Chương 69: Tiệc máu (2)

 

"Ồ! Nhìn tiểu thiếu gia của chúng ta kìa, cao quá! Người trông thật thanh lịch khi mặc như thế này phải không?”

Gương mặt cô ấy trông có vẻ trưởng thành hơn một chút nhưng khí chất quen thuộc vẫn còn đó.

Suy cho cùng, những thay đổi về cơ thể không nhất thiết đồng nghĩa với những thay đổi về tính cách.

“Thiếu gia thay đổi nhiều quá, suýt nữa thì tôi đã không nhận ra ngài! Trong thời gian tôi không có mặt, Ngài đã ngày càng giống một người đàn ông hơn rồi.

Cô ấy chào hỏi tôi một cách nhiệt tình, như thể đang cố phá vỡ lớp băng giá của hai năm qua.

Khuôn mặt của Brian bị ấn tượng mạnh khi cậu ta chứng kiến chuyện này diễn ra.

“Tại sao ngài lại không có bất kỳ liên lạc nào với tôi dù chỉ một lần trong hai năm qua? Ngay cả trong những ngày nghỉ lễ! Tôi đã lo tới phát ốm, cứ tưởng đã có chuyện gì xảy ra với ngài rồi chứ.”

Chà, nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy sau một thời gian dài xa cách mang lại cho tôi chút cảm giác vui vẻ.

Tính cách lúc nào cũng vui vẻ của cô ấy không bao giờ gây ra bất cứ bất kỳ ấn tượng tiêu cực nào cho người đối diện.

“Dạo này thiếu gia bị nhốt trong nhà à? Hay là ngài đang bị bắt nạt? Điều đó sẽ không thể xảy ra được! Ngài cần phải sống thật tốt để tôi có thể giữ được niềm tự hào của mình đối với kẻ người đầy tớ khác chứ!”

Đó là chính là Emily, người hầu gái thân cận nhất của tôi.

Bất cứ khi nào có cơ hội nảy sinh tình cảm, cô ấy đều nhanh chóng gạt bỏ nó.

Đó là cách cô ấy nên cư xử với tư cách là người hầu của tôi.

"Vậy tại sao ngươi lại ở đây?"

“Đó là tất cả những gì ngài muốn nói sau một thời gian dài không gặp nhau sao? Có thể ngài không biết, nhưng ta khá được coi trọng với tư cách là một hầu gái trong dinh thự này đấy!”

Tôi không khỏi cười thầm trong lòng.

Đôi khi, đối với những người lâu ngày không gặp, bạn phải nói dối một chút.

"Huh? Ngài không tin tôi à? Ngài có tin rằng Ngài Aschel đã mở lời muốn ta trở thành giúp việc riêng của ngài ấy không?”

Tôi nhướng mày và nghi ngờ đôi tai của mình.

Bây giờ hắn ta lại muốn giở trò gì đây?

“Tại sao lại…?”

"Tại sao ư? Bởi vì rõ ràng là ta có khả năng. Ta không chỉ nuôi dạy người trở thành một thiếu gia tốt bụng mà còn là một chiến binh anh dũng trên tiền tuyến! Ai mà lại không muốn có được ta chứ ?”

Tôi không muốn tranh cãi với cô ấy, nhưng điều này không thể xem thường được được.

Trừ khi có âm mưu bẩn thỉu nào đó đằng sau nó, anh tôi không phải là loại người sẽ dễ dàng yêu cầu ai đó trợ thành người giúp việc riêng của mình.

“Vậy bây giờ ngươi ở đây với tư cách là người giúp việc của anh ấy à?”

Giọng tôi có vẻ căng thẳng dù tôi đã cố gắng kiềm chế. Đúng vậy, nó không dễ dàng.

"Dĩ nhiên là không!"

Emily trả lời với vẻ mặt kiên quyết.

“Ta đã từ chối ngay lúc ấy. Ngài Aschel có thể rất đẹp trai, nhưng ta chỉ thuộc về cho thiếu gia ngài thôi!”

“…”

Tôi nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, vẻ mặt của tôi trở nên mơ hồ.

“Biểu cảm đó là sao vậy? Ngài có nghĩ ta sẽ là một cô hầu gái không trung thành như vậy không?”

Tôi gần như gật đầu.

Cô ta đã nuôi nấng tôi từ khi tôi còn là một đứa trẻ nhỏ cáu kỉnh, ở bên nhau rất lâu và thậm chí còn sẻ chia những hoàn cảnh sống chết. Tại sao tôi lại tự nhiên cho rằng cô ấy sẽ đến chỗ Aschel?

Đột nhiên, một bên lòng tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

“Vậy làm sao ngươi lại đến được đây?”

“Khi Ngài Aschel đến biệt thự, ngài ấy đã đưa ta đi cùng! Ngài ấy thậm chí còn đề nghị ta nên tìm gặp ngài. Ngài biết không, anh trai ngài thực sự là một thiếu gia tốt bụng! Thật tiếc là chúng ta không thể nhìn thấy cung điện.”

Tại sao? Lý do gì?

Và hắn ta còn đề nghị cô ấy tìm đến gặp tôi nữa à?

Tại sao hắn lại đưa cô đến đây, tất cả chỉ để ngắm cảnh đẹp thôi ư?

Có nhiều hơn một thứ đáng ngờ về điều này.

Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào mắt Emily.

Nó trong sáng, ngây thơ đến mức ngu ngốc.

Ngay cả khi anh chàng đó ấn tượng ở một khía cạnh nào đó, có lẽ anh ta sẽ không yêu cầu cô làm bất cứ điều gì.

Tuy nhiên, để cô ấy đi như vậy là quá mạo hiểm.

“Brian.”

"Vâng, thưa thiếu gia!"

“Đưa cô ấy lên phòng của ta.”

Cả hai đều chớp mắt như thể nghe nhầm.

“C-Ngài vừa nói gì vậy, thưa ngài?”

“Ngươi phải ở trong phòng ta cho đến khi bữa tiệc kết thúc. Ta sẽ đưa ngươi trở lại khi  kết thúc bữa tiệc.

Khuôn mặt ngơ ngác của cô ấy thực sự là một cảnh tượng đáng chú ý.

“C-Ngài đang nói gì vậy, thưa ngài? Tại sao đột nhiên…?"

“Ta sẽ dẫn ngươi đi tham quan cung điện khi những việc này kết thúc.”

“…!”

Thái độ của cô ấy thay đổi trong giây lát.

“Ta nên đi đâu đây, thưa ngài~?”

***

"Ôi trời! Công chúa Arin, hôm nay trông người thật tuyệt vời!”

“Mặt dây chuyền đó rất hợp với người đấy. Công chúa đã trở thành một quý cô tuyệt vời làm sao.”

Công chúa Arin, cuối cùng cũng bước vào phòng tiệc sau khi mọi công việc chuẩn bị đã hoàn tất, cũng bận rộn như bất kỳ thành viên nào khác trong gia đình hoàng gia, trò chuyện với những người tham dự.

Tuy nhiên, ngay cả những tương tác đó cũng chỉ là hình thức.

Ngay cả khi có vẻ như cô ấy sẽ hỏi thăm về sức khỏe của người khác, tất cả họ đều nhanh chóng di chuyển đi nơi khác.

Tuy nhiên, cô không cảm thấy chán nản.

Đó là điều cô đã trải qua trong mỗi bữa tiệc.

Trong khi các thành viên khác của hoàng gia tìm thấy vị trí của mình và tham gia vào những cuộc trò chuyện sâu sắc, thời gian trôi qua, Arin thấy mình cô đơn, không có ai trò chuyện cùng.

‘Cyan đâu rồi?’

Dù đã tìm kiếm khắp nơi nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng cậu ta ở đâu cả.

Mặc dù nghe nói cậu ấy đã tham dự bữa tiệc nhưng vẫn hề có sự hiện diện của anh ấy ở đâu cả.

'Tại sao ta lại phải bận tâm đến nếu hắn không đến gặp mình trước chứ?'

Cảm thấy khó chịu, cô ấy thậm chí còn nổi cơn tam bành, nhưng cuối cùng, việc không có người đó cũng vô ích.

Cô tự hỏi liệu người đó có thể đang không khỏe và đang nghỉ ngơi hay không, cô tiếp tục nhìn xung quanh với một chút lo lắng.

Ngay khi cô bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm hắn, cô nhận thấy một cô gái cùng tuổi ở đằng xa.

Với mái tóc màu xanh ngây thơ được buộc theo phong cách dễ thương, cô toát lên thần thái trưởng thành dù có vẻ ngoài còn khá trẻ.

Cô ấy dường như cũng đang tìm kiếm ai đó, và cô ấy cứ nhìn xung quanh mình.

“……!”

Sau đó, đột nhiên, ánh mắt họ chạm nhau.

Họ nhìn nhau đắm đuối một lúc.

Cô gái kia là người bước đi trước và bắt đầu tiến đến gần Arin.

Cô gái đặt một tay lên ngực và hơi cúi đầu.

Thái độ điềm tĩnh của cô ấy dường như khiến Arin nhớ đến ai đó.

“Thật vinh dự được gặp người, Công chúa Arin Sevellerus.”

Lời chào lịch sự trái ngược với vẻ ngoài trẻ trung của cô ấy mang lại cảm giác trưởng thành trước tuổi.

Ánh mắt kiên định của cô dường như gợi lên ký ức về ai đó.

“Ta cũng rất vui được gặp ngươi! Tên ngươi là… Luna Rainriver, phải không?”

Cô ta không phải là người xa lạ với Arin.

Một cô gái sở hữu phép thuật phi thường đến từ Vương quốc Garam đã đăng ký vào học viện một năm trước.

Cô là cháu gái của người đứng đầu Hiệp hội Ma thuật Garam, được xếp ngang hàng với Hiệp hội Ma thuật Ushif với tư cách là một trong hai hiệp hội ma thuật hàng đầu trên lục địa.

Mặc dù Arin đã nghe nhiều câu chuyện về cô nhưng đây là lần đầu tiên cô được gặp mặt trực tiếp cô ấy.

"Người thực sự rất xinh đẹp."

"Huh? Ồ, mặt dây chuyền này sao? Đó là một món quà từ anh trai của ta…”

“Không, thưa Công chúa. Ý ta là, người hôm nay trông thực sự xinh đẹp, hơn cả lần đầu tiên ta nhìn thấy người ở học viện.”

Đó không phải là lời khen trang trọng thông thường.

Đó là một lời khen chân thành ẩn sau đôi mắt khô khốc của cô.

Arin cảm thấy trái tim trĩu nặng của mình nhẹ nhõm đi một chút.

Hai người trò chuyện khá hợp nhau.

Từ những trải nghiệm ở học viện cho đến việc rèn luyện phép thuật, và thậm chí cả những mối quan tâm chung của họ khi còn là con gái.

Kể từ sau Ressimus, đã lâu rồi Arin mới gặp được một người bạn cùng trang lứa mà cô cảm thấy gắn bó đến vậy.

“Nhưng vừa rồi cô đang làm gì thế, Luna? Ta đã thấy cô đi lang thang xung quanh rất nhiều trước đó.

“Ta đang tìm một người tiền bối. Anh ấy nói rằng họ sẽ đến bữa tiệc này, nhưng cho đến hiện giờ tôi vẫn chưa thấy họ…”

"Thật sao ? Ta thực sự cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự. Liệu có phải chúng ta đang nói về một người thân thiết với cả hai chúng ta không?

Khi nhắc đến ai đó thân thiết, Luna dường như do dự một lúc.

“Chúng ta không đặc biệt thân thiết, chúng ta chỉ là mối quan hệ như tiền bối và hậu bối.”

“Tiền bối và hậu bối? Vậy đó là học sinh từ học viện của chúng ta? Tên của người đó là gì?"

Khi cô hỏi với sự tò mò thực sự, Luna đáp lại bằng sự chân thành ngây thơ.

“Là tiền bối Cyan.”

 

“…?”

Khuôn mặt vốn rạng rỡ như một bông hoa đang nở của Arin, cứng đờ tại chỗ khi cô ấy nói.

Cô ấy đã nghe nhầm hay cô ấy muốn nghe nhầm?

Cô không bao giờ nghĩ rằng được nghe thấy tên hắn ta trong tình huống này.

Cô sửng sốt, không phải vì cái tên mà vì sự bất ngờ khi nghe thấy nó phát ra từ miệng cô gái ở trước mặt.

“Tiền bối Cyan…?”

* * *

Đại sảnh của Cung điện nằm ở phía đông, dùng làm phòng tiếp khách cho các quý tộc tham dự tiệc.

Liền kề với nó là khu phụ phía tây, là nơi các con của Hoàng đế, bao gồm cả Công chúa Arin.

Về cơ bản, khu vực duy nhất tôi có thể tự do đi lại là khu nhà phụ phía đông này.

Khi kiểm tra ban đầu, các phòng nghỉ có vẻ sạch sẽ.

Căn phòng đặc biệt được cho là của Ashel không có năng lượng đặc biệt, cho thấy đây là một khu vực không liên quan. Do đó, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến nơi có khả năng xảy ra nhất.

Vì lối vào khu phụ phía tây đã bị các hiệp sĩ chặn lại nên không thể tiến vào một cách hòa bình được.

Tất nhiên, điều này nằm trong giới hạn bình thường.

Trong trường những trường hợp cần thiết, không có nơi nào trong cung điện này mà tôi không thể tiếp cận.

Dù sao thì tôi cũng đã nắm rõ cách bố trí của cung điện.

Tôi lặng lẽ đưa tay lên và gõ vào tường.

– Cốc.

Thay vì một âm thanh chắc chắn, là một sự trống rỗng vang vọng.

Những bức tường đá bình thường sẽ không tạo ra âm thanh như vậy.

Điều này có nghĩa là có một khoảng trống bên trong.

“Bước điện bóng đêm : Dịch chuyển không gian.”

Màn sương lan ra từ toàn bộ cơ thể tôi bao bọc lấy bàn tay phải của tôi và kéo dài về phía bức tường.

– Roạt.

Bức tường nhấp nhô như sóng. Không chút chần chừ, tôi di chuyển đôi chân và đi vào tường.

Một không gian mờ ảo thiếu ánh sáng. Mặc dù không khí có vẻ hơi loãng nhưng không đến mức ngột ngạt.

[Nơi ngột ngạt này là gì vậy?]

Mặc dù tôi không nghĩ nó thật sự tới mức như vậy.

“Đó là một địa đạo bí mật của cung điện. Đó là một lối thoát dành cho con cái của Hoàng đế sống ở khu phụ phía tây.”

Bắt đầu từ phòng của Hoàng tử thứ nhất đến Công chúa thứ năm, mỗi dãy năm phòng được kết nối với nhau và dẫn đến nhau qua khu phụ phía đông, nối ra bên ngoài cung điện. Nó được thiết kế để cho phép họ trốn thoát trong trường hợp khẩn cấp.

[Đó là không gian dành cho con cái của hoàng đế, làm sao chủ nhân của chúng ta biết được vậy?]

Đó là một câu hỏi tràn đầy ẩn ý.

“Chà, nó không thể có lý do chính đáng được.”

Mặc dù nó được tạo ra rõ ràng cho gia đình hoàng gia, nhưng trớ trêu thay, tôi lại tìm được đường vào không gian này.

Đó không phải là một lý do đặc biệt tốt.

Tôi quyết định không đào sâu vào những ký ức trong quá khứ mà thay vào đó từ từ tiến hành, chỉ khám phá những ký ức cần thiết.

Khi bước lên những bậc thang bụi bặm, tôi cảm nhận được sự hiện diện ở cuối cầu thang.

Theo trí nhớ thì đó chính là phòng của Đại Hoàng tử.

Hơn nữa, năng lượng cảm nhận được không chỉ đến từ một người.

Không chút do dự, tôi đi thẳng tới đó.

“…!”

Khi đạt đến một khoảng cách nhất định, tôi dừng bước. Bên ngoài bức tường mỏng, khoảng 10 mét phía trước…

Qua một khe hở mỏng, một ánh sáng rực rỡ lọt ra ngoài.

Tôi cảm nhận được nó.

Cùng với Thái tử, có một nguồn năng lượng quen thuộc bên cạnh anh.

Hai tay tôi bất giác siết chặt, răng nghiến chặt, máu tuôn trào.

Dù không chắc chắn nhưng tôi cảm thấy có niềm tin.

Aschel còn hơn thế nữa.

"Huh…"

Tôi gần như không thể làm dịu được nguồn năng lượng đang dâng trào, cố gắng nắm bắt tình hình hiện tại.

Đó là cao điểm của bữa tiệc.

Hai nhân vật chính ở trong một phòng.

Bao quanh họ là một kết giới ma lực trong suốt, một hàng rào với chức năng giám sát để ngăn cuộc trò chuyện của họ bị rò rỉ ra ngoài.

Trong tình huống này, dù có cố lắng nghe thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Tôi có thể phá hủy kết giới chỉ bằng một cái búng tay đơn giản.

Tuy nhiên, nỗi sợ hãi bị những hồn ma khả nghi đó phát hiện là quá lớn.

Chúng không ngu ngốc tới mức không nhận thấy kết giới của mình đang biến mất.

Khi tôi đang cân nhắc xem liệu không còn cách nào khác thì sự ngưỡng mộ của Kaeram bất ngờ xuất hiện.

[Cái kia thật đáng yêu?]

Những lời đó không hướng vào tôi.

Rõ ràng là chúng nhắm vào những những con người đang nói chuyện bên ngoài bức tường.

“Ngươi có thể nghe thấy họ nói chuyện không?”

Tôi hỏi.

[Tất nhiên rồi? Ngươi nghĩ rằng một kết giới như thế này có thể chặn được lỗ tai ta không?]

Kaeram trả lời, nở một nụ cười quyến rũ và nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

Tôi không thể không tập trung ánh mắt vào khuôn mặt của cô ấy chứ không phải bức tường.

[Này, chủ nhân.]

"Có chuyện gì?"

[Ngươi có muốn thấy chút máu tối nay không?]

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương