.

Phượng Cửu dụi dụi mắt ngồi dậy, cảm giác lúc ngồi dậy có hơi khó chịu, cúi đầu nhìn mới phát hiên mình thế mà lại hiện về nguyên hình rồi. Nàng đã rất lâu rồi không dùng nguyên thân hồ ly để ngủ rồi, vừa cảm kỳ quái vừa lắc mình hóa thành hình người, bước xuống giường xỏ dép đi đến trước cửa sổ.

Vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời phía đôn, sương tím vây quanh núi, bích hải đầy vảy sóng, là khung cảnh quen thuộc của Bích Hải Thương Linh.

Hai tiểu tiên đồng hồi sáng lúc cho nàng uống Thanh Tâm hoàn, cẩu thả lấy nhầm rượu mạnh để thay nước, rượu và thuốc vừa trung hòa nàng lập tức ngủ say sưa, lúc tỉnh lại đầu óc trở nên mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn quên mất chuyện nàng bước vào pháp trận của Tổ Thị để xuyên không về tìm con trai Bạch Cổn Cổn, còn tưởng rằng cả nhà nàng lại đến Bích Hải Thương Linh sống một khoảng thời gian.

Phượng Cửu mượn ánh trăng đánh giá căn phòng một hồi, nhận ra đâylà sảnh phụ.

Nàng sao lại ngủ ở sảnh phụ thế này?

Cơn buồn ngủ lại kéo đến, nàng đưa tay lên che miệng ngáp một cái, cũng lười suy nghĩ thêm về vấn đề này, xỏ giày bước ngang qua hai tiểu tiên đồng đang ngủ say như chết, quen đường quen lối đi về phía tẩm điện của đế quân.

Cửa lớn của Tuế Hàn điện vừa bị đẩy ra, đế quân đá tỉnh lại. Gió đêm lành lạnh len vào trong điện mang theo mùi hương thơm của nữ tử.

Đế quân ngây người.

Ngủ đến nửa đêm gặp phải một nữ tử bò lên giường mình, thứ chuyện như thế này cả vạn năm này hắn thực sự chưa từng gặp qua.

Mấy vạn năm trước, vì muốn dùng huyết khí của Ma Tộc nuôi dưỡng kiếm Thương Hà, hắn từng chuyển đến ở Nam Hoang một đoạn thời gian. Nữ tử Ma Tộc lớn gan lại phóng túng, thường hay bò lên giường của hắn, khiến người ta không kịp đề phòng phiền phức muốn chết. Lúc đó những cô nương Ma Tộc lúc nào cũng có cách để phá vỡ kết giới mà hắn lập ra để bò lên giường, một phần cũng là bởi vì những kết giới chỉ do hắn tùy tiện bố trí, kết giới ở trúc xá không làm quá chặt vì sợ huyết khí không vào được thì không nuôi dưỡng được kiếm Thương Hà. Cho nên lúc đó những nữ tử Ma Tộc kia có thể xông vào trong trúc xá cũng không tính là chuyện kỳ lạ.

Nhưng mà bây giờ, hắn là đang ở Bích Hải Thương Linh, cấm chế của Bích Hải Thương Linh đâu phải trò đùa trẻ con nhưkết giới kia, nữ tiên nữ yêu nữ ma nào có thể nửa đêm xông vào tẩm điện của hắn được?

Nghĩ đến đây, đế quân đột nhiên đứng hình.

Mà hình như thực sự có một người làm được.

Đó chính là mẫu thân của Bạch Cổn Cổn hiện đang được sắp xếp ngủ ở sảnh phụ.

Ánh trăng mông lung, cách một bức màn chỉ có thể nhìn thấy một nữ tử mặc hồng y, thân tư diễm lệ, đi vài bước trong điện, cho dù tư thái rất tùy ý nhưng vừa ưu nhã lại dịu dàng.

Nếu như là ngày thường gặp phải tình huống này thì hắn đã động thủ rồi, ít nhất thì cũng phải tạo một kết giới để ngắn nữ tử kia ở bên ngoài. Nhưng mà lúc này hắn lại không làm bất cứ điều gì, chỉ yên lặng nhìn bóng hình người đang chậm rãi bước về phía hắn.

Hắn thực muốn biết nàng có dáng vẻ như thế nào.

Nữ tử rất nhanh đã đi đến trước giường, nhác thấy nàng ta định đưa tay ra vén bức rèm giường, nhưng chưa tay vẫn chưa đưa lên thì đột nhiên lại khẽ giọng a lên một tiếng, giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lẩm bẩm: "Phải đi thay đồ ngủ đã." Nói rồi lập tức nhẹ nhàng đi vòng qua chiếc giường ngọc, bước về phía tủ y phục của hắn. Tiếp đó thanh âm mềm mại kia lại vang lên lần nữa: "Ấy? Đồ ngủ của ta đâu rồi, sao toàn đồ của đế quân thế này? Là cái tủ này không sai mà. Thôi bỏ đi, buồn ngủ quá rồi, thay đồ ngủ của chàng cũng được." Sao đó là âm thanh thay y phục sột soạt vang lên.

Đế quân ngồi dậy phất tay một cái, một chiếc vỏ sò nằm ở cuối giường dần dần mở ra, một viên minh châu lớn tầm quả trứng gà đang nằm trong đó tản ra ánh sáng dịu dàng.

Ánh sáng tuy rằng yếu ớt, nhưng mà lại tràn ngập cả căn phòng.

Tiếng bước chân rất nhanh lại lần nữa vang lên, bức rèm giường trong chốc lát liền bị vén ra. Dáng vẻ của nữ tử hiện ra rõ ràng mồn một dưới ánh sáng dịu dàng của viên minh châu. Đế quân khẽ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Đó là một gương mặt quá đỗi thanh tú, vẫn còn hàm chứa nét trẻ con, có thể nhìn ra được nàng vẫn là một thiếu nữ. Mái tóc như mây buông xuống sau lưng, lông mày đen thanh mảnh, đôi mắt mơ màng, sống mũi cao thẳng, màu môi tựa như hoa anh đào. Cho dù là đế quân trước nay không hề đặt mỹ sắc ở trong mắt cũng không thể không thừa nhận khuôn mặt này thanh tú mỹ lệ đến mức rung động lòng người. Đóa hoa nhỏ giữa trán không biết là cố ý được vẽ lên hay là vết bớt bẩm sinh, một đóa hoa đỏ diễm lệ, tựa như một đoá phượng linh dịu dàng khép lại, vì phần thanh lệ này càng tăng thêm vài phần diễm sắc, như vẽ rồng điểm mắt.


Đế quân cảm thấy bản thân hắn hai mươi sáu vạn năm sau mắt nhìn cũng không tồi, chỉ có điều tuổi tác cách biệt cũng quá...

Thiếu nữ kia lại không hề phát giác ra ánh mắt thăm dò của đế quân. Ánh mắt nàng nhìn hắn rất trong sáng cũng rất tự nhiên, cũng giống như việc nàng mặc đồ ngủ của hắn rồi đứng bên giường nhìn hắn là một chuyện quá đỗi bình thường mà nàng đã từng làm qua vô số lần trong đời vậy. Nàng tự nhiên đưa tay lên che miệng ngáp: "Đế quân chàng vẫn chưa ngủ sao, chàng đang đợi thiếp đó à?"

Đế quân đang nghĩ xem nên trả lời câu hỏi này của nàng thế nào, đồng thời phải làm cách nào mới có thể dùng câu nói khách khí nhất mời nàng ra khỏi tẩm điện của mình, nhưng hắn còn chưa nghĩ ra thì nàng đã đá giày ra bò lên giường, rất tự nhiên chui vào trong lòng hắn, lầm bầm: "Buồn ngủ quá." Sau đó không đến ba cái búng tay đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của nàng trong lòng

Đế quân nhất thời không biết nên nói gì, hắn rất hiếm khi cảm thấy không biết nên làm gì cho phải. Nhưng cuối cùng hắn cũng không có đẩy nàng ra.

Trong trướng dần tản ra hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ.

Thời gian một nén hương sau, đế quân phát hiện ra một vấn đề.

Lúc sáng khi nàng còn là một tiểu hồ ly không phát giác ra, lúc này khi biến thành hình người rúc vào trong lòng hắn, khoảng cách gần đến thế này, hơi thở nàng thanh thuận dễ ngửi. Điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc hơn nữa đó là trừ mùi hương tựa như hoa của thiếu nữ ra thì tận sâu trong thân thể và huyết mạch của nàng lại tản ra khí tức của hắn. Mùi hương Bạch Đàn thoang thoảng, khí tức này chỉ có thể nuôi dưỡng dựa vào máu xích kim trong cơ thể hắn mà thôi. Nàng hẳn là uống không ít máu của hắn.

Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nắm chặt lấy y phục hắn, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn khiến hắn không cách nào không chú ý được. Chiếc nhẫn lưu ly đỏ như máu, trên mặt nhẫn còn khắc một đôi phượng linh giống với vết bớt trên trán nàng, trong màu đỏ chói mang theo một chút màu xích kim. Hắn cơ hồ vừa nhìn một cái đã nhận ra đó là pháp khí hộ thể có khí trạch của hắn. Pháp khí không giống như bình thường, tất nhiên là được tạo thành từ máu thịt của hắn, mới có thể có được tiên trạch to lớn đến mức khí tức của hắn hiện ra rõ ràng như thế.

Hắn không biết hai mươi sáu vạn năm sau bản thân mình rốt cuộc dùng tâm trạng gì để trân trọng bảo vệ thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh này, chiếu cố nàng đến mức khiến cho người khác nhìn vào lập tức biết nàng là một bộ phận của hắn. Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ thiếu nữ này vì sao lại ung dung tự tại bước vào Bích Hải Thương Linh như thế. Khí tức xung quanh nàng đều là của hắn, mọi thứ của hắn tự nhiên cũng là mọi thứ của nàng, chỉ cần là kết giới mà hắn bố trí, thì cho dù là tinh quang pháp giới cao minh nhất trong các kết giới thì cũng chưa chắc có thể ngăn cản được nàng.

Hắn hiểu rõ được những điều này, trừ việc lúc đầu có hơi kinh ngạc ra thì cũng không có đặc biệt kinh ngạc, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, còn có hơi hoang mang.

"A, nóng." Thiếu nữ đang ôm chặt lấy hắn đột nhiên xoay người nhích khỏi hắn một chút, lại mơ mơ hồ hồ kéo cổ áo ra. Áo ngủ của hắn mặc trên người nàng vốn đã rộng, lúc này bị nàng kéo ra áo lót che đi phần ngực, lộ ra xương quai xanh và làn da trắng nõn. Đế quân nhìn một cái, lập tức dời mắt đi.

Nàng ở bên cạnh hắn lúc thì nằm thành hình chữ nhất, lúc thì nằm giống chữ nhân, cuối cũng lại lăn vào trong lòng hắn. Áo ngủ bị nàng lăn qua lăn lại không biết đã nhàu thành cái dạng gì, đế quân nhắm mắt giúp nàng kéo áo lại. Cổ áo lúc này mới được che kín, chân phải nàng lại không chịu yên gác lên eo hắn, chiếc đùi trắng bóc lộ ra dưới bộ đồ ngủ của hắn, rồi gác lên eo hắn. Nhìn tướng đi ưu nhã của nàng trước đó và tướng ngủ bây giờ, thực khiến hắn nhất thời không thể gộp chung lại thành một người được.

Đế quân tuy rằng không gần nữ sắc, nhưng cũng không có quan niệm nam nữ gì, hắn cầm lấy chân nàng kéo ra khỏi eo mình, cảm giác mềm mại khi chạm vào khiến hắn hỏi hoảng hốt, hơi thở ngưng lại, bàn tay rời khỏi chân nàng. Có thể là phát giác ra được sự đụng chạm của hắn, nàng có hơi động đậy, sau đó lập tức thu chân lại, nhưng mà chỉ nằm yên được trong chốc lát hai tay liền vòng lên trên.

Đế quân trầm mặc hồi lâu, lay lay cho nàng tỉnh: "Ngủ yên, đừng có động đậy."

Thiếu nữ bị lay có hơi mông lung, những vẫn là dáng vẻ mơ hồ đó: "Nhưng mà không thoải mái."

"Không thoải mái chỗ nào?"

"Giường có hơi cứng."

Nàng ngủ không thoải mái, lại lật động lật tây, thực ra có thể kêu nàng dậy đến sảnh phụ ngủ, nhưng mà giây phút đó đế quân quả thực quên mất còn có một lựa chọn như thế, hắn rất tận tâm tận lực giúp nàng giải quyết vấn đề giường cứng, tựa như việc làm theo mong cầu của nàng mới là cách giải chính xác nhất của vấn đề này. Hắn nâng tay lên, trên giường lập tức có nhiều hơn một tấm đệm mây, hắn bảo nàng ngồi dậy, lót thêm mấy mấy bên dưới cho nàng, nàng nằm xuống thử, chớp chớp mắt: "Hình như lại hơi mềm rồi."

Hắn gật đầu, kêu nàng ngồi dậy lần nữa, lại lấy bớt hai tấm đệm mây, kêu nàng nằm lại thử xem: "Bây giờ được rồi chứ?"

Nàng lăn qua lăn lại trên tấm đệm hai vòng: "Hình như cũng được, nhưng mà thử lại lần nữa xem thử đã." Nói rồi liền lăn thẳng vào lòng hắn.

Hắn sững người một chặp: "Ngươi không phải chê nóng sao?"

Cả cái đầu nhỏ của nàng vùi vào trong lòng hắn: "Không có."

"Vậy thì lại lạnh rồi sao?"


Nàng ngáp một cái nữa, buồn bực nói: "Không lạnh thì không thể ôm chàng sao?" Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn: "Có phải là chàng hết thích ta rồi không?"

Đế quân hiếm khi không trả lời được câu hỏi này.

Nàng cũng không biết làm thế nào, lệ nóng doanh tròng chỉ chực rơi xuống.

Đế quân trước nay chưa từng gặp phải chuyện này bỗng chốc cứng cả người: "Ngươi... đừng khóc."

Nàng mông lung nhìn hắn một hồi, đột nhiên bật cười: "Lừa chàng đó."

Nàng ngồi dậy, có hơi đắc ý hếch chiếc cằm nhỏ lên: "Đế quân, bây giờ khả năng giả vờ khóc của ra đã đạt đến trình độ giống như thật, lừa được chàng luôn rồi nè? Thiếp phải luyện rất lâu đó!"

Hắn cũng ngồi dậy. Nàng lừa hắn, hắn lại không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy đôi mắt của nàng rất sinh động đáng yêu: "Ngươi luyện cái này làm gì?"

"Bởi vì trước đây không lừa được chàng đó?" Nàng trừng mắt nhìn hắn, cố trợn tròn đôi mắt hạnh: "Con người chàng ấy, thật sự rất xấu xa, thiếp giả khóc mà chàng một chút cũng không thương xót cho thiếp, còn kêu thiếp khóc lớn lên chút nữa, còn nói chàng thích nhất là làm cho người khác khóc."

Giả khóc lừa người còn muốn khiến người khác xót thương, người khác không đau lòng thì tức giận, điều này rõ ràng là vô lý làm loạn mà.

Nhưng lúc nói những lời này, vẻ mặt ngây thơ của nàng quả thực rất đáng yêu động lòng người.

Nàng lại giả vờ trừng mắt nhìn hắn, đấm nhẹ vào người hắn một cái: "Chàng còn không biết hối cải!" ngẫm nghĩ một hồi: "Trước đó kỹ năng của thiếp không tốt, bị chàng nhìn thấu, cho dù thiếp làm không tốt, thì thiếp bây giờ có thể dựa vào bản lĩnh thực sự làm chàng thương xót rồi, chàng nói thiếp có lợi hại không nào?"

Hắn không trả lời câu hỏi ấu trĩ này của nàng, chỉ hỏi ngược lại nàng: "Lúc nãy ngươi nói ta xấu xa, ta đối xử không tốt với ngươi sao?"

"Hả... cái này." Nàng đột nhiên liền trở nên ngượng ngùng, cúi đầu lẩm bẩm: "Không đâu, chàng rất tốt, thiếp nói chàng xấu xa, không phải nói chàng thực sự xấu xa, mà bởi vì chàng rất đáng ghét, thường xuyên chọc ghẹo người ta, nhưng mà chàng vẫn luôn rất tốt."

Nói những lời này xong, dáng vẻ nàng vẫn còn xấu hổ, sau đó lại lấy hết dũng cảm đưa tay ra nắm lấy tay hắn, sau đó đưa lên má nàng dụi dụi, là động tác thân mật với người của một tiểu hồ ly, tiếp đó đôi môi đỏ mọng của nàng liền thân mật dán lên mu bàn tay hắn, động tác này thì không phải là động tác của tiểu hồ ly nữa rồi. Tay hắn có hơi run rẩy, mu bàn tay tựa như vừa bị lửa quét qua.

Nàng không phát giác ra được sự khác thường của hắn, lại đưa tay vòng qua cổ hắn, lúc nhấc tay lên ống tay áo rộng thùng liền trượt xuống dưới, cánh tay mềm mại dán chặt lên cổ hắn, hơi thở như hương hoa lan vương vấn bên tai, thanh âm của nàng cũng mềm mại như sương mù lướt qua, thấp giọng làm nũng với hắn: "Chúng ta đừng nói nữa, thiếp buồn ngủ rồi."

"Vậy thì ngủ thôi." Rất lâu sau, hắn mới nghe thấy tiếng trả lời của chính mình. Thanh âm nghe như rất bình tĩnh, nhưng lúc lọt vào tại lại cảm thấy có gì đó không thật cho lắm.

Tối đêm nay, cảm giác của hắn giống như vốn có hơi không thể nắm bắt được lại tựa như không chân thật cho lắm.

Thiếu nữ nằm bên cạnh lại nằm xuống trên chiếc giường mây một lần nữa, rất lâu sau đế quân mới định thần lại.

Xem ra hắn quả thật là tự nguyện cưới nữ tử này rồi.

Tình cảm của họ cũng rất tốt.

Nàng là một nữ nhân xinh đẹp, tinh ranh, có hơi hồ đồ và rất thích làm nũng, khi nhìn hắn đôi mắt tựa như có ngàn sao, biểu cảm tràn đầy sự sùng bái.

Trong hơi thở của nàng có khí tức của hắn, không cần biết hắn có đồng ý hay không, không chút cố kỵ xông vào kết giới của hắn, lại gần hắn như một thói quen, ôm lấy hắn, làm nũng với hắn, dán mặt lên tay hắn.... Hắn đưa tay lên ấn trái tim dường như vừa nảy lên một nhịp của mình.


Hắn không thể phủ nhận sự đáng yêu của nàng.

Hắn vì sao lại cưới nàng?

Hình như đây không còn là một bài toán khó giải nữa.

Lúc Phượng Cửu tỉnh lại nhìn thấy gương mặt đang say ngủ của đế quân đang cách mình rất gần, theo thói quen muốn nhích lên hôn hắn một cái, đột nhiên nhớ ra đế quân không phải đã bế quan rồi sao, nàng còn đích thân tiễn chàng đến Ngưỡng Thư phòng nữa, vừa áp mặt đến gần, nhác thấy sắp chạm vào môi của thanh niên kia nàng mới kịp phản ứng lại, giật mình nhổm người dậy ngồi ngay ngắn bên cạnh.

Đúng thế, nàng quả thực đã tiễn đế quân đến Ngưỡng Thư các để bế quan, sau đó nàng ra khỏi Thái Thần cung để đi tìm Cổn Cổn, chuẩn bị đứa nó về Thanh Khâu. Kết quả chưởng sự tiên nga Thiên Bộ của Nguyên Cực cung vội vã chạy đến nói Liên Tam điện hạ có chuyện gấp cho mời nàng đến. Nàng đi theo Thiên Bộ đến Nguyên Cực cung, mới biết Cổn Cổn không cẩn thận xông vào pháp trận bế quan của Tổ Thị thần, cho nên đã bị đưa về thời đại Hồng Hoang của hai mươi sáu vạn năm trước rồi.

Tổ Thị thần an ủi nàng nói rằng may sao điều này cũng không phải chuyện gì lớn lắm, căn cứ vào dao động của pháp trận, quỹ đạo truyền tống Cổn Cổn thì nhiều nhất thì tầm bốn trăm bốn mươi chín ngày sau Cổn Cổn lại sẽ xuyên về lại thôi. Tổ Thị thần có chuyện lớn gì mà chưa thấy qua, cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nhưng nàng lại không dám cho là như thế, nàng cứ như đứng đống lửa như ngồi đống than lo lắng xin Tổ Thị đưa nàng cùng đến đó.

Thuật pháp quả thực là đã thành công, nàng cũng quả thực là xuyên về rồi, nhưng mà nàng nhớ pháp trận kia hình như là đưa nàng đến chỗ bên cạnh hồ Kim Kính mà, sao lúc này nàng lại nằm trên giường đế quân thế?

Đầu óc nàng loạn thành một mớ, những chuyện xảy ra tối qua nhẹ nhàng lướt qua đầu khiến cho đầu óc vốn loạn của nàng càng loạn thêm. Chính vào lúc này, thanh niên kia cũng tỉnh tại, ngồi dậy yên tĩnh nhìn nàng.

Điều duy nhất mà Phượng Cửu biết bây giờ, đó là thanh niên ngồi trước mặt nàng chính là đế quân của hai mươi sáu vạn năm trước, chàng không quen biết nàng. Nàng lắp ba lắp bắp thử giải thích: "Nói, nói ra có lẽ chàng không tin, thiếp là đế hậu của chàng, là từ hai mươi sáu vạn năm sau xuyên qua đây, thiếp chủ yếu là đến đây tìm con trai thiếp, cũng, cũng chính là con trai chàng, nó không cẩn thận xông vào pháp trận của Tổ Thị thần nên xuyên đến đây. Nếu như chàng không tin lời thiếp thì." Da đầu nàng căng cứng nói tiếp: "Thiếp có thể nói cho chàng biết, sau eo của chàng có một...."

"Ta tin." Đế quân ngắt lời nàng: "Cổn Cổn mà ngươi muốn tìm cũng đã ở trong Thạch Cung."

Biết được Cổn Cổn bình an nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời nàng cũng rất ngạc nhiên: "Chàng thế là tin thiếp rồi sao?"

Nàng có hơi ngây người: "Chàng sao lại dễ tin người như thế?"

Đế quân bình tĩnh nói: "Dù gì thì phía sau eo ta quả thực có một nốt ruồi."

Phượng Cửu cảm thấy chàng thực là chẳng có lòng cảnh giác gì cả: "Vậy lỡ như là do thiếp nhìn lén lúc chàng tắm thì sao?"

Đế quân rất nhẫn nại nói: "Ta cảm thấy ngươi khả năng không hề có cái bản lĩnh nhìn lén ta tắm xong rồi vẫn còn toàn vẹn mà rời đi."

Phượng Cửu ngẫm lại: "Cũng đúng." Nàng nói: "Chỉ là cũng có khả năng là thiếp..."

Đế quân ngắt lời nàng: "Ngươi rốt cuộc là muốn ta tin hay không tinđây?"

Phượng Cửu đứng hình một lúc: "Đương, đương nhiên là muốn chàng tin rồi."

Đế quân gật đầu bước xuống giường: "Ta tin ngươi, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi tìm Bạch Cổn Cổn."

Hắn ngừng lại một lúc, nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ giống như chỉ tùy tiện hỏi một câu: "Sau đó ngươi sẽ lập tức đưa nó quay về, phải không?"

Phượng Cửu lắc đầu: "Tổ Thị thần nói chúng ta đại khái phải sống ở đây bốn trăm bốn mươi chín ngày nữa để đợi cơ duyên, cơ duyên đến rồi mới có thể quay về."

"Ồ." Đế quân sửa lại ống tay áo : "Còn phải đợi hơn bốn trăm ngày nữa." Hắn nhìn nàng: "Vậy hơn bốn trăm ngày này các ngươi định làm thế nào?"

Trong lúc đế quân đang nói, từng mảnh ký ức tối hôm qua cuối cùng cũng dần ghép lại trong đầu nàng.
Phượng Cửu khẽ a lên một tiếng.

Đế quân đứng trước mặt nàng này, nhìn có vẻ như điềm nhiên xa cách, giống như tuyết trên trời có thể nhìn nhưng không thể đụng vào. Nhưng trong ký ức đêm qua, vị thanh niên tóc bạc nhìn có vẻ như không dễ gần này lại dường như không phải là không dễ gần đến thế.

Là bởi vì chàng sớm đã biết nàng là thê tử đến từ tương lai của chàng rồi cho nên mới đối xử khoan dung với nàng như thế, không chỉ cho phép nàng ngủ cùng một giường với chàng, mà còn quan tâm nàng hỏi nàng ngủ có thoải mái không, có an ổn không?
Ồ, đế quân trước nay vẫn luôn nhìn ra trông rộng, cũng có khả năng này lắm.


Bất quá, bỏ đi, những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng là, cho dù chàng không hề thân thiết với nàng, nhưng vẫn đối với nàng rất dung túng. Điều này đã đủ khiến cho người ta hài lòng rồi.

Nàng rất vui.

Đây là thời thanh niên của đế quân mà nàng vốn không cách nào nhìn thấy được sau hai mươi sáu vạn năm. Niềm vui và sự hưng phấn lan đến tận đáy lòng. Lại nghe đế quân hỏi nàng hơn bốn trăm ngày sau nàng sẽ phải làm thế nào. Làm thế nào ư? Hehe. Nàng đè tiểu ác ma trong lòng đang rạo rực muốn ngoi lên xuống, nhảy một cái đứng trên giường, lại nhảy thêm cái nữa cưỡi lên người đế quân, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, hai chân kẹp trên eo hắn.

Đế quân giống ngây ngốc cả người, nhưng vẫn theo bản năng lập tức đưa tay ra ôm lấy eo nàng sợ nàng ngã xuống đất.

Nàng nhướng mày, cười híp mắt nhìn thanh niên tóc bạc tuấn tú trước mặt: "Định làm thế nào sao, đương nhiên là định ăn của chàng mặc của chàng còn sống ở chỗ chàng chứ sao nữa, sau đó lấy thân trả nợ, cùng đế quân chàng trải qua hơn bốn trăm ngày ngọt ngào lãng mạn!"

Đế quân cứng người, thần sắc lại trở nên trống rỗng, hơn nửa ngày cũng không biết nên nói gì.

Trước đây lúc nào cũng là đế quân chọc ghẹo nàng, làm gì có chuyện nàng chọc ghẹo đế quân thành công được cơ chứ, nàng thực sự là vô cùng đắc ý, vốn muốn đục nước béo cò hôn đế quân một cái xem phản ứng của chàng thế nào, vừa chu miệng lên mới phát hiện có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn xuống không nhịn được mà chửi thề một câu.

Đế quân thế mà lại biến nàng về nguyên hình hồ ly rồi.

Trên bàn ăn sáng của Bích Hải Thương Linh, Cổn Cổn nhìn thấy mẫu thân mình lập tức cảm thấy rất vui vẻ, bữa sáng cũng ăn nhiều hơn một chén. Nhưng mà Cửu Cửu hình như khẩu vị không tốt cho lắm.

Cổn Cổn không nhịn được cảm thấy lo lắng, quan tâm hỏi nàng: "Cửu Cửu sao lại không vui thế? Là thức ăn thanh đạm quá sao?" Còn ra vẻ quan tâm gật đầu: "Con biết người thích ăn khẩu vị nặng hơn một chút chút."

Phượng Cửu lắc đầu: "Cũng không phải." Trước mặt Cổn Cổn trước nay nàng vẫn quen thẳng thắn: "Sáng sớm hôm nay vốn định hôn phụ quân con một cái, kết quả phụ quân con lại biến ta thành hồ ly, con nói xem chàng có phải rất quá đáng không?"

"Ồ." Cổn Cổn rất ngạc nhiên, nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống: "Con nghe Thành Ngọc, à không, Tổ Thị Thần nói, như thế gọi là không hiểu phong tình." Rồi liếc nhìn phụ quân bé đầy hàm ý, nói tiếp: "Tổ Thị Thần còn nói, nam nhân không hiểu phong tình xác định là phải cô độc cả đời, ba đời ba kiếp cũng đừng mong có được thê tử."

Đế quân nhướng mắt: "Nếu như ta không có được thê tử thì ngươi từ đâu đến?"

Cổn Cổn nhất thời không biết đáp trả ra sao, Phượng Cửu ngồi một bên nhai màn thầu, thấp giọng nói giúp Cổn Cổn: "Cho dù có được thiếp, thì chàng cũng rất nhanh sẽ mất thiếp thôi!"

Đế quân nhàn nhạt nhìn nàng: "Ta mới có được ngươi chưa đến một ngày, còn chưa kịp quen mất đi rồi hình như cũng chẳng sao cả."

Phượng Cửu: "..."

Cổn Cổn: "..."

Mẫu tử hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết nên làm thể nào để phản hồi lại cục diện này, chỉ đành âm thầm ăn cơm.

Sau bữa sáng, Phượng Cửu đưa Cổn Cổn lên tiên sơn thả diều.

Cổn Cổn là tiểu tiên đồng sinh ra ở phàm giới, sinh ra hai trăm năm chưa từng nhìn thấy phụ quân, hai trăm năm sau bị Cửu Cửu đưa lên Cửu Trùng Thiên, sau đó mới quay về Thái Thần cung quy tông nhận tổ. Cũng chính tại lúc đó bé mới gặp được phụ quân lần đầu tiên. Nhưng từ khi Cổn Cổn lần đầu tiên gặp được phụ quân, thấy phụ quân vô cùng yêu thương bảo hộ Cửu Cửu. Nhưng mà sáng hôm nay trên bàn ăn, phụ quân cư nhiên lại nói là không có Cửu Cửu cũng không sao, điều này khiến Cổn Cổn cảm thấy rất lo lắng, không nhịn được mà hỏi riêng Phượng Cửu: "Trước lúc con ra đời phụ quân hóa ra lại khó nhằn đến thế ư?"

Cửu Cửu nằm trên cỏ ngậm một nhánh cỏ thở dài: "Đúng thế, phụ quân con thực sự là siêu cấp khó nhằn." Lại khoe khoang với bé: "Nhưng mà mẫu thân con vẫn có thể cưa đổ chàng, con nói xem mẫu thân có phải rất lợi hại không?"

Cổn Cổn sùng bái gật đầu, nhưng bé vẫn cảm thấy rất lo lắng: "Nhưng bây giờ phụ quân đối xử với Cửu Cửu hơi lãnh đạm, người nếu như không muốn làm lành thì Cửu Cửu phải làm sao?"

Phượng Cửu rất ổn trọng nói: "Không làm sao cả, chàng cho chúng ta ăn, cho chúng ta ở là đủ rồi." Nàng cười mỉm mỉm nói: "Ta muốn xem thử lúc còn trẻ phụ quân con rốt cuộc có dáng vẻ ra sao, không quan tâm bây giờ chàng có đối xử tốt với ta hay không, dù sao thì ở lúc thích hợp nhất, ta đã có được đế quân tốt nhất rồi!"

Cổn Cổn cái hiểu cái không, Phượng Cửu cười cười sờ đầu bé.

Chỉ là lúc này Phượng Cửu vẫn chưa hiểu ra, căn bản không có cái gì gọi là thời gian thích hợp nhất và đế quân tốt nhất, bởi vì đế quân của lúc nào cũng đều là đế quân tốt nhất.

Và rất nhanh thôi nàng sẽ hiểu ra thôi.

24.03.2021

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương