Câu Chuyện Trong Hộp Bút
-
Chương 15: Chương Này Thật Ảo...
Bút Bi yên lặng ngồi trên ghế dài bệnh viện, Bút Chì ngồi bên cạnh anh.
Trước kia cô luôn mơ đến nam thần, bây giờ nhìn lại chật vật không còn giống trước, anh trầm mặc ôm vỏ bút của mình, bên trong là ruột chì đã gãy Bút Chì Bấm, ngón tay dùng sức dường như còn nghe được tiếng thân bút nhựa vỡ.
Bút Chì đã từng tưởng tượng có thể thân thiết ngồi chung một chỗ cùng nam thần như thế rất nhiều lần, nhưng bây giờ cô đã không còn cảm giác. Cô cắn chặt môi dưới, muốn gặp Cục Tẩy đến phát điên.
Muốn nhìn anh hung dữ nhíu mày, muốn nghe anh kiêu ngạo lại rầy rà "Hừ" , muốn được anh thô bạo lại dịu dàng ôm vào trong ngực, nói với cô rằng đừng sợ, có anh ở đây tất cả sẽ tốt thôi.
Nước mắt vô dụng rơi xuống, nhưng Cục Tẩy không có ở đây, cho nên sẽ không có ai giúp cô lau.
Bút Chì hít mũi một cái, lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ Dao Lam bước ra, mặt không cảm xúc nhìn Bút Chì với Bút Bi căng thẳng đứng lên.
Bác sĩ Dao Lam nói: "Ruột bút của cô ấy bị gãy, thân bút cũng bị vỡ làm hai đoạn. Bây giờ chỉ có một cách có thể cứu cô ấy."
"Cách gì?!"
"Cách gì?!"
Bác sĩ Dao Lam nhẹ nhàng nói ra: "Đổi ruột."
Bút Bi buông lỏng vỏ bút trong tay, ruột bút chì rơi đầy đất.
Anh không nhúc nhích, không biết qua bao lâu, Bút Bi mở miệng nói bằng giọng khàn khàn: "Lấy ruột bút của tôi đổi cho cô ấy đi."
Bác sĩ Dao Lam cau mày: "Anh đã thấy Bút Chì Bấm dùng ruột Bút Bi rồi à?"
"Vậy cô nói cho tôi biết! Cô muốn tôi làm như thế nào?! "
Bút Bi bất ngờ nổi giận, anh lùi một bước chán nản ngồi xuống, đau đớn nắm tóc: "Cô ấy không thể chết được, cho dù tôi chết cô ấy cũng không thể chết được, cô ấy nên vui vẻ sống ở trên đời này chứ không phải cứ như thế ra đi..."
"Vẫn còn có cách." Bút Chì mở to mắt lau nước mắt, bỗng nhiên hít mũi nói: "Tôi với chị ấy là chị em gái, tuy là bề ngoài khác nhau, nhưng chỉ cần làm giải phẫu...lấy ruột chì của tôi gọt nhỏ cho chị là được."
Bút Bi phút chốc nhìn về phía cô, đôi mắt tuyệt vọng thoáng hiện lên hi vọng.
Đôi mày đã cau chặt của bác sĩ Dao Lam lại càng chặt hơn: "Cô biết mình đang nói gì không? Bệnh viện đúng là có phẫu thuật gọt ruột bút cho phù hợp, những rất có thể...sẽ mất mạng."
Nói đến chỗ này cô dừng một chút: "Tôi nhớ...Cô có bạn trai nhỉ? Cô quyết định như thế, anh ta có biết không?"
Bút Chì lắc đầu, rồi lại gật đầu, trước mắt mơ hồ, mũi chua xót.
...Anh không biết.
Hơn nữa, anh nhất định đang rất vui vẻ ở trong hộp bút chờ mình đi tìm anh ấy.
Bởi vì... Mình đã nhận lời, cũng đã nói, anh là bạn trai của mình.
Anh không biết gì cả.
Thật sự cô thấy nhớ anh. Rất nhớ rất nhớ.
Trong giây phút kí tên đồng ý phẫu thuật, Bút Chì bật khóc rất to. Mặc dù cô nhát gan nhưng lại không sợ chết, cô chỉ sợ không còn được gặp lại anh.
Cục Tẩy của cô, người đàn ông của cô.
Từ đầu đến cuối Bút Bi không nói một câu. Cổ họng khô khốc. Anh muốn ngăn cản, nhưng cũng không muốn ngăn cản. Anh biết, sau này Bút Chì Bấm tỉnh lại sẽ hận anh, bởi vì anh đã làm chuyện tổn thương đến em gái của cô.
...Như thế cũng không sao hết, chỉ cần cô còn sống thôi.
Đèn phòng phẫu thuật sáng lên, Bút Bi yên lặng đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật. Trong hành lang vang lên tiếng bước chân rõ ràng dồn dập.
Bút Bi quay đầu lại, ánh mắt không có tiêu cự, chỉ thấy Cục Tẩy xuất hiện cuối hành lang tay xách một túi than chì. Anh bước đến trước mặt Bút Bi, ánh mắt hung ác, giọng nói có phần run rẩy: "Bút Chì đâu?"
Bút Bi yên lặng nhìn anh, không nói gì.
Cả người Cục Tẩy đều run lên "...Cô ấy nhất định là không ăn uống tử tế. Bút Chì đâu, có phải cô ấy lại trốn...rồi lén khóc nhè?"
Bút Bi khẽ hé môi: "Cô ấy ở phòng phẩu thuật làm phẫu thuật đổi ruột. Rất có thể...không tỉnh lại nữa."
Ngón tay Cục Tẩy hơi buông lỏng, túi than chì rơi “bộp” một tiếng xuống đất.
Bút Bi còn muốn nói thêm, thì Cục Tẩy đã đấm một cú vào khóe miệng anh.
Một người đàn ông hung dữ gần như khóc đến xé tim xé phổi.
“Dựa vào cái gì mà người quan trọng nhất của anh phải đổi lấy người tôi yêu nhất? Tôi không thể mất đi cô ấy, cô ấy đối với tôi mà nói quan trọng hơn cả tính mạng, anh có biết hay không?!”
Trước kia cô luôn mơ đến nam thần, bây giờ nhìn lại chật vật không còn giống trước, anh trầm mặc ôm vỏ bút của mình, bên trong là ruột chì đã gãy Bút Chì Bấm, ngón tay dùng sức dường như còn nghe được tiếng thân bút nhựa vỡ.
Bút Chì đã từng tưởng tượng có thể thân thiết ngồi chung một chỗ cùng nam thần như thế rất nhiều lần, nhưng bây giờ cô đã không còn cảm giác. Cô cắn chặt môi dưới, muốn gặp Cục Tẩy đến phát điên.
Muốn nhìn anh hung dữ nhíu mày, muốn nghe anh kiêu ngạo lại rầy rà "Hừ" , muốn được anh thô bạo lại dịu dàng ôm vào trong ngực, nói với cô rằng đừng sợ, có anh ở đây tất cả sẽ tốt thôi.
Nước mắt vô dụng rơi xuống, nhưng Cục Tẩy không có ở đây, cho nên sẽ không có ai giúp cô lau.
Bút Chì hít mũi một cái, lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ Dao Lam bước ra, mặt không cảm xúc nhìn Bút Chì với Bút Bi căng thẳng đứng lên.
Bác sĩ Dao Lam nói: "Ruột bút của cô ấy bị gãy, thân bút cũng bị vỡ làm hai đoạn. Bây giờ chỉ có một cách có thể cứu cô ấy."
"Cách gì?!"
"Cách gì?!"
Bác sĩ Dao Lam nhẹ nhàng nói ra: "Đổi ruột."
Bút Bi buông lỏng vỏ bút trong tay, ruột bút chì rơi đầy đất.
Anh không nhúc nhích, không biết qua bao lâu, Bút Bi mở miệng nói bằng giọng khàn khàn: "Lấy ruột bút của tôi đổi cho cô ấy đi."
Bác sĩ Dao Lam cau mày: "Anh đã thấy Bút Chì Bấm dùng ruột Bút Bi rồi à?"
"Vậy cô nói cho tôi biết! Cô muốn tôi làm như thế nào?! "
Bút Bi bất ngờ nổi giận, anh lùi một bước chán nản ngồi xuống, đau đớn nắm tóc: "Cô ấy không thể chết được, cho dù tôi chết cô ấy cũng không thể chết được, cô ấy nên vui vẻ sống ở trên đời này chứ không phải cứ như thế ra đi..."
"Vẫn còn có cách." Bút Chì mở to mắt lau nước mắt, bỗng nhiên hít mũi nói: "Tôi với chị ấy là chị em gái, tuy là bề ngoài khác nhau, nhưng chỉ cần làm giải phẫu...lấy ruột chì của tôi gọt nhỏ cho chị là được."
Bút Bi phút chốc nhìn về phía cô, đôi mắt tuyệt vọng thoáng hiện lên hi vọng.
Đôi mày đã cau chặt của bác sĩ Dao Lam lại càng chặt hơn: "Cô biết mình đang nói gì không? Bệnh viện đúng là có phẫu thuật gọt ruột bút cho phù hợp, những rất có thể...sẽ mất mạng."
Nói đến chỗ này cô dừng một chút: "Tôi nhớ...Cô có bạn trai nhỉ? Cô quyết định như thế, anh ta có biết không?"
Bút Chì lắc đầu, rồi lại gật đầu, trước mắt mơ hồ, mũi chua xót.
...Anh không biết.
Hơn nữa, anh nhất định đang rất vui vẻ ở trong hộp bút chờ mình đi tìm anh ấy.
Bởi vì... Mình đã nhận lời, cũng đã nói, anh là bạn trai của mình.
Anh không biết gì cả.
Thật sự cô thấy nhớ anh. Rất nhớ rất nhớ.
Trong giây phút kí tên đồng ý phẫu thuật, Bút Chì bật khóc rất to. Mặc dù cô nhát gan nhưng lại không sợ chết, cô chỉ sợ không còn được gặp lại anh.
Cục Tẩy của cô, người đàn ông của cô.
Từ đầu đến cuối Bút Bi không nói một câu. Cổ họng khô khốc. Anh muốn ngăn cản, nhưng cũng không muốn ngăn cản. Anh biết, sau này Bút Chì Bấm tỉnh lại sẽ hận anh, bởi vì anh đã làm chuyện tổn thương đến em gái của cô.
...Như thế cũng không sao hết, chỉ cần cô còn sống thôi.
Đèn phòng phẫu thuật sáng lên, Bút Bi yên lặng đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật. Trong hành lang vang lên tiếng bước chân rõ ràng dồn dập.
Bút Bi quay đầu lại, ánh mắt không có tiêu cự, chỉ thấy Cục Tẩy xuất hiện cuối hành lang tay xách một túi than chì. Anh bước đến trước mặt Bút Bi, ánh mắt hung ác, giọng nói có phần run rẩy: "Bút Chì đâu?"
Bút Bi yên lặng nhìn anh, không nói gì.
Cả người Cục Tẩy đều run lên "...Cô ấy nhất định là không ăn uống tử tế. Bút Chì đâu, có phải cô ấy lại trốn...rồi lén khóc nhè?"
Bút Bi khẽ hé môi: "Cô ấy ở phòng phẩu thuật làm phẫu thuật đổi ruột. Rất có thể...không tỉnh lại nữa."
Ngón tay Cục Tẩy hơi buông lỏng, túi than chì rơi “bộp” một tiếng xuống đất.
Bút Bi còn muốn nói thêm, thì Cục Tẩy đã đấm một cú vào khóe miệng anh.
Một người đàn ông hung dữ gần như khóc đến xé tim xé phổi.
“Dựa vào cái gì mà người quan trọng nhất của anh phải đổi lấy người tôi yêu nhất? Tôi không thể mất đi cô ấy, cô ấy đối với tôi mà nói quan trọng hơn cả tính mạng, anh có biết hay không?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook