Chăn Gấm Rực Rỡ Thay
-
Chương 1: A Huyền
Lúa mạch vào mùa, công việc đồng áng cuối cùng cũng tạm thời kết thúc, thế nhưng bao hộ gia đình đời đời ở mảnh đất Xích Hà nước Tỉ này vẫn bận rộn như thường, không có giây phút nào ngơi nghỉ. Đàn ông lên núi săn bắt đốn củi, còn phụ nữ ở nhà xe sợi dệt vải, ngay cả đám trẻ con từ lớn đến nhỏ cũng đều chạy khắp nơi, lên rừng xuống ruộng nhặt thóc, lượm quả dại, bận bịu chuẩn bị trước lương thực cho mùa đông.
Tuy bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi nhưng chỉ cần có thể lấp đầy bụng rỗng, tránh được hiểm hoạ chiến tranh thì ở trong mắt muôn dân đây lại là những ngày tháng bình yên mà họ khó cầu được.
Nhưng sự bình yên ấy cuối cùng cũng bị phá vỡ mấy ngày gần đây.
Cánh rừng rậm mênh mông bát ngát ở phía Bắc xa xa bốc lên lửa cháy. Từ xa nhìn lại, tầng tầng khói đen ngùn ngụt bốc lên không trung, hệt như lớp lớp đàn quạ ngũ sắc bao phủ cả cánh đồng, kết hợp cùng với tiếng hổ gầm sói hú đằng xa, tiếng trống trận cùng tiếng reo hò của binh sĩ dàn trận theo gió vọng lại. Tuy chỉ là những âm thanh đứt quãng truyền đến từ khoảng cách rất xa nhưng cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy hãi hùng.
Giả sử đội quân kia áp sát đến đây thì không biết những âm thanh đó còn có thể chấn động đến mức nào nữa.
Triều Chu đã qua bảy đời vua, cai trị thiên hạ cũng đã mấy trăm năm rồi.
Trước đây khi vương triều còn hưng thịnh, thiên hạ thái bình, mỗi năm thiên tử đều chiếu theo quy định tiến hành bốn lần đi săn: xuân sưu, hạ miêu, thu tiễn, đông thú. Các nước chư hầu chiếu theo quy tắc chỉ tổ chức hai lần đi săn vào mùa xuân và mùa thu. Thế nhưng, riêng các nước chư hầu thế lực mạnh mẽ như Tấn, Sở hơi một tí lại điều động hàng ngàn chiến xa, mấy vạn binh sĩ để phô trương sức mạnh, có thể đối diện với bất cứ cuộc chiến nào.
Song trên thực tế, chuyện đi săn trong tức khắc này chẳng qua chỉ là hoạt động giải trí của đám vương công quý tộc và cũng là cách thức luyện võ của thiên tử, coi thú hoang giống như kẻ địch giả tưởng, sau đó thả chúng vào trong trận địa giống như trận chiến thực tế, nghe tiếng trống trận dồn dập tiến lùi phân tán chung quanh, tiếp đó kiểm duyệt hàng ngũ quân đội, khả năng tác chiến, cưỡi ngựa bắn cung, khống chế phòng ngự.
Nước Tỉ cách huyện Lạc của nước Chu cả ngàn dặm về phía Tây Nam, bị quy về loại Đông Di, Tây Nhung, Bắc Địch, Nam Man. Trong mắt thiên tử và các nước chư hầu Trung Nguyên chính thống, ngay cả nước Sở cũng bị coi là Nam Man, huống chi là người nước Tỉ bọn họ ở Đông Nam.
Nước Tỉ nằm ở vùng trung gian tiếp giáp với phía Tây Bắc nước Mục và phía Nam nước Sở. Trước đây coi như còn có thể trải qua những ngày tháng yên ổn, nhưng mấy năm gần đây, hai nước Mục – Sở xung đột ngày càng dâng cao, cứ đến xuân thu, thậm chí là đông hạ, người dân nước Tỉ bọn họ đều có thể nghe thấy những âm thanh vọng lại từ bãi săn ở vùng sát biên giới. Lúc thì từ phía nước Mục, lúc lại từ phía nước Sở, mỗi lần tổ chức đi săn, không nước nào là không khoa trương.
Mà mục đích của việc đi săn này cũng rất rõ ràng, chẳng qua chỉ là để tạo áp lực cho quân đội đối phương, hoặc giả mượn cớ để thăm dò thực lực của bọn họ mà thôi, anh đến thì tôi đi.
Là một nước Tây Nam lệ thuộc bị phân phong vốn không có tư cách lọt vào mắt thiên tử nước Chu, nước Tỉ do có địa lý tự nhiên thuận lợi lại giáp giữa hai nước Mục và Sở nên mỗi ngày trôi qua đều biết không thể đắc tội vị vua nào của cả hai nước. Tàu xe đại quân đi săn bên kia tiến đến biên giới, vua tức khắc sẽ chuẩn bị đầy đủ lễ phái người tiến lên tiếp đón, không có ngoại lệ nào hết.
Xích Hà nằm ở vùng sát biên giới phía Bắc nước Tỉ, nơi này rừng núi rậm rạp, đi qua hơn mười dặm đường rừng núi hướng bắc Xích Hà là đến ranh giới của nước Mục.
Hôm nay tiếng động ấy vẫn giống như một trận đại chiến ác liệt đến từ phía Bắc này, xem chừng là đám vương công quý tộc lại đang tổ chức đi săn mùa thu.
Tuy người dân Xích Hà đã quen với cảnh tượng như thế nhưng khi tin tức người Mục chuẩn bị đi săn được truyền đến, ngay cả thợ săn có dũng mãnh bao nhiêu cũng sẽ lập tức trở về nhà, không lên núi bắt thú hoang nữa, nhà nhà đều sẽ đóng chặt cửa. Đợi đến tận mấy ngày sau, khi những tiếng động phát ra từ đầu cánh rừng phía Bắc kia biến mất hoàn toàn, Ngỗi Long trở về thông báo với dân làng tin tức đám người nước Mục đã dọn đi, dân làng mới yên tâm, một mặt oán giận, mặt khác khôi phục lại nhịp sống thường ngày.
Ngày mà người nước Mục đến biên giới đi săn ấy, A Huyền vốn đã định lên núi một chuyến.
Ngoài việc phải đi hái thuốc ra, còn một chuyện khác khiến nàng bận tâm, muộn mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng có thể đi được rồi.
Trời vừa sáng, nàng liền đeo một túi hành trang đơn giản rời khỏi thôn.
Mỗi bước trên đường đi, gặp phải mấy người dân sống trong thôn, bọn họ không một ai là không dùng ánh mắt kính nể nhìn nàng.
Nàng cùng lắm cũng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng trong mắt của người dân trong vùng, thân phận của nàng không hề tầm thường.
Bặc phụ là vu chúc (thầy mo) mà mọi người vô cùng kính nể, nà màng lại chính là đứa con gái được Bặc phụ nuôi lớn từ nhỏ.
(Bặc: tên gọi của một loại dân tộc thiểu số ở vùng Tây Nam Trung quốc thời xưa)
Thời Nghiêu Thuấn xa xưa, chỉ những người có trí tuệ mới có thể làm thầy mo, họ chẳng những có thể xua đuổi bệnh tật mà còn có thể kết nối với thần linh, tinh thông trời đất, nhìn thấu được linh hồn.
Hiện giờ trong vương cung của Chu vương đã không còn các chức vụ có mặt vu quan. Còn các nước chư hầu bên dưới, tuy không còn tin thờ vào thầy cúng nữa nhưng vẫn còn kha khá nước vẫn sùng bái thầy cúng y như trước đây. Trước những trận giao chiến, việc mời các vu quan tới làm phép bói toán lành dữ, tiến hành các nghi thức tế lễ là điều không thể thiếu.
Bặc phụ hiện tại cũng đã già lắm rồi, không ai dám nói chắc tuổi của ông là bao nhiêu. Sở dĩ người dân Xích Hà kính trọng biết ơn ông, ngoại trừ những năng lực truyền thuyết kia thì chính là bởi vì ông còn chữa bệnh giúp mọi người.
A Huyền thừa kế y bát của ông, tuy mới chỉ mười sáu nhưng cũng đã là một thầy thuốc tay nghề rất giỏi. Đặc biệt là một năm trở lại đây, do Bặc phụ tuổi đã cao, không tiện xuất hiện nhiều nên mấy chuyện thăm bệnh cắt thuốc đã chuyển qua cho A Huyền làm thay.
(BT: Y bát chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho đệ tử, sau này chỉ cung tư tưởng, học thuật, kĩ năng,… truyền lại cho đời sau)
“A Huyền!”
Vừa đi ra ngoài cổng làng, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân lẹt xẹt đuổi theo đằng sau, một giọng nói chất phác vang lên.
Ngỗi Long đã đuổi đến đây rồi.
Mỗi tháng A Huyền đều phải lên rừng núi hái thuốc một lần, từ lâu nàng đã rất quen thuộc vùng núi này giống như sân vườn nhà mình vậy. Nhưng mỗi lần, chỉ cần nàng đeo sọt đựng thuốc ra đến cổng làng, đi qua trước cửa nhà Ngỗi Long, nàng đều sẽ thấy hắn ta xuất hiện, một mực đòi dẫn nàng lên trên núi, đợi đến khi hái thuốc xong xuôi lại tiếp tục đưa nàng trở về, chưa bao giờ bỏ sót một lần nào.
A Huyền dừng bước châm, ngoảnh đầu nhìn về phía Ngỗi Long: “Bệnh của mẹ huynh vẫn còn chưa khỏi hẳn, huynh nên ở lại chăm sóc bác ấy mới phải. Ta có thể tự lên núi một mình được.”
“Là mẹ ta bảo ta cùng đi với muội.”
Ngỗi Long không nói nhiều, giống như mọi lần, nói xong liền cầm lấy sọt đựng đồ cùng lương khô nước suối ở trên vai nàng đeo lên lưng mình, bước nhanh về phía trước, giống như lo sợ nàng sẽ giành trở lại.
Ngỗi Long là thợ săn dũng mãnh nhất vùng này, khả năng bắn tên vô cùng xuất sắc, lực bắn ra vô cùng mạnh. Ba năm trước, lúc hắn mới mười bảy tuổi, có một lần tự mình lên núi săn thú, do đi quá xa nên gặp phải một con hổ lớn vô cùng dữ tợn. Hắn dựa vào sức lực của mình một mình đánh chết con mãnh hổ ấy, từ đó trở đi, không một ai không biết đến tên của hắn.
A Huyền nhìn theo bóng lưng của hắn, khẽ cười, lập tức cùng đi theo.
Ngọn núi mà nàng thường hay đến xưa nay chưa từng nghe nói có thú dữ nguy hiểm nào xuất hiện, nhưng một khi đã vào rừng, nàng cũng không dám chắc sẽ không gặp phải chuyện ngoài ý muốn, có Ngỗi Long cùng đi chung cũng tốt hơn.
Huống hồ, nàng cũng đã quen có hắn làm bạn đồng hành.
Mới đầu Ngỗi Long đi rất nhanh, A Huyền bị tụt lại ở tận phía xa. Cho đến khi ra khỏi làng, hai người bọn họ đi trên đường gặp không ít người đi lấy củi, săn bắn, bước chân của hắn dần dần liền chậm lại, đợi đến khi khoảng cách của hai người bọn họ chỉ còn cách khoảng bốn năm bước chân.
Ngỗi Long là một người trầm tính ít nói, bình thường A Huyền cũng không thích nói nhiều, hai người bọn họ cứ một trước một sau như vậy, cả quãng đường không ai nói với nhau câu nào mà đi về phía trước.
Chỉ là khi khoảng cách giữa hai người dần dần giãn ra, Ngỗi Long sẽ lại nghỉ chân chờ cho nàng theo kịp.
Mặt trời dần dần lên cao, bọn họ cũng đã đi được mười mấy dặm đường núi gập ghềnh, A Huyền cảm thấy hơi mệt, chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi. Nàng giơ tay quệt đi.
“Muội khát nước không?”
Ngỗi Long như có mắt sau gáy, lập tức dừng bước, ngoảnh lại hỏi nàng, tay cầm bình nước từ trong sọt ra.
“Không khát.” A Huyền xua tay, cười đáp.
Ngỗi Long yên lặng đứng ở vị trí cũ, nhìn nàng, đợi đến khi A Huyền lên đến nơi, hai người sóng vai nhau cùng đi lên một cách tự nhiên.
Còn chưa tiến vào rừng rậm đã khuất bóng mặt trời, một tia sáng mặt trời cuối thu từ trên đỉnh đầu xuyên qua đám lá cây vàng óng ánh chiếu lên khuôn mặt A Huyền. Ánh nắng rực rỡ nhảy múa, hai con ngươi của nàng tựa như hai hạt ngọc đen toả ra ánh sáng lấp lánh.
A Huyền thấy Ngỗi Long nghiêng đầu nhìn mình mấy lần, dường như có gì muốn nói rồi lại thôi, nàng liền hỏi: “Sao vậy?”
Ngỗi Long hơi do dự, nhẹ giọng nói: “Bệnh của muội, thật sự không thể chữa khỏi hẳn ư?”
A Huyền nhìn ánh mắt thân thiết của hắn hơi ngơ ngác, sau đó giơ tay sờ sờ khuôn mặt của mình: “Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này?”
Ngỗi Long chợt ý thức được câu hỏi của mình không ổn, vội vàng giải thích: “Muội đừng hiểu lầm, ta không có ý nói muội khó coi. Muội rất xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, ta không lừa muội đâu.”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ hối hận, dừng hẳn bước chân cố gắng giải thích, thấy A Huyền mỉm cười nhìn mình lại càng thấp thỏm hơn.
“Ta thật sự không lừa muội! Trước đây muội đã rất xinh đẹp, hiện giờ vẫn xinh đẹp như thế! Mây ở trên trời cũng không sánh bằng muội! Lúc nãy ta hỏi như vậy chỉ là vì muốn biết, nếu muội muốn chữa bệnh thì chắc chắn cần dùng tới loại thuốc nào đó, cho dù có khó tìm như thế nào, muội chỉ cần nói cho ta biết là được, ta sẽ hái về cho muội…”
“Ta chỉ sợ huynh khó chịu.”
Khuôn mặt hắn chợt đỏ bừng, môi mấp má không nói nên lời nữa.
Phải, mười sáu tuổi ngọc xanh hoa thắm, nào có người con gái nào không yêu quý nhan sắc của mình chứ?
Huống chi, nàng đã từng xinh đẹp như vậy.
A Huyền nở nụ cười, lại sờ sờ làn da thô ráp trên khuôn mặt: “Cảm ơn huynh, ta biết huynh có ý tốt, nếu sau này có việc cần thì ta nhất định sẽ nói cho huynh biết.”
Ngỗi Long thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, trên mặt vẫn còn hơi đỏ, không dám đối diện với A Huyền.
“Đi thêm chút nữa là vào tới rừng già rồi, muội nhớ đi theo sát ta, cẩn thận có rắn trong bụi cỏ.”
Tuy đoạn đường này bọn họ đã đi qua không biết bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn cẩn thận dặn dò nàng một tiếng, nói xong mới xoay người đi lên trước.
Trước đây làn da A Huyền màu vàng ngọc, lông mày cong như trăng, mắt như sao trên trời, tóc đen tựa mực, vô cùng xinh đẹp. Những người không quen biết lần đầu tiên được trông thấy nàng đều không kiềm được mà đứng lại trông theo, mặc dù nàng đã đi qua rất xa nhưng vẫn đứng yên đấy nhìn theo bóng dáng nàng, quyến luyến không nỡ dời ánh mắt.
Nàng tên là Huyền là do trước đây Bặc phu nhân sinh nàng ra có một mái tóc đen diễm lệ, cho nên mới có tên này.
Chỉ là hai năm trước, lúc nàng mười bốn tuổi, xảy ra một chuyện.
Sở Vương vốn nổi tiếng háo sắc. Theo lệ tiến cống nước Sở hàng năm, Sở Vương lệnh nước Tỉ phải dâng lên vua mười mĩ nữ.
Vua nước Tỉ không dám làm trái mệnh lệnh, cho nên tìm đủ mười mĩ nhân đưa đi. Thế nhưng Sở Vương lại không hài lòng với đám mĩ nhân này, nói rằng xưa nay nghe danh con gái nước Tỉ vô cùng xinh đẹp, hôm nay cũng chỉ yêu cầu có mười người, vì lẽ gì mà lại chỉ tuỳ tiện chọn tới mấy người con gái này cho đủ số lượng.
Nước nhỏ dân yếu, xưa nay đã quen với thân phận là một nước phụ thuộc bị các nước lớn tuỳ tiện cấu xé, bóc lột đến sức cùng lực kiệt, sứ thần nước Tỉ cũng không còn cách nào khác đành phải sai người ở cảnh nội tuyển chọn mĩ nữ lại từ đầu.
A Huyền dần dần lớn lên, danh tiếng về cô Huyền xinh đẹp ở Xích Hà cũng dần dần lan xa, vương sứ một mặt muốn đưa nàng đi cống nạp, mặt khác lại e ngại danh tiếng Bặc phụ.
Kể ra cũng khéo, A Huyền khi đó bỗng mắc bệnh, chỉ trong một đêm dung nhan xinh đẹp tựa ngọc của nàng bỗng chốc trở nên thô ráp vàng vọt, như có thêm một lớp da chết đen đủi, tuy không đến nỗi vô cùng xấu xí nhưng không còn giữ được vẻ xinh đẹp như xưa nữa.
Vương ban đầu không tin, tận mắt kiểm chứng một lần mới quyết định từ bỏ.
Nhoáng một cái thời gian đã trôi qua hai năm, đến nay diện mạo của A Huyền vẫn như thế không hề có gì thay đổi, dường như không thể khôi phục trở lại khuôn mặt xinh đẹp trước kia nữa.
Người dân trong làng đều cảm thấy tiếc thay cho A Huyền. Nhưng mỗi ngày nàng vẫn xem bệnh, bốc thuốc như thường lệ, thỉnh thoảng còn thay Bặc phụ xem quẻ lành dữ cho mọi người, dường như không hề để ý đến dung mạo đã bị biến đổi của bản thân.
Nàng không cha không mẹ, cảnh đời khá kì lạ.
Mười sáu năm trước, nàng hãy còn được bọc trong tã lót, không biết là bị người nào ở đâu đặt ở bên trong một cái bè gỗ trống không, theo dòng nước trôi xuống hạ lưu phía nam nước Tỉ, sau cùng mắc lại ở bãi lau sậy bên bến đò hoang của Xích Hà.
Chính là mẹ của Ngỗi Long – Ngỗi Mô phát hiện ra nàng lúc chỉ còn thở thoi thóp bế về nhà, đưa đến chỗ của Bặc phụ nhờ cứu giúp.
Bặc phụ cứu sống đứa bé sơ sinh sắp chết này, sau đó chẳng hiểu sao sau một hồi chăm chú quan sát, ông quyết định giữ nàng ở bên cạnh, nuôi nấng nàng lớn lên cho đến tận bây giờ.
Hết chương 1
Tuy bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi nhưng chỉ cần có thể lấp đầy bụng rỗng, tránh được hiểm hoạ chiến tranh thì ở trong mắt muôn dân đây lại là những ngày tháng bình yên mà họ khó cầu được.
Nhưng sự bình yên ấy cuối cùng cũng bị phá vỡ mấy ngày gần đây.
Cánh rừng rậm mênh mông bát ngát ở phía Bắc xa xa bốc lên lửa cháy. Từ xa nhìn lại, tầng tầng khói đen ngùn ngụt bốc lên không trung, hệt như lớp lớp đàn quạ ngũ sắc bao phủ cả cánh đồng, kết hợp cùng với tiếng hổ gầm sói hú đằng xa, tiếng trống trận cùng tiếng reo hò của binh sĩ dàn trận theo gió vọng lại. Tuy chỉ là những âm thanh đứt quãng truyền đến từ khoảng cách rất xa nhưng cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy hãi hùng.
Giả sử đội quân kia áp sát đến đây thì không biết những âm thanh đó còn có thể chấn động đến mức nào nữa.
Triều Chu đã qua bảy đời vua, cai trị thiên hạ cũng đã mấy trăm năm rồi.
Trước đây khi vương triều còn hưng thịnh, thiên hạ thái bình, mỗi năm thiên tử đều chiếu theo quy định tiến hành bốn lần đi săn: xuân sưu, hạ miêu, thu tiễn, đông thú. Các nước chư hầu chiếu theo quy tắc chỉ tổ chức hai lần đi săn vào mùa xuân và mùa thu. Thế nhưng, riêng các nước chư hầu thế lực mạnh mẽ như Tấn, Sở hơi một tí lại điều động hàng ngàn chiến xa, mấy vạn binh sĩ để phô trương sức mạnh, có thể đối diện với bất cứ cuộc chiến nào.
Song trên thực tế, chuyện đi săn trong tức khắc này chẳng qua chỉ là hoạt động giải trí của đám vương công quý tộc và cũng là cách thức luyện võ của thiên tử, coi thú hoang giống như kẻ địch giả tưởng, sau đó thả chúng vào trong trận địa giống như trận chiến thực tế, nghe tiếng trống trận dồn dập tiến lùi phân tán chung quanh, tiếp đó kiểm duyệt hàng ngũ quân đội, khả năng tác chiến, cưỡi ngựa bắn cung, khống chế phòng ngự.
Nước Tỉ cách huyện Lạc của nước Chu cả ngàn dặm về phía Tây Nam, bị quy về loại Đông Di, Tây Nhung, Bắc Địch, Nam Man. Trong mắt thiên tử và các nước chư hầu Trung Nguyên chính thống, ngay cả nước Sở cũng bị coi là Nam Man, huống chi là người nước Tỉ bọn họ ở Đông Nam.
Nước Tỉ nằm ở vùng trung gian tiếp giáp với phía Tây Bắc nước Mục và phía Nam nước Sở. Trước đây coi như còn có thể trải qua những ngày tháng yên ổn, nhưng mấy năm gần đây, hai nước Mục – Sở xung đột ngày càng dâng cao, cứ đến xuân thu, thậm chí là đông hạ, người dân nước Tỉ bọn họ đều có thể nghe thấy những âm thanh vọng lại từ bãi săn ở vùng sát biên giới. Lúc thì từ phía nước Mục, lúc lại từ phía nước Sở, mỗi lần tổ chức đi săn, không nước nào là không khoa trương.
Mà mục đích của việc đi săn này cũng rất rõ ràng, chẳng qua chỉ là để tạo áp lực cho quân đội đối phương, hoặc giả mượn cớ để thăm dò thực lực của bọn họ mà thôi, anh đến thì tôi đi.
Là một nước Tây Nam lệ thuộc bị phân phong vốn không có tư cách lọt vào mắt thiên tử nước Chu, nước Tỉ do có địa lý tự nhiên thuận lợi lại giáp giữa hai nước Mục và Sở nên mỗi ngày trôi qua đều biết không thể đắc tội vị vua nào của cả hai nước. Tàu xe đại quân đi săn bên kia tiến đến biên giới, vua tức khắc sẽ chuẩn bị đầy đủ lễ phái người tiến lên tiếp đón, không có ngoại lệ nào hết.
Xích Hà nằm ở vùng sát biên giới phía Bắc nước Tỉ, nơi này rừng núi rậm rạp, đi qua hơn mười dặm đường rừng núi hướng bắc Xích Hà là đến ranh giới của nước Mục.
Hôm nay tiếng động ấy vẫn giống như một trận đại chiến ác liệt đến từ phía Bắc này, xem chừng là đám vương công quý tộc lại đang tổ chức đi săn mùa thu.
Tuy người dân Xích Hà đã quen với cảnh tượng như thế nhưng khi tin tức người Mục chuẩn bị đi săn được truyền đến, ngay cả thợ săn có dũng mãnh bao nhiêu cũng sẽ lập tức trở về nhà, không lên núi bắt thú hoang nữa, nhà nhà đều sẽ đóng chặt cửa. Đợi đến tận mấy ngày sau, khi những tiếng động phát ra từ đầu cánh rừng phía Bắc kia biến mất hoàn toàn, Ngỗi Long trở về thông báo với dân làng tin tức đám người nước Mục đã dọn đi, dân làng mới yên tâm, một mặt oán giận, mặt khác khôi phục lại nhịp sống thường ngày.
Ngày mà người nước Mục đến biên giới đi săn ấy, A Huyền vốn đã định lên núi một chuyến.
Ngoài việc phải đi hái thuốc ra, còn một chuyện khác khiến nàng bận tâm, muộn mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng có thể đi được rồi.
Trời vừa sáng, nàng liền đeo một túi hành trang đơn giản rời khỏi thôn.
Mỗi bước trên đường đi, gặp phải mấy người dân sống trong thôn, bọn họ không một ai là không dùng ánh mắt kính nể nhìn nàng.
Nàng cùng lắm cũng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng trong mắt của người dân trong vùng, thân phận của nàng không hề tầm thường.
Bặc phụ là vu chúc (thầy mo) mà mọi người vô cùng kính nể, nà màng lại chính là đứa con gái được Bặc phụ nuôi lớn từ nhỏ.
(Bặc: tên gọi của một loại dân tộc thiểu số ở vùng Tây Nam Trung quốc thời xưa)
Thời Nghiêu Thuấn xa xưa, chỉ những người có trí tuệ mới có thể làm thầy mo, họ chẳng những có thể xua đuổi bệnh tật mà còn có thể kết nối với thần linh, tinh thông trời đất, nhìn thấu được linh hồn.
Hiện giờ trong vương cung của Chu vương đã không còn các chức vụ có mặt vu quan. Còn các nước chư hầu bên dưới, tuy không còn tin thờ vào thầy cúng nữa nhưng vẫn còn kha khá nước vẫn sùng bái thầy cúng y như trước đây. Trước những trận giao chiến, việc mời các vu quan tới làm phép bói toán lành dữ, tiến hành các nghi thức tế lễ là điều không thể thiếu.
Bặc phụ hiện tại cũng đã già lắm rồi, không ai dám nói chắc tuổi của ông là bao nhiêu. Sở dĩ người dân Xích Hà kính trọng biết ơn ông, ngoại trừ những năng lực truyền thuyết kia thì chính là bởi vì ông còn chữa bệnh giúp mọi người.
A Huyền thừa kế y bát của ông, tuy mới chỉ mười sáu nhưng cũng đã là một thầy thuốc tay nghề rất giỏi. Đặc biệt là một năm trở lại đây, do Bặc phụ tuổi đã cao, không tiện xuất hiện nhiều nên mấy chuyện thăm bệnh cắt thuốc đã chuyển qua cho A Huyền làm thay.
(BT: Y bát chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho đệ tử, sau này chỉ cung tư tưởng, học thuật, kĩ năng,… truyền lại cho đời sau)
“A Huyền!”
Vừa đi ra ngoài cổng làng, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân lẹt xẹt đuổi theo đằng sau, một giọng nói chất phác vang lên.
Ngỗi Long đã đuổi đến đây rồi.
Mỗi tháng A Huyền đều phải lên rừng núi hái thuốc một lần, từ lâu nàng đã rất quen thuộc vùng núi này giống như sân vườn nhà mình vậy. Nhưng mỗi lần, chỉ cần nàng đeo sọt đựng thuốc ra đến cổng làng, đi qua trước cửa nhà Ngỗi Long, nàng đều sẽ thấy hắn ta xuất hiện, một mực đòi dẫn nàng lên trên núi, đợi đến khi hái thuốc xong xuôi lại tiếp tục đưa nàng trở về, chưa bao giờ bỏ sót một lần nào.
A Huyền dừng bước châm, ngoảnh đầu nhìn về phía Ngỗi Long: “Bệnh của mẹ huynh vẫn còn chưa khỏi hẳn, huynh nên ở lại chăm sóc bác ấy mới phải. Ta có thể tự lên núi một mình được.”
“Là mẹ ta bảo ta cùng đi với muội.”
Ngỗi Long không nói nhiều, giống như mọi lần, nói xong liền cầm lấy sọt đựng đồ cùng lương khô nước suối ở trên vai nàng đeo lên lưng mình, bước nhanh về phía trước, giống như lo sợ nàng sẽ giành trở lại.
Ngỗi Long là thợ săn dũng mãnh nhất vùng này, khả năng bắn tên vô cùng xuất sắc, lực bắn ra vô cùng mạnh. Ba năm trước, lúc hắn mới mười bảy tuổi, có một lần tự mình lên núi săn thú, do đi quá xa nên gặp phải một con hổ lớn vô cùng dữ tợn. Hắn dựa vào sức lực của mình một mình đánh chết con mãnh hổ ấy, từ đó trở đi, không một ai không biết đến tên của hắn.
A Huyền nhìn theo bóng lưng của hắn, khẽ cười, lập tức cùng đi theo.
Ngọn núi mà nàng thường hay đến xưa nay chưa từng nghe nói có thú dữ nguy hiểm nào xuất hiện, nhưng một khi đã vào rừng, nàng cũng không dám chắc sẽ không gặp phải chuyện ngoài ý muốn, có Ngỗi Long cùng đi chung cũng tốt hơn.
Huống hồ, nàng cũng đã quen có hắn làm bạn đồng hành.
Mới đầu Ngỗi Long đi rất nhanh, A Huyền bị tụt lại ở tận phía xa. Cho đến khi ra khỏi làng, hai người bọn họ đi trên đường gặp không ít người đi lấy củi, săn bắn, bước chân của hắn dần dần liền chậm lại, đợi đến khi khoảng cách của hai người bọn họ chỉ còn cách khoảng bốn năm bước chân.
Ngỗi Long là một người trầm tính ít nói, bình thường A Huyền cũng không thích nói nhiều, hai người bọn họ cứ một trước một sau như vậy, cả quãng đường không ai nói với nhau câu nào mà đi về phía trước.
Chỉ là khi khoảng cách giữa hai người dần dần giãn ra, Ngỗi Long sẽ lại nghỉ chân chờ cho nàng theo kịp.
Mặt trời dần dần lên cao, bọn họ cũng đã đi được mười mấy dặm đường núi gập ghềnh, A Huyền cảm thấy hơi mệt, chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi. Nàng giơ tay quệt đi.
“Muội khát nước không?”
Ngỗi Long như có mắt sau gáy, lập tức dừng bước, ngoảnh lại hỏi nàng, tay cầm bình nước từ trong sọt ra.
“Không khát.” A Huyền xua tay, cười đáp.
Ngỗi Long yên lặng đứng ở vị trí cũ, nhìn nàng, đợi đến khi A Huyền lên đến nơi, hai người sóng vai nhau cùng đi lên một cách tự nhiên.
Còn chưa tiến vào rừng rậm đã khuất bóng mặt trời, một tia sáng mặt trời cuối thu từ trên đỉnh đầu xuyên qua đám lá cây vàng óng ánh chiếu lên khuôn mặt A Huyền. Ánh nắng rực rỡ nhảy múa, hai con ngươi của nàng tựa như hai hạt ngọc đen toả ra ánh sáng lấp lánh.
A Huyền thấy Ngỗi Long nghiêng đầu nhìn mình mấy lần, dường như có gì muốn nói rồi lại thôi, nàng liền hỏi: “Sao vậy?”
Ngỗi Long hơi do dự, nhẹ giọng nói: “Bệnh của muội, thật sự không thể chữa khỏi hẳn ư?”
A Huyền nhìn ánh mắt thân thiết của hắn hơi ngơ ngác, sau đó giơ tay sờ sờ khuôn mặt của mình: “Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này?”
Ngỗi Long chợt ý thức được câu hỏi của mình không ổn, vội vàng giải thích: “Muội đừng hiểu lầm, ta không có ý nói muội khó coi. Muội rất xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, ta không lừa muội đâu.”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ hối hận, dừng hẳn bước chân cố gắng giải thích, thấy A Huyền mỉm cười nhìn mình lại càng thấp thỏm hơn.
“Ta thật sự không lừa muội! Trước đây muội đã rất xinh đẹp, hiện giờ vẫn xinh đẹp như thế! Mây ở trên trời cũng không sánh bằng muội! Lúc nãy ta hỏi như vậy chỉ là vì muốn biết, nếu muội muốn chữa bệnh thì chắc chắn cần dùng tới loại thuốc nào đó, cho dù có khó tìm như thế nào, muội chỉ cần nói cho ta biết là được, ta sẽ hái về cho muội…”
“Ta chỉ sợ huynh khó chịu.”
Khuôn mặt hắn chợt đỏ bừng, môi mấp má không nói nên lời nữa.
Phải, mười sáu tuổi ngọc xanh hoa thắm, nào có người con gái nào không yêu quý nhan sắc của mình chứ?
Huống chi, nàng đã từng xinh đẹp như vậy.
A Huyền nở nụ cười, lại sờ sờ làn da thô ráp trên khuôn mặt: “Cảm ơn huynh, ta biết huynh có ý tốt, nếu sau này có việc cần thì ta nhất định sẽ nói cho huynh biết.”
Ngỗi Long thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, trên mặt vẫn còn hơi đỏ, không dám đối diện với A Huyền.
“Đi thêm chút nữa là vào tới rừng già rồi, muội nhớ đi theo sát ta, cẩn thận có rắn trong bụi cỏ.”
Tuy đoạn đường này bọn họ đã đi qua không biết bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn cẩn thận dặn dò nàng một tiếng, nói xong mới xoay người đi lên trước.
Trước đây làn da A Huyền màu vàng ngọc, lông mày cong như trăng, mắt như sao trên trời, tóc đen tựa mực, vô cùng xinh đẹp. Những người không quen biết lần đầu tiên được trông thấy nàng đều không kiềm được mà đứng lại trông theo, mặc dù nàng đã đi qua rất xa nhưng vẫn đứng yên đấy nhìn theo bóng dáng nàng, quyến luyến không nỡ dời ánh mắt.
Nàng tên là Huyền là do trước đây Bặc phu nhân sinh nàng ra có một mái tóc đen diễm lệ, cho nên mới có tên này.
Chỉ là hai năm trước, lúc nàng mười bốn tuổi, xảy ra một chuyện.
Sở Vương vốn nổi tiếng háo sắc. Theo lệ tiến cống nước Sở hàng năm, Sở Vương lệnh nước Tỉ phải dâng lên vua mười mĩ nữ.
Vua nước Tỉ không dám làm trái mệnh lệnh, cho nên tìm đủ mười mĩ nhân đưa đi. Thế nhưng Sở Vương lại không hài lòng với đám mĩ nhân này, nói rằng xưa nay nghe danh con gái nước Tỉ vô cùng xinh đẹp, hôm nay cũng chỉ yêu cầu có mười người, vì lẽ gì mà lại chỉ tuỳ tiện chọn tới mấy người con gái này cho đủ số lượng.
Nước nhỏ dân yếu, xưa nay đã quen với thân phận là một nước phụ thuộc bị các nước lớn tuỳ tiện cấu xé, bóc lột đến sức cùng lực kiệt, sứ thần nước Tỉ cũng không còn cách nào khác đành phải sai người ở cảnh nội tuyển chọn mĩ nữ lại từ đầu.
A Huyền dần dần lớn lên, danh tiếng về cô Huyền xinh đẹp ở Xích Hà cũng dần dần lan xa, vương sứ một mặt muốn đưa nàng đi cống nạp, mặt khác lại e ngại danh tiếng Bặc phụ.
Kể ra cũng khéo, A Huyền khi đó bỗng mắc bệnh, chỉ trong một đêm dung nhan xinh đẹp tựa ngọc của nàng bỗng chốc trở nên thô ráp vàng vọt, như có thêm một lớp da chết đen đủi, tuy không đến nỗi vô cùng xấu xí nhưng không còn giữ được vẻ xinh đẹp như xưa nữa.
Vương ban đầu không tin, tận mắt kiểm chứng một lần mới quyết định từ bỏ.
Nhoáng một cái thời gian đã trôi qua hai năm, đến nay diện mạo của A Huyền vẫn như thế không hề có gì thay đổi, dường như không thể khôi phục trở lại khuôn mặt xinh đẹp trước kia nữa.
Người dân trong làng đều cảm thấy tiếc thay cho A Huyền. Nhưng mỗi ngày nàng vẫn xem bệnh, bốc thuốc như thường lệ, thỉnh thoảng còn thay Bặc phụ xem quẻ lành dữ cho mọi người, dường như không hề để ý đến dung mạo đã bị biến đổi của bản thân.
Nàng không cha không mẹ, cảnh đời khá kì lạ.
Mười sáu năm trước, nàng hãy còn được bọc trong tã lót, không biết là bị người nào ở đâu đặt ở bên trong một cái bè gỗ trống không, theo dòng nước trôi xuống hạ lưu phía nam nước Tỉ, sau cùng mắc lại ở bãi lau sậy bên bến đò hoang của Xích Hà.
Chính là mẹ của Ngỗi Long – Ngỗi Mô phát hiện ra nàng lúc chỉ còn thở thoi thóp bế về nhà, đưa đến chỗ của Bặc phụ nhờ cứu giúp.
Bặc phụ cứu sống đứa bé sơ sinh sắp chết này, sau đó chẳng hiểu sao sau một hồi chăm chú quan sát, ông quyết định giữ nàng ở bên cạnh, nuôi nấng nàng lớn lên cho đến tận bây giờ.
Hết chương 1
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook