Cậu Út Nhà Công Tước Là Sát Thủ Hồi Quy
-
Chapter 37: Những tín đồ của Mist (1)
Chương 37: Những tín đồ của Mist (1)
“Cuộc sống ở học viện thế nào?”
Bất chấp lời hỏi thăm từ người hướng dẫn, cậu bé giữ im lặng.
“Đó không phải là một câu hỏi khó, nhưng xem ra em không thể đưa ra câu trả lời nhỉ. Cứ thành thật thôi, dù em có thích nó hay không.”
“Chắc là…ổn.” Cậu bé trả lời lại một cách khô khan.
“Nhưng nhìn biểu cảm của em, có vẻ như em chỉ muốn kết thúc cuộc trò chuyện tẻ nhạt này thật nhanh thôi. Cô xin lỗi, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Tư vấn cá nhân với các học sinh là trách nhiệm của mỗi người hướng dẫn ở học viện, cho nên đây là điều cô phải làm.”
Cậu ấy biết điều đó.
Kể cả khi cô ấy được xem là người hướng dẫn đáng kính, Sicilia, cô ấy cũng sẽ không thực sự quan tâm đến cậu ấy- một người bất tài mang trong mình dòng máu quý tộc.
Cho đến lúc này, cậu ấy đã nuôi dưỡng rất nhiều suy nghĩ vô cùng tiêu cực như vậy.
“Thật buồn khi thấy con trai út của công tước Vert tỏ ra thờ ơ như vậy đó. Anh trai của em, Cranz có vẻ thích nghi với cuộc sống học viện rất tốt. Em có nghĩ đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh trai chưa?”
Tàn nhẫn.
Dù đã biết rõ người anh trai tàn độc của cậu ấy đối xử với cậu ấy như thế nào, thật nhẫn tâm khi đề nghị cậu ấy tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh trai mình.
Cảm xúc trong cậu ấy dâng trào, cậu siết chặt nắm đấm.
“Cô xin lỗi, cô không cố ý làm em khó chịu đâu.”
Nó giống như một lời chế giễu hơn là một lời xin lỗi.
“Được rồi, em nghĩ rằng như thế là đủ, cô không cần dành thêm giây phút quý báu nào của cô cho em đâu thưa cô. Em sẽ rời đi ngay."
“Em nói gì vậy? Cuộc nói chuyện chỉ vừa bắt đầu thôi.”
Ngay khi vừa định đứng lên, cô ấy đã chặn cậu bé lại.
“Thực ra, cô khá ấn tượng về em đấy, Cyan.”
“Em?”
“Đương nhiên rồi! Em sở hữu 84% thuộc tính bóng tối, thật là phi thường. Cho nên sẽ thật kỳ lạ nếu một người hướng dẫn không quan tâm đến điều này, đúng chứ?”
Đến tận lúc này, cậu ấy vẫn nghĩ rằng người hướng dẫn đang chế nhạo mình.
“Cô đang cố nói rằng đó là một thuộc tính vô dụng đúng không?”
“Nói như vậy thì thật là sai trái. Không có thứ gì vô dụng trên thế giới này, ngay cả một hòn đá ven đường cũng có giá trị riêng của nó.”
“… Sao cơ?”
Cậu bé tỏ ra bối rối.
“Em nghĩ rằng thuộc tính của em vô dụng à? Nó có thể trông như vậy. Dù sao thì những nghiên cứu về thuộc tính bóng tối vẫn chưa được khám phá đầy đủ. Nhưng em biết đó, việc nó chưa được khám phá có nghĩa là những tiềm năng vô hạn của nó vẫn chưa được hé mở…”
Ban đầu, những lời cô ấy nói trông giống những lời nói sáo rỗng, nhưng một cậu bé người một tuổi với trái tim trong sáng nhanh có bị mê hoặc bởi những lời nói của cô ấy.
Không ai xung quanh cậu sẽ nói những lời như vậy với cậu.
Hơn nữa, cậu cảm thấy không khí xung quanh Silica khác thường so với mọi ngày.
“Tại sao cô lại nói những lời này với em?”
“Việc một người hướng dẫn đặt hy vọng vào sự tiến bộ của học sinh là điều hiển nhiên.”
Hy vọng sẽ tiến bộ.
Sau khi bị gia tộc bỏ rơi sau trận đấu tập với anh trai, cậu ấy là người phải từ bỏ mọi hy vọng.
Giờ đây khi nghe về sự tiến bộ một lần nữa, cậu không khỏi cảm thấy những cảm xúc bên trong đan xen khó tả.
“Cô rất mong chờ để thấy sự phát triển không giới hạn của em, Cyan!”
Silia động viên cậu với một nụ cười rạng rỡ.
Dù sao, cậu cũng không biết được rằng.
Rằng tiền đồ vô tận mà cô ta đề cập không dành cho anh khi còn là một học sinh ngây thơ, mà chính là để trở thành một sát thủ tàn nhẫn…
* * *
Khi mặt trời lặn xuống, đường phố ở Luwen không khác những thành phố khác là bao.
Vừa đi vừa ngẫm lại mối liên hệ của tôi và cô ta từ kiếp trước, tôi nhận ra bản thân đã đến nơi lúc nào mà không biết.
Những ánh đèn thưa thớt vẫn bật, nhưng con đường lại vắng tanh không một bóng người.
Ở những nơi ánh đèn rọi tới, có thể thấy những học giả đang nghiên cứu phép thuật, các thương gia đang chuẩn bị cho công việc ngày mai, hoặc có những nơi, đèn chiếu sáng mà không rõ lý do.
Nhưng nơi tôi và cô ta đi đến không chỉ tối mà bầu không khí kỳ lạ cũng đặc quánh lại, nặng nề và ẩm ướt bám vào từng tấc cơ thể của chúng tôi
*Vụt*
Silica tạo ra một quả cầu mana nhỏ trong lòng bàn tay và đặt nó lên nắm của.
Quả cầu mana màu xanh lạnh chuyển sang màu đen ngay khi vừa chạm vào tay nắm của, và ngay sau đó, một âm thanh ‘cạch’ vang lên.
*Lạch cạch*
“Vào đi.”
Cô ta mở cửa và ra hiệu cho tôi vào trước.
*Vù vù*
Khi tôi đặt bước chân đầu tiên vào trong, tôi cảm thấy có một sừ hiện diện mờ nhạt nào đó phát ra từ phía đối diện.
Bỏ qua nó, tôi tiếp tục bước đi sâu hơn vào nơi này.
Silica không nói một lời, im lặng đi theo tôi.
Có lẽ cô ta đang chặn đường ngặn cho tôi không thể chạy thoát.
Nó không giống như tôi bị bắt hay bị che mắt để cản tầm nhìn.
Theo nghĩa đen thì cô ta vừa mang tôi đến đây.
Sau một lúc, tôi nhận ra mình không bị hạn chế gì cả, tôi có thể quay lại và tìm đến nơi này mà không bị ngăn cản.
Thật ra đó không phải là sự tin tưởng của cô ta đối với ta.
Dù cho ý định của cô ta là gì, có vẻ như cô ta muốn triệt hạ tôi ở đây.
Và ý định đó không hề thân thiện chút nào, mỗi một bước mà tôi đi, không khí xung quanh ngày càng dày đặc hơn.
*Vút!*
Những lưỡi kiếm đen đục sắc bén bay ra trong bóng tối.
Nhanh chóng né tránh, nhưng có vẻ như chúng đoán trước được hành động của tôi, những lưỡi kiếm lao đến tôi từ mọi hướng.
Tôi xoay người, tạo ra lốc xoáy ma lực để hất văng những lưỡi kiếm.
*Keng!*
Những lưỡi kiếm ma lực mà tôi tạo ra đã hất văng những lưỡi kiếm đang bay tới, khiến chúng rơi xuống đất.
Những chất nhầy màu xanh lá chảy ra từ những lưỡi kiếm.
“Sao ngươi không lên tiếng.” Cô ta nói với tôi.
Giữ im lặng ngay cả khi phát hiện ra cái bẫy có nghĩa là cô ta đã biết ngay từ đầu.
“Một cái bẫy dành riêng cho những kẻ không mời sẽ không nhẹ nhàng như thế này, ngươi có nghĩ vậy không?”
Nhận xét về việc cái bẫy này đơn giản như thế nào, cô ta nhếch mép.
Lúc đó, tôi cảm nhận được vài khí tức đang tiếp cận nhanh chóng từ đằng trước.
Tổng cộng có sáu người trong số đó.
Không chút ngần ngại, tôi tiến về phía trước để đối diện với họ.
Tất cả đều sử dụng vũ khí là song kiếm đã tẩm độc ở hai tay.
*Vút!*
Tên cầm đầu vung kiếm vào tôi với một tốc độ đáng sợ.
Tôi nhanh chóng né và phản đòn, nhưng không phải kẻ cầm đầu mà là hai tên sát thủ theo sau.
*Keng keng!*
Không thể chịu nổi đòn tấn công bằng kiếm của tôi, bọn sát thủ đánh rơi dao găm, và ngay sau đó bất tỉnh bởi những cú đấm vào bụng của tôi.
“…!”
Ba sát thủ đằng sau đều sửng sốt, họ do dự trong sự kinh ngạc.
Đối với những sát thủ người không được phép do dự dù chỉ một giây, việc chùn bước như vậy chẳng khác nào tự sát.
Không hề thương tiếc, tôi lao vào và đánh vào phần đầu họ bằng chuôi kiếm chứ không phải lưỡi kiếm.
*Bụp!*
Họ vô lực ngã xuống đất, và ngay khi họ lơ là, tên cầm đầu đã bắn trượt tôi trước đó lại lao vào tôi một lần nữa.
*Keng!*
Ngay khi song kiếm của hắn chém tới, nó bị chặn lại bởi ma kiếm của tôi, Kaeram.
*Bụp!*
Tôi siết chặt tay đấm gục họ, cả sáu sát thủ đều gục xuống mà không kịp tung ra đòn tấn công nào.
“…”
Trong khi đó, Silica quan sát tình hình từ phía sau, cô ta vẫn im lặng không nói một lời.
Tiếp tục phớt lờ cô ta, tôi tiếp tục đi dọc con đường.
Sau khoảng năm phút đi bộ…
Hành lang hẹp đột nhiên mở rộng, lộ ra một quảng trường rộng rãi.
Không chút do dự, tôi tiếp tục tiến bước và khi đến được trung tâm quảng trường…
*Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!*
Từ bốn hướng khác nhau, hay chính xác là Bắc, Nam, Đông và Tây.
Bốn sát thủ, với năng lực cao hơn trước, xuất hiện và tấn công tôi một cách hung hãn hơn.
Lần này, họ sử dụng những thanh mã tấu có đầu cong như hình trăng lưỡi liềm chứ không phải là dao găm.
Họ duy trì tốc độ chính xác như nhau, không ai vượt lên nhanh hơn hay thụt lùi, tự mình đảm nhận các vị trí khác nhau như thể đang chuẩn bị cho một nghi lễ.
Ma trận tử thần.
Đây là một trong những chiêu thức của Mist, tạo ra những góc chết không thể tránh khỏi, chia cơ thể của đối thủ thành bốn phần.
Đó là một kỹ năng mà chỉ những sát thủ cấp cao mới có thể thực hiện được, đòi hỏi sự nhanh nhẹn cực độ và các giác quan bẩm sinh, được mài giũa thông qua quá trình huấn luyện của các thành viên được chọn trong hàng ngũ của Mist.
Nói cách khác, họ ở một đẳng cấp khác so với những sát thủ trước đó.
Silica, một lần nữa, lại quan sát từ xa, quan sát cách tôi xử lý tình huống này.
Dù tình hình rất nguy hiểm nhưng tôi vẫn bình tĩnh chờ họ tiếp cận.
*Keng!*
Khi bốn lưỡi kiếm nhắm chính xác vào bụng tôi sắp đến, một cơn sóng đỏ trực tiếp trào ra từ dưới chân tôi.
*Bùm!*
Cơn sóng nhấn chìm cả bốn sát thủ, phá vỡ Ma trận tử thần mà họ sắp hoàn thành.
Những sát thủ không thể chống chọi được với cơn sóng đã bị đánh bay, một số thậm chí còn mất khả năng cầm kiếm.
Họ vội vàng lấy lại bình tĩnh và trở lại vị trí của mình, nhưng tay cầm kiếm của họ đang run rẩy, thể hiện một thái độ hoàn toàn khác với lúc ban đầu.
*vút*
Thấy vậy, Silica can thiệp, cô ta vung tay lên.
Không có bất kỳ câu hỏi nào, bọn sát thủ ngay lập tức dọn đường.
Cô ấy hỏi tôi: “Đó có phải là Sóng Sinh Khí không?”
Sóng Sinh Khí.
Kỹ thuật độc đáo của một sát thủ, biến ý định giết người, được gọi là sinh khí, thành một dạng hữu hình và giải phóng nó khỏi cơ thể.
Người tiếp cận với sinh khí thường bị hất ra mà không cần có bất kì tương tác nào, và đó là một kỹ năng khuất phục kẻ thù mà không cần vung kiếm, thường khiến chúng mất ý chí chiến đấu.
Không giống như các kỹ thuật khác trong tổ chức, được biết đến là 'Bóng tối', kỹ thuật này được cô ấy- người đứng đầu tổ chức Mist truyền cho tôi, ở kiếp trước.
“Kỹ thuật đó không có tên, nhưng đây là một cái tên hay. Từ bây giờ tôi sẽ gọi nó như vậy.”
Tôi đáp lại với nụ cười.
“…..”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi cảm nhận được khoé môi cô ấy hơi nâng lên.
Đi qua quảng trường, một hành lang khác kéo dài.
Giữa cơn gió xoáy, lần này tôi cảm nhận được một luồng khí khác, khác hẳn với những sát thủ đã chặn đường tôi trước đó.
Chẳng bao lâu sau, hai sát thủ xuất hiện ở cuối hành lang.
Họ không cầm dao găm hay đao trên tay.
Thay vào đó, họ cầm một chiếc móc giống như găng tay gọi là 'Móng vuốt', có thể liên tưởng đến móng vuốt sắc nhọn của quái thú.
Các hiệp sĩ tầm cỡ nhất thường nói rằng mục đích thực sự của thanh kiếm không chỉ là khuất phục đối thủ mà còn để bảo vệ bản thân và những người khác khỏi nguy hiểm.
Nhưng loại vũ khí đó thì khác.
Nó tồn tại chỉ với mục đích gây tổn hại và mang đến cái chết cho người khác.
Thay vì giết người một cách nhanh gọn, nó lại tung ra tất cả những gì có thể để gây ra nỗi đau tột cùng cho mục tiêu.
Hơn nữa, đó là vũ khí chỉ dành cho các sĩ quan của Mist, không phải thành viên chính thức hay cấp cao.
Nói cách khác, hai người này không chỉ là thành viên bình thường; họ là những chuyên gia đã có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực ám sát.
Họ là những chiến binh giỏi nhất dưới sự lãnh đạo của tổ chức.
*vụt*
Không chút do dự, hai thân ảnh khoá chặt lấy tôi làm mục tiêu, lao về phía trước với tốc độ cao.
Với ma lực và chiêu thức tùy ý sử dụng, ‘Móng vuốt’ tỏa ra ánh sáng và sương mù, cho thấy ý định sử dụng ma pháp của họ.
Đáp lại, tôi siết chặt thanh kiếm và đánh thức sức mạnh ẩn sâu của sương mù.
*vụt*
Như hơi thở của một con rồng, sương mù phun ra từ miệng tôi và nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể tôi.
Một năm trước, tôi chỉ có thể sử dụng chiêu thức khi phụ thuộc vào sức mạnh của Kaeram, nhưng không cần nữa.
Sau khi tiêu thụ máu của ma vật và rèn luyện cơ thể, giờ đây tôi có thể tự do sử dụng các thức của Kiếm Vụ mà không cần sức mạnh của Quỷ kiếm.
Tôi lặng lẽ lẩm bẩm chiêu thức khi hai tên sát thủ lao về phía tôi.
“Kiếm Vụ: Vụ phong bạo…”
*Keng!*
Trong khoảnh khắc thoáng qua đó khi tôi chuẩn bị đọc ký tự cuối cùng của chiêu thức,
thứ chạm vào tôi không phải là ‘Móng Vuốt’.
Đó là một con dao găm phủ đầy hắc vụ- vũ khí của tộc trưởng.
“Ta không thể chịu được nữa!”
Cô ta kêu lên, giống như một nghệ sĩ biểu diễn điên cuồng bước lên sân khấu.
Đã không còn thái độ thờ ơ mà cô từng thể hiện trước đây nữa.
“Hãy cho ta thấy sức mạnh thực sự của ngươi! Cyan Vert!”
Trong mắt cô ta không hề có chút thù địch nào, mà là cảm giác vui mừng thực sự, như thể cô ta thực sự thoả mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook