Chạm Tay Vào Quá Khứ
-
Chương 40: Sự thật mơ hồ
Giữa bóng tối bủa vây, một người thanh
niên tay cầm gậy hiên ngang đứng giữa đám người. Những cơn gió lùa qua
thổi bay mái tóc khiến cậu càng thêm phần lãng tử. Nhưng đứng trong
không gian đêm tối đó, con người cậu như bị bóng đêm nuốt chửng. Khuôn
mặt ẩn hiện những nét tà mị, khó đoán. Những tia nhìn sắc lẹm hướng về
lũ quỷ dữ đang bao vây. Đứng giữa đám ác quỷ ấy, Ken không còn cảm giác
sợ hãi bởi đây không phải lần đầu cậu bị truy sát. Nhưng lí do vì sao
thì vẫn là một dấu hỏi lớn cho Ken. Mặc dù cố gắng che dấu hành tung bản thân nhưng không hiểu sao bọn chúng vẫn tìm được Ken. Và lần này bọn
quỷ dữ dường như có sự chuẩn bị kĩ hơn. Ken thấy bọn chúng có một kẻ cầm đầu ra lệnh. Ánh mắt tên đó nhìn Ken đầy thâm độc, như muốn ăn tươi
nuốt sống cậu. Chỉ một cái phất tay ra lệnh, cả đám quỷ dữ không ngại
ngần xông vào tấn công Ken. Đôi mắt chúng đều đỏ rực như máu, ánh mắt
thâm độc như nuốt chửng lấy đối phương. Đối diện với sự hung dữ của bọn
chúng Ken bình thản đến lạ. Cậu rút cây gậy trong người ra, lạnh lùng
đánh bại những kẻ đến gần. Từng tên, từng tên một lần lượt tan biến
trước đòn đánh của cậu. Thấy bên mình có vẻ yếu đi nhưng tên cầm đầu
không có chút sợ hãi, vẫn điềm tĩnh dõi theo bóng dáng cậu. Chỉ có điều
ánh mắt đầy tàn độc nhìn Ken. Khi tất cả gần như đã bị Ken đánh bại, hắn ta mới tiến đến gần. Đôi mắt hắn cũng đỏ rực như mắt Ken nhưng đôi mắt
ấy hiểm độc hơn rất nhiều và nụ cười cũng khinh khỉnh hơn:
- Xem ra mày cũng rất khá.
Ken không mảy may quan tâm đến hắn nói gì, chỉ lặng lặng quan sát động thái của kẻ đối diện. Đôi diện với thái độ thờ ơ ấy, tên kia có phần tức giận, không kìm nén cảm xúc bản thân:
- Mày được sinh ra đúng là một vết nhơ của quỷ giới. Loại con lai như mày không sớm thì muộn cũng sẽ gây họa. Tao phải ngăn chặn trước khi điều đó xảy ra.
Khi chưa dứt lời, hắn đã lôi trong người ra một thanh kiếm sắc lẹm. Ánh sáng từ thanh kiếm phát ra chói mắt, như làm sáng hơn không gian u tối nơi đây. Không nói thêm tiếng nào, hắn lao vào Ken như con hổ đói vồ mồi. Có thể thấy sức mạnh của tên đó là không phải vừa, những đường đánh rất nhanh và uy lực. Hắn chém những nhát kiếm liên tiếp về phía Ken. Tiếng gậy sắt va vào thanh kiếm tạo nên âm vang chói tai, làm náo động không gian. Cứ thế cả hai đánh đến mấy hồi mà vẫn chưa phân thắng bại. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, với sự sơ ý của đối phương, Ken đã nhanh chóng làm chủ thế trận. Cậu xoay người lên cao, dùng vũ khí của mình đánh mạnh vào chân đối phương khiến hắn hơi khụy xuống. Chớp thời cơ tức khắc, Ken dùng gậy bạc của mình đánh mạnh vào cánh tay của hắn, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất. Ken liền dùng chân hất mạnh thanh kiếm ra xa, theo đà cắm thẳng xuống đất. Nhưng khi chưa kịp đến gần thì hắn ta dùng sức mạnh của quỷ tạo ra quả cầu đen giáng mạnh vào bụng cậu. Không hề lường trước tình huống đó, Ken lĩnh trọn cú đánh, theo đà bị đánh bật về sau, người ngã khụy dưới mặt đất lạnh lẽo. Bình thường, sức mạnh của quỷ sẽ không thể chạm được vào Ken bởi phong ấn sức mạnh của Mộc Tuyết cũng đồng thời là lá chắn bảo vệ Ken khỏi những phép yêu của quỷ dữ. Nhưng lần này, sức mạnh của hắn không hề bị ngăn lại mà vẫn có thể đánh vào cơ thể Ken. Điều đó thực sự khó lí giải. Nhưng dù sao cũng rất may cho Ken. Nếu không có ấn chú của mẹ thì khi bị quả cầu đen kia đánh vào cậu đã tan xương nát thịt rồi. Nhờ nó mà sức mạnh của phép quỷ đã giảm đi ít nhiều nên Ken mới có thể toàn mạng nhưng không tránh khỏi nội thương. Trên nền đất, máu từ khóe miệng Ken từ từ chảy ra. Dòng máu đỏ tươi thấm vào đất tạo nên màu u ám. Bản thân Ken cảm giác cơn đau nhói trào lên trong lồng ngực, nhưng cậu cũng thầm đánh giá được đối thủ của mình. Hắn ta không đơn thuần là những tên quỷ bình thường mà Ken vẫn gặp phải, hắn ta mạnh hơn rất nhiều so với chúng. Mặc dù mải mê với suy nghĩ nhưng Ken vẫn rất chú ý đến động thái của đối phương. Hắn đang tiến lại gần Ken, trên tay vẫn là quả cầu đen đầy âm khí. Đôi mắt ánh lên sự độc ác, đôi môi nhếch lên khinh bỉ. Khi hắn tiến lại gần, Ken cũng chống cây gậy xuống đứng dậy. Nhưng vết thương khiến cho cậu không thể đứng vững, thân người hơi nghiêng về một phía nhưng khí chất của Ken vẫn không bị giảm sút đi. Cậu khinh bỉ nhìn kẻ đối diện. Bắt gặp ánh mắt đó của Ken, hắn ta cười lớn:
- Mày cũng không phải dạng vừa. Nhưng đáng tiếc không bằng tao.
Ken ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, đôi môi chậm rãi nói từng tiếng một:
- Không thủ đoạn bằng mày.
Nghe câu nói của Ken xong, mặt hắn xám lại, sau đó chuyển sang đen nghịt đầy tức giận. Hắn đưa tay lên chỉ chờ chực giáng thêm một trưởng nữa vào người cậu. Nhưng khi cánh tay hắn vừa đưa lên thì một loạt những phi đao lao thẳng về hắn. Tên đó phải nhanh chóng lé tránh, dùng phép để ngăn màn mưa phi đao. Mắt hắn quét khắp nơi để tìm kiếm kẻ to gan dám ngang nhiên chen vào chuyện vui của hắn. Đôi mắt hắn trở nên thoáng chút do dự khi bắt gặp ánh sáng tỏa ra từ một người vừa xuất hiện. Thiên Ân đứng trong ánh sáng bao phủ, trên tay là thanh gươm dài, sáng loáng. Ánh mắt Ân ngạc nhiên lướt nhanh qua hình bóng Ken nhưng ngay sau đó dồn sự chú ý vào kẻ đối diện. Nhìn thấy rõ diện mạo kẻ xuất hiện, Thiên Ân nhếch môi:
- Lại là mày?
Sự do dự trong đôi mắt kia nhanh chóng biến mất. Hắn lạnh lùng nhìn kẻ đối diện, ngữ điệu đầy vè trêu tức:
- Tao tưởng ai cao siêu đến chen ngang, không ngờ lại là một thằng nhãi nhép như mày.
Thiên Ân cũng chỉ cười đáp trả. Với Ân bây giờ Vương Luân là kẻ thù không đội trời chung, một kẻ đã lừa gạt tình bạn của cậu thì không xứng đáng, Ân lạnh lùng:
- Vậy sao? Tao lại nghĩ mày đang run sợ.
Như nghe câu chuyện hài, Vương Luân cười lớn. Nhưng ngay sau đó, nụ cười được thu lại, thay vào đó là ánh mắt rực lửa, đỏ ngàu. Trên bàn tay Luân đã xuất hiện luồng khí đen, tung về phía Thiên Ân. Trong tức khắc vẻ mặt đùa cợt đã mất đi thay vào đó là sự nghiêm túc, Thiên Ân lạnh lùng dùng phép đỡ phép thuật tà ám. Cậu cầm thanh gươm lao về phía đối phương, vừa tay vừa lia những đường kiếm về phía Luân. Hắn nhanh chóng lé đòn, liên tục tấn công bằng quả cầu đen. Thiên Ân cũng không phải vừa, hết kiếm đến phi tiêu lao vút về phía Luân. Dường như cả hai rất cân tài cân sức, dù đánh cũng không khiến đối phương bị thương. Tưởng chừng như cuộc chiến ấy vẫn sẽ kéo dài mãi nhưng một âm thanh chói tai vang lên đã chấm dứt cuộc chiến lại. Khi âm thanh ấy vừa dứt, Vương Luân bỗng dừng động tác, hắn lé người tránh sự tấn công của Ân sau đó bay vút lên không trung, bay vút về phía sâu trong rừng. Nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn còn nói vọng lại:
- Hãy đợi đấy, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Câu nói ấy dường như Luân để lại cho cả hai người con trai đang đứng ở kia. Có lẽ đó là một điều ám chỉ gì đó, mơ hồ mà lại đầy hiểm nguy…
Vốn định đuổi theo hắn ta nhưng khi nhớ ra vẫn còn Ken ở đây nên Ân mới thôi. Thiên Ân quay lại chỗ Ken, cậu đang đứng dựa người vào một gốc cây trong rừng, trên khóe miệng vẫn còn rõ vết máu đỏ tươi. Nhưng Ân không quan tâm điều đó, điều Ân quan tâm là tại sao Ken lại xuất hiện ở đây? Tại sao Ken lại đánh nhau với Luân? Và quan trọng hơn tại sao bị trúng phép của Luân mà Ken vẫn không sao (Những người bình thường nếu trúng phép tà đều sẽ tan biến). Điều đó đã dần dần hé mở ra thân phận không bình thường của Ken. Thiên Ân chăm chú quan sát người con trai kia, điểm khác biệt duy nhất của Ken với người bình thường có lẽ là đôi mắt- đôi mắt đỏ rực như máu- đôi mắt giống với loài quỷ. Nghĩ đến đó bất giác Ân thấy run sợ, cảm giác bất an, khó chịu. Nhưng sụ tò mò đang dâng trào trong Ân, vì thế mà Ân rất muốn biết đáp án thực sự:
- Cậu thực sự là ai?
Thiên Ân hoài nghi chú mục vào Ken. Trái lại với thái độ của Ân, Ken lạnh lùng đến đáng sợ. Ân cảm nhận được đôi mắt đầy căm phẫn của Ken nhìn mình. Giọng nói Ken băng giá đến kinh người:
- Cậu vẫn chưa biết sao?
Nghe câu hỏi ngược lại của Ken, Ân đoán ra được phần nào. Ân cảm thấy lạnh người khi nghĩ đến điều đó- Ken là quỷ. Nhưng thực sự rất khó tin bởi Ân đã tiếp xúc với cậu rất nhiều nhưng đâu thấy âm khí toát ra từ người Ken. Như đọc được suy nghĩ của Thiên Ân, Ken chỉ bỏ lại một tiếng:
- Đúng rồi đó.
Sau đó thì Ken bỏ đi, để lại bóng dáng Thiên Ân một mình. Một ánh sáng giữa không gian u tối, lạnh lẽo. Một thứ ánh sáng yếu ớt, đơn độc dễ tắt, dễ lụi tàn liệu có thể xóa tan đi màn đêm kia hay chỉ khiến cho đêm tối đậm đặc. Ánh sáng thiên thần liệu có đủ sức phá tan đi màn đêm u tối của quỷ dữ hay là nó cũng sẽ nhuốm màu đen ấy. Tất cả vẫn còn ở phía trước,…
- Xem ra mày cũng rất khá.
Ken không mảy may quan tâm đến hắn nói gì, chỉ lặng lặng quan sát động thái của kẻ đối diện. Đôi diện với thái độ thờ ơ ấy, tên kia có phần tức giận, không kìm nén cảm xúc bản thân:
- Mày được sinh ra đúng là một vết nhơ của quỷ giới. Loại con lai như mày không sớm thì muộn cũng sẽ gây họa. Tao phải ngăn chặn trước khi điều đó xảy ra.
Khi chưa dứt lời, hắn đã lôi trong người ra một thanh kiếm sắc lẹm. Ánh sáng từ thanh kiếm phát ra chói mắt, như làm sáng hơn không gian u tối nơi đây. Không nói thêm tiếng nào, hắn lao vào Ken như con hổ đói vồ mồi. Có thể thấy sức mạnh của tên đó là không phải vừa, những đường đánh rất nhanh và uy lực. Hắn chém những nhát kiếm liên tiếp về phía Ken. Tiếng gậy sắt va vào thanh kiếm tạo nên âm vang chói tai, làm náo động không gian. Cứ thế cả hai đánh đến mấy hồi mà vẫn chưa phân thắng bại. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, với sự sơ ý của đối phương, Ken đã nhanh chóng làm chủ thế trận. Cậu xoay người lên cao, dùng vũ khí của mình đánh mạnh vào chân đối phương khiến hắn hơi khụy xuống. Chớp thời cơ tức khắc, Ken dùng gậy bạc của mình đánh mạnh vào cánh tay của hắn, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất. Ken liền dùng chân hất mạnh thanh kiếm ra xa, theo đà cắm thẳng xuống đất. Nhưng khi chưa kịp đến gần thì hắn ta dùng sức mạnh của quỷ tạo ra quả cầu đen giáng mạnh vào bụng cậu. Không hề lường trước tình huống đó, Ken lĩnh trọn cú đánh, theo đà bị đánh bật về sau, người ngã khụy dưới mặt đất lạnh lẽo. Bình thường, sức mạnh của quỷ sẽ không thể chạm được vào Ken bởi phong ấn sức mạnh của Mộc Tuyết cũng đồng thời là lá chắn bảo vệ Ken khỏi những phép yêu của quỷ dữ. Nhưng lần này, sức mạnh của hắn không hề bị ngăn lại mà vẫn có thể đánh vào cơ thể Ken. Điều đó thực sự khó lí giải. Nhưng dù sao cũng rất may cho Ken. Nếu không có ấn chú của mẹ thì khi bị quả cầu đen kia đánh vào cậu đã tan xương nát thịt rồi. Nhờ nó mà sức mạnh của phép quỷ đã giảm đi ít nhiều nên Ken mới có thể toàn mạng nhưng không tránh khỏi nội thương. Trên nền đất, máu từ khóe miệng Ken từ từ chảy ra. Dòng máu đỏ tươi thấm vào đất tạo nên màu u ám. Bản thân Ken cảm giác cơn đau nhói trào lên trong lồng ngực, nhưng cậu cũng thầm đánh giá được đối thủ của mình. Hắn ta không đơn thuần là những tên quỷ bình thường mà Ken vẫn gặp phải, hắn ta mạnh hơn rất nhiều so với chúng. Mặc dù mải mê với suy nghĩ nhưng Ken vẫn rất chú ý đến động thái của đối phương. Hắn đang tiến lại gần Ken, trên tay vẫn là quả cầu đen đầy âm khí. Đôi mắt ánh lên sự độc ác, đôi môi nhếch lên khinh bỉ. Khi hắn tiến lại gần, Ken cũng chống cây gậy xuống đứng dậy. Nhưng vết thương khiến cho cậu không thể đứng vững, thân người hơi nghiêng về một phía nhưng khí chất của Ken vẫn không bị giảm sút đi. Cậu khinh bỉ nhìn kẻ đối diện. Bắt gặp ánh mắt đó của Ken, hắn ta cười lớn:
- Mày cũng không phải dạng vừa. Nhưng đáng tiếc không bằng tao.
Ken ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, đôi môi chậm rãi nói từng tiếng một:
- Không thủ đoạn bằng mày.
Nghe câu nói của Ken xong, mặt hắn xám lại, sau đó chuyển sang đen nghịt đầy tức giận. Hắn đưa tay lên chỉ chờ chực giáng thêm một trưởng nữa vào người cậu. Nhưng khi cánh tay hắn vừa đưa lên thì một loạt những phi đao lao thẳng về hắn. Tên đó phải nhanh chóng lé tránh, dùng phép để ngăn màn mưa phi đao. Mắt hắn quét khắp nơi để tìm kiếm kẻ to gan dám ngang nhiên chen vào chuyện vui của hắn. Đôi mắt hắn trở nên thoáng chút do dự khi bắt gặp ánh sáng tỏa ra từ một người vừa xuất hiện. Thiên Ân đứng trong ánh sáng bao phủ, trên tay là thanh gươm dài, sáng loáng. Ánh mắt Ân ngạc nhiên lướt nhanh qua hình bóng Ken nhưng ngay sau đó dồn sự chú ý vào kẻ đối diện. Nhìn thấy rõ diện mạo kẻ xuất hiện, Thiên Ân nhếch môi:
- Lại là mày?
Sự do dự trong đôi mắt kia nhanh chóng biến mất. Hắn lạnh lùng nhìn kẻ đối diện, ngữ điệu đầy vè trêu tức:
- Tao tưởng ai cao siêu đến chen ngang, không ngờ lại là một thằng nhãi nhép như mày.
Thiên Ân cũng chỉ cười đáp trả. Với Ân bây giờ Vương Luân là kẻ thù không đội trời chung, một kẻ đã lừa gạt tình bạn của cậu thì không xứng đáng, Ân lạnh lùng:
- Vậy sao? Tao lại nghĩ mày đang run sợ.
Như nghe câu chuyện hài, Vương Luân cười lớn. Nhưng ngay sau đó, nụ cười được thu lại, thay vào đó là ánh mắt rực lửa, đỏ ngàu. Trên bàn tay Luân đã xuất hiện luồng khí đen, tung về phía Thiên Ân. Trong tức khắc vẻ mặt đùa cợt đã mất đi thay vào đó là sự nghiêm túc, Thiên Ân lạnh lùng dùng phép đỡ phép thuật tà ám. Cậu cầm thanh gươm lao về phía đối phương, vừa tay vừa lia những đường kiếm về phía Luân. Hắn nhanh chóng lé đòn, liên tục tấn công bằng quả cầu đen. Thiên Ân cũng không phải vừa, hết kiếm đến phi tiêu lao vút về phía Luân. Dường như cả hai rất cân tài cân sức, dù đánh cũng không khiến đối phương bị thương. Tưởng chừng như cuộc chiến ấy vẫn sẽ kéo dài mãi nhưng một âm thanh chói tai vang lên đã chấm dứt cuộc chiến lại. Khi âm thanh ấy vừa dứt, Vương Luân bỗng dừng động tác, hắn lé người tránh sự tấn công của Ân sau đó bay vút lên không trung, bay vút về phía sâu trong rừng. Nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn còn nói vọng lại:
- Hãy đợi đấy, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Câu nói ấy dường như Luân để lại cho cả hai người con trai đang đứng ở kia. Có lẽ đó là một điều ám chỉ gì đó, mơ hồ mà lại đầy hiểm nguy…
Vốn định đuổi theo hắn ta nhưng khi nhớ ra vẫn còn Ken ở đây nên Ân mới thôi. Thiên Ân quay lại chỗ Ken, cậu đang đứng dựa người vào một gốc cây trong rừng, trên khóe miệng vẫn còn rõ vết máu đỏ tươi. Nhưng Ân không quan tâm điều đó, điều Ân quan tâm là tại sao Ken lại xuất hiện ở đây? Tại sao Ken lại đánh nhau với Luân? Và quan trọng hơn tại sao bị trúng phép của Luân mà Ken vẫn không sao (Những người bình thường nếu trúng phép tà đều sẽ tan biến). Điều đó đã dần dần hé mở ra thân phận không bình thường của Ken. Thiên Ân chăm chú quan sát người con trai kia, điểm khác biệt duy nhất của Ken với người bình thường có lẽ là đôi mắt- đôi mắt đỏ rực như máu- đôi mắt giống với loài quỷ. Nghĩ đến đó bất giác Ân thấy run sợ, cảm giác bất an, khó chịu. Nhưng sụ tò mò đang dâng trào trong Ân, vì thế mà Ân rất muốn biết đáp án thực sự:
- Cậu thực sự là ai?
Thiên Ân hoài nghi chú mục vào Ken. Trái lại với thái độ của Ân, Ken lạnh lùng đến đáng sợ. Ân cảm nhận được đôi mắt đầy căm phẫn của Ken nhìn mình. Giọng nói Ken băng giá đến kinh người:
- Cậu vẫn chưa biết sao?
Nghe câu hỏi ngược lại của Ken, Ân đoán ra được phần nào. Ân cảm thấy lạnh người khi nghĩ đến điều đó- Ken là quỷ. Nhưng thực sự rất khó tin bởi Ân đã tiếp xúc với cậu rất nhiều nhưng đâu thấy âm khí toát ra từ người Ken. Như đọc được suy nghĩ của Thiên Ân, Ken chỉ bỏ lại một tiếng:
- Đúng rồi đó.
Sau đó thì Ken bỏ đi, để lại bóng dáng Thiên Ân một mình. Một ánh sáng giữa không gian u tối, lạnh lẽo. Một thứ ánh sáng yếu ớt, đơn độc dễ tắt, dễ lụi tàn liệu có thể xóa tan đi màn đêm kia hay chỉ khiến cho đêm tối đậm đặc. Ánh sáng thiên thần liệu có đủ sức phá tan đi màn đêm u tối của quỷ dữ hay là nó cũng sẽ nhuốm màu đen ấy. Tất cả vẫn còn ở phía trước,…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook