Cầu Tuyết Thủy Tinh
20: Nhất Định Sẽ Không Để Bị Em Bắt Được Nữa


Mộ Minh Trạch lặng lẽ nhìn mái tóc thiếu niên bay bay trong gió, không đáp lời.
Người kia đột nhiên quay lại, lấy tốc độ chớp nhoáng đánh về phía Mộ Minh Trạch.
Hắn theo phản xạ nhanh chóng chặn được móng vuốt đang lao tới, trở tay đánh trả.
Hai 'người' khi nãy vẫn còn nói chuyện đến vui vẻ hoà hợp, giờ lại lao vào chém giết, mỗi cú đấm, cú đá không chút nương tay.
Lam Bính nhìn bầu trời từ xa, mày nhíu chặt, lại không thể bỏ mặc chiến trường dưới đất, đành cắn răng tiếp tục đánh.
Nhanh hơn chút nữa, nhanh lên!
Ở trên bầu trời, hai tàn ảnh va chạm không ngừng.
Mộ Minh Trạch lại xoay người, tránh thoát một đao gió chém tới, hơi động nhẹ chân nhảy về cành cây.
Hắn dù sao cũng chỉ có dị năng tinh thần mà thôi, chiến đấu trên không quả nhiên bất lợi, hắn lại không có cách xuống lại mặt đất, chiến trường bên dưới đã đủ loạn rồi.
"Này, anh vì sao lại cố chấp như vậy?" Thiếu niên nhờ gió nâng đỡ, đứng cách đó không xa nhìn Mộ Minh Trạch, nghi hoặc.
Cậu ta thật sự thắc mắc, một tang thi thực lực ngang với cậu như Mộ Minh Trạch, cớ gì phải đi giúp đỡ nhân loại.
Mộ Minh Trạch liếc mắt xuống chiến trường bên dưới: "Cố chấp gì chứ, chỉ là đi theo thứ mình tin tưởng thôi."
Thiếu niên nhìn hắn, sau đó cười phì một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Mộ Minh Trạch không rảnh để ý đến biểu cảm khác thường của cậu, hắn đang suy nghĩ cách giành chiến thắng.
Hiện tại cấp bậc của đối phương và hắn gần như ngang nhau, khống chế tinh thần hắn vẫn luôn sử dụng, lại chỉ có thể làm chậm hành động của cậu ta một chút.
May mắn là thiếu niên vẫn chưa trở thành tang thi vương, tình hình vẫn có thể cứu vãn.

Nhưng kéo dài như tình hình hiện nay, hoàn toàn là hại nhiều hơn lợi.
Có một cách, là cách hắn vẫn luôn nghĩ tới, nhưng...
"Anh thất thần như vậy, cũng quá coi thường tôi rồi đó." Sau câu nói là một chưởng đánh tới.
Mộ Minh Trạch nhanh chóng cúi đầu, tay vận lực, mượn cành cây xoay một vòng, trở chân đá thiếu niên tang thi ra xa một khoảng.
Hắn chớp thời cơ, dời mắt nhìn xuống bên dưới, chuẩn xác bắt được thân ảnh Lam Bính.

Lam Bính cũng như cảm ứng được, cũng ngước lên nhìn về phía hắn.

Thời gian như ngừng lại, khoảng cách rất xa, hai người lại như thể cách nhau rất gần, đến mức gần như chỉ cần đưa tay liền chạm tới được nhau, sự thật lại không vậy.
Không biết tại sao, ngay lúc này, Lam Bính lại thấy được, Mộ Minh Trạch đang cười.

Nụ cười của hắn làm cậu bất an, tim đập liên hồi, máu huyết sôi trào trong lòng ngực, thúc giục cậu nhanh đi đến chỗ anh.
Nhưng rất nhanh, Mộ Minh Trạch lại quay lại tiếp tục chiến đấu với tang thi thủ lĩnh cao cấp kia.

Nụ cười kia cũng biến mất, phản phất như tất cả chỉ là tưởng tượng của Lam Bính thôi vậy.
Cậu ép mình bình tĩnh trở lại, dằn xuống nỗi bất an, tập trung vào chiến trường trước mắt mới là việc cậu cần làm.
Thiếu niên tang thi dồn hết lực, lại lần nữa tung về phía Mộ Minh Trạch một đạo phong đao.

Mộ Minh Trạch tuy rằng tránh thoát được, nhưng nhìn kĩ thì có thể phát hiện, hắn chật vật hơn nhiều.
Điều này làm thiếu niên trở nên hưng phấn.

Một lúc trước, cơn đau vẫn luôn âm ỉ đó bị tinh thần lực của Mộ Minh Trạch ảnh hưởng trong đầu cậu giảm đi rõ rệt.
Chắc chắn là do anh ta dùng dị năng liên tục, đã yếu đi rồi, đây là cơ hội của cậu ta!
Thế nên thiếu niên càng thêm dùng sức tấn công Mộ Minh Trạch không ngừng nghỉ, hai bên vẫn duy trì tư thế giằng co không cân sức.
Thế trận của chiến trường bên dưới cũng không mấy khả quan.

Nhân loại tiêu diệt rất nhiều tang thi, tang thi đồng dạng càng xuất hiện nhiều hơn, kéo về mãi không hết.
Tuy rằng với phát hiện của Lam Bính, tang thi không còn tăng cấp nữa, nhưng sức ép về số lượng vẫn rất lớn, ép cho tinh thần và thể năng của mọi người đều mệt mỏi.
Đột nhiên, tất cả tang thi cứng đờ, không di chuyển, giống như bị nhấn nút tạm dừng vậy.

Mọi người đều ngạc nhiên, khó hiểu phút chốc, rồi nhanh chóng trở nên cảnh giác.
Tình huống này tuyệt đối là bất thường, chuyện gì sắp xảy ra nữa vậy?

Nhưng trái với những gì họ nghĩ, đám tang thi sau đó đồng bộ xoay đầu, ngước nhìn về phía chiến trường trên không từ đầu vẫn luôn tách biệt kia.
Sau đó, chúng gào thét, lao nhanh về phía đó không rõ nguyên nhân.
Thiếu niên tang thi phóng liên tục mấy mũi tên gió về phía Mộ Minh Trạch, làm thân thể hắn xuất hiện mấy vết thương.
Thiếu niên đang rất hưng phấn, cơn đau kia đã biến mất hoàn toàn, không còn gì ngăn cản cậu ta nữa, đây là cơ hội để giết chết Mộ Minh Trạch!
Bỗng dưng, bên tai cậu ta vang lên mấy tiếng gầm gừ như có như không, làm thiếu niên cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cậu ta như chợt nhận ra gì đó, hốt hoảng nhìn xuống.

Bên dưới từ lúc nào đã tự tập tất cả tang thi.
Thấy cậu ta nhìn xuống, chúng còn hưng phấn rít gào, kể cả tang thi cấp cao hơn một chút, cũng biểu lộ ra trạng thái và hành động đói khát theo bản năng.

Kì dị nhất là, sự thèm ăn đó, đang hướng tới một đồng loại của chúng, lại là tang thi có cấp bậc cao hơn chúng rất nhiều.
Không cần nghĩ cũng hiểu, bọn chúng hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của cậu ta rồi, mà tất cả là do...
Thiếu niên bỗng dưng hiểu ra, cảnh giác quay đầu nhưng đã đã muộn, Mộ Minh Trạch đã đến gần cậu ta từ lúc nào.
Chẳng trách sự khống chế tinh thần của anh ta bỗng nhiên biến mất, anh ta là đang muốn dùng lũ tang thi bên dưới áp đảo cậu!
Mộ Minh Trạch không để cậu ta có thời gian phản ứng, hắn ép dị năng bản thân lên cực hạn, đánh sâu vào tinh thần tang thi trước mặt.
Thiếu niên vốn đã thả lỏng đầu óc, đột nhiên bị đánh úp, không thể phản kháng mà bị choáng váng một trận.
Mộ Minh Trạch chớp thời cơ, kéo tay cậu, cả hai cùng lao xuống, xâm nhập hoà vào đám tang thi đang điên cuồng.
Lam Bính từ xa trông thấy, gần như đứng hình.

Mặc dù biết rõ đám tang thi đã bị Mộ Minh Trạch điều khiển, nhưng tâm vẫn không nhịn được chấn động.
Cậu tự trấn an bản thân, đây hẳn là kế hạch của anh ấy, không có việc gì.

Ngược lại nếu lúc này mình xông vào, có khi lại cản trở anh ấy mất.
Năm phút, rồi mười phút, mười lâm phút trôi qua, bên trong đám tang thi vẫn không có chuyện gì xảy ra, chỉ có tiếng kêu gào gầm rú đáng sợ của chúng thôi.
Lam Bính nhịn rồi lại nhịn, cho đến khi cậu sắp chịu không được mà triệu hồi dây leo, cuối cùng mới có chút động tỉnh.
Thật ra không phải lúc trước không có náo động, chỉ là hai người Mộ Minh Trạch và thiếu niên tang thi gần như đều bị thương tổn, đấu đá qua lại cũng chỉ đơn giản đẩy đi vài con tang hi mà thôi.
Nhìn sơ qua, Mộ Minh Trạch có vẻ chiếm ưu thế, dù sao hắn cũng đang điều khiển đám tang thi, dù tinh thần lực khống chế cho tang thi thiếu niên kia đã giảm đi rất nhiều, hắn còn bị trọng thương, nhưng không sao cả.
Thiếu niên vất vả né tránh đòn đánh của Mộ Minh Trạch, đồng thời né đi mấy cú vồ, cắn của bọn tang thi xung quanh.

Cậu rất muốn đoạt lại quyền kiểm soát, nhưng đơn nhiên không dễ như vậy.
Thứ nhất là vì, hai người bọn hắn cấp bậc ngang nhau, Mộ Minh Trạch còn thuộc hệ tinh thần, nên đương nhiên nhỉnh hơn cậu một chút.
Thứ hai là vì, cậu đã bị Mộ Minh Trạch tổn thương nặng, cũng do cậu chủ quan, đắc ý quá sớm, nếu không chiêu này của Mộ Minh Trạch cũng không mấy ảnh hưởng đến cậu.

Hai người đánh đấm qua lại đến thập phần mệt mỏi.
Nhận thấy lực ảnh hưởng của Mộ Minh Trạch yếu đi, thiếu niên tìm lại được giọng nói của mình, vội vàng hét:"Anh thừa biết cứ thế này cũng không giải quyết được gì, mẹ nó cứ phải thế này mới được à.

Không bằng tôi với anh tiếp tục quan minh chính đại đấu với nhau, dừng cái việc vô nghĩa này lại đi."
Mộ Minh Trạch không trả lời cậu, vẫn tập trung đánh.

Không phải hắn muốn tỏ vẻ gì, chỉ là không còn đủ tinh lực khống chế giọng nói nữa thôi.

Thật ra trong lòng hắn đã muốn phun trào rồi.
Tiếp tục đánh với cậu tôi sẽ có cơ hội thắng sao?
Thiếu niên tang thi thấy hắn không đáp lời, cắn răng thầm mắng trong lòng, cố gắng chống đỡ mấy đợt tấn công dồn dập, đồng thời cố ý trì hoãn, không dùng tới dị năng, tranh thủ hồi phục chút sức lực.
Tâm trí cậu ta bận rộn xoay chuyển liên tục, không hề chú ý mấy động tác nhỏ của Mộ Minh Trạch.
Lam Bính đứng trên dây leo khổng lồ, trông mắt về phía xa, nhìn lỗ trống chính giữa cứ hình thành rồi biến mất, lúc nhỏ lúc hẹp, cậu cũng chỉ có thể khó khăn dùng đôi mắt tìm thân ảnh Mộ Minh Trạch, hết lần này đến lần khác trấn định bản thân, giữ tỉnh táo để xác định người kia còn sống.
Tang thi thiếu niên sau một hồi bị đánh hội đồng, cuối cùng cũng cảm thấy dòng chảy dị năng lần nữa mạnh lên, không chờ nổi nữa mà tung liên hoàn phong đao.
Đàn tang thi lập tức bị chém bay, mấy con yếu hơn một chút liền trực tiếp ngũ mã phanh thây.


Mộ Minh Trạch dù có đề phòng vẫn bị lực đạo mạnh mẽ đẩy lùi ra xa mười mấy mét.
"Anh nghĩ mấy trò này ngăn được tôi sao, đừng chọc tôi cười." Thiếu niên lấy tay vuốt mái tóc đen ra sau đầu, cười như không cười nhìn Mộ Minh Trạch: "Tôi thật sự tức giận rồi đấy!"
Mộ Minh Trạch bẻ lại khớp cổ tay bị gió đánh trật, nghe cậu nói xong cũng không có chút hốt hoảng nào, chỉ nhếch môi nhìn cậu ta đầy ẩn ý: "Tôi nghĩ cậu nói đúng, chúng ta khá là giống nhau đó."
"Bớt mấy lời lảm nhảm đi!" Thiếu niên trở tay chém ra mấy đạo lốc xoáy, hung hăng đánh về phía Mộ Minh Trạch.
Đòn này rõ là mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, chứng tỏ cậu thật sự nổi giận rồi, sẽ không nương tay nữa.
Nhưng khiến cậu ta ngạc nhiên là, Mộ Minh Trạch vốn nên đã cạn kiệt sức lực lẫn dị năng, lại có thể nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát, làm khí thế vừa nhấc lên của cậu nhìn như trò hề trước mặt hắn vậy.
"Tôi giống cậu, không thích làm mấy chuyện thừa thải."
Đồng tử màu xám bạc của Mộ Minh Trạch loé lên một chút, đem bộ dạng kinh ngạc đến biến sắc của tang thi đối diện thu lại và khoá chặt trong mắt, giống như giam cậu lại trong màn sương mù dày đặc không có lối ra.
"Anh...!Sao có thể?!" Thiếu niên cảm nhận được gì đó, kinh hãi lùi ra đằng sau.
Cậu ta cảm nhận được một khí thế áp đảo từ Mộ Minh Trạch đáng lẽ đang cùng cấp bậc với cậu.

Cậu theo bản năng run rẩy sợ hãi, Mộ Minh Trạch rõ ràng sắp thăng cấp! Không thể nào!
Mộ Minh Trạch không nhìn cậu ta, hắn cúi xuống nhặt lên một thứ, phản xạ ánh sáng lấp lánh trên tay hắn.
"Cũng phải cảm ơn cậu, vất vả cho cậu rồi."
Thiếu niên tang thi nhìn rõ vật thể đó, phút chốc đã hiểu ra.

Anh ta lợi dụng cậu chém giết, thu thập rồi hấp thụ số lượng lớn tinh hạch, nhờ vậy mà đạt tới ngưỡng thăng cấp!
Không xong rồi!
"Như ý cậu muốn, kết thúc trận chiến này thôi nào."
Mộ Minh Trạch cười nhẹ ra tiếng, bóp nát tinh hạch trên tay, nháy mắt khí tức bùng nổ, bức sinh vật trong phạm vi 1km quy phục.
Dòng tang thi vẫn luôn trào tới bất tận dừng lại, cùng nhau đồng thời ngửa đầu, phấn khích gào rống lên, chào đón vị vua đầu tiên của chúng xuất hiện
Nhân loại ở căn cứ cách đó không xa cũng chịu loại áp lực tương tự.

Người không có dị năng tất cả ngất đi, mũi và lỗ tai trào máu tươi.

Người có dị năng đầu óc như muốn nổ tung, khống chế bản thân không quỳ rạp xuống đất.
Lam Bính cũng bị ảnh hưởng nhưng không quá nghiêm trọng.

Cậu trừng mắt nhìn chằm chằm Mộ Minh Trạch ở phía xa, răng cắn chặt đôi môi mỏng bật máu.
Cốt truyện vẫn như cũ diễn ra, vua của tang thi đã xuất hiện, chỉ là nhân vật lại đổi thành Mộ Minh Trạch, và hắn cũng không thừa cơ tấn công căn cứ loài người.
Hắn ép đám tang thi lùi lại, một mình tiến về phía thiếu niên lúc này đã bị hắn dùng dị năng áp chế quỳ xuống.
Cơn kinh ngạc qua đi, thiếu niên thế mà lộ ra chút bất đắc dĩ, cười khổ: "Anh thắng rồi.

Anh đã là vua, tôi đánh không lại."
Mộ Minh Trạch cụp mắt, không hiểu sao không thể xuống tay được.
Thiếu niên thấy hắn hồi lâu vẫn không ra tay, cười cười như hiểu rõ, rồi bông nhiên tụ gió bao bọc bản thân, dị năng nháy mắt bùng nổ.
Mộ Minh Trạch giật mình lùi lại hai bước, xong sau khi nhìn thấy ánh mắt thiếu niên, hắn dừng lại.
Hai người hai mặt nhìn nhau, chưa nói mà như đã nói hết tất thảy.
Sau đó, trong gió lốc, thiếu niên nổ tung, cậu tự làm nổ tinh hạch bản thân, tự sát.

Đáng lẽ một tinh hạch cấp bậc như cậu phát nổ, nguồn năng lượng tạo ra sẽ tương đương với một vụ nổ hạt nhân, nhưng đều bị gió lốc của cậu cản lại.
Cậu không để Mộ Minh Trạch hạ sát, cũng không làm tổn thương đến những người khác, hoàn toàn không có ý định đồng quy vu tận.
Đây có lẽ là sự dịu dàng cuối cùng của cậu, một kẻ ngạo mạn khinh thường sự sống, đối với thế giới này.
Gió lốc dần tản đi, chỗ đó chỉ còn lại mấy mảnh quần áo, cùng với một mẩu giấy.
Mộ Minh Trạch tiến tới cầm nó lên, bên trên viết:
Sự cô đơn đã chọn lọc những ký ức của anh ấy, và đã đốt những đống rác hoài cổ tê liệt mà cuộc sống đã tích tụ trong trái tim anh ấy, và đã thanh lọc, phóng đại và vĩnh cửu những người khác, những thứ cay đắng nhất.

Mộ Minh Trạch lặng yên gấp tờ giấy lại, thì thầm nói với khoảng không: "Cậu không cần miễn cưỡng sống nữa đâu.

Tạm biệt."
Lam Bính vẫn luôn chưa từng chớp mắt, gắt gao khoá chặt ánh mắt lên bóng dáng cô độc phía xa.
Mộ Minh Trạch lặng yên bao lâu, thế giới xung quanh cũng yên tĩnh bấy lâu.
Cuối cùng, hắn động đậy, chống gối đứng lên, gió hất vạt áo hắn tung bay.

Mộ Minh Trạch để đám tang thi đứng bất động ở đó, xoay người sải bước về phía căn cứ.
Lam Bính thấy hắn đi tới, vội vàng nhảy xuống, chưa kịp chạy đến, đã bị ép quỳ rạp xuống.
Cậu còn bị như thế, đơn nhiên đám người trong thành cũng vậy, bị áp lực sai khiến quy phục.
Bọn họ vừa mới mừng rỡ ăn mừng trong lòng vì tang thi cấp cao kia cuối cùng cũng bị tiêu diệt, giờ lại bắt đầu sợ hãi trở lại.
Tất cả không hẹn mà có cùng suy nghĩ: tang thi kia lúc đầu giúp đỡ chúng ta, nhưng giờ nó đã trở thành kẻ mạnh nhất, liệu có còn nằm trong sự khống chế nữa không? Sẽ không quay đầu cắn ngược loài người chứ?
Đương nhiên, ngoại trừ mấy người đội Nguyệt Ảnh ra.
Lam Bính quỳ trên đất, nhìn Mộ Minh Trạch từng bước chậm rãi lại gần.

Cậu có thể cảm nhận được sức ép khổng lồ, nhưng cũng không vì vậy mà sợ hãi.
Một mặt bởi vì cậu không hề cảm nhận được sát ý, mặt khác, cậu hoàn toàn tin tưởng Mộ Minh Trạch sẽ không ra tay với nhân loại.
Mộ Minh Trạch dừng lại cách Lam Bính khoảng 1 bước chân, một đứng một quỳ, nhìn nhau không nói gì cả.

Mọi người trong căn cứ đều nín thở, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Lam Bính rất muốn nói chuyện, muốn ăn mừng thắng lợi với anh, muốn hỏi anh có bị thương gì không, muốn cùng anh nói về chuyện tiếp theo.
Nhưng cậu không thể mở miệng, Mộ Minh Trạch không cho cậu lên tiếng, cả dị năng cậu cũng không thể tùy ý điều khiển nữa.
Thì ra đạt tới cấp bậc này, sẽ có sức mạnh đáng sợ như vậy sao.
Mộ Minh Trạch bỗng không báo trước mà ngồi xụp xuống, mắt hắn ngang tầm mắt với Lam Bính, làm cậu có thể thấy rất rõ ràng đôi mắt xám tuyệt đẹp của người đối diện.
"Anh thắng rồi." Mộ Minh Trạch nói rất nhẹ, cũng không quá lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh thế này thì đặc biệt rõ ràng.
Lam Bính cố gắng gật đầu một cái, không nói gì mà nhìn Mộ Minh Trạch, trong mắt có vui mừng, niềm tin và yêu thương mãnh liệt không che giấu.
Mộ Minh Trạch cũng không giống như trước tránh đi ánh mắt nóng bỏng của cậu, vẫn nhìn thẳng đôi mắt hổ phách ấy, chậm rãi nói tiếp: "Anh thu thập được một số tin tức.

Nơi phát bệnh đầu tiên có thể nằm ở một thành phố ở phía bắc, nơi có một phòng nghiên cứu ngầm.

Chắc chắn chỗ đó có tài liệu và thiết bị cần thiết để nghiên cứu vaccine.

À, có lẽ còn có mẫu virus tang thi đầu tiên, có thể đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu."
Hắn nói rất chậm rãi và rõ ràng, xen lẫn những thứ hắn biết được từ thiếu niên tang thi cùng với thông tin trong cốt truyện chính.
Lam Bính lúc đầu tỏ ra rất vui mừng, sau đó chợt nhận ra gì đó, ánh mắt nhìn Mộ Minh Trạch lộ vẻ khó hiểu.
Tại sao anh nhất thiết phải nói bây giờ, ở đây, cũng nói chi tiết như vậy?
"Ngoài số liệu của virus tang thi đầu tiên ra, nhân loại cần phải có thêm một nguyên liệu nữa để tạo ra vaccine, tạo thành dịch kháng thể." Mộ Minh Trạch hơi cụp mắt: "Tinh hạch tang thi đã tiến hoá đến giới hạn của biến dị, hay là nói, là lõi tinh hạch của tang thi cấp cao nhất."
Hắn ngẩng đầu lên, lại lần nữa đối mắt với Lam Bính: "Tinh hạch của anh."
Đầu Lam Bính ầm một tiếng, đình trệ vài giây, sau đó vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự khống chế, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ biết mở to đôi mắt đầy tơ máu, điên cuồng nhìn Mộ Minh Trạch.
Những người trong căn cứ toàn bộ cứng đờ, ai cũng biết nhưng lời ấy có ý gì.

Trong đầu mỗi người đều lập tức có mấy ý nghĩ.
Mộ Minh Trạch bỗng dưng dời ánh mắt, nhìn lên căn cứ, nhìn mấy con người chân tay đã vô lực từ lâu, làm bọn họ rùng mình khiếp sợ.
Hắn có thể nghe được suy nghĩ của bọn họ.

Họ là đang hy vọng, rằng hắn vẫn bị khống chế, hoặc chí ích là có tình nghĩa, sẽ vì nhân loại mà giao ra tinh hạch.
Có một số ý nghĩ thương cảm, không cam lòng cùng tuyệt vọng lờ mờ bên trong, hắn đoán là từ tiểu đội Nguyệt Ảnh, và từ mấy người đã từng tiếp xúc với hắn.
Nhưng, chiếm đa số vẫn là nhưng suy nghĩ sợ hãi, sợ rằng hắn không chịu hy sinh bản thân, vì bản thân mà hủy diệt căn cứ.

Thậm chí, từ đó mà sinh ra bài xích, cùng với sát ý nồng đậm.
Đi chết đi!
Giao tinh hạch ra đây!
Đã xưng là vì nhân loại, thế thì làm đến cùng đi chứ!
Hy sinh mình để cứu toàn nhân loại!
Không thể sống trong cái địa ngục này nữa, nhanh đi chết đi!
Những ác ý xâm lấn tâm trí, làm đầu hắn đau âm ỉ, trong giây lát giống như thiếu niên tang thi kia, cảm nhận được hết xấu xa của thế giới này.
Đột nhiên muốn hủy diệt tất thảy, thanh lọc sạch sẽ mấy thứ dơ bẩn này.


Hắn muốn đồng quy vu tận với thế giới này.
Rồi đột nhiên tỉnh lại, bàn tay đang nắm chặt của Mộ Minh Trạch bị một bàn tay nắm lấy, gắt gao siết chặt.
Hắn nhìn bàn tay to lớn bao trọn lấy tay mình kia, tầm mắt sau đó lại tập trung trên người Lam Bính.
Chỉ có người này, cam tâm tình nguyện níu lấy hắn, giữ lại hắn trên thế gian.
Vào thời khắc hoàn toàn không có cách nào khác, hắn không do dự lựa chọn hy sinh bản thân, cũng chỉ vì người này, vì người hắn yêu quý trọng nhân loại, vì người hắn yêu là nhân loại.
"Em nghĩ tình yêu là gì, Lam Bính?" Mộ Minh Trạch phớt lờ đi ánh mắt cầu xin khẩn thiết của Lam Bính, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Bàn tay Lam Bính siết chặt hơn, tang thi không có cảm giác, nhưng Mộ Minh Trạch vẫn cảm thấy được đau đớn.
"Anh chưa từng nghĩ, yêu là muốn hy sinh tất cả cho người đó, cũng chưa từng nghĩ thứ mơ hồ trừu tượng đó sẽ tồn tại mãi mãi."
"Em biết mà, anh rất ích kỷ, hy sinh bản thân là điều anh ghét nhất, làm việc này không phải vì em, mà vì anh muốn em mãi nhớ đến anh, tất cả vì bản thân anh, xin lỗi vì làm em thấy áp lực và mệt mỏi."
"Anh rất tham lam, lại thiếu quyết đoán.

Anh luyến tiếc cái ôm cái chạm của em, luyến tiếc ánh nhìn, nụ hôn của em, càng luyến tiếc khoảng thời gian tốt đẹp hạnh phúc với em, nên anh dùng câu 'yêu em' để trói buộc em, thật xin lỗi."
"Anh rất hèn nhát, anh sợ thứ quá nóng, thứ mong lung mơ hồ, thứ bất định không thể dự đoán, vì sợ, anh đã từng trốn chạy, đến tận bây giờ, anh vẫn sợ, nên anh quyết định trốn đi lần nữa, thật xin lỗi em."
Theo từng câu nói, Mộ Minh Trạch vừa dịu dàng vuốt ve bàn tay hắn, nhưng hoàn toàn không nhìn vào mắt cậu.

Hắn biết cậu đang như thế nào, hắn sợ bản thân sẽ bị cậu làm mềm lòng lần nữa.
Lam Bính mắt như muốn nứt ra, gồng mình vùng khỏi xiềng xích, chưa bao giờ cậu hận mình yếu đuối như vậy, chưa bao giờ hận bản thân ngu xuẩn đến thế.

Chỉ có thể vô dụng bất lực nhìn tâm can của mình lại biến mất, cậu không chấp nhận, không cam tâm!
Mộ Minh Trạch đột ngột ngẩng đầu, tay còn lại đưa lên vuốt ve mặt và mái tóc Lam Bính.

Thời khắc cuối cùng này, hắn lại vẫn không thể hôn tạm biệt cậu, khiến hắn có chút nuối tiếc.
"Anh rất biết ơn em, rất thích em.

Anh thật sự, thật sự không muốn rời xa em, cũng thật sự ko muốn thấy em làm vẻ mặt thế này.

Nhưng, em thấy đó, đây là cái kết tốt đẹp nhất, tương lai hoàn hảo nhất anh có thể tạo cho em."
Câu nói vừa dứt, Lam Bính đột nhiên đầu óc trở nên mơ màng, muốn hôn mê bất tỉnh.
Cậu cố kiềm nén.

Lam Bính biết, lần này sẽ giống như một làn trong quá khứ, chỉ cần cậu nhắm đôi mắt này lại, sẽ mãi mãi mất anh.
Không chỉ Lam Bính, mà tất cả người trong căn cứ đều bị ảnh hưởng, đều bất tỉnh hết cả, không một còn một ai.
Mộ Minh Trạch đỡ lấy thân thể vô lực của Lam Bính, để cậu nằm xuống gối trên đùi mình, vuốt ve mái tóc cậu.
"Ngoan, mệt mỏi thì phải ngủ một giấc, khi tỉnh lại hết thảy đều sẽ tốt đẹp."
Lam Bính cắn chặt răng hàm, ép mình thông qua đau đớn mà tỉnh táo.
Mộ Minh Trạch bất lực nhìn đôi mắt cố chấp ngoan cường kia, thở dài một hơi.

Sau đó tay lướt qua mái tóc cậu, chế đi đôi mắt kia, tăng cường độ dị năng lên một chút.
Lam Bính không thể khống chế được bản thân, cậu muốn dùng tay ôm lấy người này, dùng giọng dỗ dành người này, dùng ánh mắt cầu xin người này ở lại.

Người lại cố ý vô tình ngăn chặn hết tất cả.
Trước khi mất đi ý thức, Lam Bính nghe được một giọng nói khẽ khàng, như thủ thỉ bên tai, còn có chút ý cười nhẹ nhàng:
"Lần này anh chạy rồi, nhất định sẽ không để bị em bắt được nữa đâu."
****************
Người trong căn cứ đột ngột bị đánh thức bởi một tiếng kêu gào.
Họ đồng loạt sợ hãi, tưởng là tăng thi tập kích, vội vã nhìn ra bên ngoài tường thành, sau đó kinh ngạc.
Xác tang thi nằm ngổn ngang đầy mặt đất, ngược lại hoàn toàn không thấy có bóng dáng một con tang thi có khả năng hoạt động.
Giữa cảnh tượng khủng khiếp, kinh hoàng này, có một bóng lưng quỳ trên mặt đất, gào khóc tê tâm liệt phế, giống như lấy hết gan phổi nội tạng ra để gào lên.
Người kia đã sụp đổ hoàn toàn, ôm chặt trong ngực một thứ gì đó, siết chặt đến trắng bệt cả hai tay, như ôm lấy sự sống của chính mình.
Đó là lần đầu tiên, họ thấy một người, đau thương và sụp đổ đến thế.
****************
Vậy là end thế giới 1 rồi nha.

Nguyệt Nguyệt rất cảm ơn và mong mọi người sẽ tiếp tục đồng hành với tui ở mấy thế giới sau nha~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương