CHƯƠNG 38

Bang Băng Diễm có quan hệ không tệ với những cảnh sát cấp cao, nên những rắc rối từ phía cảnh sát đều rất ít, nhưng dường như lần này cả hai bên đều xảy ra vấn đề gì đó, Trịnh Duẫn Hạo chưa về được vài ngày, Bang Băng Diễm liền liên tục xảy ra rắc rối, bị cảnh sát “hỏi thăm”, nhưng lại không phải trực tiếp kiếm chuyện với Bang Băng Diễm. Có người giao dịch trên địa bàn của Trịnh Duẫn Hạo, cũng đều đột nhiên có cảnh sát kiểm tra, nhẹ thì có thể thoát, nặng thì bắt người lấy hàng, sau đó tốn rất nhiều khí lực mới giải quyết xong. May mà rắc rối tuy nhiều, nhưng đều không quá lớn, trừ lần Hắc Nham hội mượn cảng chuyển súng đạn.

Hôm đó lúc đang chuyển hàng thì cảnh sát xuất hiện, người là chạy mất, nhưng đợt súng đạn đó lại rơi vào tay cảnh sát. Đợt giao dịch song phương này cũng chỉ có Bang Băng Diễm biết, trước tiên mặc kệ là người của ai làm lộ tin tức, ở trên địa bàn của Bang Băng Diễm mà để xảy ra chuyện này, Trịnh Duẫn Hạo nhất định phải cho hai bên một lời nói hợp lí. Súng đạn không nhiều, tổn thất cũng không lớn, nhưng Hắc Nham Hội là băng đảng lớn, nếu như xử lí không tốt, tình hình sẽ rất tệ. Cộng thêm những chuyện xảy ra trước đây, sẽ càng gây ra ảnh hưởng bất lợi cho Bang Băng Diễm. Chuyện này không phải vấn đề có nội gián hay không, tình hình có chút phức tạp:

Ngoài mặt là cảnh sát đang xử lí các hoạt động phi pháp, nhưng những việc đó theo đến cuối cùng đều dính đến Bang Băng Diễm. Vì cảnh sát không bắt được thóp của Bang Băng Diễm, mục đích cũng không giống như vậy, nhưng lại khiến cho quan hệ giữa Bang Băng Diễm và nhưng bang phái khác bị rạn nứt, tình hình giống như muốn li gián. Hơn nữa dù cho có sự hỗ trợ của cảnh sát cấp cao, nhưng bên cảnh sát vẫn có những người không thể bỏ qua cho Bang Băng Diễm.

Còn Trịnh Duẫn Hạo đoạn thời gian này bận rộn giải quyết những chuyện này, không có thời gian để ý đến Kim Tại Trung. Kim Tại Trung chỉ biết Trịnh Duẫn Hạo rất bận, ngay cả gặp mặt cũng rất khó khăn.

Nhìn cái bóng dáng từng bước từng bước đi xuống, Tân Tử Phong dừng chân lại, rút bàn tay đang đặt trong túi quần ra. Thu lại ánh nhìn tò mò, đi nhanh hai bước theo kịp Kim Tại Trung.

“Kim thiếu gia, chúng ta đến tiệm sách được không?”

Kim Tại Trung dừng bước, nhìn Tân Tử Phong, vừa cười vừa tiếp tục đi xuống, lúc nãy bọn họ vừa đi đến một căn miếu nhỏ trên núi. Dù trên người từng xảy ra nhiều chuyện kì lạ thì cậu vẫn không tin những thứ này, nhưng vẫn theo Tân Tử Phong đến đây.

“Ta sợ ta sẽ mắc bệnh sợ sách mất.”

Trước đây rất thích đọc sách, bây giờ lại sợ. Lúc mở trang sách ra, trong lòng sẽ nổi lên một cảm giác cô đơn, thật khiến cậu có chút sợ hãi.

“Đó là vì Kim thiếu gia xem việc đọc sách như cách tích luỹ kiến thức, chỉ cần xem nó như một loại giải trí thì sẽ khác, có muốn thử không? Ta biết một tiệm sách không tồi.”

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt điển trai khiến người thoải mái và thanh thản, Kim Tại Trung mỉm cười gật đầu.

“Được thôi.”

Hai người đi đến một tiệm truyện tranh, trong tiệm không nhỏ nhưng cũng không lớn, nhìn nơi tràn đầy truyện tranh, Kim Tại Trung có chút hoa mắt, vừa vào tiệm sách đã khiến người khác ngẩn ngơ: cậu tưởng những tiệm sách như thế chỉ có thể thấy được ở Nhật Bản.

“Kim thiếu gia có truyện tranh nào muốn xem không?”

Kim Tại Trung lắc đầu, sách cậu xem ít nhất chính là truyện tranh. Trong tư tưởng của cậu, đó là sở thích của trẻ con, trẻ con mới xem, nhưng lúc cậu còn là trẻ con, thì lại có hứng thú với những cuốn sách có nhiều kiến thức hơn, những cuốn sách muốn xem quá nhiều, nên không có thời gian xem truyện tranh.

“Như vậy để ta chọn cho Kim thiếu gia một cuốn.”

Tân Tử Phong vừa nói vừa bắt đầu tìm kiếm, Kim Tại Trung cứ theo sau anh, nhìn những cuốn sách được xếp ngay ngắn trên kệ.

“Tìm được rồi, cuốn này nhé.”

“Shin cậu bé bút chì?”

Kim Tại Trung nhận lấy cuốn truyện từ tay Tân Tử Phong, nhìn Tân Tử Phong. Truyện này, dường như là truyện tranh có những hành động của người lớn.

“Tuy rằng nó là tiểu sắc lang nhưng cũng rất có ý nghĩa đấy.”

Không nói gì nữa, Kim Tại Trung cúi đầu đọc, từ từ chìm vào trong đó, vừa đọc miệng thỉnh thoảng lại nở nụ cười. Kim Tại Trung xem rất nhanh, không lâu đã đọc xong một cuốn, Tân Tử Phong đợi cậu xem xong lại bỏ về chỗ cũ, đổi cuốn khác cho cậu, để cậu ngồi trên những chiếc ghế dành cho khách hàng trong tiệm.

“Ah, cậu ấy ngồi xuống rồi, không chụp được.”

Một âm thanh nhỏ truyền đến bên tai Tân Tử Phong, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng mới dừng lại ở hai cô gái đứng ở bên kia kệ sách, hai người đang bấm điện thoại của họ.

“Cứ như thế đi, nếu bị họ phát hiện thì không tốt.”

“Ân lần này đi du lịch cũng thật lời, cư nhiên lại nhìn thấy một đôi đẹp như vậy!”

“Vừa bắt đầu người ta nói ngươi còn không tin, nhìn xem, ta đã nói hai người đàn ông đến tiệm sách đọc loại truyện tranh này, chắc chắn có vấn đề! Rất hiếu kì họ xem cuốn nào ah. Ngươi nói xem bọn họ ai trên ai dưới ah?”

“Không biết, cũng thật nhìn không ra. Oh, ngươi xem tấm này, trời ơi, đẹp quá, hai người dựa sát quá!”

“Ta xem, ta xem!”



Tiếng của hai cô gái không ngừng truyền đến tai Tân Tử Phong. Một đôi? Truyện tranh? Nghiêng đầu xem kĩ những cuốn sách quanh họ, mắt dừng lại trên một cuốn bên tay phải cậu, đưa tay rút ra, tuỳ ý mở một trang trong đó, chỉ nhìn rồi nhanh chóng đóng lại đặt lên kệ. Lại nhìn tác giả, Tân Tử Phong phát hiện cậu hoàn toàn không chú ý đến những điều này, liền thở phào nhẹ nhõm. Tiệm sách này anh có đến vài lần, nhưng lại không biết ở đây có loại truyện tranh này. Lại đi đến chỗ hai cô gái, liền phát hiện điện thoại của hai người đang hướng về phía mình. Tân Tử Phong cười bất lực đi về phía hai người.

Họ từ lúc nào trở nên trì độn như vậy? Bị người khác chụp lén cũng không biết, thật nguy hiểm!

Bị ngạc nhiên của anh chàng đẹp trai đột nhiên xuất hiện, cô gái nhanh chóng giấu điện thoại ra sau lưng. Tân Tử Phong chỉ nở nụ cười điển trai với cô gái, nhẹ nhàng lấy điện thoại từ sau lưng cố ấy.

“Chụp lén không được ah.”

“Không phải, bọn ta chỉ…. chỉ……”

Hai cô gái lắp bắp bị bắt được rồi, chỉ có thể nhìn anh chàng điển trai xoá từng tấm từng tấm mà họ chụp được.

“ân~~~Tấm này cũng không tệ, để lại cho các ngươi làm kỉ niệm vậy.”

Tân Tử Phong nói rồi nhìn hai người cười, sau đó trả điện thoại cho cô gái.

“Sao rồi?”

Tiếng của Kim Tại Trung đột nhiên truyền tới.

Tân Tử Phong đứng thẳng người, vừa cười vừa khoác vai Kim Tại Trung.

“Các ngươi phải thất vọng rồi. Bọn ta không phải một đôi, ta là anh của cậu ta, cậu ta là hoa đã có chủ rồi đấy.”

Kim Tại Trung bị hành động của Tân Tử Phong làm cho đơ người, nghe anh ta nói xong mới hiểu, khống chế không được mà đỏ mặt. Nếu như là trước đây cậu sẽ không phản ứng như vậy, nhưng bây giờ đã có chút quen thuộc, lại nói dù gì cũng chỉ là người lạ, xoay người, ai cũng sẽ không nhận ra ai. Tân Tử Phong nói xong liền rút lại cánh tay trên vai Kim Tại Trung.

“Ta đã xem xong rồi. Giờ cũng không sớm, ta đói bụng rồi.”

Kim Tại Trung cười với hai cô gái rồi nhìn Tân Tử Phong.

“Truyện này vẫn còn vài cuốn, Kim thiếu gia có muốn đem về không?”

“Không, sau này rảnh thì lại tới.”

“Vâng.”

Kim Tại Trung đi ra khỏi cửa trước, Tân Tử Phong từ từ đi theo. Hai cô gái lúc nhìn thấy tấm lưng của hai người ra khỏi tiệm sách mới từ trở từ trạng thái ngẩn ngơ, nhìn nhau.

“Vừa nãy anh chàng đẹp trai đó gọi mỹ nhân đó là gì?”

“Nếu ta không nghe nhầm thì là “Kim thiếu gia”.”

“……”

“……”

“Thiếu gia của gia đình giàu có, câu chuyện quá hay đúng không?”

“Không biết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương