Chẩm Thượng Thư Ngoại Truyện
-
C7: Chương 7
7.
Hai quân đối đầu ý là chỉ cho việc hai quân đối lập với nhau. Trong lúc chạm trán, cán cân nghiêng về phía nào thì chiến sự cũng đều có khả năng sẽ bùng nổ. Theo lý mà nói thì Giáp Thủy vẫn là một nơi nguy hiểm, cho nên Phượng Cửu ở đây ba ngày thì bị đưa về Bích Hải Thương Linh.
Chuyện đế tọa đã có đế hậu, trước đây tuy đã được truyền ra khắp Bát Hoang nhưng hơn nửa số người của Thần Tộc vẫn chưa được diện kiến đế hậu trong truyền thuyết, rất nhiều người vẫn bán tín bán nghi.
Phượng Cửu đến Giáp Thủy một chuyến, đã chứng minh lời đồn đó là sự thực. Các tướng thần bất kể là nam hay nữ đều cảm thấy kinh ngạc với chuyện này, các nữ tướng ngoài việc kinh ngạc còn có tự mình âm lầm quay về liếm láp vết thương lòng.
Chỉ là những điều này Phượng Cửu đều không biết, lúc rời đi tuy rằng có hơi không nỡ nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, rất hiểu chuyện mà theo Phi Vy về Bích Hải Thương Linh.
Quay về Bích Hải Thương Linh chưa được mấy ngày, lại phát sinh ra một chuyện khiến người khác vô cùng đau đầu.
Đại khái là vào sáng sớm ngày thứ bảy, Bích Hải Thương Linh nghênh đón một đoàn khách đến thăm. Lúc đế quân không có ở đây cũng phải là Phi Vy ra nghênh tiếp thì đương nhiên cũng không phải là hạng tầm thường. Đó là tộc trưởng của tộc Linh Hạc và thê tử nữ nhi của hắn.
Phi Vy giải thích, đế quân được hóa thành từ thanh khí của trời đất, là một cô nhi không phụ không mẫu, lúc vừa mới hóa sinh từ Bích Hải Thương Linh, linh khí yếu ớt xém chút nữa đã biến thành thức ăn của đám sói hổ, may thay hôm đó phu phụ Linh Hạc hai người đi ngang qua tương cứu. Linh Hạc phu phụ thấy đế quân đáng thương nên đã đưa hắn về địa giới chăm sóc nhiều năm, họ có ân nuôi dưỡng với đế quân. Cho nên tính tình đế quân tuy rằng lạnh lùng cũng thực sự không thích nhiều chuyện, nhưng mà mười vạn năm nay vẫn luôn vô cùng tôn trọng Linh Hạc phu phụ hai người, đối với tộc Linh Hạc gần như là có cầu tất ứng.
Lúc bấy giờ, khi Phượng Cửu và tiểu Cổn Cổn nghe Phi Vy nhắc đến chuyện này ở phòng khách. Hai người đều đã từng học lịch sự Hồng Hoang, bốn mắt nhìn nhau, tiểu Cổn Cổn giơ tay lên trước hỏi: "Phu phụ Linh hạc có phải là song thân của Tri Hạc công chúa không?"
Lúc này Tri Hạc vẫn chưa ra đời, Phi Vy không biết nàng ta là ai, đương niên cũng không thể trả lời câu hỏi này, chỉ có Phượng Cửu nặng nề gật gật đầu: "Ừm, chắc là thế rồi."
Quả thực là song thân của Tri Hạc công chúa.
Lịch sử Hồng Hoang từng ghi chép rằng, đôi phu phụ này trừ việc sinh ra Tri Hạc trước khi vũ hóa, trước đó còn từng nuôi một cô con gái lớn, tên gọi Sơ Y. Sơ Y thần nữ, cái tên này nghe rất nhẹ nhàng ôn thuận, tính cách cũng an tĩnh. Linh Hạc phu phụ cảm thấy Đông Hoa nhìn thì lạnh lùng, không kết hồng trần, nhưng lại là thiên chi kiêu tử, tài năng nhân phẩm siêu việt, cũng không thể để huyết mạch ưu việt này không có người nối truyền được, y chung quy vẫn phải cưới thê tử. Dù sao thì nữ tử trong khắp Bát Hoang cũng không thể đến gần Đông Hoa, so với họ thì Sơ Y gần gũi với y, đến lúc thời cơ thích hợp phu phụ hai người sẽ ra mặt chủ động nhắc đến chuyện hôn nhân với Đông Hoa, đoán rằng y cũng sẽ không từ chối. Đông Hoa cưới Sơ Y rồi, tự nhiên cũng sẽ đứng về phía tộc Linh Hạc, nếu như phu phụ hai người vũ hóa, không chỉ Sơ Y có chỗ để nương tựa mà tộc Linh Hạc cũng có nơi để phó thác.
Trong sự tính toán của phu phụ Linh Hạc hai người, đại sự này vốn luôn nằm trong kế hoạch, cứ từ từ tiến hành là được, ai biết được nửa đường Bích Hải Thương Linh lại xuất hiện một nữ chủ nhân, phu phụ Linh Hạc cũng hoang mang, vì thế lúc này vội càng mang theo nữ nhi đến ép hôn.
Hai người quả thực mang theo ý nghĩ ép hôn mà đến, nhưng dù gì thanh niên tóc bạc đức cao vọng trọng kia đã không còn là cô nhi phải dựa vào thức ăn mà tộc Linh Hạc bố thí mới có thể sống tiếp như trước nữa rồi, đối phương bây giờ đã là thần chủ của Bát Hoang, hai người cũng không dám thể hiện tâm tư này ra quá thẳng thắn. Phu phụ hai người chỉ dạo chơi ở Bích Hải Thương Linh một ngày sau đó mượn cớ có chuyện rời đi trước, để Sơ Y thần nữ lưu lại Bích Hải Thương Linh đồng thời còn lưu lại một bức thư cho đế quân.
Trong thư đại ý nói rằng Sơ Y ái mộ đế quân, một lòng muốn gả cho y, phu phụ hai người tuy biết y đã có thê tử, nhưng Sơ Y không để ý việc làm một bình thê, cùng hầu một chồng với Bạch cô nương kia; vả lại họ cũng nghe nói Bạch cô nương cũng là cô nhi, nếu đã là cô nhi thì sẽ không có quy tắc gia thế trói buộc, hẳn cũng không để tâm đến chuyện này. Xin đế quân nể tình năm đó cứu mạng mà thành toàn cho Sơ Y, cũng thành toàn cho đôi phu thê hai người...
Bức thư đó Phượng Cửu không đọc được, nhưng nàng đã đi hỏi Phi Vy. Phi Vy đương nhiên cũng không dám mở ra xem, nhưng ai kêu hắn là một thần tiên cơ trí, khả năng quan sát sắc mặt của người khác đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi chứ, nghe Phượng Cửu hỏi đến cũng không giám giấu gì, thành thực bày tỏ sự hiểu biết của hắn đối với Phu phụ Linh Hạc hai người từ xưa đến nay, hắn đoán họ có lẽ muốn Sơ Y thần nữ đến Bích Hải Thương Linh để làm bình thê[*] của đế quân.
[*] Bình thê (平妻), là tình trạng một người đàn ông kết hôn có 2 người vợ chính thức trở lên trong chế độ đa thê, có nghĩa ngoài Nguyên phối ra thì đồng thời vẫn còn tồn tại những người vợ chính thức khác. Đối với bình thê, những vợ chính thức được đối xử ngang hàng nhau, con của họ sinh ra được đối xử ngang hàng và có quyền thừa kế như Đích tử nữ, không như con của vợ lẽ bị xem là Thứ xuất và đối đãi không bằng. (cr: Công Chúa Xứ Hoa - Tình Yêu, Máu và Nước Mắt)
Tiểu Cổn Cổn ban đầu không biết bình thê có nghĩa là gì, tuổi nhỏ vô tri cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn không tức giận, đợi Phi Vy tỉ mỉ giải thích cho bé bình thê có nghĩa là Sơ Y cũng muốn làm mẫu thân của bé, Cổn Cổn đã bùng nổ ngay lập tức.
Phượng Cửu lại rất tự tại, khuyên Cổn Cổn đừng hoảng: "Đừng hoảng." Nàng điềm tĩnh nói: "Sau thời đại đầu tiên của Tân Thần Kỷ là thời đại viễn cổ, con hoảng hốt như bây giờ đó là bởi vì con chưa học đến lịch sự thời viễn cổ, phải biết có liên quan đến thời đại viễn cổ, cho dù là chính sử hay là dã sử đều không hề nhắc đến chuyện đế quân có một đoạn nhân duyên bên lề như thế, có thể thấy là chuyện này không thành được đâu."
"Thật sao?" Cổn Cổn bán tín bán nghi: "Cửu Cửu người không phải lừa con đó chứ?"
Phượng Cửu thâm trầm nhìn Cổn Cổn một cái: "Ừm, không lừa con, bởi vì tri thức chưa từng lừa người."
Phi Vy: "..."
Sơ Y thần nữ cứ như thế ở lại Bích Hải Thương Linh. Một hoàng hoa đại khuê nữ vô duyên vô cớ ở lại Bích Hải Thương Linh, truyền ra ngoài dù sao cũng không hay lắm.
Nhưng Phi Vy cũng không dám làm chủ đuổi thần nữ ra ngoài, chỉ đành đưa thư của Linh Hạc phu phụ đến Giáp Thủy để hỏi ý của đế quân.
Kết quả sau khi hỏi ý đế quân quay về, lại phát hiện ra Sơ Y thân nữ không thấy nữa mà Phượng Cửu cũng không thấy đâu nữa.
Tiểu Cổn Cổn lại ở trong vườn hoa thả diều, thấy Phi Vy đến tìm mình, thành thục thu diều lại: "Là thế này." Bé giải thích: "Sau khi Phi Vy ca ca đi khỏi, Cửu Cửu từng gặp Sơ Y thần nữ hai lần, thấy thần nữ ưu sầu không thôi đã hỏi nàng có tâm sự gì không. Thần nữ kia thế mà thực sự có tâm sự!"
Cổn Cổn một mặt đồng tình: "Nàng nói nàng thực ra đã có người trong lòng rồi, không hề có ý đến Bích Hải Thương Linh để phá hoại đại gia đình chúng ta. Nhưng người trong lòng nàng không phải là người của gia tộc lớn, phụ mẫu nàng xem thường hắn cho nên đã tách hai người ra, nàng đang khổ não vì chuyện này. Cửu Cửu nghe thấy thế thì rất kinh ngạc, nói trong thời đại này hiếm khi gặp được một người không thích phụ quân, cảm thấy nàng thật là một kỳ nữ khiến người ta khâm phục, cho nên đã mở Bích Hải Thương Linh thả thần nữ ra ngoài, còn giúp nàng cao chạy xa bay với người trong lòng."
Điều Phi Vy không hiểu là: "Sơ Y thần nữ cao bay xa chạy thì cao bay xa chạy thôi, điều đó cũng không có gì, nhưng đế hậu vì sao lại không thấy đâu cả?"
Tiểu Cổn Cổn tiếp tục giải thích: "Sơ Y thần nữ vừa ra ngoài đã gặp được người trong lòng đang ngây ngốc đứng đợi trước cửa, hai người gặp nhau, ôm đầu khóc nức nở, chuẩn bị lập tức thành thân. Nhưng mà họ thành thân vẫn còn thiếu một người chủ hôn, Cửu Cửu lương thiện nói giúp người thì giúp đến cùng, đã cùng họ đi xa rồi, đi làm người chủ hôn cho họ."
Cổn Cổn lắc đầu nói xong, dùng thành ngữ bốn chữ để tổng kết: "Thật là đáng được ca tụng, cũng khiến người ta cảm động đến rơi lệ!"
Phi Vy cũng không kịp khen văn pháp của Cổn Cổn gần đây càng ngày càng giỏi lên, nghe nói đế hậu tiễn Phật tiễn đến tây phương, lại còn đi cùng đi với Sơ Y thần nữ, hai chân bất giác mềm nhũn, cũng quên mất hỏi Cổn Cổn có biết họ đi đâu không. Vội tìm một tiểu tiên đồng đi báo tin cho đế quân, còn mình thì vội vội vàng vàng ra ngoài đuổi theo họ. Bỏ lại Cổn Cổn nắm chặt lá diều ngây ngô: "Sao chẳng có ai hỏi mình Cửu Cửu đi đâu mà đã đi tìm người rồi thế nhỉ?"
Nghĩ một hồi, bé gật đầu tự lẩm bẩm: "Có lẽ là vì họ đã đoán ra được Cửu Cửu đang ở trong Ôn Nguyên Cốc của Ngoại tổ rồi." Trong lòng đầy thán phục: "Phi Vy ca ca thật là lợi hại."
Nói rồi lại vô ưu vô lo tiếp tục thả diều.
Phi Vy ca ca quả thực không hề rất lợi hại.
Phi Vy không chút đầu mối tìm suốt hai ngày cũng không hề có thu hoạch nào, còn đế quân một đường tìm đến, thuận theo khí tức trên chiếc nhẫn làm từ nửa trái tim mình trên tay Phượng Cửu, thì tìm được người ở Ôn Nguyên cốc tại Đông Hoang.
Lúc tìm được người, đế hậu nàng đang say khướt náo động phòng hoa chúc của Sơ Y thần nữ và người trong lòng của nàng.
Đế hậu đứng trước mặt Sơ Y, vẻ mặt từng trải vỗ vai Sơ Y, nặng nề nói: "Thật đó, ngươi đừng buồn, đêm thành thân không có người thân chúc mừng thì có làm sao, ít nhất tân lang còn có ở đây." Nàng thành khẩn nói: "Trên đời này, còn có một loại tân nương tử rất đáng thương, lúc thành thân tân lang cũng không có, so với tân nương kia thì nàng đã tính là rất hạnh phúc rồi!"
Sơ Y miễn cưỡng cười cười, đang muốn nói gì đó thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Phượng Cửu hiếu kỳ thuận theo tầm mắt của Sơ Y quay đầu nhìn lại, run lên một cái rồi cứng người, quay đầu lại tiếp tục nhìn Sơ Y: "Nhưng mà phu quân của tân nương đó là vì cửu chúng sanh mới không xuất hiện trong hôn lễ, tân, tân nương đó cũng không đáng thương lắm, dù, dù gì thì gả cho một phu quân có thể cứu muôn loài chúng sanh! Thực sự là một điều cực kỳ may mắn!"
Nói xong câu này, nàng vờ như đỡ lấy đầu mình: "A, ta hơi chóng mặt, đi ngủ đây." Nói rồi lập tức ngã xuống, còn nhớ là không nên ngã xuống trên giường cưới của người khác cho nên nghiêng qua chỗ mặt đất lạnh lẽo kia. Lúc sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất thì được một đôi tay rắn chắn đỡ lấy. Nàng len lén mở mắt, nhìn thấy đế quân đang dùng vẻ mặt vô tình mình mình, vội vàng nhắm mắt lại.
Sơ Y ngồi trên giường nhìn thấy đế quân xuất hiện, sợ đến nỗi hoa dung thất sắc, chỉ sợ vị nghĩa huynh trước nay không gần nhân tình sẽ phá hoại uyên ương, giao nàng ra cho phụ mẫu trách phạt, không nhịn được mà lệ nóng doanh tròng, tân lang quan tuy thực sự không thể so sánh với đế quân nhưng cũng là một hán tử, lớn gan ngăn trước mặt Sơ Y.
Đế quân bế Phượng Cửu lên, nhìn họ một cái: "Các ngươi..."
Đôi phu thê mới cưới như lâm đại địch trừng mắt nhìn đế quân.
Đế quân nhàn nhạt nói: "Bị tiểu Bạch náo nên chưa động phòng phải không?"
Hai vị phu thê mới cưới như lâm đại địch ngẩn ra, gật gật đầu.
Đế quân ừ một tiếng: "Vậy thì tranh thủ thời gian đi." Lại ngẫm nghĩ chút dùng từ: "Dù sao thì đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng mà."
Đế quân sau khi nói ra câu "đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng", khiến cho Sơ Y tròn mắt, cảm thấy hoặc là y trúng tà hoặc là chính mình bị trúng tà rồi.
(Trúng tà gì ảnh, nói cho dui thôi, ảnh vẫn còn là trai tân đóa hahaha cũng được hahaha cụ ơi là cụ, còn chưa mần gì đã bị nói là cũng được, nghĩ thôi đã thấy đau)
Đế quân lại rất bình tình, một tay bế Phượng Cửu, tay kia hóa ra một bình đan dược, đặt trước hỷ sàng của hai người: "Bình đan dược này có thể giúp hai người sớm sinh quý tử." Nghĩ một hồi, vỗ vai tân lang: "Đừng làm bản quân thất vọng."
Sau đó bế Phượng Cửu rời khỏi tân phòng.
Đừng làm đế quân thất vọng, thất vọng gì cơ? Đôi phu thê mới cưới nhìn nhau khó hiểu.
Phi Vy ở lại cuối cùng để nhắc nhở hai người, giải thích cho họ thâm ý của đế quân: "Đơn dược đế tọa cũng chuẩn bị cho hai người rồi đó, hai vị nhanh chóng động phòng đi, sinh được quý tử gạo nấu thành cơm rồi thì tôn giả Linh Hạc tự nhiên sẽ không thể phá hoại uyên ương nữa, cũng không cần đến làm phiền đế quân, há chẳng phải là lưỡng toàn thập mỹ ai cũng đều vui vẻ sao?"
Đôi phu thê mới cưới bỗng dưng hiểu rõ, đỏ tai đỏ mặt, trong lòng vô cùng phức tạp, cảm giác lại có một thêm một chút hiểu biết đối với vị đế quân trước nay không nhiễm hồng trần này.
Lúc Phượng Cửu tỉnh lại là ở trong tẩm trướng của đế quân tại Giáp Thủy.
Cả người nàng đều mơ mơ hồ hồ, nằm tại chỗ suy nghĩ cả nửa ngày trời mới nhớ ra tối qua nàng còn ở Ôn Nguyên cốc làm chủ hôn cho Sơ Y và người trong lòng của nàng ta.
Nhìn thấy Sơ Y và người trong lòng của nàng lưỡng tình tương duyệt, cùng nắm tay nhau bái trời đất, nàng có hơi ngưỡng mộ, ngưỡng mộ ngưỡng mộ mãi rồi uống quá chén lúc nào không hay, sau đó có nói chuyện với Sơ Y một lúc, tiếp đó... tiếp đó hình như... đế quân đến thì phải?
Phượng Cửu giật mình ngồi bật dậy, lướt nhìn một vòng xung quanh mới phát hiện ra đây hình như là đại trướng của đế quân, định thần nhìn lại thì thấy bày trí trong doanh trướng hình như không giống như lúc trước. Ví như doanh trướng nàng ngủ trước đó vốn có màu trắng lúc này lại có màu xanh, bên ngoài bức rèm còn đặt một viên minh châu chiếu sáng, nhìn ra bên ngoài lại như thấy bóng của hồng đăng và giá nến phản chiếu lên bức tường, trừ nơi này ra thì trong trướng còn có ánh sáng đủ màu tản ra khắp không gian.
Phượng Cửu ngồi xếp bằng trên tấm thảm nhíu mày suy tư, không đúng nha, nến cao trướng xanh, nến đỏ lụa nhiều màu, hình như là những thứ thường được dùng trong việc thành thân mà nhỉ? Nghĩ đến đó, nàng vội đưa tay lên định vén rèm giường lên, dự định xác nhận xem, trùng hợp lúc đế quân cũng vén rèm, Phượng Cửu yên lặng một lúc, đế quân rất tự nhiên mà bước qua sờ lên trán nàng: "Tỉnh rồi, đầu còn đau không?"
Nàng mơ mơ hồ hồ lắc đầu.
Ngón tay đế quân dừng lại bên thái dương nàng, hơi day day: "Xem ra thuốc giải rượu vẫn có tác dụng." Nói rồi quay người đi ra sau bức bình phong bằng gỗ, một loạt tiếng sột soạt của y phục truyền đến.
Phượng Cửu vẫn ở còn cảm thấy mù mịt, cách một tấm bình phong hỏi đế quân: "Doanh địa có phải lại có người tổ chức hôn lễ không?"
Đế quân ừ một tiếng.
Phượng Cửu không quá tỉnh táo ừ một tiếng: "Vậy hôm nay là hôn lễ của ai nữa vậy?"
Tiếng thay y phục ở sau bức bình phong ngừng lại: "Của nàng."
Phượng Cửu chưa kịp phản ứng lại: "Của thiếp? Thiếp với ai?"
Đế quân bước ra từ sau tấm bình phong, một thân y phục hoa lệ đang cúi đầu chỉnh lại ống tay áo: "Trừ ta ra, thì nàng còn muốn thành thân với ai nữa?"
Phượng Cửu sửng sốt, ngờ nghệch nói: "Là, là hai chúng ta?"
Nàng đột nhiên hiểu ra, là đế quân tổ chức hôn lễ bù cho nàng, cũng chợt hiểu ra, tối hôm qua mình đang nói gì đó với Sơ Y lúc đế quân đến tân phòng ở Ôn Nguyên cốc. Đế quân nhất định là nghe được những lời này, tưởng nàng yêu cầu chàng gì đó, cho nên mới...
Nàng vội vàng ngồi thẳng lại giải thích: "Thiếp, thiếp không bắt buộc chàng phải tổ chức hôn lễ bù gì cả, thiếp nói thiếp ngưỡng mộ bọn họ chỉ là tùy tiện nói chơi thôi." Nàng vắt óc suy nghĩ một hồi, lắp ba lắp bắp nói: "Lễ thành thân lúc đó của chúng ta chàng không xuất hiện, thiếp, thiếp tuy có hơi tiếc nuối, nhưng mà bởi vì thiếp là một tiểu cô nương mà, tiểu cô nương đều như thế, sẽ không hiểu chuyện. Nhưng mà thiếp thực sự không có trách chàng, cũng không muốn lãng phí và gây thêm phiền phức cho mọi người, thiếp không có tùy tiện như thế!"
Đế quân bước đến ngồi xuống cạnh nàng, nắm lấy bàn tay vì căng thẳng và nắm chặt của nàng, dỗ cho nàng bình tĩnh lại: "Nàng không phải không hiểu chuyện, cũng không có tùy tiện." Y nhìn nàng: "Ta chuẩn bị hôn lễ này không phải vì nàng yêu cầu ta mà vì ta muốn tổ chức cho nàng."
Họ ngồi sát với nhau như thế, lại ở riêng với nhau, thiếu nữ lần đầu tiên không thân mật nhích lại gần chàng, chỉ yên tĩnh ngồi đó, giống như ngây người. Qua một lúc sau, khóe mắt nàng dần đỏ lên, nghẹo đầu nghẹn ngào hỏi: "Đế quân... thiếp... thiếp rõ ràng là rất vui, nhưng không biết vì sao lại muốn khóc..."
Mắt nàng đúng tiêu chuẩn của mắt hạnh, đuôi mắt dài hơi cong, khóe mắt trong trẻo to tròn, vì thế nhìn vào cảm thấy mắt nàng rất to, lúc cười hay lúc khóc đều vừa sinh động lại thanh khiết.
Y nâng tay muốn ngăn nước mắt của nàng, thì bị nàng nắm lấy cổ tay, đầu hơi hơi nghiêng, dùng má áp vào mu bàn tay y. Sau đó đôi môi như cánh hoa anh đào kia đã dịu dàng hôn lên lòng bàn tay y.
Y mặc cho nàng thích làm gì thì làm, đôi mắt đen sâu thẳm yên tĩnh nhìn nàng, đợi nàng hôn đủ rồi mới ngẩng đầu dậy khỏi lòng bàn tay y, y đưa tay ra nắm lấy chiếc cằm nhỏ tinh tế của nàng.
Nàng mơ màng nhìn y, trong mắt đầy ánh nước, giống như hơi kinh ngạc, bất giác hơi hơi há miệng.
Y ngưng mắt nhìn vào mắt nàng, ánh mắt di chuyển xuống bên dưới, ngón tay cái lướt qua cánh môi dưới của nàng, có hơi dùng sức, đôi môi phớt hồng của nàng đã trở nên diễm lễ, giống như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ.
Y nghiêng người hôn xuống.
Nàng trợn tròn mắt, hai tay không nhịn được mà nắm chắt lấy ống tay áo y. Chiếc đèn nhiều màu gần đó nổ bép một tiếng, nhưng lúc này không một ai thèm để tâm đến nó.
Môi y chà xát lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Nàng dần nhắm chặt mắt lại trong nụ hôn dịu dàng đó.
Giờ lành sắp đến.
Trăm vạn tướng sĩ Thần Tộc tay cầm búa rìu, mặc y giáp chỉnh tề, xếp thành hàng ở bờ đông Giáp Thủy, cung nghênh đế quân đế hậu xuất trướng.
Ba hồi còi vang lên, tiếng trống cùng tiếng sấm chớp vang lên bên bờ sông đại ngàn, vị tôn thần tóc bạc và thê tử xinh đẹp của ngài cùng nhau bước ra khỏi doanh trướng. Hai người họ đều khoác trên mình tử bào... đó là bộ cẩm bào được may từ sợi tơ nhả ra từ loài tằm kim ngân trên gốc cây Phù Tang của loài chim ba chân, dùng vàng bạc, mã não, lưu ly, xà cừ, xích châu, bảy thứ làm trang sức, vừa hoa lệ lại trang nghiêm, khiến người ta không thể không chú ý đến.
Dưới chân hai người là một bậc thang làm bằng mây dẫn thẳng đến một đài cào trên bờ sông Giáp Thủy. Đài cao vô cùng rộng lớn, được tạo thành từ một khối bích ngọc, trong bích ngọc còn trồng một gốc thiên thụ khổng lồ, cành cây cao lớn vươn ra đâm vào những tầng mây, tán cây rộng lớn cơ hồ như có thể che được nửa chiến trường Giáp Thủy.
Phượng Cửu ngẩng đầu, ngước nhìn lên mới nhận ra lá cây có hình thù như lông vũ của thiên thụ và cánh hoa đỏ tựa san hô, thấp giọng nói: "Đây không phải là vua của thiên thụ, Trú Độ Thụ ở Tam Thập Tam thiên sao?"
Đế quân cũng ngước nhìn gốc thiên thụ: "Nghe nàng nói, hai mươi sáu vạn năm sau khi Thần Tộc thành hôn, thì cần phải đến chỗ của Nữ Oa để ghi tên mình mà sổ nhân duyên. Nhưng bây giờ Nữ Oa không làm việc này, hôn nhân của Thần Tộc cũng không có quy định đó, cho nên chuyện này ta không làm được." Y thu hồi tầm mắt nhìn nàng: "Trong khắp Bát Hoang, mọi vật tuy đều có linh tính, nhưng duy chỉ có thiên thụ chi vương Trú Độ Thụ ở Tam Thập Tam Thiên là có thể thay thế trời đất nhận lễ tế của Thần Vương, vì thế ba năm trước lúc Mặc Uyên phong thần, trong lễ chế của thần quan, quy định hôn lễ của thần vương thì cần phải bái tế cây Trú Độ Thụ, ở dưới cây Trú Độ Thụ làm lễ thần quán[*], thay thế trời đất chấp nhận quyền lực của thần hậu."
[*] Quán có nghĩa là mũ í, ở đây hẳn là nói đến cái vương miện của thần hậu.
Phượng Cửu phảng phất như đang ở trong lớp học lịch sử: "Phu tử không có nhắc đến chuyện này... nhưng mà thiếp nhớ mỗi đời thiên quân sau này cũng không có làm lễ tế ở Trú Độ Thụ mà."
Đế quân nhìn đôi mắt đầy nghi vấn của nàng, cười cười sờ đầu nàng: "Vậy có khả năng là bởi vì cái mà nàng gọi là mấy đời thiên quân kia đều không phải là thần vương."
Y nắm tay nàng bước lên đài cao: "Đi thôi, đi xem nó chuẩn bị thần quán như thế nào cho nàng."
Theo bước chân của họ tiến đến gần cây thiên thụ, mấy trăm vạn tướng sĩ lần lượt quỳ xuống giống như sóng biển: "Cung nghênh đế tọa, cùng nghênh đế hậu." Thanh âm vang dội khắp Bắc Hoang, liên miên không dứt.
Mặt trời đỏ chói chậm rãi nhô lên từ đường chân trời, trên Cửu Thiên đột nhiên truyền đến tiếng chuông vang dội, tựa như đang tuyên bố giờ lành sắp đến. Theo tiếng chuông càng ngày càng xa dần, là hoa Mạn Đà La, Mạn Thù Sa, Kim Bà la, Ba Sư Già, Câu Tô Ma, Phân Đà Lợi v.v..., rực rỡ rơi khắp không gian, Bát Hoang đại địa đều được tắm trong màn mưa hoa ngập trời.
Đế quân và Phượng Cửu cùng bước lên ngọc đài, đứng trước nơi có thiên thụ chi vương, đại biểu cho trời đất, trong tay hóa ra quyền trường Trú Độ Thụ màu vàng kim, giơ lên quá đầu. Trăm vạn tướng sĩ bên dưới cũng chỉnh tề cầm lấy vũ khí, đưa cao lên quá đầu để cùng nhau tế lễ. Tiếng binh giáp tề chỉnh như một vang lên trên khắp bờ đông Giáp Thủy, trang trọng uy nghiêm khiến người người đều kính ngưỡng.
Phượng Cửu tuy là người từng trải, nhưng quả thực chưa từng chứng kiến một cảnh tượng như thế này, bị ảnh hưởng bởi không khí trang nghiêm này trái tim trong lồng ngực nàng không nhịn được mà đập liên hồi. Nàng âm thầm ấn trái tim đang đập loạn nhịp kia xuống, nghe đế quân đứng trước mặt chư thần, từng câu từng chữ nói với thiên thụ: "Thanh Khâu hữu nữ, Bạch Thị Phượng Cửu, khinh linh huệ hiệt, nhã tự thiên thành, thâm đắc ngô tâm..."[*]
[*] Câu này tôi vô cùng tâm đắc nên không muốn dịch vào bài đâu, mọi người cố gắng đọc phần tôi chém bừa ở đây cũng được nha: "Thanh Khâu có một nữ tử, họ Bạch tên Phượng Cửu, thông minh lanh lợi, trời sinh cao quý, là người trong lòng của ta..."(Ôi cái trình độ làm văn lớp 3 của ta, dịch thế nào cũng không hay nổi)
Nhưng chính ngay tại lúc này, bên cạnh đài cao nước sông Giáp Thủy đang chảy chầm chậm đột nhiên dâng cao vạn trượng, sau trận sóng cao ngất trời kia là âm thanh ầm ầm từ dưới lòng đất truyền đến, trong âm thanh long trời lở đất đó, màn nước tựa như một chiếc lồng đen khổng lồ bao trùm lấy kết giới Bắc Hoang đột nhiên mở ra, và đằng sau đó là từng đội quân dày đặc chi chít.
Đầu óc Phượng Cửu kêu lên một tiếng, lập tức phản ứng lại: "Là Phục Anh thượng thần nhân lúc đế quân thành hôn, lúc chúng Thần Tộc thả lỏng cảnh giác nhất, thừa cơ xuất binh." Nàng nắm chặt lấy tay Đông Hoa, hơi hoang mang nói: "Đế quân!"
Bên ngoài bờ sông bị nứt ra đó là liên quân tam tộc của Phục Anh thượng thần, nhìn qua cũng đã có hơn trăm vạn người; mà sát bên bờ Giáp Thủy, trước mặt đội quân tiên phong, là hàng nghìn yêu long dị thú.
Yêu thú tập hợp, hướng về phía trời xanh mà gào thét, tiếng gào làm chấn động lòng người.
Bên dưới ngọc đài, chúng tướng sĩ Thần Tộc cũng phản ứng rất nhanh, lập tức dàn trận.
Phượng Cửu lật tay lại nắm lấy cổ tay đế quân, toang kéo y lui xuống bên dưới, lại bị đế quân ngăn lại.
"Đừng sợ." Y thấp giọng, kiếm Thương Hà xuất khỏi vỏ, đế quân tay nắm lấy lưỡi kiếm, máu xích kim dọc theo lưỡi kiếm chảy xuống.
Đồng thời ngay lúc đó, Phục Anh thượng thần đang cưỡi trên dưới của Minh Xà ở bên kia bờ xua tay hạ lệnh: "Đánh!"
Đám yêu thú hung hãn giương nanh múa vuốt vượt qua sông.
Đế quân giơ tay, kiếm Thương Hà biến hóa tựa như gốc cây ngàn năm khổng lồ, hóa thành ngàn thanh kiếm, xếp thành từng cột chắn trước sông, kiếm khí và máu xích kim dung hòa thành một thể, trong chớp mắt, biến cả ngàn thanh kiếm Thương Hà hóa thành một bức bình phong, hình thành kết giới xích kim cứng cáp không thể phá vỡ được. Trong đám yêu thú đánh phủ đầu có mấy con Giao Long xông lên trước nhất, bay qua sông định mở ra kết giới, nhưng vừa chạm đến tường kết giới thì không kịp gào lên một tiếng đã bị lợi kiếm nhiễm máu xích kim kia chặt thành mấy đoạn rồi.
Phượng Cửu ngạc nhiên nhìn kết giới có uy lực to lớn kia.
Đám yêu thú sóng sau dồn sóng trước lao vào đều bị táng thân ngoài kết giới, bên ngoài kết giới Xích Kim nhất thời biến thành núi thây biển máu.
Phục Anh cưỡi trên Minh Xà, ở giữa không trung tức giận đến giậm chân giậm cẳng, thi pháp muốn công phá kết giới, tuy nhìn không ra tiến công của Phục Anh tạo thành ảnh hưởng gì đối với kết giới kia, nhưng mà Phượng Cửu vẫn rất lo lắng.
(Dám phá đám cưới ông, tụi bay còn non và xanh lém, sao ta lại có cảm tình với đế trẻ hơn ta, chết rồi chết rồi xin lỗi cụ)
Đế quân lần nữa thu lại cây quyền trượng Trú Độ Thụ đang lơ lửng trong không trung, Phượng Cửu không dám tin vào mắt mình: "Chàng, chàng là định tiếp tục tiến hành lễ thành thân của chúng ta sao?"
Đế quân rất bình tĩnh, giống như lúc này hoàn toàn không phải đang ở trên chiến tường, không phải gặp địch quân đột kích, yêu thú vây công, y rất bình tĩnh an ủi nàng: "Đừng sợ, còn thời gian một nén hương nữa, là tất cả các lễ nghi có thể kết thúc viên mãn rồi." Nhìn kết giới vững vàng bên bờ sông Giáp Thủy: "Lần này, sẽ không có chuyện gì chen chân vào được nữa đâu."
Phượng Cửu lắp ba lắp bắp: "Nhưng..."
Đế quân ngắt lời, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, lần thứ ba nói nàng đừng sợ: "Đừng sợ, có ta ở đây." Rồi lại an ủi nàng: "Ta nói không sao là không sao." Đợi đến khi cảm thấy tay nàng không còn lạnh lẽo nữa thì y quay người nói với chúng tướng sĩ trước mặt, đưa quyền trượng trong tay lên cao, sắc mặt trầm tĩnh vạch một đường từ trái qua phải, quyền trượng chiếu ra một đạo kim quang trong chốc lát bao phủ lấy cả chiến trường.
Phượng Cửu nhìn không hiểu động tác đó, nhưng tướng sĩ bên dưới đều vô cùng quen thuộc với của động tác đó, trong lúc kim quang phủ ra, khí thế như biển đồng loạt hét lên: "Bày trận!"
Kim quang kéo dài đến tận chân trời, bốn phương bầu trời đột nhiên hiện ra một đoàn kỵ binh đang cưỡi trên tọa kỵ, tọa kỵ và kỵ thủ đều mặc toàn thiết y. Hung mãnh chạy về phía này, họ vững vàng dừng lại trên không trung, quỳ phục xuống trước mặt thần vương biểu thị sự thần phục. Dưới mặt đất truyền đển tiếng va chạm, thanh âm như đại hồng chung, chúng bộ binh phân thành tám đoàn quân, bày ra đại trận Càn Nguyên.
Cờ chiến bay phấp phới trong gió, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu.
Đế quân ngẩng đầu lên nhìn kết giới vững vàng đang ngăn cản đám yêu thú, không lập tức điều binh đi đánh tan bọn chúng mà quay người lại đi đến chỗ thiên thụ, tiếp tục lễ nghĩ chưa hoàn thành ban nãy. Nhưng không một ai cảm thấy y làm vậy có gì không hợp tình hợp lý, cũng không cảm thấy đột ngột.
"Bạch Thị Phượng Cửu, khinh linh huệ hiệt, nhã tự thiên thành," ngữ khí của thanh niên ung dung trầm tĩnh: "Thâm đắc ngô tâm, nguyện dữ chi kết vi phu thê, tương thủ vĩnh thế bất du."[**] Lời vừa nói ra, xung quanh Trú Độ Thụ đã tỏa ra ánh sáng bảy màu nhu hòa đẹp đẽ, sau đó, thần quán được làm từ thiên hoa của cây Thú Độ Thụ chậm rãi rơi xuống từ giữa những cành thiên thụ, rồi được mấy con Tước Điểu sắc lo xinh đẹp ngậm lấy chậm rãi bay đến trước mặt đế quân.
[**] Rồi thì chém tiếp luôn cái đoạn lúc nãy: là người trong lòng của ta, khiến ta vô cùng yêu mến, nguyện từ nay kết thành phu thê với nàng, đời đời kiếp kiếp bên nhau không rời không bỏ...
Đông Hoa nhận lấy thần quán từ chỗ Tước Điểu nhìn Phượng Cửu: "Thẩm mỹ của Trú Độ Thụ cũng được, thần quán này cũng không tồi, phải không?"
Phượng Cửu vô cùng bội phục đế quân vì lúc này rồi y vẫn còn có thể nói đùa được, ánh mắt rơi lên thần quán đẹp đẽ hoa lệ kia, khóe mắt lần nữa mất không chế mà đỏ lên, nhất thời không biết nên nói gì.
Đế quân đi đến gần nàng thêm một bước, đội thần quán lên đỉnh đầu nàng.
Thần quán được tạo thành từ thần thụ, đại biểu cho sự công nhận của trời đất với địa vị thần hậu mà thần vương lựa chọn, cùng với chúng tướng sĩ dàn trận ở bên dưới tề chỉnh nâng binh khí lên, đứng nghiêm trang ở tiền phương, biểu thị kính ý. Tiếng binh khí đồng loạt vang lên từng đợt chấn động lòng người, trang trọng uy nghiêm không thể nói thành lời.
Đế quân đứng sau lưng Phượng Cửu nắm lấy tay nàng, cùng nàng nâng quyền trượng Trú Độ Thụ lên, ở bên tai nàng thầm thì: "Nếu đã trở thành thần hậu của họ rồi thì trận chiến tranh cuối cùng nay, nàng sẽ phải chỉ huy bọn họ bắt đầu trận chiến." Nói rồi đặt quyền trượng vào tay nàng dùng sức huơ về phía bên phải.
Mệnh lệnh vang lên, kiếm Thương Hà thu kết giới lại, các tướng sĩ chiến khí bừng bừng, đồng loạt hét lớn: "Tấn công!"
Bờ đông Giáp Thủy, hai quân chạm trán chính diện.
Trận chiến Giáp Thủy là trận chiến cuối cùng giữa đế quân và Phục Anh.
Trận chiến kéo dài liên tục bảy bảy bốn chín ngày.
Trong bảy bảy bốn chín ngày đó, thiết cước của Thần Tộc san bằng Bắc Hoang, Phục Anh đại bại, toàn quân phản động bị tiêu diệt. Quỷ quân và Yêu quân cũng dâng lên thư hàng, đế quân không nhận, cuối cùng Phục Anh, Quỷ quân và Yêu quân đều chết dưới kiếm Thương Hà, thi thể tam quân chất đầy dưới đáy biển Bắc Hoang.
Phượng Cửu không có ở Giáp Thủy để trải qua cuộc chiến đó.
Chiến địa nguy hiểm, nàng không muốn đế quân phân tâm, ngày thứ hai đã theo Phi Vy quay lại Bích Hải Thương Linh.
Chiến sự vẫn chưa kết thúc, có một ngày, Phi Vy hầu bên Phượng Cửu và tiểu Cổn Cổn cùng tưới cây loại rau Yên Chi mới được trồng trong vườn. Phượng Cửu nói đế quân thích ăn rau Yên Chi, đợi y thắng trận quay về Bích Hải Thương Linh thì đợt rau trồng ra đầu tiên hẳn cũng vừa đủ lớn.
Hai người đang bàn chuyện này, Phượng Cửu đột nhiên thay đổi chủ đề hỏi Phi Vy: "Thực ra chiến trường ngày hôm đó, lễ thành thân của ta và đế quân cũng nằm trong kế hoạch của chàng phải không? Phục Anh trốn ở trong kết giới địa khí đó không chịu ra ngoài cũng rất phiền toái, muốn cho hắn tưởng rằng đế quân thành thân, quân đội buông lỏng cảnh giác, nói không chừng có thể nhử Phục Anh ra ngoài, đế quân là nghĩ như thế, đúng không?" Nàng ngừng lại một lúc: "Phục Anh quả nhiên cuối cùng cũng chịu đi ra rồi."
Phi Vy hơi không kịp trở tay, trái tim nảy lên một nhịp. Hắn kinh ngạc vì Phượng Cửu lại đoán ra, tuy rằng cũng không hoàn toàn đúng nhưng mà cũng gần gần như thế.
Quả thực là như thế, đoàn quân của Phục Anh không cách nào khắc chế được đại trận Càn Nguyên, vì thế không thể không trốn vào trong Bắc Hoang. Nhưng hắn cũng không thể cả đời trốn ở trong kết giới được, cuối cùng rồi cũng phải tìm thời cơ để ra ngoài thôi. Lại nữa, phong cách của đế quân trước nay đều là tốc chiến tốc thắng, làm sao có thể mặc cho Phục Anh cứ thế mà đối đầu với y cả trăm ngàn năm được. Đế quân biết Phục Anh kiêu ngạo cố chấp, tính cách lại vội vàng, vì thế sau khi bao vây Bắc Hoang, thỉnh thoảng, lại tụ tập tổ chức hôn sự trên chiến trường, mà mỗi lần vào đúng lúc này đều sẽ cố ý lệnh cho đoàn quân được thả lỏng nửa canh giờ để tập trung vào lễ chính.
Đồng thời, đế quân dùng kế đem cái thứ gọi là pháp đồ có thể khắc chế đại trận Càn Nguyên đưa cho Phục Anh. Trận pháp đồ đó làm rất giống thiệt, Phục Anh tuy tính cách nóng nảy, nhưng mà đám quân sư chung quy vẫn là người cẩn thận, đã nghiên cứu pháp đồ đó rất kỹ, và cũng không thể tìm ra bất cứ sơ hở nào. Ngoài ra, các thám tử Phục Anh phải ra ngoài đều báo về rằng các hôn lễ mà đế quân tổ chức trong doanh trường đều rất thật, nửa canh giờ thả lòng cảnh giác kia cũng không phải là tính kế gì. Đám quân sư đều là kẻ xuất thân từ đám văn thần, tâm tư cẩn thận, tuy cũng không phát giác ra điều gì không thỏa đáng nhưng vẫn khuyên Phục Anh cứ yên tĩnh mà đợi thời cơ. Nào biết được đế quân thế mà cũng tổ chức hôn lễ trên chiến trường.
Theo như Phục Anh thấy, đây tuyệt đối là thời cơ tốt nhất, phá hoại hôn lễ của Đông Hoa, còn có thể chấn hưng sĩ khí của quân đội mình, cho nên mặc cho đám quân sư khuyên ngăn cố chấp chọn ngày đó mở ra kết giới, khởi động chiến sự.
Phi Vy không biết làm thế nào để giải thích rằng đế quân không phải lợi dụng nàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lắp bắp nói: "Đế tọa, đế tọa hoàn toàn không coi hôn lễ của hai vị là công cụ để làm mồi nhử Phục Anh ra ngoài, tuy, tuy rằng nó quả thực có tác dụng này, nhưng người đừng hiểu lầm đế tọa mà!" Phi Vy chùi mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng tìm được một điểm để chứng minh tấm lòng của đế quân, lời nói ra cũng suôn sẻ hơn một chút: "Lần đầu tiên người đến Giáp Thủy nói ngưỡng mộ những hôn lễ được tổ chức bên bờ sông đế tọa đã ghi nhớ trong lòng, từ giây phút đó đã bắt đầu chuẩn bị, vì chuyện này mà còn đặc biệt đến Tam Thập Tam thiên đưa Thiên Thụ dời đến Bắc Hoang...."
Phượng Cửu bật cười, ngắt lời Phi Vy: "Ngươi căng thẳng thế làm gì, ta chưa từng cảm thấy chàng lợi dụng ta, nếu như là vì dụ Phục Anh ra ngoài thì để cho thần tướng đắc lực nhất dưới tay chàng thành thân cũng có hiệu quả như thế mà, còn không cần phải chuyển thiên thụ đến nữa. Chàng là tôn thần của Bát Hoang, là định hải thần châm của thiên hạ." Nàng cười cười: "Ngươi có biết rằng hai mươi sáu vạn năm sau, chỉ cần đế quân vẫn còn ở Thái Thần cung thì trời đất tứ tộc không một ai dám vọng động không. Người mà ta ngưỡng mộ sùng bái, không phải chỉ là một vị thần chỉ biết đến tình yêu nam nữ, trên vai chàng gánh cả thiên hạ chúng sinh, từ trước đến nay ta luôn luôn hiểu rõ."
Phi Vy sững người: "Đế hậu người..."
Hồng y thiếu nữ nâng mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm, đó là phương hướng của Bắc Hoang: "Đế quân đối với ta, chàng đã làm mọi việc mà chàng có thể làm tốt nhất rồi. Trước đây ta nói, đế quân của hai mươi sáu vạn năm sau mới là đế quân tốt nhất, điều đó không đúng." Trong mắt nàng tràn ngập tình ý dịu dàng mềm mại: "Đế quân của lúc nào cũng là đế quân tốt nhất."
Phi Vy yên lặng nhìn nàng hồi lâu, có hơi xúc động, cuối cùng thì hắn cũng hiểu được vì sao trong khắp Bát Hoang này nữ tữ ái mộ đế quân nhiều như thế, duy chỉ có nữ tử này mới có thể khiến cho đế quân đối xử khác biệt đến thế. Xinh đẹp nhưng lại không yêu nghiệt, thông tuệ nhưng lại không xảo quyệt, trượng nghĩa lý trí, khéo léo hiểu lòng người. Trong khắp Bát Hoang này, có thể sẽ không có ai hợp ý đế quân, cũng như không ai xứng đôi được với đế quân như nàng.
Phi Vy bất giác mỉm cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi an lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook