Cây Độc Không Trái
24: Ngoại Truyện 3


Hồi còn nhỏ tôi thường thích nhất được bố kiệu lên vai, mẹ sẽ ngồi ở ghế nhìn lên vừa cười vừa càu nhàu:
– Trời ơi, cẩn thận đấy, hai bố con anh suốt ngày toàn chơi cái trò nguy hiểm thôi.

Bố tôi vừa đi xoay xoay vòng vừa đáp:
– Ai bảo em đây là nguy hiểm.

Hơi bị nhầm nhé, Phong hơi bị thích ấy con nhờ
Tôi được đưa lên thật cao, cảm thấy toàn bộ thế giới đều được thu vào tầm mắt, cảm thấy những gì trước mặt đều hoàn hảo, đều thật đẹp đẽ.

Thế nhưng trò chơi vui vẻ ấy lại chẳng kéo dài bao lâu, thế giới hoàn hảo kia một ngày cũng vỡ tan như bong bóng xà phòng.

Mười ba tuổi bố mẹ tôi cãi nhau một trận rất lớn, lớn đến mức mẹ tôi bỏ đi suốt đêm, khi về nhà cũng thấy mẹ ngồi bên sofa khóc nấc lên.

Tôi nhìn mẹ, cứ liên tục hỏi sao mẹ lại khóc? Mười ba năm rồi mẹ mới có thai, mẹ đang mang thai một em bé xinh xắn, mấy ngày trước mẹ còn hào hứng khoe với bố và tôi, còn vui vẻ cười nói, còn hỏi tôi muốn có em trai hay em gái sao tự dưng lại khóc? Sao bố và mẹ lại cãi nhau? Thế nhưng chẳng ai trả lời cho câu hỏi của tôi, chỉ thấy tiếng mẹ khóc đầy oan ức.

Đêm bố tôi về, cánh cửa bị bố đập rầm rầm.

Tôi với mẹ nằm trên tầng, còn chưa kịp xuống mở cửa đã thấy bố hùng hổ lao lên.

Bố túm mẹ tôi lôi ra ngoài quát lớn:
– Sao em lại đánh cô ấy?
Tôi bị mẹ đẩy vào trong chốt cửa chỉ có thể nghe tiếng mẹ đáp:
– Anh nghe lời cô ta về quát em à? Anh xem anh đang làm cái trò gì vậy? Anh có vợ, cô ta có chồng rồi, cớ sao anh còn nɠɵạı ŧìиɦ? Anh không thương em thì còn con, còn cả đứa bé trong bụng.

Lúc khốn khó em ở cạnh anh, đến lúc có tiền anh lại đổ đốn, anh bảo em phải làm sao? Làm sao hả?
– Làm sao? Cô tự hỏi mình đi, cô nhìn cô xem, ăn mặc thì tuềnh toàng, suốt ngày càu nhàu, giờ còn ra tay đánh người ta phải nhập viện.

Cô là con ác quỷ, cô làm thế này càng khiến tôi chán ghét cô đấy
Tiếng mẹ tôi khóc nấc lên rồi gào thét:
– Anh là đồ khốn nạn.

Tôi đánh chết anh, đánh chết cả cô ta luôn đi.

Tôi đứng trong cửa sổ nhìn ra, bố tôi vung tay tát mẹ tôi ngã xuống sàn.

Cái tát mạnh đến mức khiến tôi sợ hãi lùi lại.

Mẹ tôi bị ngã bám gấu quần bố nói tiếp:
– Anh định đi tìm cô ta sao? Tôi không cho anh đi
– Buông ra.

– Tôi không buông, cô ta nói gì anh cũng nghe sao anh không nghe tôi, cô ta là con hồ ly tinh còn anh là một thằng đần.

Nghe đến đây bố tôi liền giật mạnh tay mẹ tôi ra rồi đi thẳng xuống dưới.

Mẹ tôi bị mất đà ngã một phát từ cầu thang xuống.

Thế nhưng bố tôi vẫn không hề để ý đánh xe ô tô thẳng ra.

Tôi bị khoá bên trong không tài nào mở cửa được chỉ thấy mẹ nằm dưới một vũng máu tay ôm bụng.

Nhìn mẹ nằm đó, tôi vừa sợ vừa thương mẹ cố với lấy điện thoại bàn gọi cho dì tôi.

Khi dì tôi sang mẹ tôi cũng đã ngất đi, tôi với dì đưa mẹ vào bệnh viện bác sĩ nói em tôi đã không còn nữa.

Đứa bé còn chưa kịp chào đời… đã mất rồi.

Mẹ tôi lúc tỉnh dậy nghe như vậy không hề khóc, mẹ chỉ trân trân nhìn ra khoảng không vô hình rồi cười.

Thế nhưng nụ cười của mẹ… lại giống như đang kìm nén một nỗi đau đớn tột cùng.

Một nỗi đau không thể nào nói bằng lời.

Suốt thời gian mẹ tôi nằm viện bố tôi không hề qua thăm.

Dì tôi bảo bố tôi có người đàn bà khác rồi, nghe dì nói người đàn bà đó bịa ra rằng bà ta có thai với bố.

Mẹ tôi đến đánh khiến bà ta sẩy thai nên bố mới về cãi cự với mẹ.

Tôi nghe dì nói chỉ cảm thấy phẫn uất vô cùng.

Hận người phụ nữ ấy đến thấu tim gan.

Khi mẹ tôi từ viện về bố tôi cũng đệ đơn ly hôn, toàn bộ tài sản bố tôi chỉ để cho mẹ duy nhất một sổ tiết kiệm trong ngân hàng với số tiền ít ỏi.

Dưới thế lực của bố tôi, thương chú dì tôi bị bố đe doạ cuối cùng mẹ tôi phải chấp nhận kí đơn ly hôn, còn phải chấp nhận để bố nuôi tôi.

Ngày mẹ tôi đi nước ngoài, còn chưa kịp lên máy bay bố tôi đã dẫn người đàn bà kia về nhà.

Tôi căm hận người đàn bà ấy, người đàn bà cướp đi hạnh phúc của gia đình tôi.

Thế nhưng trước khi đi mẹ tôi dặn tôi rằng phải nghe lời bố, phải nghe lời bố để có thể tồn tại, để bảo vệ được chính bản thân mình.

Sau này mười tám tuổi tôi sẽ được tự do, nhất định mẹ tôi sẽ về đón tôi đi.

Mười ba tuổi tôi không hề có khả năng phản kháng, điều duy nhất tôi làm chỉ có thể cố gắng học thật giỏi để ít nhất sau này có thể cùng mẹ đoàn tụ.

Những năm tháng xa mẹ tôi sống dưới mái nhà ấy với nỗi nhớ mẹ đến quặn thắt ruột gan.

Tôi nhớ hơi ấm của mẹ, nhớ mỗi đêm mẹ nằm xoa lưng cho tôi.

Tôi không hiểu vì gì mà bố lại nỡ tự phá vỡ hạnh phúc của chính tôi.

Tuy rằng bố tôi rất tốt với tôi, người đàn bà kia cũng không hề bạc đãi.

Thế nhưng trong thâm tâm tôi chưa từng cảm nhận hạnh phúc từ khi mẹ tôi đi, cũng chưa từng một lần thôi căm ghét người đàn bà ấy.

Dường như bà ta cũng nhận ra, lúc nào cũng cố gắng đối thật tốt với tôi.

Có điều càng làm như vậy lại càng khiến tôi thấy giả tạo và tởm lợm.

Tôi cứ sống như vậy, cô đơn trong chính ngôi biệt thự to lớn của gia đình cho đến khi…
Mười bảy tuổi tôi gặp em, em là con gái của người đàn bà kia.

Bà ta đưa em lên đây sống cùng tôi và bố.

Nghe nói bố em đã mất vài năm, dưới quê không ai còn khả năng chăm sóc em nên buộc mẹ em phải đưa em đi.

Tất nhiên với tư cách là con gái của người đàn bà kia tôi cũng ghét em chẳng khác gì ghét mẹ em.

Lần đầu em đến, em mặc bộ quần áo hoa thật quê mùa.

Cả người em còn nhọ nhem, lấm lối.

Tôi nhìn em một lượt, rồi chẳng thèm liếc thêm một cái dù gương mặt em rất xinh đẹp, còn có hai lúm đồng tiền rất duyên.

Bố tôi luôn hết lời khen em, nào là em học rất giỏi, nào là em xinh xắn, lại còn rất nghị lực.

Tôi thì chẳng thấy thế chút nào chỉ thấy em giống hệt mẹ em.

Buổi tối ăn cơm xong bố tôi cũng đi làm, tôi chợt nghe tiếng mẹ em chì chiết bên phòng bên cạnh:
– Mày đúng là thứ báo cô báo hồn.

Mày làm khổ cái đời tao đến bao giờ nữa?
Tôi đóng sập cửa phòng lại không muốn nghe, cũng không biết sau mẹ em chửi em thêm gì nữa mà đến lúc tôi xuống nhà uống nước thấy em đang ngồi ở cầu thang mắt đỏ hoe.

Vậy mà tôi chẳng một chút thương cảm nổi.

Khi uống xong tôi chợt nghĩ ra một chuyện hay ho liền đi lên cầu thang nhìn em rồi nói:
– Này, em có muốn ăn kem không anh dẫn đi.

Em nhìn tôi, đôi mắt to tròn ngước lên.

Tôi nhìn vào mắt em bỗng thấy hình như tôi chưa từng gặp đôi mắt nào đẹp đến như vậy.


Hàng lông mi cong, mắt đen tròn, lại thêm ngân ngấn nước.

Tôi sợ mình mềm lòng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy mà quay đi.

Em thật thà hỏi lại:
– Thật không ạ?
– Thật, bố đi làm rồi, mẹ cũng đi chơi rồi, anh đưa em đi ăn kem cho đỡ buồn.

Nhưng thề không được nói với bố mẹ nhé
– Vâng ạ
– Đi thôi
Em vội quệt nước mắt đi theo tôi.

Tôi lấy con xe cub chở em đi rất xa, xa đến cầu Bãi Cháy rồi dừng lại vào một hàng tạp hoá giục em vào mua kem còn đưa cho em một trăm ngàn.

Em không nghi ngờ gì đi thẳng vào trong, khi em vừa vào tôi cũng phóng xe đi về nhà nằm trên giường ngủ một giấc.

Đến tận đêm khuya tôi bỗng nghe tiếng nháo nhào ở dưới, bố tôi và mẹ em về không thấy em đâu liền đi tìm.

Lúc này tôi xem đồng hồ đã hơn hai giờ đêm.

Tự dưng tôi lại có chút lo lắng, thật ra không phải lo cho em mà lo cho tôi.

Sợ em bị sao tôi lại tù tội thì khổ liền giả vờ đánh xe cub xin bố mẹ đi tìm em.

Tôi đi thẳng ra ngoài hàng tạp hoá chợt sững sờ khi thấy em đang ngồi bó gối ngay trước cửa hàng.

Đống kem em mua vẫn chưa ăn chảy thành nước, mắt em nhạt nhoà ướt đẫm.

Trong lòng tôi không hiểu sao lại có một cảm giác thương hại.

Rõ ràng rất hận em, hận mẹ em mà ngay giây phút ấy bỗng thấy mình có lỗi vô cùng.

Khi thấy tôi em cũng ngước mắt lên nhìn, đôi mắt trong veo ngấn nước tựa như biển hồ.

Tôi nhìn em hỏi:
– Sao lại ngồi ở đây? Không biết bắt xe ôm về à? Không biết địa chỉ nhà hả?
– Em chờ anh.

Giọng em nghẹn đi, tôi tránh ánh mắt của em quát lên:
– Đồ ngu này, sao phải chờ?
– Em sợ khi anh đến đón không thấy em anh lại lo.

Tôi nghe câu trả lời của em chẳng hiểu vì gì mà thấy cay cay sống mũi.

Còn chưa biết trả lời ra sao bố tôi và mẹ em cũng đến.

Vừa thấy em mẹ em liền túm lấy em gào lên:
– Sao mày lại ra đến đây? Mày có biết cả nhà lo lắm không?
Em cúi đầu lặng lẽ đáp:
– Con xin lỗi
– Về ngay, về tao đánh cho một trận.

Nói rồi mẹ em lôi em lên xe, khi về nhà liền cầm que tre vút liên tiếp vào người.

Em bị đánh cả người hằn vết đỏ, thế nhưng dù hỏi cỡ nào em vẫn không hề nói ra tôi bày trò hại em.

Sau trận đòn tôi hỏi em vì sao không nói em thật thà đáp:
– Vì anh bảo không được nói
Tôi nghe xong chỉ cảm thấy em thật ngu ngốc.

Những ngày sau tôi vẫn liên tiếp bày trò hại em, hết lần này đến lần khác em bị mẹ đánh tơi bời.

Có điều em vẫn như trước kia chưa bao giờ nói ra tôi là kẻ chủ mưu.

Rõ ràng tôi ghét em là vậy, bày trò hại em là vậy nhưng mỗi lần em bị đánh trong lòng tôi lại chẳng hả hê chút nào.

Cho đến một lần em bỗng dưng gõ cửa phòng tôi, em ngập ngừng rất lâu rồi nói:
– Anh có thể đi họp phụ huynh giúp em không?
Nghe em nói tôi bật cười hỏi lại:
– Mẹ em đâu?
– Mẹ đi du lịch với bố, mẹ bảo… bảo không cần họp cũng được.

Tôi lúc này mới à lên, vì chẳng bao giờ để ý mẹ em với bố tôi đi những đâu.

Tôi nhìn em rất lâu rồi đáp:
– Có phải em học ngu quá nên mẹ em không muốn đi họp cho em không.

Em không đáp chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi thấy vậy lại hỏi:
– Anh không đi họp cho em thì sao?
– Không sao cả.

Anh không đi cũng không sao.

Em nói vậy khiến tôi thấy mình chẳng có chút quân tử nào liền dõng dạc nói:
– Ừ anh đi.

Nhưng ngu như em kiểu gì cũng bị phê bình, anh sẽ lấy kết quả đem cho mẹ em đánh chết em
– Vâng ạ.

Em bình thản đáp.

Tôi nhìn em chỉ muốn gõ vào cái đầu ngu ngốc của em vài phát.

Thế nhưng lúc đi họp phụ huynh cho em tôi mới biết mình nhìn nhầm em.

Em là học sinh giỏi nhất cả khối, còn được giải nhất thi học sinh giỏi ở thành phố.

So với thành tích học hồi cấp hai của tôi em còn hơn rất nhiều.

Từ lúc đi họp về trong lòng tôi cứ thấy khó chịu, chẳng hiểu khó chịu vì hiểu nhầm em hay vì cảm thấy bản thân đánh giá sai em.

Khi về đến nhà thấy em đang ngồi ở cửa khóc nức nở, cả bờ vai em run lên như bị oan ức lắm.

Thấy tôi em bỗng dưng túm lấy áo rồi ôm chặt lấy tôi mà khóc.

Tôi bị em ôm, trong một giây phút thấy tim mình như nghẹn lại nhưng rồi mau chóng đẩy em ra.

Có điều em vẫn không buông khóc đến mức nước mắt cũng ướt đẫm áo tôi.

Lí trí tôi bị lấn át, không còn cách nào để mặc cho em khóc.

Khóc chán chê em mới buông tôi ra sụt sịt nói:
– Em xin lỗi
Tôi đưa tay quệt lên mấy giọt nước long lanh cũng cảm thấy trái tim như bị bóp lại.

Em cúi gằm mặt rồi đi lên phòng.

Chiều em đi học thêm, tôi vào phòng em chợt thấy một quyển nhật kí được giấu kín trong một góc.

Tôi tò mò liền lấy về phòng phá khoá để đọc.

Từng dòng chữ, từng nét bút của em hiện lên.

Em nói tám tuổi bố em mất, mẹ em bỏ em đi theo người đàn ông khác, em ở với bà nội cùng nỗi nhớ mẹ nhớ cha khôn nguôi.

Mười tuổi đứa em họ sống cùng nhà em bị tai nạn mà chết, em và bà nội đã khóc như muốn mù mắt.

Mười hai tuổi bà nội bệnh, mắt bà không nhìn được, bà không còn khả năng nuôi em.

Hằng ngày em đi bắt ốc, đến chiều lại đi học, em chỉ mong bà nội có thể khoẻ mạnh cùng em…
Em viết rất nhiều, mỗi trang đọc xong tôi đều thấy quá đỗi đau thương.


Đến những trang gần đây em bắt đầu nói về tôi.

Em nói em rất ngưỡng mộ tôi, em nói em và tôi giống nhau đều là những đứa trẻ đáng thương, em còn nói chưa từng trách móc tôi, vẫn mong ước tôi có thể làm anh trai em.

Đọc xong những dòng nhật kí tôi bỗng thấy lòng nặng trĩu.

Cả ngày hôm ấy tôi đã nghĩ rất nhiều.

Thực ra… ngay từ ngày đầu gặp em tôi cũng hiểu em rất đáng thương.

Chỉ là sự căm ghét mẹ em khiến tôi ghét lây sang em.

Nhưng rồi dần dà mỗi lần em bị đánh thay vì hả hê tôi lại thấy khó chịu.

Suốt một ngày tôi không nhập tâm nổi, khi thấy em đeo cặp ba lô đi bộ dưới cổng lủi thủi một mình sống mũi tôi tự dưng cay xè.

Những ngày sau đó tôi bắt đầu không còn trêu chọc em nữa.

Phần vì tập trung học cho kì thi tốt nghiệp sắp tới, phần vì tự dưng thấy em đáng thương, chợt cũng muốn coi em như em gái, như đứa em gái… còn chưa kịp chào đời kia.

Sau này khi tôi đi học đại học Y ở Hà Nội không hiểu sao lại rất nhớ em.

Ở chung cư bố tôi thuê mỗi ngày đều nhớ đến dáng vẻ tội nghiệp ấy, nhớ lúc em bị tôi chơi đểu vẫn im lặng không oán than.

Lạ lùng thật, mỗi lần từ Hà Nội về lại muốn gặp em đầu tiên.

Niềm vui duy nhất khi về chính là thấy em.

Tôi cũng không biết đó là cảm giác gì, chỉ đơn thuần nghĩ đó là cảm giác của người anh dành cho em.

Em cũng không còn cam chịu, mỗi lần thấy tôi về đều lăng xăng sách vở nhờ tôi giảng bài.

Trông em ngu ngốc là vậy nhưng học thật sự đáng nể, dạy đâu biết đó, thật không uổng công tôi.

Bẵng đi một thời gian tôi cũng trở thành sinh viên năm cuối còn em thì chuẩn bị cho cuộc thi đại học.

Tôi còn nhớ lúc ấy bố tôi đưa em lên chung cư của tôi để em ôn thi.

Lúc này em không còn là cô bé mười hai tuổi mà đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.

Em cao một mét bảy, trắng ngần như gạo lại thêm hai lúm đồng tiền trên má.

Lúc ấy bố tôi vẫn đơn thuần nghĩ tôi và em giống như anh em.

Thế nhưng bố lại không hề biết một chàng trai tuổi hai ba và một cô gái tuổi mười tám đã là những người trưởng thành.

Lần đầu tiên tôi thấy rạo rực khi bên em là lúc giảng bài cho em, chiếc áo em đang mặc rất kín đáo nhưng không hiểu sao khi em cúi xuống lại lộ cả bầu ngực căng tròn.

Tôi không giảng nổi cho em chỉ thấy cả người rất khó chịu.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy hình như tình cảm của mình sai trái là khi em được một cậu bạn đưa về.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng ấy bỗng thấy cả người nóng bừng chỉ muốn lao xuống đấm cho tên kia vài đấm.

Tôi tự trấn an mình rằng sợ em gặp nguy hiểm nhưng kì thực tôi lại không biết mình thích em mất rồi.

Mỗi ngày tôi rất thích cảm giác được ở cạnh em, thích em mang sách đi vui vẻ hỏi bài tôi, thích ngửi mùi hương bưởi trên tóc em.

Sau khi thi xong đại học em về nhà.

Mấy năm ở cạnh em chưa bao giờ tôi có cảm giác điên cuồng nhớ em đến vậy.

Nhớ đến mức ngày nào cũng gọi cho em.

Dần dà tôi bị lún sâu vào tình cảm với em lúc nào chẳng hay.

Chỉ biết khi em lên học đại học, em không ở cùng tôi mà ở kí túc xá vì mẹ em sợ tôi và em ở cùng nhau sẽ bất tiện.

Thế nhưng ngày nào tối tôi cũng đều bắt em sang nấu cơm cho tôi rồi tìm cách để em ở lại.

Thế rồi trong một lần không kìm được, khi em vừa tắm xong ngồi sấy tóc tôi liền kéo em lại hôn.

Em dường như rất bất ngờ, nhưng không hiểu sao không phản kháng mà hoàn toàn chấp nhận.

Hương thơm trên đôi môi mềm của em phảng phất khiến tôi càng không thoát ra được nữa.

Tôi biết mình yêu em mất rồi và cũng cảm nhận hình như em cũng yêu tôi.

Sau nụ hôn tuy rằng không nói ra nhưng tôi mặc định em là người yêu tôi.

Hằng ngày ngoài việc đi học tôi còn đi làm thêm bởi tôi nghĩ để có thể đường hoàng yêu em chỉ có cách duy nhất là tự lập, là không dựa dẫm vào bố.

Tình yêu của tôi và em cũng như những cặp sinh viên khác, chỉ có điều….

tôi và em chẳng dám công khai bởi trên danh nghĩa chúng tôi là anh em.

Còn nhớ có những lúc hết tiền tôi và em cũng phải ăn mì tôm, vậy mà em chẳng kêu than, còn giấu tôi đi làm thêm để tiết kiệm một khoản.

Hồi ấy em thật ngây ngô còn tôi lại đầy hoài bão.

Thế rồi khi em tròn hai mươi tôi cũng ra trường.

Tôi xin vào bệnh viện Bạch Mai chứ không về Hạ Long thể có thể ở gần em hơn.

Buổi tối sau khi liên hoan chia tay tôi trở về nhà.

Em ngủ gục trên ghé sofa từ lúc nào, khi thấy em tự dưng tôi có chút không kìm chế nổi liền hôn em.

Hơi men khiến tôi như ma mị, em bị thức giấc, chưa kịp phản ứng đã bị tôi kéo chiếc áo lên.

Cả bầu ngực căng tròn lấp ló bên dưới, tôi đưa tay chạm lên nó.

Làn da trắng muốt như tuyết, vòng eo thon gọn.

Em có vẻ hơi sợ đẩy tôi ra nói:
– Anh… đừng làm vậy.

Tôi nhìn em, kéo em đứng lên, tay luồn xuống ngực đáp:
– Không sao đâu, anh đi làm rồi, nếu như có bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ chịu trách nhiệm
Em còn chưa kịp đáp đã bị tôi hôn mạnh, trong không gian thế này dường như em cũng mất lí trí.

Tôi kéo toạc áo em vứt xuống đất tham lam ngậm lấy bầu ngực căng tròn rồi lướt xuống dưới.

Từng động tác đều ngượng nghịu, đến khi đưa phần thân dưới vào em cũng thấy em cắn chặt răng.

Tôi biết em đang rất đau đớn, lớp màng mỏng manh kia chắn lại.

Tôi đưa tay chạm lên má em an ủi:
– Không sao đâu.

Ngoan, đừng khóc.

Em không khóc nhưng mắt đỏ lên, đến khi xé toạc miếng màn mỏng manh kia tôi cũng như điên dại lao vào em.

Suốt đêm ấy tôi đã hứa với chính lòng mình, tôi là người đầu tiên của em thì nhất định em sẽ là người duy nhất của tôi.


Thế rồi một ngày em nói với tôi hình như em có thai rồi.

Thực ra trước kia tôi không nghĩ tôi sẽ làm bố sớm đến vậy nên có chút bất ngờ.

Có điều nghe em nói tự dưng lòng tôi lại thấy rất thiêng liêng.

Tôi đã là một bác sĩ trẻ, ít nhất vẫn có thể bảo vệ em và con.

Vì tôi học đa khoa nên cuối cùng đưa em đi siêu âm ở phòng khám sản mà bạn thân em giới thiệu.

Sau khi siêu âm hoá ra con của tôi đã được mười hai tuần, vì bụng em xẹp lép, em lại không nghén nên không hề biết mình có thai, bác sĩ nói đó là một bé trai.

Lúc nhìn thấy hình hài con trên màn hình siêu âm tôi bỗng thấy mắt đỏ lên.

Cảm giác được làm bố xúc động mãnh liệt vô cùng.

Nhưng rồi lúc ấy mẹ tôi bên nước ngoài gặp phải tai nạn, tôi còn chưa kịp chăm sóc em ngày nào đã phải đi qua bên Anh Quốc.

Mẹ tôi tai nạn không nặng nhưng vì không có người thân thích nên tôi ở lại chăm sóc mẹ.

Thời gian này mạng xã hội chưa phổ biến, thế nên tôi không liên lạc được với em.

Trong lòng thực sự thấy rất có lỗi.

Hằng ngày tôi đều mang hình ảnh siêu âm của con ra ngắm, nhìn thấy hình hài bé nhỏ lại tưởng tượng ra con của chúng ta đẹp thế nào.

Tôi vừa nhớ em vừa nhớ con, nỗi nhớ da diết chỉ biết cố gắng bằng chính niềm hi vọng tôi tự tạo ra.

Hai mấy năm trong cuộc đời tôi cảm nhận bản thân không hề cô đơn khi có em và con trong đời.

Giống như ánh mặt trời chiếu vào cuộc đời tăm tối của tôi.

Vậy mà khi tôi về nước em đã biến mất khỏi chung cư.

Tôi hỏi bạn em chỉ nghe cô ấy nói em đã phá thai và thuê nhà trọ khác để ở.

Vừa nghe được tin ấy tôi cũng thấy chân tay mình run lẩy bẩy phóng thẳng xe đến địa chỉ của em tìm em.

Khi đến nơi thấy em đang mặc chiếc áo trễ vai bó sát người.

Thế nhưng tôi dường như vẫn không tin nổi, vẫn cố hỏi em:
– Xuân, sao em lại bỏ đi khỏi chung cư
Em nhìn tôi, vẻ mặt bình thản đáp:
– Chia tay đi.

Tôi nghe xong như búa bổ hỏi lại:
– Em nói gì cơ?
– Tôi nói chia tay đi.

– Chia tay? Em điên à? Còn đứa bé… còn con chúng ta.

– Không còn đứa bé nào hết, tôi phá nó rồi.

Tôi phá nó rồi? Em bình thản đứng trước mặt tôi nói ra từ ấy.

Tôi như bị em ném thật mạnh từ đỉnh núi xuống vực sâu, cả thân thể như tan xương nát thịt.

Tôi lao vào em gào lên:
– Em phá nó? Sao em có thể phá nó? Em nói dối
– Tôi không nói dối, anh có thể dẫn tôi đi kiểm tra.

Anh học đa khoa nhưng chắc ít nhiều biết về sinh sản, thậm chí anh có thể kiểm tra ngay tại đây.

Nói rồi em cũng đưa tay chạm vào quần từ từ kéo xuống cười nhạt:
– Có thai thì không thể có kinh nguyệt, anh kiểm tra đi, tôi đang hành kinh.

Hoặc hơn nữa thì anh đưa tôi đi bác sĩ, hoặc hỏi chính bác sĩ đã siêu âm thai cho tôi ấy.

Ông ấy là người trực tiếp phá thai.

Tôi nhìn em, chưa bao giờ cảm nhận nỗi đau nào lớn hơn như vậy.

Tia hi vọng của tôi bị em bóp chết trên quần em vẫn dây rớt chút máu.

Tôi không kiểm soát nổi bản thân túm lấy em rít lên:
– Sao cô lại làm như vậy?
– Vì tôi ghét anh.

Tôi muốn trả thù anh.

Anh tưởng tôi yêu anh à? Anh tưởng bao nhiêu năm qua tôi yêu anh sao? Anh nhầm rồi, tôi chưa từng yêu anh.

– Cô điên rồi hả? Cô điên rồi sao?
– Tôi không điên, anh biết vì sao bố tôi chết không? Vì năm ấy chính bố anh đến xúc phạm bố tôi, bố tôi lên cơn đau tim mà chết.

Anh biết tôi căm hận bố con anh cỡ nào không? Anh có gì chứ ngoài một ông bố lắm tiền? Anh năm lần bảy lượt hại tôi bị đánh, tôi căm hận anh anh biết không?
Tình yêu ba năm cuối cùng em lại nói em căm hận tôi.

Em có biết đau thương nhất chính là gì không? Chính là bị người mình yêu bóp chết tia hi vọng của mình.

Tai tôi ù đi không còn nhớ rõ em đã nói những gì chỉ cảm thấy đến tột cùng.

Đau đến mức tâm can phế liệt.

Em có biết không? Em và đứa bé ấy chính là ánh sáng của tôi, vậy mà em nhẫn tâm dập tắt nó, em cho tôi niềm tin le lói rồi lại chính tay mình hất văng đi.

Tôi nhớ suốt khoảng thời gian vui vẻ bên cạnh em, tôi nhớ chiếc cặp tóc dành tặng em khi được tháng lương đầu tiên.

Rõ ràng em đã cười tươi với tôi thế nào.

Tôi không đứng vững nổi, nhìn em nước mắt cũng đã chảy xuống miệng hỏi lại:
– Cô đã từng yêu tôi chưa?
– Chưa từng.

– Vậy suốt thời gian qua là gì?
– Anh không biết à? Là tôi giả vờ đấy, giả vờ đáng thương, giả vờ yêu anh, anh tưởng tôi ngu hay sao đi yêu con của kẻ thù gϊếŧ cha? Tôi hận anh bằng chết.

– Cô nói dối.

– Tôi không nói dối, nhật kí là tôi cố tình để anh thấy, cũng giả vờ khóc trước mặt anh.

Sao? Đau không?
– Kể cả là như vậy nhưng đứa bé là con của cả cô cơ mà?
– Thì sao? Nó không nên được sinh ra, nó đáng bị như vậy.

Câu cuối cùng em thốt ra như nhát dao chí mạng bóp chết hơi thở thoi thóp của tôi.

Tôi yêu em nhiều thế nào sao em lại có thể độc ác đến vậy? Em gϊếŧ đứa bé nhưng chẳng khác gì dìm luôn tôi chết trong những mảnh vụn vỡ của kí ức.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tình yêu kia là giả vờ, càng chưa từng dám nghĩ vì trả thù mà em lại tàn độc như vậy.

Em cầm một sấp ảnh ném vào tôi nói tiếp:
– Đi đi, cút khỏi cuộc đời tôi.

Đây mới là người tôi yêu hiểu không?
Trong bức ảnh em đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên kẻ khác.

Tôi không thể nhìn nổi vào gào khóc như một kẻ điên.

Đêm ấy tôi không biết mình về bằng cách nào chỉ biết lúc lái xe trên đường tôi phóng như điên.

Tôi đã từng nghĩ có khi nào tôi chết luôn trên đường nhưng rồi vẫn về được chung cư.

Khi vào trong chung cư, nhìn lại từng góc nhỏ đều thấy đau đớn vô cùng.

Suốt thời gian ấy tôi suy sụp, đến mức mẹ tôi phải về nước đón tôi sang Anh.

Hai năm đầu tiên tôi không tập trung được gì, chỉ nhớ rằng bản thân phải đi trị liệu tâm lý suốt thời gian dài.

Mỗi lần nhớ đến em tôi đều căm hận nhưng chính bản thân tôi biết bởi chính còn yêu mới hận.

Tôi đã cố bắt mình buông bỏ nhưng không tài nào làm được.

Tôi không biết bản thân đã mất bao lâu để thích ứng với cuộc sống không có em.

Tám năm đằng đẵng tôi tưởng mình đã thành công.

Thế nhưng không, khi được mời về Việt Nam làm việc sau khi chuyển từ Y đa khoa sang sản, khi thấy em từ nhà bước ra, dáng vẻ vội vàng tôi bỗng thấy mình thất bại vô cùng.

Em đã có gia đình mới, có hạnh phúc riêng nhưng sao tôi lại vẫn không thể nào buông bỏ.

Tôi đã tự nhắc mình phải quên em đi thôi, loại đàn bà như em không đáng để tôi nhung nhớ
Tôi đã từng hận em đến tận xương tủy, thậm chí hận đến mức nghĩ em chết rồi mới hả.

Nhưng khi mà khi thấy em bị thai ngoài đáy huyệŧ, giây phút em xuất huyết máu chảy ồ ạt tôi bỗng như kẻ điên tôi lại thấy hoảng sợ vô cùng.


Nếu em chết, nếu em không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, tôi cũng không cách nào tưởng tượng được mình phải làm sao để có thể sống một mình.

Tôi tưởng mình quên em rồi hoá ra mới hiểu mọi sự cố gắng của mình chỉ là sự giãy giụa vô ích.

Em nằm trên bàn mổ nhưng tôi không tập trung nổi.

Tôi đã từng cấp cứu bao nhiêu ca, những ca phức tạp hơn vậy mà đến em lại chẳng thể nào bĩnh tĩnh được.

Tôi chỉ sợ rằng không thành công em sẽ không tỉnh lại được, trong giây phút đó tôi bỗng cảm thấy hoảng loạn vô cùng.

Sau này tôi phát hiện ra Mun là con gái em, nhưng lúc đó vẫn nghĩ là đứa con của em và gã đàn ông chụp ảnh tám năm về trước.

Không hiểu sao tôi lại ghét con bé.

Dẫu biết rằng chỉ là trẻ con nhưng lòng đố kị khiến tôi mù quáng làm tổn thương con.

Tôi luôn nghĩ rằng tại sao con của người khác em giữ còn con của tôi em lại nhẫn tâm bỏ đi? Tôi ghen tị, càng ghen tị lại càng cảm thấy mình ngu ngốc cỡ nào.

Tại sao tám năm rồi tôi vẫn không quên nổi người đàn bà độc ác là em? Vậy mà khi làm Mun tổn thương, thấy em đau lòng tôi lại chẳng hả hê được vẫn thấy chua xót vô cùng.

Tôi ghen tị với Mun, ghen tị với cả chồng em.

Mỗi lần nhìn hắn ta tôi chỉ muốn đấm chết.

Biết rằng bản thân thật vô lý nhưng tôi mong em và hắn ly hôn quách đi.

Càng ngày tôi lại càng tự mình biến thành gã đàn ông nhỏ nhen.

Hận thù che lấp đi mọi thứ.

Tại sao em lại khiến tôi thành như vậy? Tôi đã làm gì sai với em? Tại sao mỗi lần gặp em tôi đều thất thần? Tôi chẳng thể ngờ rằng cú sốc chia tay ấy như thứ thuốc độc gϊếŧ mòn gϊếŧ dần tôi.

Chưa bao giờ tôi khống chế nổi tình cảm của mình mỗi khi gặp em.

Đã nhiều lần tôi tự rủa mình chết đi vì điều đó.

Tôi vẫn luôn tự hỏi mình em đã từng yêu tôi chưa? Tôi luôn tự hỏi rốt cuộc em có hối hận khi bỏ đứa con kia không? Khi biết em bị phản bội tôi đã nói với em đó là báo ứng.

Là bởi vì em gϊếŧ con tôi nên em xứng đáng bị như vậy.

Nhưng rồi có một ngày có người nói Mun có đôi mắt thật giống tôi.

Không hiểu sao trong một khoảnh khắc đầu tôi chợt loé lên một ý nghĩ.

Dù rằng gạt đi rằng đứa bé năm ấy có siêu âm nhầm thì nó cũng bảy tuổi rồi không thể là Mun.

Thế nhưng khi nhớ lại bỗng sững sờ, chẳng phải mẹ em nói Mun giỏi nhất lớp, Mun tự nói con bé cao nhất lớp sao? Xâu chuỗi lại bỗng dưng tôi nghĩ có thể nào năm ấy Mun bị khai gian tuổi, có khi nào siêu âm nhầm bởi tại sao em sinh Mun mà lại lấy người đàn ông khác.

Mới nghĩ đến đấy thôi tôi cũng bủn rủn chân tay, trong giây phút chờ đợi ADN tôi đã không kìm được lao đi Hà Giang.

Suốt đoạn đường trên xe tôi như mất hồn, nếu đúng Mun là con tôi thì đó là báo ứng của tôi.

Nếu Mun là con tôi… sao tôi… sao tôi lại từng làm vậy với con cơ chứ? Tôi không còn nghĩ được gọi cho em, ngay giây phút em nói “Phải, Mun là con anh, là con của chúng ta” tôi đã lần nữa tưởng mình như bị ném từ trên núi xuống.

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng thậm chí không nhớ nổi gương mặt con bé ra sao.

Khi gần lên đến Hà Giang bạn tôi cũng gửi mẫu báo cáo ADN.

Trùng khớp 99,99%.

Tôi gần như suy sụp, chưa từng nghĩ ngần ấy năm em đã sống ra sao.

Toàn thân tôi như đông cứng bất chợt thấy hận bản thân vô cùng.

Chẳng những vậy còn nghe tin em bị lũ cuốn, tôi tưởng như mình rơi xuống địa ngục, từng lúc từng lúc bị nhấn chìm bởi sự dày vò.

Sao tôi lại đối xử với em và con như vậy? Ba ngày ba đêm tôi mặc kệ tất thảy mà tìm em.

Tìm em để trả giá cho những sai lầm của bản thân.

Tôi đã từng nghĩ nếu không thấy em sẽ thế nào? Sao tôi có thể gắng gượng mà sống nốt quãng đời còn lại hay chỉ như người thực vật tồn tại mà thôi.

Thế những ông trời vẫn không triệt đường sống của tôi.

Sau tám năm đằng đẵng tôi được ôm em trọn vẹn trong tay.

Giây phút ấy tôi đã thề sẽ không bao giờ buông tay em nữa.

Tôi còn yêu em, còn muốn bù đắp cho Mun.

Sau khi ở Hà Giang về gặp Mun mới nhìn con tôi đã thấy bản thân tệ cỡ nào.

Tôi nhớ con, tôi thấy mình chẳng xứng làm cha chỉ biết ôm con mà khóc.

Tôi thương con phải chịu bao thiệt thòi, thương em chịu bao đắng cay.

Thế nhưng qua rồi, mọi thứ qua rồi, từ nay về sau nhất định giông bão tôi cũng không buông
Có điều tôi biết tình yêu của tôi và em chẳng bằng phẳng được.

Em là con của người đàn bà cướp chồng mẹ tôi, cướp hạnh phúc của tôi.

Thế nên khi mẹ tôi về tôi biết khó khăn vô vàn.

Khoảnh khắc khi em ở viện về lúc mẹ em lấy cái chết ra doạ em, lại thêm việc mẹ tôi tìm gặp em.

Khi về nhà em thẫn thờ nhìn tôi, không hiểu sao trong giây phút ấy tôi chợt hoảng loạn như tám năm về trước.

Tôi chỉ sợ lần nữa em lại bỏ tôi đi.

Tôi sợ em nói ra câu chia tay đầy đau đớn.

Vậy mà cuối cùng em nói với tôi sẽ cùng tôi đương đầu giông bão, sẽ chỉ tạm chia tay đến khi mẹ tôi chấp nhận.

Lúc ấy tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Mới cảm thấy nỗi tuyệt vọng đã bị tan đi mất.

Em còn nhớ lúc vì cứu mẹ em mà em bị hôn mê không? Em có biết khi em nằm trong phòng cấp cứu tôi đã đau thế nào không? Trước kia tôi có thể khóc nhưng lúc ấy tôi lại chẳng thể khóc nổi.

Nỗi đau ấy lớn đến mức tộ không khóc được kìm nén lại trong lòng.

Tôi tưởng như tám năm về trước, kìm nén để rồi khi Mun hỏi tôi bao giờ mẹ tỉnh tôi bật khóc.

Tôi rất sợ em không thể tỉnh lại, nếu như vậy tôi thật sự không chấp nhận nổi.

Em nhất định phải tỉnh, tôi nhất định phải chờ.

Kiếp sau em tỉnh tôi cũng nguyện chờ em đến kiếp sau.

Bởi tôi yêu em, yêu em đến mức em chính là máu thịt của tôi nhất định không thể rời xa.

– Bác sĩ Phong, đứng ngơ ngẩn ra đấy làm gì? Vợ anh đẻ rồi kia kìa, một trai một gái nhé.

Tôi nghe xong cũng bừng tỉnh vội lao vào, Mun cũng đi theo sau hớn hở hỏi:
– Bố ơi, em này bố, bà nội ơi, em này.

Tôi nhìn Mun, để mẹ tôi bế hai đứa bé còn tôi lao vào hôn lên má em.

Em vất vả quá nhiều rồi, tôi yêu em, yêu em vô cùng.

Hôn em xong đưa em về buồng tôi mới ôm hai thiên thần xinh xắn.

Các con của bố, nhất định các con phải thương chị Mun và mẹ thật nhiều.

Yêu mẹ Nhân, yêu vợ, yêu các con rất nhiều.

***
Lời tác giả: thế là lại kết thúc thêm một truyện.

Em xin gửi lời cảm ơn tới tất cả các chị em, cảm ơn mọi người đã ủng hộ yêu thương em suốt thời gian qua.

Truyện này kết có lẽ rất rất lâu sau em mới có thể viết lại được.

Em cũng biết truyện này có rất nhiều thiếu sót, cũng có thể chưa đủ hài lòng.

Bản thân em viết lúc con em nhỏ phải nhờ bà ngoại trông nên có thể đôi chỗ chưa nhập tâm.

Nếu có thiếu sót vẫn mong mọi người thông cảm cho em.

Lần nữa em xin cảm ơn mọi người, cảm ơn thật sự từ đáy lòng, cảm ơn mọi người ưu ái và yêu thương em, ủng hộ em cả vật chất lẫn tinh thần.

Hẹn mọi người một ngày không xa.

Yêu thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương