cảm giác được bản thân có lẽ đã bị người đàn ông đưa đến vùng ranh giới giáp với nước Mục.
Mảng đất trống phía trước sớm đã có người nhóm sẵn một đống lửa, đằng sau lửa trại dựng một túp lều bạt đơn giản hình như là lều quân dụng dùng trong lúc hành quân, gần đó còn có mấy con ngựa cao lớn đang đứng, một người có vẻ là phụ trách dáng vẻ chờ đợi nôn nóng gấp rút nhìn về phía người đàn ông, cuối cùng cũng trông thấy, từ xa bước nhanh về phía này nghênh đón.
“Đã tìm thấy thầy thuốc rồi à?”
“Chính là cô ta!”
Người đàn ông chỉ vào A Huyền.
“Người bệnh là vị nào, hiện giờ ra sao…”
A Huyền hỏi đối phương, ánh mắt quét qua khối thịt lớn đặt trên giá bên trên đống lửa.
Miếng thịt bị lửa nướng cháy phát ra âm thanh xèo xèo, mỡ nóng không ngừng nhỏ xuống dưới. Chất dẫn cháy của dầu mỡ làm đống lửa không ngừng bắn ra từng tia lửa nhỏ màu vàng, rồi xanh lam..
Trong tích tắc nàng thu hồi lại tầm mắt, bỗng chốc dừng lại ở một chỗ…
Còn tiếp…
Ánh nắng trên đỉnh đầu cũng dần dần tắt hẳn.
Mặc dù đã vào cuối thu nhưng cỏ cây trong rừng vẫn tươi tốt như cũ, theo tiếng bước chân của hai người, thỉnh thoảng xuất hiện bóng dáng một hai con thỏ hoang hoặc chồn bị tiếng động mà chạy né qua thật nhanh, tốc độ như tên bắn, trong chốc lát đã biến mất không còn bóng dáng.
Hôm nay A Huyền quay lại đây cũng không phải là vì vội vã muốn đi hái thuốc.
Trong lòng nàng vẫn luôn nhớ đến một con hươu cái.
Con hươu này là do nàng tình cờ bắt gặp trong một lần vào rừng hái thuốc vào ba năm trước.
Nó là một con hươu cái non vẫn chưa trưởng thành, toàn thân lại trắng toát, không có lấy một sợi lông khác màu.
Trong những ‘vật tổ’ mà người Xích Hà bọn họ tôn sùng, hươu chính là thần vật mang lại điềm lành được dùng trong lễ bái. Bọn họ có thể giết hại thú rừng, nhưng xưa nay không bao giờ động đến hươu, còn hươu trắng lại là linh vật trong truyền thuyết, từ xưa đến nay chưa từng có ai được tận mắt trông thấy.
Khi đó, dưới bụng của con hươu non toàn thân trắng muốt kia có một vết rách rất dài, hình như là bị móng vuốt sắc nhọn của đối thủ quẹt rách trong lúc vật lộn, phần bụng ngấm đầy máu, chảy xuống mặt đất.
Lúc A Huyền đến bên cạnh nó, nó nằm trên mặt đất sắp tắt thở đến nơi.
Bốn chân của nó run rẩy, đôi mắt to ươn ướt như chứa đầy nước mắt của nó mở lớn, nhìn nàng bằng ánh mắt tuyệt vọng mà bất lực.
A Huyền dùng hết toàn bộ khả năng của mình cứu sống hươu trắng này.
Sau này, con hươu trắng này trở thành một người bạn của nàng trong rừng già. Hươu trắng không sống theo đàn, nó từng dẫn nàng đến nơi ở của nó. Mỗi khi nàng vào rừng hái thuốc dường như nó có thể cảm nhận được, cho nên thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng.
Tuy chỉ là một con hươu cái nhưng sau khi trưởng thành, thân hình nó còn lớn hơn những con hươu đực bình thường, đồng thời nó còn có một cặp sừng đẹp không thua bất cứ con hươu đực nào, phối với bộ lông giống như tuyết trắng càng trông giống một con thần tuấn hiếm thấy.
Mấy tháng trước, hươu trắng bỗng dưng mất tích, nàng tìm ở gần hang cũng không trông thấy bóng dáng nó.
Chuyện này khiến A Huyền lo sợ, hoài nghi không biết có phải nó lại bị thương ở đâu, không được ai cứu chữa nên đã chết mất rồi không.
May mắn chỉ là do nàng sợ bóng sợ gió, tháng trước khi nàng vào rừng, nó cuối cùng cũng chịu lộ diện.
A Huyền còn phát hiện ra, hoá ra là nó đã mang thai.
Hươu cái mang thai rất vất vả, bình thường cũng phải bảy tháng mới có thể sinh được, A Huyền đau lòng thay cho nó, lại lo sợ mấy ngày trước người nước Mục vừa mới tổ chức đợt đi săn lớn, cho nên hôm nay vừa vào đến rừng liền đi tìm nó ngay lập tức.
A Huyền và Ngỗi Long vào trong hang động của hươu trắng nhưng không thấy bóng dáng của nó đâu cả.
Hai người bọn họ tìm kiếm xung quanh rất lâu. A Huyền còn lấy lá cây làm kèn, song vẫn không thấy bóng dáng con hươu trắng ở đâu…
Nàng càng nôn nóng hơn. Nhưng nghĩ kĩ lại, có thể do nó đang mang thai nên tính khí thay đổi, bản năng người mẹ tự nhiên muốn bảo vệ tốt cho đứa con trong bụng. Với lại mấy ngày trước đã bị tiếng động lớn từ bãi săn truyền đến làm kinh hãi như vậy, cũng không chừng nó đã vào sâu trong rừng tìm một hang động khác cũng nên.
Vừa nghĩ vậy nàng mới cảm thấy thoải mái hơn chút ít. Hơn nửa ngày đã trôi qua, A Huyền liền vội vàng đi hái thuốc. Hai người theo đường cũ quay trở lại, đi đến một vùng cây cối thưa thớt, lúc sắp sửa ra khỏi rừng, Ngỗi Long bỗng kêu lên một tiếng, vỗ vào đầu của mình.
“Đao của ta còn để ở trong hang hươu.”
Hươu trắng thích ăn hạt dẻ và quả sơn tra dại. Tuy vừa nãy không tìm thấy hươu trắng nhưng Ngỗi Long vẫn trèo lên cây, chặt rất nhiều cành có hạt dẻ và quả sơn tra tươi ngon mà nó không với tới. Khi hắn và A Huyền cùng nhau mang mấy nhành quả này vào trong hang, do mải tìm kiếm nên lúc rời đi mới bỏ quên đao dắt lưng ở trong đó.
Đồ sắt quý giá, hơn nữa đao dắt lưng này lại là di vật mà cha Ngỗi Long để lại cho hắn trước khi qua đời, cho nên A Huyền bèn để hắn quay lại lấy.
“Trước tiên ta dẫn muội đến nhà mấy người săn bắn ở đằng kia nghỉ chân trước, muội chờ ta, lấy được đồ xong ta sẽ lập tức quay lại.” Ngỗi Long nghĩ một chút rồi mới nói.
Tuy trời sắp tối nhưng khả năng quan sát ban đêm của Ngỗi Long cũng thuộc dạng hơn người, chạy đi chạy về cũng không có vấn đề gì. Để hắn một mình quay lại lấy vẫn nhanh hơn với việc nàng đi cùng.
Mấy hộ gia đình săn bắn gần đó A Huyền cũng có quen biết sơ sơ. Trước đây, khi nàng đi hái thuốc trở về cũng thường ghé qua, lúc thì xin một bát nước, có lúc còn ở lại nghỉ chân một lát. Nàng còn từng xem bệnh cho mấy đứa bé ở đó, nên mọi người ở đó đều rất biết ơn nàng.
A Huyền gật đầu, Ngỗi Long dẫn nàng vào trong nhà của hộ gia đình săn bắn, gõ cửa giải thích chút tình hình, mấy người trong nhà liền mời nàng vào bên trong.
Vợ người thợ săn nhóm lửa làm cơm, bày ra vài bát cơm thịnh soạn và canh lá đỗ.
Do hôm nay A Huyền ghé nhà nên người phụ nữ lấy thêm một ít thịt thỏ sấy khô mà ngày thường bọn họ không nỡ ăn hấp lên.
“Trong nhà không có món gì ngon để chiêu đãi, thất lễ với Huyền cô rồi.”
Vợ người thợ săn mời A Huyền dùng cơm, tỏ ra rất cẩn thận.
So với cuộc sống xa hoa của đám vương công quý tộc ngồi tít trên cao cùng với tầng lớp sĩ phu hàng ngày được hàng nghìn thứ dân phụng dưỡng, nấu nướng tinh tế, đồ ăn thức uống hàng ngày của những người dân bình thường cũng chỉ có như vậy.
A Huyền cảm ơn người phụ nữ xong liền đi rửa sạch tay, vừa mới ngồi xuống chiếu cói trên mặt đất bỗng nghe thấy có tiếng người dùng lực gõ cửa. Âm thanh ầm ầm dồn dập đập vào màng nhĩ, thái độ vừa sốt ruột lại mang chút áp đảo.
Người vợ thợ săn vội vàng ra mở cửa.
Hình như người đến là một người đàn ông từ nơi khác tới, ở ngoài cửa nói chuyện với người vợ kia một vài câu, sau đó chợt có tiếng bước chân tiến lại gần. Dựa vào chút ánh sáng mặt trời cuối ngày, A Huyền nhìn rõ người xông đến này là một người đàn ông trung niên, dáng người cường tráng, râu trên gương mặt cũng không che được hết dáng vẻ lo lắng của y.
“Cô chính là vị thầy thuốc mà bà ấy nhắc tới?”
Ánh mắt sắc bén của y đảo qua A Huyền, thái độ thoáng qua vẻ nghi ngờ.
“Đúng là cô ấy!” Người vợ săn vội gật đầu: “Bệnh của đứa con nhà tôi cũng là do Huyền cô chữa khỏi cho nó! Anh đến cũng thật khéo, đúng lúc hôm nay cô ấy ghé qua nhà tôi, có chuyện phải dừng chân cho nên mới có thể gặp mặt được.”
Người đàn ông có vẻ nôn nóng, tuy vẫn còn nửa tin nửa ngờ nhưng người trong vùng này ở rất thưa thớt, y đi cũng đã được một lúc rồi, khó khăn lắm mới tìm được gia đình này. May sao lại có thể gặp được thầy thuốc ngay lúc này, bèn không nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp quay sang nói với A Huyền: “Cô, mau đi theo ta!”
A Huyền chậm rãi đứng lên: “Là người nào, bệnh tình ra sao?”
Người đàn ông lớn tiếng nói: “Mau đi theo ta là được rồi! Ta có nói cũng không thể nói rõ ràng được, cô cứ đi theo ắt sẽ rõ!”
“Tiền bạc sẽ trả đủ cho cô!”
Y còn nói thêm một câu.
Tuy người đàn ông trung niên này ăn mặc giống với những người dân bình thường khác nhưng bất kể nói chuyện, giọng nói hay là điệu bộ giơ tay nhấc chân đều mang theo một phong thái giống như mệnh lệnh quả quyết của nhà lính.
Bên hông y còn đeo một thanh kiếm mà người bình thường tuyệt đối không thể có được..
Cho dù nàng không đi thì y cũng sẽ cưỡng ép nàng phải đi, dựa vào sức của mình và người nhà của gia đình thợ săn kia, chắc chắn không có khả năng kháng cự.
A Huyền liếc nhìn y, thấy trên mặt y lộ ra vẻ lo lắng, rõ ràng không phải là đang giả vờ, chắc chắn là có người mắc phải bệnh cấp tính rồi.
Cũng may mỗi lần nàng ra khỏi nhà đều mang túi thuốc chữa bệnh bên mình, để ngay ở trong sọt, nàng lập tức lấy ra: “Ta đi theo ngươi vậy.”
Người đàn ông trung niên lập tức chộp lấy cái sọt của nàng chuyển qua bên mình, thúc giục: “Mau đi, nhanh lên.”
Người vợ thợ săn kia vội hỏi: “Anh ở đâu? Để chồng tôi đi chung với hai người đi, trời cũng tối rồi, còn phải đưa cô ấy quay lại nữa.”
Người đàn ông đã đi ra đến cửa, chỉ vào con ngựa tốt đang đứng ở ngoài cổng tre và nói: “Một con ngựa làm sao chở nổi ba người? Đợi xem bệnh xong, ta đưa cô ta trở về là được chứ gì, ngươi sợ cái gì chứ.”
A Huyền còn chưa kịp mở miệng, người đã bị y cắp ở dưới sườn bay ra ngoài cổng, thoắt cái đã được đặt ở trên lưng ngựa. Nàng ngồi còn chưa vững, người đàn ông kia đã xoay người ngồi ngay sau lưng nàng, vung dây cương quát một tiếng, con ngựa liền tung vó phóng như bay về phía trước.
A Huyền bị người đàn ông đằng sau lưng chở ở trên lưng ngựa chạy băng băng khoảng một nén hương, tốc độ mới bắt đầu chậm lại. Có lẽ đã đến nơi rồi.
Nàng hơi chóng mặt, đầu óc quay cuồng không đứng vững nổi. Ngựa vừa mới dừng lại, người đàn ông kia liền nhanh chóng đưa nàng xuống ngựa.
Nàng cố gắng đứng vững, lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh một lượt.
Lúc này trời đã tối đen như mực, chỉ trông thấy vầng trăng tròn treo lơ lửng ở phía Đông cuối đường chân trời.
Nói thật nàng không còn khả năng phân biệt phương hướng nữa, nhưng vẫn có thể lờ mờ cảm giác được bản thân có lẽ đã bị người đàn ông đưa đến vùng ranh giới giáp với nước Mục.
Mảng đất trống phía trước sớm đã có người nhóm sẵn một đống lửa, đằng sau lửa trại dựng một túp lều bạt đơn giản hình như là lều quân dụng dùng trong lúc hành quân, gần đó còn có mấy con ngựa cao lớn đang đứng, một người có vẻ là phụ trách dáng vẻ chờ đợi nôn nóng gấp rút nhìn về phía người đàn ông, cuối cùng cũng trông thấy, từ xa bước nhanh về phía này nghênh đón.
“Đã tìm thấy thầy thuốc rồi à?”
“Chính là cô ta!”
Người đàn ông chỉ vào A Huyền.
“Người bệnh là vị nào, hiện giờ ra sao…”
A Huyền hỏi đối phương, ánh mắt quét qua khối thịt lớn đặt trên giá bên trên đống lửa.
Miếng thịt bị lửa nướng cháy phát ra âm thanh xèo xèo, mỡ nóng không ngừng nhỏ xuống dưới. Chất dẫn cháy của dầu mỡ làm đống lửa không ngừng bắn ra từng tia lửa nhỏ màu vàng, rồi xanh lam..
Trong tích tắc nàng thu hồi lại tầm mắt, bỗng chốc dừng lại ở một chỗ…
Còn tiếp…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook