Câu Chuyện Trong Hộp Bút
Chương 17: Anh Yêu Em, Lấy Cái Chết Làm Thời Hạn

Bút Chì mở mắt ra

Cô cảm giác thân bút mềm nhũn, đứng lên cũng không nổi. Anh họ Bút Lông đang ngồi bên mép giường, nhìn gương mặt mê mang của cô, mỉm cười.

“Em tỉnh rồi à?”

Bút Chì xoa gáy, một giây sau cô mới đột ngột phản ứng lại, mắt trừng to “...Chị em đâu? Chị không sao chứ ạ?”

Bút Lông trầm mặc, anh nhẹ nhàng vỗ đầu Bút Chì: “Yên tâm, Bút Chì bấm không chết. Hai người đều ổn cả”

Nghe được lời của Bút Lông, nước mắt Bút Chì rơi lã chã. Không sao là tốt, chị vẫn khoẻ, mình cũng không sao. Nào có ai biết, khi cô nằm trên bàn mổ, cô đã tuyệt vọng ra sao. Cô bi quan, lo lắng nếu mình không tỉnh lại, Cục Tẩy sẽ thương tâm đến mức độ nào. Vừa nghĩ tới gương mặt đau lòng của anh, trái tim cô như bị khoét sâu, Bút Chì sợ hãi, sợ mình gặp chuyện không may, sợ mình không được gặp lại anh….

“Cục Tẩy đâu? Em muốn gặp anh ấy…” Bút Chì hít mũi, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng “Anh họ, em muốn gặp anh ấy. Anh gọi anh ấy dùm em được không?”

Bút Lông không đáp, anh cúi đầu trầm mặc hai giây, sau đó anh dằn tay cô lại “Bút Chì! Hiện tại em không thể xuất viện, cậu ta cũng không thể tới đây.”

“Tại sao?” Bút Chì ngây ngốc nghi hoặc “Em sẽ chết à? Nhưng mà anh đã nói…”

“Em sẽ không chết!” Bút Lông đột ngột nói to hơn, như đang giấu giếm gì đó “…Không, ý của anh là….” Bút Lông ngập ngừng, anh hơi ngẩng đầu nhìn đôi mắt ngấn lệ của Bút Chì “….Bút Chì, Bút Chì Bấm không dùng chì than của em. Em không thể làm phẫu thuật thay ngòi”

Một cảm giác bất an lan tràn trong ngực Bút Chì “….Tại sao?”

Bút Lông ngập ngừng đáp “Em bị bệnh ngòi trắng.”

“Ầm” như bị thứ gì đó đập mạnh vào ngòi chì cô, nghiền ngòi chì cô thành trăm ngàn mảnh vụn. Cô biết rõ bệnh ngòi trắng là gì, cô đã từng nhìn thấy một Bút Nước cắt ngòi tự sát bên đường. Bởi vì bị bệnh ngòi trắng, mực bút dần dần mờ nhạt, cuối cùng không thể viết ra chữ nào nữa. Cho nên anh ta lựa chọn kết thúc sinh mạng của mình

Một cây bút không thể viết chữ, thì cuộc sống còn ý nghĩa nữa?

Nước mắt chưa khô, nay lại càng rơi xuống nhiều hơn. Bút Chì túm chặt chăn “Bệnh tim trắng cũng không sao…Chị đâu ạ, chị ấy không dùng ngòi giống em, vậy chị sống sót bằng cách nào?”

“Vốn con bé không cứu được, chính Bút Bi đã quỳ xuống trước giường nó, cứu nó về. Vì vậy kì tích bất ngờ xuất hiện, dấu hiệu sinh mạng của con bé đã hoạt động lại. Nhưng có thể con bé sẽ ngủ say vĩnh viễn

Cô chỉ cảm thấy lồng ngực mình rất đau đớn. Cô là cây bút vừa nhát gan, yếu ớt vừa vô dụng, lại thích khóc. Giờ phút này cô hẳn phải gào khóc điên cuồng, nhưng không biết tại sao, nhớ tới lời nói của Cục Tẩy, trong lòng dẫu rất đau, cô vẫn cố gắng kìm nén không để cho mình bật thành tiếng

“Đừng khóc, cô nàng ngốc nghếch. Anh ở đây”

Em biết… em biết anh ở đây. Em biết anh không đành lòng nhìn em như vậy. Tính khí của anh rất xấu, nhưng lại đối xử với em cực kì dịu dàng. Trên thế giới này có rất nhiều đồ đẹp, em hiểu anh muốn mang thứ tốt nhất dành tặng cho em. Nhưng hiện tại, em chỉ cần gặp anh, muốn anh xuất hiện trước mặt em. Dù anh nhăn nhó hay đỏ mặt, ồn ào, xấu hổ, hoặc là thô lỗ ôm em vào ngực cũng được

Em rất…rất muốn thấy anh ở đây

“Cục Tẩy đâu…”Bút Chì cắn chặt môi, chăm chú nhìn thẳng Bút Lông.

Bút Lông cử động ngón tay, đè thấp giọng nói thật: “Bệnh ngòi trắng, cần phải thay ngòi khác mới có thể hết bệnh được. Việc này cần rất nhiều tiền. Anh đã bán hết nhà cửa (hộp bút) của anh và em rồi, nhưng vẫn không đủ”

“Cục Tẩy…”

Đột nhiên Bút Chì rất muốn khóc to, cô đoán đúng rồi, cô biết là Cục Tẩy sẽ không để cho cô chết đi như vậy mà. Người đàn ông đó vừa thô lỗ lại vừa dịu dàng, nhất định…nhất định…

Quả nhiên, Bút Lông nói tiếp “Anh ta đi làm công, giúp loài người tẩy chỗ sai. Mỗi chỗ sai kiếm được một món tiền lớn.”

Cuối cùng, Bút Chì nhịn không nổi nữa khóc thành tiếng.

Cô biết anh ấy sẽ đi tìm loài người. Làm vậy chẳng khác gì đánh đổi sinh mạng cơ chứ, mỗi lần tẩy xong một chữ, nổi đau đớn tận xương tuỷ ấy nào có ai hiểu được. Thậm chí anh ấy phải trơ mắt nhìn sinh mạng của mình trôi đi từng chút một. Rất không đáng, cô không giá để anh phải làm đến mức này.

Bút Lông đưa một tờ giấy đến trước mặt Bút Chì. Hai mắt Bút Chì ngấn lệ, mờ mịt nhìn sang, trên tờ giấy mỏng manh ấy là một hàng bút tích của Cục Tẩy. Cô nhìn mà khóc càng dữ hơn.

“Đừng khóc, chờ anh trở về. Anh là bạn đời duy nhất của em.”

Rốt cuộc cô cũng nhớ tới dáng vẻ Cục Tẩy xấu hổ, đỏ mặt tới mang tai, vào buổi tối dưới ánh trăng hôm đó.

Anh ấy hỏi cô “Em có thể chờ anh không?”

Cô đáp ứng “Có chứ, nhất định sẽ chờ.”

Thật xin lỗi….

Bút Chì ôm chặt chăn vào ngực, khóc đến nổi trời đất u ám, ngay cả khi Bút Lông rời đi khi nào cô cũng không biết. Cô ôm chăn giống như ôm Cục Tẩy. Cuối cùng cô cũng biết người ấy yêu cô nhiều như thế nào. Lần này, cô chắc chắn sẽ không quên anh nữa, dù anh có biến thành vụn tẩy, cô cũng nhất định nhận ra anh.



Em xin lỗi vì đã quên anh. Lần này, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh trở về

Bút Chì nằm viện đến ngày thứ mười, Bút Bi mới đến thăm.

Bút Chì nhếch môi, mỉm cười nhợt nhạt lại chân thành “Anh tới rồi, anh rể”

Hai chữ anh rể đủ để cho Bút Bi hiểu rõ, Bút Chì chưa từng trách cứ anh. Tuy anh không có tâm trạng nở nụ cười, nhưng anh vẫn gật đầu một cái. Cô nghiêng đầu, nhìn hoa đang nở rộ trong vườn hoa bên ngoài cửa sổ, giọng nói nhỏ nhẹ tựa như sợ đánh thức thứ gì đó

“Anh rể đừng buông tay. Em sẽ không từ bỏ sinh mạng của mình, cho nên anh cũng phải chờ chị trở lại nhé”

Bút Bi trầm mặc hồi lâu, sau đó trịnh trọng trả lời “Ừ”

Ngày thứ hai mươi, Bút Lông tới phòng bệnh Bút Chì. Gương mặt của cô vẫn còn hơi trắng bệch, nhưng nụ cười đã tràn đầy hy vọng. Bút Lông nói “Bút Chì, anh phải xuất ngoại.”

Bút Chì chẳng hề bất ngờ, cô nhớ tới vị bác sĩ Hồ Dán, hé môi nói với Bút Lông: “Anh họ, chào hỏi bác sĩ Hồ Dán dùm em nhé”

Bút Lông ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu: “Lúc trước anh quên cô ấy. Đến khi cô ấy mệt mỏi buông tay, anh mới nhớ lại. Anh cũng không biết mình có thể tìm lại được cô ấy hay không, nhưng anh sẽ không từ bỏ.”

“Ừ, chúng ta cùng nhau cố gắng”

Bút Lông nhìn khóe môi hơi nhếch lên trên gương mặt tái nhợt của Bút Chì, anh thở dài, xoa đầu cô: “Xin lỗi, anh không thể ở bên cạnh em, cùng em chờ đợi Cục Tẩy về.”

Bút Chì nở nụ cười kiên cường “Cho dù anh không ở đây, em cũng nhất định đợi anh ấy.”

Ngày thứ hai mươi lăm, Bút Máy và Bút Dạ Dầu nắm tay nhau đến thăm Bút Chì. Bút Máy đã đến thăm cô rất nhiều lần, nhưng hầu như đều đi một mình. Duy lần này, cô dẫn theo Bút Dạ Dầu

Bút Máy cố làm ra vẻ ung dung trợn mắt với Bút Chì: “Em mau khoẻ lên cho chị. Chị và tên khốn khiếp này quyết định mời em làm phụ dâu đó”

Bút Chì: “(⊙o⊙) Hai người sắp kết hôn rồi hả? Người trong nhà…”

Bút Máy “Bọn chị kết hôn thì liên quan gì đến người nhà? Tên nhóc này cầu hôn chị, cô gái tốt như chị….A!”

Đột nhiên Bút Máy bụm miệng chạy vào phòng vệ sinh, Bút Chì không rõ đầu đuôi, nghi hoặc nhìn Bút Dạ Dầu.

Tuy nhiên, cô lại thấy anh vươn tay đặt lên môi, tựa như đang cười.

“…Bút Máy bị sao vậy ạ?”

Bút Dạ Dầu cười tủm tỉm với Bút Chì “Chị Bút Máy của em ăn bậy, bị đau bụng. Không tin em hỏi đi”

Quả nhiên, Bút Máy vừa lao ra khỏi phòng vệ sinh, chuyện đầu tiên cô làm chính là giải thích với Bút Chì “Chị ăn đồ hư, không giống những gì em tưởng tượng đâu! Thật đó, chị ăn bậy bạ thôi à”

Bút Chì “(⊙_⊙) Em biết rồi. Bút Dạ Dầu cũng nói như vậy, em biết chị ăn đồ hư mà…”

Ngay lập tức, Bút Máy trừng Bút Dạ Dầu “Tên khốn nhà anh!”

Mặc dù Bút Máy phồng mang trợ má với Bút Dạ Dầu, nhưng Bút Dạ Dầu vẫn dịu dàng vuốt tóc cô. Bút Chì vui vẻ cong môi. Cô thích nhất là nhìn mấy cây bút khác hạnh phúc với nhau. Bởi vì cô có thể tưởng tượng ra mình và Cục Tẩy sau này như thế nào. Dù không có Cục Tẩy ở đây, cô cũng….rất hạnh phúc. Hạnh phúc hơn những người khác.

Thời gian thấm thoát trôi đi, Bút Chì không nhớ rõ đã bao nhiêu ngày, cô chỉ biết bạn bè thường hay đến thăm mình. Chị vẫn chưa tỉnh lại, Bút Bi làm bạn bên chị mỗi ngày. Mà cô cũng giống như Bút Bi vậy, chờ đợi văn phòng phẩm yêu thương của mình trở về.

Một ngày nào đó, bác sĩ Dao Lam vội vàng tới kiểm tra sức khỏe cho cô. Bỗng dưng, cô ấy thở phào như trút được gánh nặng

“Bút Chì, cố gắng lên nha. Thân thể của em đã tốt hơn nhiều rồi”

“Dạ! ^v^” Bút Chì mỉm cười. Cô sung sướng khi nghe thấy điều này. Bởi vì, chỉ cần cô khoẻ mạnh, khi Cục Tẩy trở về, anh ấy nhất định sẽ rất vui

Cô phải đợi anh ấy trở lại, anh ấy nhất định sẽ quay về

Thời gian lại tiếp tục lướt đi, Bút Chì đã làm xong phẫu thuật thay ngòi. Ngòi chì lấm tấm màu trắng được rút ra, thay vào đó là một chiếc ngòi mạ vàng. Vào đêm Bút Chì xuất viện, Bút Máy tặng cô một bó hoa, sau đó một mình Bút Chì lẻ loi về nhà. Chìa khoá không thể tra vào ổ, cô thử vài lần mới sực nhớ ra, đây đã không còn là nhà mình. Tuy rằng Bút Bi đã đưa cho cô một chìa khoá khác, bảo cô đến một hộp bút sang trọng hơn

Khoé miệng vốn dĩ đang cong lên dần dần xụ xuống, nước mắt rơi tí tách xuống đất.

Tại sao anh ấy vẫn chưa về….

Cô rất ngoan, rất nghe lời, cố gắng vượt qua căn bệnh của mình. Nhưng anh ấy đang ở đâu?

Cô không muốn đi tới nơi khác. Chỗ nào không có Cục Tẩy cô đều không muốn đi



Hoa trong tay rơi xuống đất, Bút Chì khóc thút thít, tầm mắt cũng mơ hồ. Cho đến khi một cánh tay nhặt lấy bó hoa dưới đất lên, giọng nói khàn khàn, nhỏ nhẹ vang lên bên tai: “Cô ngốc, anh đã nói là em đừng khóc mà?”

Bút Chì cúi đầu xuống, cặp mắt long lanh, đong đầy nước mở to nhìn Cục Tẩy.

Anh lùn hơn trước kia rất nhiều, cơ thể cũng gầy yếu hơn hẳn. Cô phải khom người mới có thể nhìn thấy gương mặt anh. Trên người anh đủ loại vết thương, bốn góc cạnh đều bị mài mòn, dính đầy bụi chì. Thoạt nhìn cực kì chật vật, nhưng đối với cô, anh tuấn tú không gì tả nổi

Thấy cô nhìn chằm chằm mình, tựa như không thể tin. Anh “hừ” một tiếng, vừa ngại ngùng lại vừa bất an hỏi: “Sao? Anh xấu rồi nên không quen biết anh à? Không sao, chỉ cần em không khóc, anh sẽ không xuất...”

Vừa dứt lời, Bút Chì đã quỳ xuống, mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể anh. Tiếng khóc cố gắng nhịn nãy giờ, đột ngột tuôn ra, cô nghẹn ngào gào to, chùi toàn bộ nước mắt lên người anh “Cục Tẩy! Cục Tẩy! Cuối cùng anh cũng về, em rất nhớ anh, rất rất nhớ anh. Em còn tưởng anh không cần em, anh không thể bỏ rơi em. Sao anh lại biến thành thế này, nhất định là rất đau…”

Cục Tẩy sững sờ, nét mặt không tự nhiên dần trở nên nhu hoà. Anh dang tay ôm lấy cô, giọng khản đặc: “…Ngoan, đừng khóc. Anh không đau, không đau chút nào.”

“Đồ lừa gạt! Sao có thể không đau!”

Cục Tẩy trầm mặc, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô. Anh rất muốn nói cho cô biết, chỉ cần vì cô, đau hơn cũng chẳng sao. Từ việc mài nhỏ mình, cho đến việc gọt em trai, rồi bị loài người uốn nắn. Bởi vì người đó là cô, cho nên anh nguyện ý

Nhưng anh không thể nói

Anh sợ khi cô nghe được những lời này, nước mắt sẽ ngập thành sông mất. Biết làm sao được, nước mắt của cô khiến lòng anh đau đớn tận cùng.

Bút Chì ôm Cục Tẩy, nghẹn ngào nói

“Anh có biết không, em gọi Bút Bi là anh rể. Em chưa từng thích anh ta một chút nào.”

“. . . Ừ.”

“Anh có biết không, anh họ Bút Lông đi rồi, anh ấy nói, có thể sẽ không quay về nữa”

“. . . Ừ.”

“Anh biết không, Bút Máy sắp kết hôn với Bút Dạ Dầu rồi. Chị ấy bảo chúng ta làm dâu phụ cùng rể phụ cho chị ấy đó”

Cục Tẩy kinh ngạc, theo thói quen cau mày. Nửa như từ chối, nửa xấu hổ: “Trước đây còn được, hiện tại anh thế này, rất xấu xí, anh không thể…”

“Không phải!” Bút Chì vùi mặt vào ngực Cục Tẩy: “Anh ở trong lòng em đẹp trai nhất! Vĩnh viễn anh tuấn nhất!”

“…Thích anh như vậy sao?”

“Ừm! Thích anh nhất, em nằm mơ cũng thấy anh.”

“Hừ…nằm mơ thấy anh làm gì, nói mau. Nói nghe một chút, anh trong mơ đẹp trai hơn hay hiện tại đẹp trai hơn?

Anh biết ngay mà! Nhìn biểu tình ‘đỏ mặt cắn răng’ của cô anh liền hiểu, cô bé của anh đáng yêu hết thuốc chữa. ‘Chậc! Bút nữ khờ khạo’ Yêu không kiềm chế giống như đồ ngốc. May mắn là anh thích cô, bằng không…bị người ta lừa lúc nào cũng không biết

Chậc…thật vô sỉ, còn dám mơ thấy anh

Bút Chì không chút dấu diếm kể: “Em nằm mơ thấy anh nói là em quan trọng hơn cả sinh mạng của anh.”

Cục Tẩy: ". . ."

Cục Tẩy nghiêng mặt qua một bên, vài giây sau, anh miễn cưỡng quay đầu lại

“Ngốc, đó là thật, không phải mơ”

Anh yêu em là sự thật

Cuối cùng em cũng chờ được anh về, đây cũng không phải là giấc mơ.

Dưới ánh trăng, Cục Tẩy móc ra tiểu cậu bé vừa được gọt trước khi về, rút ngòi bút ra, sau đó tiến vào

Anh và cô tựa như trời sinh một đôi, em trai mới tạo của anh vừa khít với em gái của cô

Cuộc chiến này không thể miêu tả thành lời, bởi vì nó được tiến hành một cách an tĩnh, nước chảy thành sông. Giống như tình yêu của bọn họ, âm thầm không một tiếng động, cứ như vậy mãi mãi, cho đến khi Bút Chì bị chẻ thành gỗ, Cục Tẩy mài mòn thành vụn mới thôi.

Anh yêu cô, dùng cái chết làm thời hạn.

---- Hết ----

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương