Chẩm Thượng Thư Ngoại Truyện
-
C5: Chương 5
5.
Bích Hải Thương Linh là một nơi rất thần kỳ. Từ mười vạn năm trước sau khi Thạch Cung được dựng lên thì được quy về dưới trướng của Đông Hoa, trở thành đất riêng của hắn, từ đầu đến cuối nó vẫn luôn duy trì dáng vẻ y hệt ban đầu. Mười vạn năm nay, nương dâu không biết đã hóa thành không biết bao nhiên lần bãi bể, đến biên giới của năm tộc cũng đã vẽ lại không biết bao nhiêu lần rồi, mà duy chỉ có mỗi lá cây ngọn cỏ lầu gác đình đài ở Bích Hải Thương Linh vẫn y như cũ, không hề thay đổi một li một tí nào.
Chưởng sự tiên giả Phi Vy của Bích Hải Thương Linh, có một khoảng thời gian cực kỳ ngưỡng mộ vị tiên giả Phụng Hành chưởng quan bên chỗ Thần Thiếu Quán. Vì Phụng Hành sống ở núi Chương Vỹ, mà vị thần Thiếu Quán rất thích bố trí trận pháp, cũng thích trồng vườn tạo cảnh, núi Chương Vỹ cơ hồ mỗi năm đều sẽ trùng tu lại một lần, vì vậy mỗi năm đều sẽ biến thành một dáng vẻ khác nhau. Phi Vy ngưỡng mộ Phụng Hành mỗi năm đều có thể được sống ở một mới mẻ, ngưỡng mộ đến đứt ruột đứt gan, hắn cũng từng vòng vo hỏi thử ý đế quân mấy bận, rằng lúc nào đó thử thay đổi một diện mạo mới cho Bích Hải Thương Linh đi, đế quân luôn trả lời rất dứt khoát, khiến hắn triệt để bỏ luôn cái ý nghĩ kia, vì ngài nói lười tốn công vào chuyện đó.
Bích Hải Thương Linh cảnh đẹp tự nhiên hùng vỹ, được thiên nhiên chạm trổ, chớp mắt đã trôi qua mười vạn năm, vốn cho rằng cả đời này hắn cũng không thể nhìn thấy diện mạo mới của nó, nhưng mà điều thần kỳ thế mà lại phát sinh. Hắn chỉ mới ra ngoài truyền tin một chuyến bốn năm ngày, vừa quay lại đã bên trái Thạch Cung, nơi mà đế quân gọi là vườn hoa còn hắn gọi là khu vườn hoang dã, bây giờ thế mà lại biến thành một vườn hoa đúng như trên ý nghĩa của thế tục.
Trong vườn trồng đủ các loại hoa kiều diễm xinh đẹp, có hành lang quanh co uốn lượn, có ngọn giả sơn được chạm trổ tinh xảo như nét vẽ tự nhiên, còn có có một hồ sen bé nhỏ, nhìn cũng không khác gì với vườn hoa ở núi Chương Vỹ.
Phi Vy gọi Cổn Cổn bấy giờ đang thả diều trong vườn hoa lại hỏi, thỉnh giáo tiểu Cổn Cổn xem ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Cổn Cổn bày ra bộ dáng như thầy thiên hạ, đặt chiếc diều xuống không chút khiêm tốn nói: "Là thế này." Bé giải thích cho Phi Vy: "Bốn ngày trước, mẫu thân trò chuyện với phụ quân. Mẫu thân nói rằng không thích khu rừng đó, mà thích vườn hoa người thiết kế sau này hơn, nói trong vườn hoa có núi có sông còn có hồ sen và vườn rau, vừa thực dụng lại xinh đẹp.
Bé hơi khoa tay múa chân: "Nói xong mẫu thân vẽ một bức thiết kế cho phụ quân xem. Phụ quân xem xong cái chê mẫu thân không có phẩm vị, nói cái loại vườn hoa phổ thông như thế sao có thể sánh được với khu rừng thiên nhiên tự tạo thanh nhã của phụ quân. Sau đó, phụ quân chặt luôn khu rừng đó làm lại thành khu vườn theo bức vẽ của mẫu thân."
Phi Vy trầm mặc hồi lâu: "Tiểu chủ nhân, nội dung sau từ "sau đó" của ngài hình như không có tiếp nối với nội dung trước đó..."
Bởi vì môn viết văn của bé không được tốt cho nên Cổn Cổn trước nay vẫn luôn quan tâm đến ngữ pháp trợn lớn mắt: "Hả, thật sao? Vậy thì phải làm sao, ngươi muốn ta nói lại sao? Ta, ta nên nói lại thế nào đây?"
"Điều đó cũng không cần thiết lắm." Phi Vy sờ đầu Cổn Cổn: "Đây không phải là vấn đề của tiểu chủ nhân ngài, đây là vấn đề của đế quân."
Đế quân quả thực có vấn đề.
Theo như Phi Vy biết, đế quân thực ra là một vị thần rất ít khi thay đổi thói quen, thậm chí có lúc hắn còn cảm thấy ngài ấy rất tẻ nhạt vì thế cho nên luôn rất dễ hầu hạ.
Nhưng gần đây, đế quân lại không còn dễ hầu hạ như thế nữa.
Ví như nói, đế quân sau này không còn là đế quân có thể ăn liên tục một món ăn mười năm như trước nữa. Đế quân mười vạn năm nay chưa từng bước chân vào nhà bếp để hỏi thực đơn, gần đây không có chuyện gì lại sẽ hỏi hắn bữa ăn hôm nay định nấu những món gì, thỉnh thoảng còn thảo luận về thực đơn với hắn. Hắn là một trực nam, làm gì biết nấu ăn, trước đây cứ xào cái này xào cái kia, đế quân cũng không dị nghị gì, nhưng gần đầy đế quân không những bắt đầu ra món mà ngài ấy bắt đầu có yêu cầu với việc nêm nếm nữa.
Lại nữa, đế quân trước nay không có yêu cầu qua cao vói y phục trang sức, Tứ Hải Bát Hoang giờ đây đang có chiến trận, mọi người có thể ăn no mặc ấm thôi đã không tồi rồi, cho nên trên vấn đề trang sức y phục cũng không theo trào lưu gì. Vì thế để tiện lợi, Phi Vy đã may một lúc tận mấy trăm bộ y phục để cho đế quân thay thường, cùng một loại vải cùng một kiểu dáng thậm chí là cùng một màu sắc, đế quân mặc cả vạn năm nay cũng chưa từng nói gì. Nhưng gần đây, đế quân lại đột nhiên có hứng thú với với chuyện mặc y phục, không có chuyện gì sẽ đốc thúc hắn ra ngoài tìm kiếm chất liệu màu sắc hoa văn mà ngài định ra.
Đối diện với những thay đổi mới mẻ này của đế quân, bảy tám ngày đầu Phi Vy quả thực cảm thấy có hơi mù mờ, còn tưởng rằng đế quân bị trúng tà rồi.
Ngày thứ tám, có hai tiểu tiên đồng vì ăn nhiều trái cây quá nên bị đau bụng nên hắn phải thay thế đi hầu đế quân và tiểu bạch cô nương dùng bữa trưa, Phi Vy tiên giả bản tính thông minh cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân đế quân vì sao đột nhiên lại để tâm đến phương diện ăn uống như thế rồi.
Kỳ thực đế quân vẫn là vị đế quân cho gì ăn nấy của trước kia thôi nhưng mà tiểu bạch cô nương là một nữ tử rất tinh tế, nữ tử tinh tế thì cần phải đối đãi một cách tinh tế, không thể tùy tiện để nàng có gì ăn nấy được.
Ngày thứ chín, lúc nhìn thấy y phục mà hắn tốn hết tâm tư tìm về đang khoác trên người tiểu Bạch cô nương, thì Phi Vi tiên giả trước nay chỉ nhìn thôi đã thông suốt mọi chuyện lại hiểu ra thêm một vấn đề vì sao đế quân đột nhiên biến thành một người để tâm đến việc lựa chọn y phục như thế.
Kỳ thực đế quân vẫn là đế quân có gì mặc nấy như trước đây thôi, nhưng mà tiểu Bạch cô nương là một nữ tử tinh tế, mà nữ tử tinh tế thì cần phải được đối đãi một cách tinh tế, không thể tùy tiện có gì mặc nấy được.
Phi Vy quan sát nửa tháng trường. Ngoài mặt nhìn thấy đế quân chỉ đối xử rất bình thường với tiểu Bạch cô nương. Ví như đế quân thích chẹn họng người ta, đáng sợ là đế quân cũng không đối xử khác gì với tiểu Bạch cô nương, vì thế thường xuyên khiến cho tiểu Bạch cô nương tức giận, có lúc tức quá cả ngày cũng không thèm để ý đến ngài.
Phi Vy thở dài nghĩ, Tiểu Bạch cô nương có thể vẫn còn cho rằng đế quân đối xử với nàng không tốt, nhưng hắn lại biết đế quân đã làm không ít chuyện cho Tiểu Bạch cô nương, bất cứ việc nhỏ nhặt gì cũng đều lo lắng chu toàn cho nàng. Nhưng ngày ngày bị đế quân chẹn họng như thế cũng khiến cho Tiểu Bạch cô nương không biết phải làm sao, làm gì còn biết đế quân quan tâm đến nàng như thế nào nữa, còn tưởng rằng người cho nàng ăn ngon mặc đẹp dỗ dành nàng là chưởng sự tiên giả Phi Vy chu đáo. Hắn làm gì mà chu đáo được như thế.
Đối với sự hiểu lầm này của Tiểu Bạch cô nương, đế quân hình như cũng không quan tâm mấy, còn kêu hắn đừng có nói bừa ra ngoài. Đế quân vì sao lại như thế? Trừ khi là do đế quân trước nay chưa từng theo đuổi nữ tử nào, ngài thích Tiểu Bạch cô nương nhưng ngàn vạn mối tâm tư đều giấu hết trong lòng không biết nói ra thế nào, cho nên mới làm ra những việc khó hiểu như thế chăng?
Tiếp tục quan sát gia đình họ thêm nửa tháng, Phi Vy cảm thấy hắn quả nhiên đoán không sai, không chút nghi ngờ hắn chính là một người lanh lợi, nhưng mà hắn cũng không có gan đến chỗ đế quân hỏi ngài rằng hắn rốt cuộc có phải là một người lanh lợi không, có phải đã đoán đúng thế giới nội tâm khó dò của ngài rồi hay không.
Thời gian trôi nhanh như thoắt, chớp mắt đã qua ba tháng.
Trong ba tháng này, trời đất xảy ra vô số chuyện lớn.
Vì không cách nào thỉnh được đế quân rời khỏi Bích Hải Thương Linh, cho nên các trưởng lão của thần tộc lần nữa ngồi lại nghị sự, cuối cùng vẫn quyết định để cho Hậu Chấn thượng thần tạm thời lên ngôi thần chủ. Nhưng họ cũng sợ thượng thần Phục Anh không phục sẽ gây ra nội đấu, vì thế đã đem cả vùng Bắc Hoang phong cho Phục Anh thần quân, cho phép hắn đấy làm một vị tôn thần tự tại, chỉ cần không đụng đến Cửu Thiên là được.
Các trưởng lão tự cảm thấy mình xử trí như thế cũng coi như là ổn thỏa. Phục Anh tuy rằng trong tay nắm hùng binh nhưng số lượng không thể địch nổi binh lực dưới tay Hậu Chấn thượng thần và nhóm trưởng lão, nếu thực sự phải đánh nhau thì không nhất định sẽ thắng được. Họ cũng đã nhượng bộ cho hắn, cho phép hắn xưng bá cả vùng Bắc Hoang rồi, kẻ thức thời đương nhiên sẽ chấp nhận sự nhượng bộ này, hẳn cũng không đến nổi sẽ gây ra nội đấu, rồi dẫn đến một trận sống mái đâu.
Suy tính của các vị trưởng lão thực ra cũng không phải không có đạo lý, nhưng mà họ không tính được đến việc Phục Anh lại là một kẻ thích làm đại sự, cứ khăng khăng thích thử thách những vấn đề nan giải.
Hắn quả thực đã mang theo thuộc hạ đi về Bắc Hoang, nhưng vừa mới đến Bắc Hoang đã lập tức liên lạc ngay với Quỷ Tộc và Yêu Tộc, đưa ra lợi ích cho hai tộc kia, sức mạnh của ba phái rất nhanh được tổ thành một đại quân liên hợp muốn công đánh lên Cửu Trùng Thiên, tiêu diệt nhóm trưởng lão, phế Hậu Chấn, đưa Phục Anh lên ngôi vị cao nhất Bát Hoang, trở thành thần vương đời tiếp theo.
Hậu Chấn và các trưởng lão vội điều binh khiển tướng lên trước kháng định, hai quân đánh với nhau vô số ngày đêm, tranh chấp với nhau không chút nhượng bộ tại vùng Dặc Thủy.
Chúng Thần Tộc trong lòng hoang mang tột độ, không biết trận chiến này sẽ đi về đâu.
Chiết Nhan thượng thần vì chuyện này lại đến Bích Hải Thương Linh thêm hai chuyến nữa, không lâu sau Hậu Chấn thượng thần cũng đến Bích Hải Thương Linh, sau đó các trưởng lão cũng tục lục mò đến..
Hậu Chấn thượng thần và nhóm trưởng lão đứng ở bên ngoài Bích Hải Thương Linh cả thảy bảy ngày đế quân mới chịu cùng họ rời núi, tạm thời lên ngôi vị thần chủ, thống lĩnh đại quân thần tộc ứng chiến với liên quân ba tộc Phục Anh, Quỷ tộc và Yêu tộc.
Đế quân bắt đầu bận lo đại sự, vì thế mà thời gian gặp mặt với Phượng Cửu và Cổn Cổn cũng ít lại, vốn một ngày sẽ cùng nhau ăn ba bữa cơm, nhưng bây giờ một ngày có thể cùng nhau ăn một bữa thôi cũng coi như là không tồi rồi.
Phi Vy vốn cho rằng Tiểu Bạch cô nương sẽ không quen, nhưng không ngờ rằng Tiểu Bạch cô nương tuổi còn nhỏ như thế nhưng lại rất hiểu chuyện, biết đế quân có chính sự cần phải làm, chưa từng chủ động làm phiền, chỉ tự mình đi tìm niềm vui riêng, còn chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Nhân lúc đế quân đang bận, Tiểu Bạch cô nương đã mang theo Cổn Cổn đi dạo khắp Bích Hải Thương Linh, xong rồi còn tranh thủ về Thanh Khâu một chuyến, từ xa ngắm nhìn Bạch Chỉ hồ đế và Ngưng Thương hồ hậu. Mấy ngày nay còn dự định muốn đưa Cổn Cổn đến núi Chương Vỹ thám hiểm.
Chuyện này, Phi Vy đương nhiên phải đi hỏi ý kiến của đế quân, vì núi Chương Vỹ có thể đi về được trong ngày giống Thanh Khâu, núi Chương Vỹ cách Bích Hải Thương Linh tận mười vạn tám nghìn dặm, với tu vi của họ thì chưa đến ba bốn ngày căn bản là không thể quay về được.
Đế quân lúc này đang ngồi trong thư phòng sắp xếp lại các bản đồ trận pháp, nghe nói thể lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nàng vì sao lại muốn đến núi Chương Vỹ thế?"
Phi Vy thật thà trả lời: "Tiểu Bạch cô nương nói nữ tử thời đại kia của nàng không có một ai là không sùng bái Thiếu Quán nữ thần cả, khó khăn lắm mới quay về được thời đại này, nàng cho dù thế nào đi chăng nữa cũng muốn đi chiêm ngưỡng nơi ở cũ của Thần Thiếu Quán."
Đế quân trầm ngâm một hồi: "Ồ, vậy cũng được."
Phi Vy cảm thấy đế quân có thể là sẽ không yên tâm cho Tiểu Bạch cô nương đi xa như thế, hết sức hùng hồn mà thể hiện lòng trung thành: "Đế tọa ngài yên tâm, chuyến đi này thần nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Bạch cô nương, Tiểu Bạch cô nương và tiểu chủ nhân nhất định sẽ không có tổn hại gì."
Đế quân lần nữa trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ngài cuộn trận pháp trong tay lại, tựa như rất tùy tiện nói với hắn: "Không sao, lúc đó ta cũng có một hội nghị, vừa hay cùng đường với các ngươi."
Phi Vy thật thà tin luôn.
Hội nghị lần này do Hậu Chấn thượng thần chủ tổ chức, vốn nghĩ đến đế quân nên muốn tổ chức ở Bích Hải Thương Linh, cuối cùng đành phải đổi nơi cử hành thành núi Chương Vỹ cách đó tận mười vạn tám ngàn dặm.
Các vị thần chúng dồn dập chạy đến hỏi thăm hắn vì sao đột nhiên thay đổi thời gian địa điểm, hắn mới biết đế quân nói hội nghị kia hóa ra là hội nghị này, cái "vừa hay" mà đế quân nói, làm gì có cái gì mà vừa hay cơ chứ.
Chúng thần rụt rè đến hỏi hắn nguyên nhân. Hắn cũng không biết nên nói gì, cũng không thể nói rằng là vì Tiểu Bạch cô nương muốn đến thám hiểm núi Chương Vỹ nhưng đế quân lại không yên tâm cho nên mới chuyển hội nghị đến núi Chương Vỹ được, điều này không có lợi đối với sự anh minh của đế quân.
Phi Vy nghĩ vắt óc mới nghĩ ra câu trả lời: "Có lẽ là vì để kỷ niệm tình bằng hữu giữa đế quân và Thiếu Quán thượng thần..."
Chúng thần sau nghi nghe xong, thế mà tin luôn: "Đế quân thực là một người trọng tình trọng nghĩa!" Sau đó đồng loạt cảm động đưa tay lên chùi nước mắt rồi rời đi.
Phi Vy lau mồ hôi lạnh đầy trán, cảm thấy bản thân thật cơ trí.
Phượng Cửu đương nhiên là không biết chuyện này, còn tưởng rằng hội nghị này được tổ chức tại núi Chương Vỹ thật, đế quân quả thực trùng hợp cùng đường với mình, vì thế suốt chặng đường vui vẻ hứng khởi đi theo đế quân đến núi Chương Vỹ.
Lúc Đế quân đi tham dự hội nghị, thì nàng mang theo Cổn Cổn đi dạo khắp nơi trên núi, sau khi đi dạo xong quay về nơi ở, nhìn thấy Phi Vy đang chuyển hành lý của nàng ra ngoài, nên đi tới hỏi thử, mới biết các tiên bộc đến làm việc không biết thân phận của nàng, tưởng nàng là nô tỳ của Bích Hải Thương Linh, cho nên mới sắp xếp nàng đến nơi ở của cacs nô tỳ. Phi Vy đang chuyển đồ đạc của nàng đến chỗ ở của đế quân.
Phượng Cửu dù gì cũng là một đời nữ quân Thanh Khâu, thỉnh thoảng liệu sự cũng khá cẩn thận chu đáo, cảm thấy nơi đây dù gì cũng không phải là Bích Hải Thương Linh, nếu làm như thế khó tránh khỏi quá mức khoa trương, nhất định sẽ gây phiền phức cho đế quân, vì thế đã dặn dò Phi Vy chỉ sắp xếp một phòng đơn ở chỗ các tỳ nữ là được. Lại nghe đế quân vẫn đang nghị sự cũng mọi người, cảm thấy chắc là đế quân đang rất mệt mỏi mới chế trà sâm nhờ Phi Vy đưa qua cho ngài.
Phi Vy cẩn thận bê trà sâm rời đi.
Phượng Cửu quay về phòng, dỗ cho Cổn Cổn đã chơi mệt cả ngày đi ngủ, lại quay về sắp xếp hành lý, đang dọn dẹp, đột nhiên nghĩ đến việc đế quân lần này đi chỉ mang theo Phi Vy, Phi Vy lại chỉ quay vòng quanh nàng và Cổn Cổn chỉ sợ còn chưa dọn dẹp hành lý cho đế quân nữa.
Lúc ở Thái Thần cung, đế quân nếu như muốn đi kịp đến pháp hội của các vị Phật Đà ở Phạm Cảnh, trước nay đều là nàng lo trước lo sau giúp chàng thu xếp hành lý, đế quân cũng rất thích nàng làm thế. Nghĩ đến đây, nàng lập tức quyết định đi đến phòng của đế quân xem thử, xem xem có gì cần nàng thu xếp giúp không.
Nơi ở của đế quân thực sự rất lớn, nàng rẽ hoa đi đến trước phòng ngủ của chàng, sau đó ngồi xổm xuống trước thạch môn đã khóa kỹ. Cấm chế và kết giới của đế quân nàng trước nay đều có thể đi vào tự tại không chướng ngại, nhưng đây không phải là Bích Hải Thương Linh, cửa ở đây không dựa vào cấm chế hay kết giới mà dựa vào ổ khóa. Phi Vy không ở bên cạnh, nàng căn bản không mở được thạch môn trước mặt, đang định buông tay thì đột nhiên nghe giọng tiếng nói mềm mại vang lên: "Ngươi là ai, ở đây làm gì?"
Trong Hòa Khí điện, đế quân hiện đang nghị sự cùng chúng thần thì nhìn thấy Tử Tranh công chúa vội vã xông vào.
Tử Tranh công chúa là nữ nhi duy nhất của Hậu Chấn thần quân, được Hậu Chấn thượng thần vô cùng yêu quý. Cho nên trước nay nàng kiêu ngạo phóng túng đến quen thói.
Khác với Phục Anh thượng thần lúc nào cũng về pha đối kháng, Hậu Chấn thượng thần không phải là một võ thần, luận về lĩnh binh đánh trận thì không thể địch lại được với Phục Anh thượng thần, nhưng đầu óc của hắn dùng rất được. Có lời đồn nói rằng bảy trăm năm trước lúc Mặc Uyên thượng thần bắt đầu khởi sự, Hậu Chấn thần quân từng có ý nghĩ muốn gả con gái cho Mặc Uyên, hi vọng có thể cột chặt quan hệ giữa tộc mình với Mặc Uyên thượng thần.
Đây đều là những biểu hiện mà một người có đầu óc nhanh nhạy nghĩ đến. Đáng tiếc Tử Tranh công chúa trước nay chỉ ái mộ Đông Hoa, thà chết cũng không phục tùng. Thực ra gả cho Đông Hoa cũng được, Hậu Chấn hình như cũng khá là ủng hộ, đáng tiếc năm trăm năm sau đó Đông Hoa lại về vườn quy ẩn. Chỉ là gần đây đế quân cũng đã rời núi, nghe nói Hậu Chấn thần quân lại bắt đầu suy nghĩ nữa.
Tử Tranh công chúa lần này tự ý xông vào Khí Hòa điện, ai biết đây có phải là màn kịch mà phụ nữ hai người này làm ra để gây sự chú ý với đế quân hay không?
Chư thần ngồi nghị sự ở đây đều là những tinh anh, ai cũng không muốn làm hỏng chuyện tốt của Hậu Chấn thượng thần, cho nên không hẹn mà đều cùng ngừng nghị luận, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi chờ đợi chuyện sắp xảy đến.
Nhưng mà chuyện này thực sự không có chút liên quan gì đến Hậu Chấn thượng thần cả, hắn cũng cảm rất mờ mịt, nhìn thấy nữ nhi mình tự ý xông vào, trầm mặc nói: "Chư vị thần tôn đang bàn luận chính sự với đế quân, ai cho phép con đến đây làm loạn, còn không mau lui ra!"
Tử Tranh công chúa không chút sợ sệt: "Nữ nhi là muốn nói chính sự, vả lại là chính sự này cần đế quân làm chủ?" Nói rồi vỗ vỗ tay, hai tiên bộc cường tráng áp tải một nữ tiên đi vào, hai tay nàng bị trói bằng khổn tiên tác bước vào.
Nữ tiên kia tóc đen mềm mại búi cao, làn da như tuyết, thân khoác hồng y, tuổi tác cũng không lớn lắm, dung mạo xinh đẹp đến mức khiến người khác chấn động. Chúng thần ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, thấy vị tôn thần nãy giờ vẫn ung dung nghịch thanh trấn chỉ[*] đã ngừng tay lại.
[*] thanh đè giấy để viết thư pháp
Phượng Cửu không hề sợ tình cảnh này, nàng chỉ cảm thấy thật mất mặt thôi. Ba vạn tuổi thực sự là quá nhỏ, cho dù trong các thần tiên đồng lứa nàng cũng tính là nhân tài kiệt xuất, nhưng sau trận chiến với Miểu Lạc tiên lực mà nàng mất đi vẫn chưa hồi phục lại hết, dưới tình cảnh này đối chiến với Tử Tranh công chúa tuổi tác còn lớn hơn nàng cả ba giáp, nàng cũng thực sự là lực bất tòng tâm.
Nàng lén lút nhướng mắt lên nhìn đế quân. Tầm mắt đế quân cũng rơi trên người nàng, hình như là đang nhìn Khổn Tiên Tác trên tay nàng.
Nàng rầu rĩ nghĩ, đế quân nhất định là cảm thấy nàng rất yếu đuối, rất coi thường nàng rồi, càng nghĩ càng rầu, cho nên cúi đầu càng thấp.
Tử Tranh lạnh lùng nhìn Phượng Cửu, lại nhìn về phía Đông Hoa, bẩm báo: "Thần nữ nhìn thấy nữ tử này lén la lén lút trước cửa tẩm điện của đế quân vô cùng khả nghi, lên trước hỏi chuyện nàng ta cư nhiên nói nàng ta là thị nữ hầu hạ bên cạnh ngài, cho nên mới xuất hiện ở đây." Tử Tranh cười nhạt: "Tứ Hải Bát Hoang ai mà không biết đế quân chưa từng dùng tỳ nữ có dung mạo xinh đẹp như thế này, cho nên nàng ta khẳng định là thám tử do Phục Anh phái đến, thần nữ lập tức bắt nàng ta đến thỉnh đế quân trách phạt!"
Phượng Cửu không thể không phản bác cho mình: "Vậy, vậy cho dù nói là tỳ nữ hầu cạnh đế quân là do ta tự dát vàng lên mặt mình, nhưng mà ta thực sự là tỳ nữ của Bích Hải Thương Linh mà!" Nói rồi nhìn đế quân một cái, trong lòng thầm nghĩ mình đã thông minh nghĩ ra một cách giải thích khiến cho mọi việc không đến nổi chuyện bé xé ra to như thế rồi, đế quân phối hợp gật đầu một cái thì có thể kết thúc rồi, chắc sẽ không đến nỗi xảy ra chuyện gì sai xót nữa.
Không nghĩ đến việc đế quân thực sự muốn làm ra chuyện sai xót, y không có gật đầu như nàng nghĩ mà còn nhìn nàng nhíu mày nói: "Xuất hiện trước phòng ta? Ngươi đến đó làm gì?"
Tử Tranh tức giận: "Nàng tất nhiên là đến thám thính mấy điều cơ mật rồi!"
"Ta thực sự không có mà", Phượng Cửu vội lắc đầu, trong lòng thầm hận đế quân vì sao không chịu phối hợp, không nhịn được mà nhấn mạnh thân phận tỳ nữ hầu cạnh kia thêm: "Bởi vì ta là một tỳ nữ, chức trách là hầu hạ đế quân vì thế muốn đến giúp đế quân sắp xếp hành trang..."
Tử Tranh cười lạnh: "Thế vì sao ngươi lại không vào được tẩm thất của đế quân?"
Phượng Cửu nghẹn lời: "Ta... ta không có chìa khóa..."
Tử Tranh lại cười lạnh lần nữa: "Tỳ nữ hầu cạnh phụng mệnh sắp xếp hành trang cho đế quân, làm sao lại không có chìa khóa tẩm thất của đế quân được?"
Hai người không ngừng tranh chấp, đế quân ngồi bên cạnh yên lặng nhìn đột nhiên lại nổi lên linh hồn nghi vấn: "Nàng ta rốt cuộc có phải là tỳ nữ hầu cạnh ra hay không, dựa vào các ngươi có thể tranh chấp thì tra ra được điều gì cơ chứ? Lẽ nào không phải trực tiếp hỏi ta sẽ càng dễ hơn sao?"
Theo lý, thì quả thực chính là cái lý đó, Tử Tranh sững người phản ứng lại, thần sắc bỗng dưng trở nên vô cùng đặc sắc, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn Đông Hoa: "Vì thế nàng ta quả thực là tỳ nữ của đế tọa..."
Đế quân day day trán: "Nàng không phải."
Tử Tranh thở phào nhẹ nhõm, cao giọng: "Vậy nàng là một mật thám rồi!"
Đế quân gõ gõ ngón tay: "Nàng là phu nhân của ta."
Phượng Cửu hoàn toàn không ngờ đến y lại tùy ý nói điều này ra như thế, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc đến sững người.
Chúng tiên cũng sửng sốt, chỉ có đế quân vẫn bát phong không động nhìn về phía nàng và Tử Tranh: "Không có chuyện gì khác nữa thì lui ra đi." Thấy nàng nghe lời định quay người rời đi lại nói: "Tiểu Bạch đợi chút." Nói rồi lấy từ ống tay áo ra một dãy chìa khóa, vừa nhìn thấy Khổn Tiên Tác vẫn còn trói trên tay nàng lập tức nhíu mày, Khổn Tiên Tác chớp mắt đã biến mất.
Đế quân ném chìa khóa qua, Phượng Cửu ngẩn người nhận lấy: "Đây là..."
Đế quân giống như không hiểu nổi nàng vì sao lại có nghi vấn thiếu não như thế: "Nàng không phải muốn sắp xếp hành trang cho ta nhưng không có chìa khóa sao?"
Thấy nàng lộ ra biểu cảm đã hiểu rõ, cười cười xấu hổ nói: "À, vâng..." Tựa như nàng đang cảm thấy thật buồn cười, nhưng lại không cho phép người khác phát giác ra nên chỉ hơi mím mím môi, giọng nói cũng thoải mái hơn một chút: "Được rồi, lui ra đi." Lại bổ sung thêm một câu: "Sau này đừng có lừa người khác bừa bãi nữa."
Phượng Cửu nhìn chúng tiên trong điện giờ đây đã hóa đá, hơi gật đầu nhận lấy chìa khóa rời đi. Ra khỏi Khí Hòa điện, nghe đế quân bất nhẫn nói với Tử Tranh: "Vì sao ngươi vẫn còn ở đây?"
Giọng Tử Tranh mang theo chút nức nở: "Đế quân thành hôn lúc nào, vì sao thần nữ chưa từng nghe nói, vậy nữ tiên kia nàng, nàng có gì tốt...."
Phản ứng của đế quân là gọi Hậu Chấn thần quân một tiếng.
Tiếp đó trong Khí Hòa điện truyền ra một trận âm thành sột soạt.
Phượng Cửu lén liếc nhìn một cái, nhìn thấy chúng tiên bộc vội vàng gánh Tử Tranh công chúa đang khóc lóc kia ra ngoài.
Phượng Cửu trong họa được phúc, vào sống trong tẩm thất của đế quân. Lời đồn sải dài như cánh chim, chưa đến thời gian một ngày đã truyền ra khắp Bát Hoang.
Tối hôm đó, Phượng Cửu đang gật gù chờ đế quân trở về tẩm thất, giờ hợi vừa qua không đợi được đế quân lại đợi đến một vị cô nương Ma Tộc trèo lên lên giường.
Cô nương kia bịt miệng nàng lại nói: "Ấy, đừng kêu, đừng kêu, ta không phải đến bò giường đâu." Cô nương kia giải thích: "Ta chỉ đến để xem thử đế hậu trong truyền thuyết có dáng vẻ như thế nào thôi."
Phượng Cửu nghe mục đích thực sự của cô nương kia không biết vì sao lại có chút thất vọng. Nàng nghe từng Chiết Nhan thượng thần nói, trong thời Hồng Hoang và Viễn Cổ, đế quân là tình lang trong mộng của rất nhiều cô nương, các cô nương Ma Tộc bạo gan, thường hay nhiệt tình bò lên giường của đế quân, nàng chưa từng nhìn thấy tình cảnh đó, còn cảm thấy có chút hiếu kỳ.
Cô nương Ma Tộc tự xưng là Tân Tân thả Phượng Cửu ra, đánh giá nàng từ đầu đến chân một lượt, không nhịn được mà gật đầu: "Ôi chao, hóa ra là một mỹ nhân khuynh thành đến thế này, Tân Tân ta cam nguyện chịu thua." Nói rồi rất tự nhiên ngồi xuống bên giường, ghé đầu trò chuyện với Phượng Cửu: "Chỉ là đế tọa giống như là một thần tiên làm từ đá ấy, vô tình vô dục, các cô nương ma tộc chúng ta bò lên giường ngài cũng được mấy trăm năm nay, thế mà chưa một người nào bò thành công, nàng rốt cuộc làm thế nào mà được thế?"
Phượng Cửu lùi ra phía sau, cách xa Tân Tân ra: "Ta không có bò lên giường."
Tân Tân vỗ bốp lên đùi, nàng ta vỗ mạnh quá, Phượng Cửu cũng cảm thấy đau giùm nàng nhưng tân Tân lại không cảm thấy đau: "Không nói nàng trèo lên giường, nàng xem, là thế này nhé, chúng ta chỉ muốn ngủ với đế tọa thôi, chỉ muốn ngủ với ngài cũng không thể thành công, nhưng nàng lại có thể làm cho đế tọa cưới mình. Chuyện này thao tác không hề đơn giản như việc chỉ đơn thuần muốn ngủ với ngài như chúng ta được, vì thế ta mới tò mò, nàng rốt cuộc làm sao mà được thế?"
Phượng Cửu trước nay rất mơ hồ với chuyện vì sao đế quân lại thích mình, trước đây hời hợt không quá để tâm, cảm thấy quan tâm gì đến chuyện vì sao, đế quân thích nàng thì nàng đã kiếm được món hời lớn rồi, suy cho cùng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Lúc này bị người khác hỏi đến, nàng cũng có hơi hàm hồ, không chắc chắn mà chia sẻ kinh nghiệm cho Tân Tân: "Có thể là bởi vì ta là hồ ly, đến bên cạnh chàng làm linh sủng mấy trăm năm, sau đó chàng biết là ta rồi nên có hơi rung động, vì thế mới thử qua lại với ta." Nói rồi lại ngẫm nghĩ, cảm thấy lý do này cũng đáng tin đó, nói riết rồi nàng cũng tin luôn, hai tay đấm vào nhau, rất khẳng định mà nói với Tân Tân: "Ta đoán có lẽ là như thế rồi, có phải ngươi cũng cảm thấy cảm động không?"
(Chỉ có nàng tự thấy cảm động chính mình thôi, hảo ma)
Tân Tân không bị cảm động, Tân Tân đơn giản tổng kết lại giúp nàng: "Là nàng theo đuổi đế quân mấy trăm năm cũng không thể ngủ với y, có điều cũng không bị chê, cho nên tiếp tục theo đuổi y vì thế mới làm y rung động?" Tân Tân kinh ngạc tán thán, giơ ngón cái lên với nàng: "Mấy trăm năm không ngủ được với y mà vẫn không bỏ cuộc, ngươi thực sự là rất lợi hại đó nha, không hổ là người có thể làm đế hậu!"
Phượng Cửu nhất thời không biết nên nói gì, che miệng ho vài cái: "Thần tộc chúng ta, không quá để tâm đến việc ngủ được hay không, chúng ta vẫn tương đối để tâm đến việc có đạt được trái tim của một người hay không, chủ yếu là khiến cho đối phương thích mình."
Tư duy của Tân Tân tương đối kỳ lạ, bất cứ chuyện gì cũng có thể liên hệ đến chuyện ngủ hay không. Nàng ta tiếp tục kinh ngạc, lại tổng kết giúp Phượng Cửu lần nữa: "Vì thế ý của ngươi là đến bây giờ ngươi vẫn chưa ngủ với đế quân sao?" Đến nàng ta cũng bị chính mình làm cho ngẩn người, nghĩ một hồi lại vỗ mạnh lên đùi một cái: "Không đúng, không phải nói hai người đến con trai cũng đã có với nhau rồi sao?"
Phượng Cửu trầm mặc hồi lâu: "...Ngủ thì ngủ rồi đó."
Mặt Tân Tân quả nhiên có biểu cảm như thế, lại tò mò hỏi tiếp: "Vậy đế quân có dễ ngủ không?"
Phượng Cửu trừng mắt nhìn Tân Tân: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Tân Tân vội xua tay: "Nàng đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, đó không phải là bởi vì khắp Bát Hoang chỉ có nàng từng ngủ với đế quân sao, nên ta mới tùy tiện hỏi thôi." Nói đến đây lại ngừng một lát, hơi hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ con trai chỉ là lời đồn, nàng thực sự còn chưa từng được ngủ với đế quân sao?" Nói xong còn đồng tình nhìn Phượng Cửu, thanh âm nói ra cũng có chút cảm khái: "Điều này cũng không thể trách nàng được, dù gì thì đế quân là một thần tiên được làm từ đá mà..."
Điều này làm kích động lòng hiếu thắng của Phượng Cửu: "Ta thực sự là ngủ với chàng rồi." Nàng nghiêm túc nhìn Tân Tân: "Chàng... cũng được."
Vẻ mặt Tân Tân đầy sự hoài nghi.
Phượng Cửu trịnh trọng: "Thật đó, chàng cũng được."
Tân Tân gật gật đầu: "Cũng được." Nhưng nàng là một kẻ ngơ ngáo, chỉ dừng lại ở đây là điều không thể, nàng lại tiếp tục hỏi dồn: "Cũng được là có ý gì?"
Cửa phòng lúc này đột nhiên có người đẩy cửa đi vào, đế quân không nói lời nào đứng trước cửa. Phượng Cửu và Tân Tân bốn mắt nhìn nhau.
Tân Tân kịp phản ứng lại, nhảy bật dậy bày ra nụ cười lấy lòng: "Đế tọa chớ hiểu lầm, ta, ta ở ngọn núi kế bên, ở gần mà, cho nên mới đến trò chuyện chơi với đế hậu, ta, ta, ta không có ác ý." Thấy đế quân bước lên phía trước một bước, sắc mặt Tân Tân trắng bệch lùi về sau một bước: "Ta nghe nói đế tọa chưa từng đánh nữ nhân!"
Đế quân gật đầu: "Ta không đánh, vì thế ngươi muốn tự mình cút ra ngoài hay là bị ta ném ra ngoài?"
Tân Tân đương nhiên chọn tự mình lăn ra ngoài.
Sau khi Tân Tân lăn ra ngoài, trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người họ, trái tim Phượng Cửu đập liên hồi như trống bỏi, không biết đế quân đã nghe được từng nào cuộc trò chuyện giữa nàng với Tân Tân. Thấy đế quân đi thẳng vào phòng tắm, nàng lập tức tự an ủi chính mình, chàng có lẽ chẳng nghe được gì cả. Kết quả sau khi đế quân vừa lau tóc vừa bước ra khỏi nhà tắm, câu đầu tiên nói chính là: "Ta cũng muốn hỏi nàng, cũng được là có ý gì?"
Phượng Cửu đang trải mền, nghe hỏi thế thì cói hơi lảo đảo, chậm chạp quay người lại: "Vẫn là đừng nên hỏi nữa..."
Đế quân ngồi xuống chiếc ghế ngọc đối diện giường ngủ, vẫn tiếp tục lau tóc nói: "Cho nên có nghĩa là ý gì không tốt sao?"
Phượng Cửu đứng cạnh giường, cảm thấy mình không nên đứng ở đây mà nên đứng ở cuối giường, lắp bắp nói: "Không không phải không tốt, chàng, chàng đừng lo lắng."
Đế quân đặt chiếc khăn bông xuống nói: "Ta quả thực có hơi lo lắng, vậy nên rốt cuộc là có ý gì vậy?"
Phượng Cửu cúi đầu che đi nửa gương mặt: "Ý...ý là tốt đấy ạ." Sau đó hung dữ ngẩng đầu lên nói: "Là ý tốt đó, được chưa?!" Rồi lại cúi đầu che mặt.
Đế quân đứng dậy đi đến ngồi xuống bên giường, kéo nàng xuống ngồi ngay đối diện mình, giống như muốn bàn luận một chuyện vô cùng nghiêm túc, nhìn nàng một lúc sau lại nghiêm túc hỏi: "Vậy tại sao không trực tiếp nói với nàng ta là ta rất tốt?"
Câu nỏi này nên trả lời ra sao đây, Phượng Cửu lúc này thực muốn chết quách cho xong, mặt nàng đỏ như gấc ngồi đó nửa ngày trời, suy nghĩ xem phải trả lời như thế nào mới khiến cho đế quân ngậm miệng.
Một lúc lâu sau, nàng mới nói: "Bởi vì chuyện thiếp có được một người tuyệt vời như chàng thôi đã đủ khiến cho người ta hận muốn chết rồi, nếu như họ biết thêm chàng.... còn tuyệt vời đến thế nữa, thì không phải sẽ càng hận thiếp sao, cho nên thiếp cảm thấy mình nên khiêm tốn một chút mới tốt."
Đế quân nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới gật gù nói: "Cũng đúng."
Thật sự ngậm miệng rồi.
Hai người bỗng dưng không biết nói gì nữa, cứ yên lặng mà đi ngủ như thế. Đợi đến khi nghe thấy hô hấp Phượng Cửu đều đặn, say giấc, đế quân mới chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt vẫn chưa hết ửng đỏ của thiếu nữ, nở nụ cười trêu chọc.
Thanh niên nhìn thiếu nữ trong lòng, rất lâu sau mới hôn lên trán nàng một cái.
Bên ngoài ánh trăng tròn vành vạnh chiếu qua ô cửa sổ, rất trung thực mà ghi lại thời khắc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook