Chạm Tay Vào Quá Khứ
-
Chương 43: Trái tim ấm áp
Hàn Phong như một con thú điên cuồng bị
đâm trọng thương. Hắn lao vun vút trên đường cao tốc nhanh đến mức người đi đường chỉ thấy mờ ảo bóng dáng xe phi. Phong muốn những cơn gió lạnh buốt kia ùa vào trái tim để xua tan đi những tổn thương, lừa dối từ
người đàn bà kia. Càng nghĩ đến lời nói của bà Hàn, Phong lại càng điên
cuồng lao nhanh hơn. Hắn cứ lao như thế nhưng không biết phải đi đâu.
Bỗng một hình dáng lao nhanh qua đường khiến hắn phải chú ý. Dáng người
đó nhìn khá quen nhưng Phong thực sự không thể nhớ ra đó là ai. Không
hiểu vì sao hắn lại phi xem về phía người con gái đó. Chiếc xe mô tô
phân khối lớn bỗng nhiên đỗ phịch trước mặt khiến Dao giật mình. Nó
ngước nhìn xem ai là chủ nhân của chiếc xe vô duyên này thì thậy hiện ra khuôn mặt mà cô vô cùng căm ghét- Hàn Phong. Dao thể hiện rõ sự khó
chịu trên mặt, cô bỏ đi một bước mà không thèm nói với hắn một lời nào.
Nhưng chưa bước được đi xa, Dao đã bị Phong nắm tay kéo lại. Không nói
lời nào, hắn bế bổng Dao đặt lên xe mô tô và phóng đi. Mặc sự chống cự
quyết liệt của Dao nhưng hắn cũng không chịu buông, coi như không phóng
xe đi. Tiếng xe lao vun vút trong gió cùng với tiếng hét tức giận của cô đã tạo nên âm thanh chói tai:
- Tên điên….Thả tôi xuống….Anh bị điên sao…Thả tôi xuống…
Mặc những tiếng kêu hét của cô, Phong vẫn lao đi như không. Có đôi lần xe lảo đảo trực ngã nhưng rất may với tay lái chắc của Phong nên không sao. Sau vài lần như vậy, Dao không dám làm bừa nữa mà để yên cho hắn lái xe. Nhưng trong miệng vẫn liên tục rủa:
- Tên điên….tên khùng…Anh mà dừng xe là chết với tôi…
Đi chừng 15 phút thì cuối cùng hắn cũng chịu dừng xe. Quỳnh Dao tức giận lao nhanh ra khỏi xe, giọng đầy giận dữ:
- Tên kia, anh bị điên sao? Sao lại lôi tôi đến đây?
Vì đã quá tức giận nên Dao dường như không nhận ra bản thân đang đứng ở đâu. Cô chỉ chăm chăm vào chửi rủa hắn. Chỉ đến khi cô thấy hắn chỉ chăm chăm nhìn về một phía thì Dao mới ngẩn người ra nhìn theo. Phong đang nhìn về phía biển khơi. Lúc này cô mới nhận thức được rằng mình đang đứng trên một bãi biển rộng lớn. Cả một không gian rộng lớn nhưng lại chỉ có hai người trông thật nhỏ bé. Bất chợt Dao nhìn lên người con trai kia. Ánh mắt hắn ta cô đơn đến rợn ngợp, dường như ẩn chứa nỗi buồn đau nào đó. Không nói năng một lời nào, hắn lại kéo tay Dao đi ra gần sát với mực nước biển, rồi hắn kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Còn chưa kịp hoàn hồn lại thì cô đã cảm nhận một cảm giác nằng nặng trên vai. Khi quay sang thì đã thấy Ken đang gục trên vai mình. Hắn úp mặt vào bờ vai cô. Mặc dù không thoải mái nhưng Dao cũng không nói gì, chỉ cố gắng ngồi im cho cậu ta dựa vào. Bởi cô biết hắn có chuyện không ổn nên coi như là làm phúc một lần vậy. Vừa suy nghĩ vẩn vơ, cô lại vừa đưa mắt nhìn về phía biển và những hòn đảo ngoài xa kia. Ánh mắt Dao bất chợt bắt gặp những cánh chim hải âu đang đảo cánh bay vòng. Mặc dù chỉ là những chấm nhỏ, mờ ảo nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được ra từng cái nghiêng cánh của chúng. Và bất giác cô lại nghĩ đến cuộc sống, đến số phận con người. Cô là một người con gái khá hạnh phúc, được sống trong vòng tay của cha mẹ. Điều duy nhất mà cô hối tiếc có lẽ là được sinh ra trong gia đình có cha mẹ làm kinh doanh, điều đó hạn chế phần nào tự do trong cô. Nhưng điều đó không mấy ảnh hưởng lắm đến cuộc sống của cô. Rồi cô lại nhìn sang phía người con trai đang gục trên vai mình. Phải chăng hắn ta cũng muốn được giống như những cánh chim hải âu kia, được tự do bay lượn khắp nơi. Mặc dù không phải người thân thích với Phong nhưng cô cũng đoán được phần nào cuộc sống của hắn. Bởi cái vẻ ngoài bất cần kia có lẽ phải xuất hiện từ chính trái tim tổn thương sâu sắc. Phải từng trải qua đau đớn đến cực điểm thì có lẽ hắn mới trở thành kẻ như bây giờ. Bỗng Dao thấy bờ vai hắn run run, có tiếng nấc nhẹ khe khẽ. Phải chăng Phong đang khóc? Dao dường như không tin vào sự thật trước mắt, một người con trai đang khóc trước mặt cô. Tưởng mình nhìn nhầm, nhưng rõ rang tiếng nấc khe khẽ kia vẫn vang lên bên tai. Điều đó khiến Dao khẳng định rằng Phong khóc là sự thật Cô chợt nghĩ việc gì có thể khiến một người con trai kiêu hãnh, mạnh mẽ như hắn phải rơi nước mắt. Có lẽ đó phải là nỗi đau rất lớn. Không biết phải làm gì để an ủi cho hắn, cô chỉ đặt bàn tay mình nên vai hắn thay cho lời động viên, an ủi. Cứ thế cả hai lại ngồi trong im lặng.
Phải đến hơn một tiếng sau, Phong mới ngẩng đầu nhìn Dao. Đôi mắt hắn còn ươn ướt, đỏ hoe. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Dao như suy nghĩ gì đó. Cái nhìn đó khiến cho cô thấy xâu hổ, nhưng bản tính ương ngạnh nên Dao chẳng đoái hoài đến điều đó, cứ trừng trừng nhìn lại Phong. Thấy thế, Phong lên tiếng:
- Bộ dạng của tôi đáng nhìn lắm sao?
Lại là giọng điệu khinh khỉnh hàng ngày phát ghét. Nhưng hôm nay giọng ấy cũng có phần dịu lại. Dao đáp ngay mà chẳng cần suy nghĩ:
- Bộ dạng của anh có cho cũng chẳng ai them nhìn đâu.
- Vậy sao? Thế mà từ nãy đến giờ có người cứ nhìn tôi chằm chằm đó. – Phong không vừa đáp lại.
Vừa nghe hắn nói xong, Dao quay sang cười sằng sặc. Thấy điệu bộ đó của cô, Phong ngạc nhiên:
- Cô sao vậy?
- Tôi…tôi…
- Cô làm sao? – Phong hỏi
- Tôi không sao cả? Chỉ tại anh nói làm tôi buồn cười quá. – Dao đáp
- Có gì mà buồn cười? – Phong gắt khi thấy Dao cứ cười mà không chịu trả lời.
- Bởi anh…anh có độ tự sướng cao quá. Có them nhìn anh đâu mà anh tự nhận vơ.
Nghe Dao nói mà Phong tức đến lộn ruột nhưng không làm được gì cả. Hắn định nói tiếp gì đó nhưng xong lại thôi. Giọng hắn bỗng trầm hẳn xuống:
- Cảm ơn cô.
- Cảm ơn tôi? Chuyện gì? – Dao ngạc nhiên không biết vì sao tự dưng hắn lại thay đổi nhanh đến vậy.
- Vì đã cho tôi mượn bờ vai cô và đã ở bên tôi lúc này. – Phong chậm rãi nói, giọng nói có phần ngượng ngùng bởi đây là lần đầu tiến hắn nói cảm ơn với một người không thân thích.
Nghe hắn nói, Dao chẳng nói thêm gì mà chỉ mỉm cười tươi rói. Nụ cười thật đẹp, trong sáng khiến cho Phong có chút đờ đẫn. Bất chợt, Dao nắm tay Phong kéo hắn đứng dậy. Đây là lần đầu tiên có người con gái chủ động nắm lấy bàn tay hắn như thế này. Một chút ấm áp, một chút hạnh phúc len lỏi. Mặc dù không biết Dao có ý định gì nhưng hắn vẫn cứ theo bước chân của cô. Dao kéo tay hắn chạy trên bãi cát trắng trải dài. Dấu chân của hai người in hằn trên nền cát như đánh dấu cho một mốc sự kiện nào đó. Cứ thế cả hai chạy dọc bãi biển, chỉ đến khi nước chạm đến gần đầu gối Dao mới dừng lại. Lúc này cô mới thả tay Phong ra. Hơi ấm từ đôi tay nhanh chóng biến mất, khiến cho Phong cảm giác có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh mọi thứ lại trở về như không có gì. Hắn nhìn cô đầy tò mò, hỏi:
- Sao lại đứng ở đây làm gì.
Dao không nói gì, tỏ ra rất thần bí. Rồi cô kéo người hắn xoay ra phía xa kia, hướng tầm mắt của hắn về phía đường chân trời. Phong nhìn theo, có một cảnh tượng khiến cho hắn cứ nhìn không chớp mắt. Phương tây đỏ rực, mặt trời nhuốm sắc đỏ tươi thật đẹp. Đây không phải lần đầu được chứng kiến cảnh tượng này nhưng có lẽ đây là lần đầu hắn cảm nhận được vẻ đẹp của mặt trời kia. Rất rực rỡ, rất chói lóa. Như thấy được ánh mắt rạng rỡ hơn của Phong, lúc này Dao mới cất tiếng nói:
- Tôi hi vọng anh hãy mãi nhìn về phía chân trời ấy. Chỉ cần nhìn vào ánh sáng đó thì bóng tối sẽ bị đẩy lùi lại mãi mãi. – Dao cười cười nhìn hắn.
Đâu đó trong đôi mắt hắn ánh lên sự cảm động, con tim như có chút xao động lạ lùng. Lần đầu tiên có một người con gái dành cho hắn những lời nói như thế, thật cho hắn cảm giác mới lạ.
Dường như tâm trạng của Phong đã tốt hơn rất nhiều. Khi ở bên người con gái này thì mọi chuyện buồn đau, mệt mỏi dường như đều tan biến hết. Bỗng hắn quay sang hỏi cô:
- Có phải cô rất ghét tôi phải không?
Thấy hơi kì lạ khi hắn hỏi như vậy nhưng vốn tỉnh khảng khái, Dao chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đáp lại ngay:
- Đúng vậy.
Nghe câu nói ấy của cô, hắn có chút hụt hẫng, đôi mày hơi nhíu lại tỏ vẻ chán nản. Thấy điệu bộ đó của Phong, cô lại được dịp cười sảng khoái, lè lưỡi trêu hắn:
- Tôi nói vậy mà anh cũng tin sao. Thật ngốc.
Thấy Dao nói vậy, hắn bỗng nhiên thấy vui hơn hẳn. Đưa tay định cốc đầu nó, nói:
- Cô dám trêu tôi sao?
Nhưng rất nhanh, Dao đã tránh được cái cốc đầu. Cô quay lưng bỏ chạy, trêu tức hắn bằng cách vừa chạy, cô vừa le lưỡi như chọc tức. Thấy thế, Phong liền đuổi theo, vừa đuổi vừa hét lên:
- Đứng lại ngay cho tôi…Đứng lại…Nếu để tôi bắt được thì cô chết chắc.
Mặc cho Phong có gào thét thế nào thì Dao vẫn cứ tung tăng chạy phía trước, còn Hàn Phong ra sức đuổi theo phía sau. Cả hai đuổi nhau trên bãi cát trắng rộng lớn, cùng với tiếng hò hét như làm cho không gian thêm vui tươi hơn, có sức sống hơn. Cứ thế hai bóng dáng vờn nhau trên bãi cát dài cùng với những tiếng cười sảng khoái.
- Tên điên….Thả tôi xuống….Anh bị điên sao…Thả tôi xuống…
Mặc những tiếng kêu hét của cô, Phong vẫn lao đi như không. Có đôi lần xe lảo đảo trực ngã nhưng rất may với tay lái chắc của Phong nên không sao. Sau vài lần như vậy, Dao không dám làm bừa nữa mà để yên cho hắn lái xe. Nhưng trong miệng vẫn liên tục rủa:
- Tên điên….tên khùng…Anh mà dừng xe là chết với tôi…
Đi chừng 15 phút thì cuối cùng hắn cũng chịu dừng xe. Quỳnh Dao tức giận lao nhanh ra khỏi xe, giọng đầy giận dữ:
- Tên kia, anh bị điên sao? Sao lại lôi tôi đến đây?
Vì đã quá tức giận nên Dao dường như không nhận ra bản thân đang đứng ở đâu. Cô chỉ chăm chăm vào chửi rủa hắn. Chỉ đến khi cô thấy hắn chỉ chăm chăm nhìn về một phía thì Dao mới ngẩn người ra nhìn theo. Phong đang nhìn về phía biển khơi. Lúc này cô mới nhận thức được rằng mình đang đứng trên một bãi biển rộng lớn. Cả một không gian rộng lớn nhưng lại chỉ có hai người trông thật nhỏ bé. Bất chợt Dao nhìn lên người con trai kia. Ánh mắt hắn ta cô đơn đến rợn ngợp, dường như ẩn chứa nỗi buồn đau nào đó. Không nói năng một lời nào, hắn lại kéo tay Dao đi ra gần sát với mực nước biển, rồi hắn kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Còn chưa kịp hoàn hồn lại thì cô đã cảm nhận một cảm giác nằng nặng trên vai. Khi quay sang thì đã thấy Ken đang gục trên vai mình. Hắn úp mặt vào bờ vai cô. Mặc dù không thoải mái nhưng Dao cũng không nói gì, chỉ cố gắng ngồi im cho cậu ta dựa vào. Bởi cô biết hắn có chuyện không ổn nên coi như là làm phúc một lần vậy. Vừa suy nghĩ vẩn vơ, cô lại vừa đưa mắt nhìn về phía biển và những hòn đảo ngoài xa kia. Ánh mắt Dao bất chợt bắt gặp những cánh chim hải âu đang đảo cánh bay vòng. Mặc dù chỉ là những chấm nhỏ, mờ ảo nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được ra từng cái nghiêng cánh của chúng. Và bất giác cô lại nghĩ đến cuộc sống, đến số phận con người. Cô là một người con gái khá hạnh phúc, được sống trong vòng tay của cha mẹ. Điều duy nhất mà cô hối tiếc có lẽ là được sinh ra trong gia đình có cha mẹ làm kinh doanh, điều đó hạn chế phần nào tự do trong cô. Nhưng điều đó không mấy ảnh hưởng lắm đến cuộc sống của cô. Rồi cô lại nhìn sang phía người con trai đang gục trên vai mình. Phải chăng hắn ta cũng muốn được giống như những cánh chim hải âu kia, được tự do bay lượn khắp nơi. Mặc dù không phải người thân thích với Phong nhưng cô cũng đoán được phần nào cuộc sống của hắn. Bởi cái vẻ ngoài bất cần kia có lẽ phải xuất hiện từ chính trái tim tổn thương sâu sắc. Phải từng trải qua đau đớn đến cực điểm thì có lẽ hắn mới trở thành kẻ như bây giờ. Bỗng Dao thấy bờ vai hắn run run, có tiếng nấc nhẹ khe khẽ. Phải chăng Phong đang khóc? Dao dường như không tin vào sự thật trước mắt, một người con trai đang khóc trước mặt cô. Tưởng mình nhìn nhầm, nhưng rõ rang tiếng nấc khe khẽ kia vẫn vang lên bên tai. Điều đó khiến Dao khẳng định rằng Phong khóc là sự thật Cô chợt nghĩ việc gì có thể khiến một người con trai kiêu hãnh, mạnh mẽ như hắn phải rơi nước mắt. Có lẽ đó phải là nỗi đau rất lớn. Không biết phải làm gì để an ủi cho hắn, cô chỉ đặt bàn tay mình nên vai hắn thay cho lời động viên, an ủi. Cứ thế cả hai lại ngồi trong im lặng.
Phải đến hơn một tiếng sau, Phong mới ngẩng đầu nhìn Dao. Đôi mắt hắn còn ươn ướt, đỏ hoe. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Dao như suy nghĩ gì đó. Cái nhìn đó khiến cho cô thấy xâu hổ, nhưng bản tính ương ngạnh nên Dao chẳng đoái hoài đến điều đó, cứ trừng trừng nhìn lại Phong. Thấy thế, Phong lên tiếng:
- Bộ dạng của tôi đáng nhìn lắm sao?
Lại là giọng điệu khinh khỉnh hàng ngày phát ghét. Nhưng hôm nay giọng ấy cũng có phần dịu lại. Dao đáp ngay mà chẳng cần suy nghĩ:
- Bộ dạng của anh có cho cũng chẳng ai them nhìn đâu.
- Vậy sao? Thế mà từ nãy đến giờ có người cứ nhìn tôi chằm chằm đó. – Phong không vừa đáp lại.
Vừa nghe hắn nói xong, Dao quay sang cười sằng sặc. Thấy điệu bộ đó của cô, Phong ngạc nhiên:
- Cô sao vậy?
- Tôi…tôi…
- Cô làm sao? – Phong hỏi
- Tôi không sao cả? Chỉ tại anh nói làm tôi buồn cười quá. – Dao đáp
- Có gì mà buồn cười? – Phong gắt khi thấy Dao cứ cười mà không chịu trả lời.
- Bởi anh…anh có độ tự sướng cao quá. Có them nhìn anh đâu mà anh tự nhận vơ.
Nghe Dao nói mà Phong tức đến lộn ruột nhưng không làm được gì cả. Hắn định nói tiếp gì đó nhưng xong lại thôi. Giọng hắn bỗng trầm hẳn xuống:
- Cảm ơn cô.
- Cảm ơn tôi? Chuyện gì? – Dao ngạc nhiên không biết vì sao tự dưng hắn lại thay đổi nhanh đến vậy.
- Vì đã cho tôi mượn bờ vai cô và đã ở bên tôi lúc này. – Phong chậm rãi nói, giọng nói có phần ngượng ngùng bởi đây là lần đầu tiến hắn nói cảm ơn với một người không thân thích.
Nghe hắn nói, Dao chẳng nói thêm gì mà chỉ mỉm cười tươi rói. Nụ cười thật đẹp, trong sáng khiến cho Phong có chút đờ đẫn. Bất chợt, Dao nắm tay Phong kéo hắn đứng dậy. Đây là lần đầu tiên có người con gái chủ động nắm lấy bàn tay hắn như thế này. Một chút ấm áp, một chút hạnh phúc len lỏi. Mặc dù không biết Dao có ý định gì nhưng hắn vẫn cứ theo bước chân của cô. Dao kéo tay hắn chạy trên bãi cát trắng trải dài. Dấu chân của hai người in hằn trên nền cát như đánh dấu cho một mốc sự kiện nào đó. Cứ thế cả hai chạy dọc bãi biển, chỉ đến khi nước chạm đến gần đầu gối Dao mới dừng lại. Lúc này cô mới thả tay Phong ra. Hơi ấm từ đôi tay nhanh chóng biến mất, khiến cho Phong cảm giác có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh mọi thứ lại trở về như không có gì. Hắn nhìn cô đầy tò mò, hỏi:
- Sao lại đứng ở đây làm gì.
Dao không nói gì, tỏ ra rất thần bí. Rồi cô kéo người hắn xoay ra phía xa kia, hướng tầm mắt của hắn về phía đường chân trời. Phong nhìn theo, có một cảnh tượng khiến cho hắn cứ nhìn không chớp mắt. Phương tây đỏ rực, mặt trời nhuốm sắc đỏ tươi thật đẹp. Đây không phải lần đầu được chứng kiến cảnh tượng này nhưng có lẽ đây là lần đầu hắn cảm nhận được vẻ đẹp của mặt trời kia. Rất rực rỡ, rất chói lóa. Như thấy được ánh mắt rạng rỡ hơn của Phong, lúc này Dao mới cất tiếng nói:
- Tôi hi vọng anh hãy mãi nhìn về phía chân trời ấy. Chỉ cần nhìn vào ánh sáng đó thì bóng tối sẽ bị đẩy lùi lại mãi mãi. – Dao cười cười nhìn hắn.
Đâu đó trong đôi mắt hắn ánh lên sự cảm động, con tim như có chút xao động lạ lùng. Lần đầu tiên có một người con gái dành cho hắn những lời nói như thế, thật cho hắn cảm giác mới lạ.
Dường như tâm trạng của Phong đã tốt hơn rất nhiều. Khi ở bên người con gái này thì mọi chuyện buồn đau, mệt mỏi dường như đều tan biến hết. Bỗng hắn quay sang hỏi cô:
- Có phải cô rất ghét tôi phải không?
Thấy hơi kì lạ khi hắn hỏi như vậy nhưng vốn tỉnh khảng khái, Dao chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đáp lại ngay:
- Đúng vậy.
Nghe câu nói ấy của cô, hắn có chút hụt hẫng, đôi mày hơi nhíu lại tỏ vẻ chán nản. Thấy điệu bộ đó của Phong, cô lại được dịp cười sảng khoái, lè lưỡi trêu hắn:
- Tôi nói vậy mà anh cũng tin sao. Thật ngốc.
Thấy Dao nói vậy, hắn bỗng nhiên thấy vui hơn hẳn. Đưa tay định cốc đầu nó, nói:
- Cô dám trêu tôi sao?
Nhưng rất nhanh, Dao đã tránh được cái cốc đầu. Cô quay lưng bỏ chạy, trêu tức hắn bằng cách vừa chạy, cô vừa le lưỡi như chọc tức. Thấy thế, Phong liền đuổi theo, vừa đuổi vừa hét lên:
- Đứng lại ngay cho tôi…Đứng lại…Nếu để tôi bắt được thì cô chết chắc.
Mặc cho Phong có gào thét thế nào thì Dao vẫn cứ tung tăng chạy phía trước, còn Hàn Phong ra sức đuổi theo phía sau. Cả hai đuổi nhau trên bãi cát trắng rộng lớn, cùng với tiếng hò hét như làm cho không gian thêm vui tươi hơn, có sức sống hơn. Cứ thế hai bóng dáng vờn nhau trên bãi cát dài cùng với những tiếng cười sảng khoái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook