Chương 70: Tiệc máu (3)

 

Emily và Brian đến phòng Cyan.

Emily không giấu được vẻ mặt hoang mang.

"Ừm, ơ, ngài hộ vệ?"

"Vâng, cô hầu gái!"

Hai năm trước, khi Cyan rời học viện, họ đã có mối quan hệ tốt với tư cách là một người giúp việc và một người thạo việc.

Tất nhiên, các bên liên quan không có hồi ức về nó.

"Ta không hiểu tình hình... nhóc con này là ai?"

Cô gái có đôi mắt lấp lánh và đôi môi dễ thương tạo thành một nửa vầng trăng.

Mặt khác, thái độ của Emily, với đôi mắt nặng nề và cái miệng mím chặt, khá tương phản.

Emily suy nghĩ một lát.

Cô ấy có vẻ trẻ, có lẽ khoảng mười hoặc mười một, bằng tuổi Cyan.

Nhưng cô ấy đang mặc trang phục hầu gái tương tự như của Emily và đang ở trong phòng của Cyan.

Điều đó có nghĩa là...

"Rất vui được gặp chị! Em là Nana, hầu gái phục vụ Cyan Burt!"

Giọng nói của Nana rất dễ thương như lại khá to.

"Hầu gái?"

Emily hoài nghi lặp lại, không thể tin được.

"Bỏ ta lại và chọn đứa trẻ này làm hầu gái? Tiểu thiếu gia thật sự điên rồi sao?"

Khi Emily tiếp tục nói, Brian không thể không toát mồ hôi lạnh.

Làm thế nào một người có thể nói mạnh dạn như vậy mà không chớp mắt?

Mối liên hệ của cô với Cyan phải mạnh đến mức nào để hành động như thế này?

Nó thực sự đáng ngưỡng mộ.

"Này, ngài hộ vệ! Có phải vì em ấy mà tiểu thiếu gia không trở về ngay cả trong ngày nghỉ không?"

Brian, ngây thơ và thẳng thắn, trả lời ngay lập tức,

"Uh, đúng, có lẽ vậy. Vì Nana còn nhỏ, em ấy cần được chăm sóc rất nhiều. Đã có những lúc học viện trống một thời gian do công việc, nhưng về lâu dài..."

"Cái gì? Cho nên ngài ấy không trở về là vì đứa nhỏ này! Quào, thật không thể tin được! Ta đã từ chối lời cầu hôn từ một số người và vẫn trung thành với ngài ấy, nhưng thay vào đó ngài ấy mang theo một hầu gái khác? Khi ngài ấy trở lại..."

"Cô cũng là hầu gái của chủ nhân chúng ta sao?"

"Đương nhiên! Ta là hầu gái độc nhất của tiểu thiếu gia của chúng ta!"

"Ồ! Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?"

"Ta đã biết ngài từ khi ngài còn trong tã lót, vì vậy nếu tính từ lúc đó, đã hơn năm năm rồi! Không có ai ở bên ngài ấy lâu như ta!"

Cảm giác như cô ấy đang khoe khoang về những thành tựu trong cuộc sống của mình.

Trong khi cô ấy đang nói chuyện và tận hưởng nó, Brian quan sát cô ấy và nghĩ rằng cô ấy có vẻ khá đơn giản.

"Ồ, nhân tiện, ta quên đưa cái này cho tiểu thiếu gia!"

"...!"

Khuôn mặt vui vẻ của Nana đột nhiên đông cứng lại.

Emily rút ra một chiếc cà vạt bướm màu đỏ.

"Đây là cà vạt sao?"

"Đúng vậy, Aschel muốn tiểu thiếu gia mang nó, vì vậy ngài ấy đã yêu cầu ta truyền lại."

Có một viên ngọc màu đỏ được khảm ở giữa cà vạt bướm.

"Chúng ta nên làm gì? Bây giờ ta có nên mang nó đến cho ngài ấy không?"

"Ah, ahhhhh!"

Hành lang tràn ngập tiếng thét chói tai.

Ngay lập tức, đôi tai ẩn giấu của Nana vểnh lên, nhưng may mắn thay, Emily, người bị giật mình bởi âm thanh, đã không nhìn thấy nó.

Ngửi thấy mùi máu thoang thoảng tỏa ra từ tiếng hét, đôi mắt Nana sắc bén ngay lập tức.

"Mùi của ma thú!"

* * *

Sảnh tiệc được trang trí bằng một loạt các loài hoa đầy màu sắc, mỗi bông đều thể hiện vẻ đẹp riêng.

Tuy nhiên, trong số tất cả các loài hoa, có một bông nổi bật là đẹp nhất.

"À..."

Đàn ông và phụ nữ đều bị quyến rũ, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Bất kể người ta có thể mô tả nó như thế nào, vẻ đẹp là vô song, gợi nhớ đến một nữ thần giáng thế giữa họ.

Đó là Alice Vert, con gái của Công tước Vert, người được biết đến với cái tên Đứa con của các vị thần, cuối cùng đã lộ diện tại bữa tiệc.

"Nữ thần đã giáng thế..."

Không ai dám tiếp cận cô một cách hấp tấp, vì cô toát ra hào quang cao quý dường như không thể chạm tới.

Trong khi một số người nhìn chằm chằm ghen tị về phía cô, Alice không bận tâm đến những ánh mắt như vậy và chỉ mỉm cười nhẹ nhàng khi cô di chuyển qua hành lang.

"Ôi, nàng thơ Alice, em đã trở thành một người phụ nữ trất tuyệt, có phải không?"

Giọng nói dễ chịu truyền đến tai Alice, và cô lập tức quay đầu lại.

"Cô Silica!"

Alice chào Silica, người đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.

"Cô thật sự rất đẹp! Làm thế nào mà cô có thể che giấu và sống như thế này suốt thời gian qua?"

"Mặc dù nghe có vẻ như là một lời khen, nhưng tại sao cô lại cảm thấy lạ nhỉ? Làm thế nào mà em càng ngày càng xinh đẹp hơn khi thời gian trôi qua chứ?"

Không có giáo viên nào không thích một học sinh cư xử tốt và có thành tích học tập, cũng như không có học sinh nào từ chối một giáo viên có kỹ năng và uy tín.

Alice duy trì mối quan hệ tốt với hầu hết các giảng viên của học viện, nhưng trong số họ, Silica chắc chắn là người thân thiết nhất.

Đó là một cuộc hội ngộ vui vẻ giữa giáo viên và học sinh, khi hai người phụ nữ tiếp tục cuộc trò chuyện của họ với tiếng cười và nụ cười.

"Em không nghĩ rằng cô sẽ tham gia bữa tiệc, thưa cô! Bình thường cô không thích những nơi ồn ào như vậy, đúng không?"

"Làm thế nào mọi người có thể sống theo sự bướng bỉnh của họ suốt chứ? Đôi khi, chúng ta cần thay đổi bầu không khí để làm mới bản thân".

"Ừm, nếu là như vậy, cô nên kết hôn đi! Ngay cả bây giờ, hàng chục người đàn ông sẽ đổ xô đến với cô nếu cô trở về! Cô tính tập trung vào nghiên cứu của mình trong bao lâu mà không có một cuộc sống ổn định chứ?"

Khi nhắc đến hôn nhân, nụ cười của Silica trở nên lúng túng.

"Cái này... Cảm giác như đang đứng ở đồng bằng mạ vàng ngắm hai bông hoa xinh đẹp nở rộ!"

Một giọng nói dày đặc khiến người ta nổi da gà.

Ánh mắt của hai người phụ nữ đều bất giác biến mất.

Trong khi Alice sửng sốt, khuôn mặt của Silica lạnh lùng đóng băng.

"Rất vui được gặp cô, cô Alice. Ta là Drenian Nepelis, con trai của Lãnh chúa Nepelis."

Với bộ ria mép vẹo và đôi mắt nham hiểm, ngoại hình của Drenian đủ khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm thấy phải tránh xa.

Alice cố gắng giữ bình tĩnh khi chấp nhận lời chào của hắn.

"Ta vô tình nghe lỏm được cuộc trò chuyện của cô. Cô Alice nói đúng. Những gì Silica cần ngay bây giờ là một người bạn đồng hành tuyệt vời. Do đó, ta dự định sẽ hoàn thành vai trò đó".

Alice không thể tin vào tai mình trong giây lát.

"Ừm, có ý gì?"

"Ồ, cô không biết?"

-Thở dài

Bàn tay của Drenian tự nhiên vươn về phía Silica.

"Bọn ta sắp đính hôn rồi."

Tay Alice run rẩy không kiểm soát được khi cô nói lời chúc mừng, không thể nhìn vào khuôn mặt của Silica khi biết rõ ý định hèn hạ của Drenian.

"Điều này... khá là bất ngờ. Xin chúc mừng!"

Trong khi nói, Alice không thể nhìn Silica.

Cô biết quá rõ về sở thích tình dục xấu xí của Drenian.

"Có vẻ như bầu không khí của bữa tiệc đã trở nên hơi nhạt nhẽo. Chúng ta nên có một số âm nhạc phù hợp với hai người phụ nữ xinh đẹp này. Xin đợi tôi một lát."

Một mình, Drenian nháy mắt ranh mãnh rồi đột ngột rời đi, để lại Alice và Silica hoang mang.

"Cái gì... chuyện gì vừa xảy ra, thưa cô? Chuyện về Drenian là như thế nào?"

"Em biết đấy, Alice, nó không liên quan gì đến ý định của cô. Nó được sắp xếp bởi gia đình bọn cô mà không có sự đồng ý của cô."

"Được sắp xếp bởi gia đình của bọn cô" có nghĩa là không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo.

Mặc dù là con gái của một gia đình quý tộc, Silica đã hơn 30 tuổi, vượt xa độ tuổi kết hôn thông thường.

Mặc dù về mặt thông hường, cô ấy đã qua tuổi kết hôn, cho nên cô ấy có thể được coi là một cô dâu quá tuổi.

Drenian đã hơn 40 tuổi và là một người đàn ông góa bụa, do xuất thân là anh trai của hoàng hậu, hắn là chú rể không thể tuyệt vời hơn cho gia đình của Silica.

Tuy nhiên, bản thân Silica không muốn kết hôn.

"Nhưng điều này là không thể chấp nhận được. Không còn cách nào khác sao?"

"Cô có năng lực gì chứ? Trừ khi có ai đó giết hắn, còn không rất khó để trốn thoát."

"Cô đang nói những lời rất đáng sợ đó."

Đó là một trò đùa nửa nghiêm túc, nửa nham hiểm.

Khi cuộc trò chuyện ảm đạm của họ dừng lại, vài người đàn ông và phụ nữ mặc vest đen xuất hiện trong hội trường, di chuyển về phía trung tâm với nhạc cụ, có lẽ là những người biểu diễn.

Tất cả họ đều đeo mặt nạ trắng, che giấu khuôn mặt.

Khi mọi thứ đã sắp đặt vào vị trí, Drenian xuất hiện trở lại, thu hút sự chú ý của mọi người vào sân khấu trung tâm.

Sau đó, bằng một giọng khó nghe, hắn bắt đầu giải thích lý do tại sao các nhạc công lại xuất hiện.

Đó đại khái là một lời ca ngợi vẻ đẹp của Silica.

"......."

Alice không cảm thấy gì ngoài sự thương hại.

Giáo viên đáng kính của cô đã đính hôn với một người đàn ông vô nhân đạo.

Cô cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ để can thiệp bằng bất kỳ phương pháp nào cần thiết.

*Vút!*

"Cái gì...?"

Bất cứ ai đã cầm kiếm đều không thể bỏ qua âm thanh đó.

Đó là âm thanh của một lưỡi dao sắc bén cắt xuyên qua da thịt.

Ngay sau đó, một tiếng thét lạnh lẽo kèm theo tiếng một thi thể rơi xuống.

"Aaargh!"

Cổ của Drenian nằm ghê rợn trên mặt đất.

Phía trên nó là một thanh kiếm sắc bén, nhỏ giọt máu đỏ tươi.

Những nhân vật đeo mặt nạ với vũ khí kỳ lạ, không phải dụng cụ, toát ra hào quang tàn nhẫn,  đối mặt với đám người hoảng loạn.

"Cái gì... Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Sảnh tiệc đã biến thành hỗn loạn ngay lập tức.

* * *

"Cái gì... Tiếng ồn này là gì! Một cuộc tấn công của quái vật!"

Hoàng đế Dionne, đang nghỉ ngơi trong phòng của mình, hét lên giận dữ.

"L-Làm ơn, Bệ hạ, hãy bình tĩnh! Người phải nhanh chóng sơ tán..."

Bỏ lại kẻ thù phía sau và chạy trốn không phù hợp với tính cách của Hoàng đế.

"Ta phải tự mình ra mặt! Làm sao một sự cố không thể kể xiết như vậy xảy ra trong cung điện thiêng liêng của ta... Hừ!"

Nhưng trong sự tức giận, cơn bệnh tim tràn tới đột ngột, và ông đột ngột ngã quỵ.

"Chuyện gì xảy ra? Sao ngươi không hộ tống Hoàng đế đến nơi an toàn?"

Xuất hiện trong phòng không ai khác chính là Thái tử.

"L-Louisnel..."

"Con sẽ chịu trách nhiệm về vụ việc này! Thưa Bệ hạ! Hộ tống Hoàng đế đến nơi an toàn!"

Mặc dù anh muốn nói điều gì đó, nhưng cơn đau tim đã chặn khiến cho ông không thể nói lời nào.

Trong sự hỗn loạn, Nữ hoàng Cassandra vội vã chạy vào phòng.

"D-Drenian đã chết! Anh trai ta đã chết! Chúng ta nên làm gì đây?!"

Louisnel bình tĩnh đặt tay lên vai Hoàng hậu và nói.

"Xin đừng lo lắng, thua Hoàng hậu. Mọi thứ sẽ kết thúc tốt đẹp. Trước tiên, xin hãy sơ tán đến một nơi an toàn với Bệ hạ."

Một người đàn ông tiến đến bên cạnh Nữ hoàng.

"Aschel, ngươi có vui lòng hộ tống Bệ hạ không?"

Một người đàn ông tóc vàng toát ra hào quang khác thường.

Hoàng hậu cảm thấy cảm xúc khẩn trương của mình đột nhiên lắng xuống.

"Ngươi là Aschel?"

"Xin tha thứ cho thần vì đã không giới thiệu bản thân đúng cách! Làm ơn, xin hãy rời đi với thần ngay bây giờ!"

Hoàng hậu không có dấu hiệu từ chối.

Đôi mắt người, đắm chìm như thể bị mê hoặc bởi một bông hoa xinh đẹp, dường như sẵn sàng theo anh ta đến tận sâu thẳm địa ngục.

"....."

Ánh mắt hai người chạm nhau, Thái tử và Aschel trao đổi một ánh mắt bí ẩn không thể giải thích được.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương