Chương 26.

 

Đôi tai ấy không nhọn như tai của những yêu tinh cậu từng gặp trước đây, kích thước của nó chỉ ở mức trung bình, có lẽ là lai giữa con người và yêu tinh chăng?

Lúc này Zeon cuối cùng cũng hiểu Dyoden nói ‘tạp chủng’ là có ý gì.

Rõ ràng cô bé đó là con lai giữa con người và yêu tinh.

‘Một đứa con của con người và yêu tinh sao.’

Bỏ sự hận thù vô tận của Dyoden đối với yêu tinh sang một bên thì cái nhìn của yêu tinh đối với con người cũng chẳng tốt đẹp gì.

Ít nhất thì đó là những gì Zeon đã trải nghiệm từ những yêu tinh mà cậu từng chạm trán. Điều này gợi lên sự tò mò tại sao một yêu tinh lại có thể tạo nên gia đình với con người.

Cô bé ló ra từ phía sau lưng người đàn ông trung niên trộm nhìn Zeon và Dyoden.

Biểu cảm của cô bé tràn ngập sợ hãi, nhưng mà lại kèm theo sự hiếu kỳ.

Rồi người đàn ông trung niên nhìn sang Zeon.

“Ta chưa từng gặp cậu bao giờ. Cậu là học trò của ông ta hả?”

“Học trò? Tên ngốc này á? Ha!”

Dyoden cười nhạo.

Khuôn mặt của Zeon nhăn lại, nhưng mà cậu chẳng buồn cãi. So với Dyoden thì cậu thừa biết mình thật sự là một tên ngốc.

Người đàn ông trung niên hỏi Zeon.

“Tên ta là Go Duwon. Tên cậu là gì?”

“Zeon ạ.”

“Lẽ nào cậu là người gốc Hàn Quốc?”

“Tôi còn không biết cha mẹ mình là ai nữa.”

“Xin thứ lỗi. Ta không có ý khơi lại ký ức đau buồn của cậu. Ta chỉ là rất vui khi gặp một người gốc Hàn Quốc thôi.”

“Không sao đâu ạ.”

Khi ở trong khu ổ chuột của Neo Seoul cũng có vài người từng hỏi về gốc gác của cậu.

Có khá nhiều người ngoại quốc sống ở Seoul xưa.

Khi thế giới thay đổi, họ không thể trở về quê nhà đã nên định cư tại Neo Seoul.

Họ ngoan cường sống sót, kết hôn với người Hàn Quốc hoặc những người ngoại quốc khác và có con.

Những đứa con lai trở nên phổ biến khiến cho việc tìm ra ai đó mang dòng dõi Hàn Quốc thuần chủng trở nên đầy thách thức.

Dyoden chế giễu Go Duwon.

“Ngươi vẫn còn bị chuyện ai là người gốc Hàn Quốc hay ngoại quốc sao? Vậy mà con của chính ngươi lại là tạp chủng với yêu tinh đấy.”

“Ông chẳng thay đổi một chút nào cả. Vẫn quá cộc cằn, bất lịch sự …”

“Nếu như con người mà dễ thay đổi thì chẳng mấy mà chết.”

Go Duwon lắc đầu như để đáp lại lời Dyoden.

Hàng năm trời trôi qua, vậy mà Dyoden vẫn chẳng thay đổi gì.

Ông không bận tâm đến cảm xúc của những người khác, nói ra những lời cay nghiệt như dao găm.

Go Duwon biết rõ hơn ai hết vì sao Dyoden lại che giấu lòng căm thù như vậy với những chủng tộc khác.

Ông ta hiểu cơn giận dữ của ông, nhưng đã trôi qua một thế kỷ rồi cơ mà.

Trong số những người đã trải qua những sự kiện ấy, chỉ còn rất ít người sống sót, bao gồm cả Dyoden.

Trong khi những người khác lặng lẽ chôn vùi những ký ức ấy thì Dyoden lại sống với cơn thịnh nộ của mình, quả thật là đáng tiếc.

Go Duwon cẩn trọng hỏi.

“Tại sao ông lại đến đây? Lẽ nào ông đến để xử lý đàn Ong Nổ?”

“Tại sao ta lại phải xử lý đàn Ong Nổ chứ?”

“Ý ông là ông sẽ không làm vậy à?”

“Ngươi vẫn đang theo đuổi ý nghĩ viển vông đó hả? Ngốc thật đấy!”

“Đó không phải là ý nghĩ viển vông. Chỉ cần giải quyết đàn Ong Nổ thì khu rừng này có thể phát triển trở lại. Ông không hiểu điều đó sao?”

“Tất cả những gì ta biết chỉ có một điều. Khi một cây cối đã chết thì không thể sống lại được cho dù có làm gì đi chăng nữa.”

Dyoden dùng tay mình vỗ nhẹ lên thân cây bị than hóa.

Bụp!

Thân cây bị than hóa vọng lại một âm thanh giả tạo.

“Những cái cây này không chỉ chết mà còn hóa thành than rồi. Thế mà ngươi lại cho rằng nó có thể sống lại sao? Bởi vì con yêu tinh dơ bẩn kia nói với ngươi điều đó à? Ngươi tin lời con yêu tinh dơ bẩn kia sao? Thà rạch cổ họng ra còn hơn là tin những lời vô nghĩa ấy đấy.”

Go Duwon mím chặt môi lại trước những lời đả kích của Dyoden.

Cơn thịnh nộ của Dyoden với yêu tinh và những chủng tộc khác quá mãnh liệt đến mức không thể thuyết phục được ông ta.

“Nếu như không phải để giúp đỡ thì tại sao ông lại tới đây?”

“Ta chỉ đi ngang qua và dừng chân tại đây thôi. Khu vực bên ngoài Hắc Sâm Lâm có bóng râm để nghỉ ngơi trong chốc lát còn gì.”

“Tôi hi vọng là ông sẽ không ở lại lâu. Bộ tộc chúng tôi sợ ông lắm.”

“Ngươi cho rằng ta sẽ để tâm đến đám sâu bọ tầm thường đó sao?”

“Tất nhiên là không rồi. Bởi vì ông là Dyoden. Đồ tể Dyoden. Tôi chỉ quên mất điều đó trong chốc lát thôi.”

“Giờ thì ngươi hiểu rồi đấy, biến đi trước khi ta cắt cổ đứa con lai kia.”

“Ông biết là ông không thể làm thế mà đúng không?”

“Hay là ta thử nhé? Xem có thể hay không.”

“Dừng ở đây được rồi. Chúc ông thượng lộ bình an.”

Mang theo biểu cảm u ám, Go Duwon cúi đầu nhượng bộ.

Dyoden chính là kiểu người nếu muốn thì sẽ làm tất cả mọi thứ.

Sự giận dữ của ông đã trỗi dậy sau một thế kỷ, đạt tới mức độ không ai có thể ngăn cản được.

Go Duwon nắm lấy tay con gái ông ta.

Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng ông ta biến mất như một ảo ảnh.

Zeon kinh ngạc lẩm bẩm.

“Là Thức tỉnh sư sao.”

“Hắn là thủ lĩnh bộ tộc mà. Nếu như không phải là Thức tỉnh sư thì sẽ không có khả năng bảo vệ bộ tộc của hắn cho đến tận bây giờ.”

Bọn họ được gọi là bộ tộc Goya bởi vì mang họ Go và sống ở đồng bằng.

 

[Goya(高野) =  高(Go) + 野(Plains) => Plains có nghĩa là những vùng đồng bằng]

 

Đó là cái tên được đặt ra bởi một yêu tinh, là người vợ đã khuất của Go Duwon.

Vì thế nó càng trở nên ghê tởm đối với ông ta.

“Chúng ta phải đi thôi. Hãy chuẩn bị đi.”

“Vâng.”

Zeon gật đầu.

Cậu còn rất nhiều điều tò mò về bộ tộc Goya nhưng mà lúc này phải tạm thời từ bỏ sự quan tâm ấy.

Bởi vì cậu phải ăn trước khi tiếp tục cuộc hành trình dài này.

Zeon lấy ra một miếng thịt bò khô và bỏ vào miệng.

Cậu nhai thịt bò khô chậm rãi nhất có thể rồi nuốt xuống.

Cậu cũng mới thức dậy chưa lâu và cậu cảm thấy miệng mình khô khốc. Tuy nhiên cậu vẫn nhai thịt bò khô không ngừng nghỉ.

Zeon ăn hết hai miếng thịt bò khô và thậm chí còn uống một hớp nước.

Sau đó cậu dứt khoát mạnh mẽ phủi tay và đứng dậy không một chút do dự.

Đã đến lúc để rời đi.

Dyoden cầm thanh Kreion được ông đặt dưới đất lên.

Hai người họ đã sẵn sàng rời khỏi Hắc Sâm Lâm mà không có chút lưu luyến nào.

Bùm!

Đột nhiên, một tiếng ồn phát ra từ sâu bên trong Hắc Sâm Lâm.

Đó chính là tiếng vỗ cánh của những con Ong Nổ.

Không phải là một hoặc hai con, mà là hàng trăm, hoặc có lẽ hàng nghìn con, đang vỗ cánh cùng một lúc.

Dyoden lẩm bẩm.

“Có thứ gì đó đã kích động đàn Ong Nổ.”

Ong Nổ là quái vật của khu vực này.

Hơn nữa chúng bảo vệ lãnh thổ của mình rất ác liệt và không cho phép các sinh vật sống khác xâm phạm.

Rõ ràng là có thứ gì đó đã liều lĩnh tiến vào lãnh thổ của đàn Ong Nổ.

Nhưng sự quan tâm của Dyoden đã dừng lại ở đó.

Suy cho cùng thì nơi này chỉ là trạm nghỉ chân tạm thời.

Dù có chuyện gì xảy ra ở đây thì cũng chẳng quan trọng.

“Đi thôi!”

Dyoden bình tĩnh quay đầu rời đi, Zeon cũng bắt đầu đi theo sau ông ta.

“Har! Har ơi!”

Go Duwon chạy về phía họ và tuyệt vọng gọi tên ai đó. Phía sau ông ta là vài người đàn ông có vẻ như là cư dân trong bộ tộc của ông ta.

Khi đến trước mặt hai người, Go Duwon hỏi Dyoden.

“Ông có thấy con gái tôi không, con bé Har ấy?”

“Con gái ngươi ở đâu tại sao lại hỏi ta chứ?”

“Con bé đang chơi gần hầm chứa rồi đột nhiên biến mất.”

Đúng lúc ấy, cư dân trong bộ tộc của Go Duwon chỉ về phía Hắc Sâm Lâm.

“Ở đó sao?”

“Đàn Ong Nổ có phản ứng.”

Khuôn mặt Go Duwon tái nhợt đi khi nghe thấy những lời họ nói.

Go Duwon đã đi săn tất cả quái vật ở vùng này.

Ông ta bảo vệ bộ tộc bằng cách định kỳ đi săn quái vật.

Không thể nào có quái vật đủ mạnh đến mức chọc tức được đàn Ong Nổ.

“Lẽ nào Har đã tiến vào Hắc Sâm Lâm?”

“Chúng ta phải nhanh chóng cứu con bé.”

“Con bé đang gặp nguy hiểm.”

Khuôn mặt cư dân bộ tộc hiện lên vẻ nguy cấp.

Hắc Sâm Lâm, nơi đàn Ong Nổ sinh sống, là một trong số những nơi nguy hiểm nhất trên mặt đất.

Ong Nổ là sinh vật sống theo bầy đàn giống như kiến.

Để đẩy lùi những kẻ xâm phạm, chúng sẽ không do dự tự hủy chính mình.

Bất kể là quái vật mạnh đến đâu thì ngay khi chúng tiến vào Hắc Sâm Lâm, mạng sống của chúng không còn được đảm bảo nữa.

Con gái ông ta đã tiến vào khu rừng ấy một mình.

Ông ta không nghĩ ra được cách nào để cứu cô bé.

Đột nhiên, Go Duwon quỳ gối trước mặt Dyoden.

“Làm ơn, hãy cứu con gái tôi. Tôi sẽ trả bất cứ cái giá nào …”

“Hở, tại sao ta lại phải cứu đứa con lai đó chứ?”

“Chẳng phải chúng ta đã lập lời thề rồi sao?”

“Lời thề?”

Khuôn mặt của Dyoden trở nên vặn vẹo.

“Ông nợ cha tôi một mạng. Đổi lại ông ấy đã yêu cầu ông để mắt đến Har cho đến khi con bé hai mươi tuổi.”

Các mạch máu nổi lên trên cổ Go Duwon, đôi mắt ông ta cũng chằng chịt đầy tia máu.

Ông ta đang mặc cả mạng sống của mình bởi vì không còn hi vọng nào khác ngoài Dyoden.

Rất lâu trước đây, Dyoden phải chịu đựng một vết thương chí mạng, và người cứu ông chính là cha của Go Duwon.

Chuyện này xảy ra sau khi Go Duwon kết hôn với yêu tinh.

Mặc dù Dyoden ôm ấp mối hận rất lớn đối với các chủng tộc khác hơn bất kỳ ai nhưng mà ông ta cũng không thể ra tay giết con dâu và cháu gái của ân nhân đã cứu mạng mình.

Đối với Dyoden, người cam kết sẽ trả ơn bằng mọi cách có thể, cha của Go Duwon đã thỉnh cầu rằng ông ấy sẽ rất vui nếu như Dyoden để Har yên cho đến khi cô bé hai mươi tuổi.

Dyoden đã đồng ý với thỉnh cầu ấy.

“Har giờ mới mười hai. Lời thề của ông vẫn còn đến tám năm nữa.”

“Ta chỉ hứa để mắt đến nó chứ chưa từng nói sẽ bảo vệ nó.”

“Ông chỉ có thể để mắt đến con bé nếu như nó còn sống mà thôi.”

Két!

Dyoden nghiến răng nghiến lợi.

Điều này là trái với lời thề.

‘Ta đã bị tên cáo già đó lừa rồi.”

Giờ ông mới hiểu ra vì sao cha của Go Duwon lại thỉnh cầu ông lập ra lời thề như vậy.

Ông ấy đã chuẩn bị cho tình huống như thế này.

Go Duwon nói tiếp.

“Nếu như Har không còn sống thì ông sẽ không thể nào để mắt đến con bé nữa. Tôi nói đúng chứ?”

“Đừng cố gắng nữa. Ngươi cho rằng ta sẽ nhượng bộ trước sự ép buộc của ngươi sao?”

“Tôi sẵn sàng hy sinh mạng sống của tôi. Xin ông hãy cứu con bé đi. Nó là hy vọng duy nhất của bộ tộc chúng tôi, và của tất cả những ai đang chật vật sống sót ở khu vực này.”

Giọng nói Go Duwon đầy khẩn thiết khiến cho bất kỳ ai từ chối.

Dyoden nhíu mày nhìn Go Duwon.

Dù cho những lời nói của Go Duwon có vẻ giống như là ép buộc thì chúng cũng đủ khơi lên mâu thuẫn trong lòng Dyoden.

Mặc dù sống một cuộc đời mình theo quy tắc của riêng mình nhưng mà Dyoden chưa từng lừa dối bất cứ người nào dù chỉ một lần.

Một tia mâu thuẫn hiện lên trên vẻ mặt ông ta.

Và rồi một giọng nói vang lên giải thoát cho ông ta.

“Cháu sẽ đi.”

Chính là Zeon.

Đồng hành cùng Dyoden trong một thời gian dài, cậu cảm nhận được cảm xúc phức tạp của ông ta.

Nếu như Dyoden thật sự có ý định phản bội Go Duwon, ông ta đã rời đi mà không hề do dự rồi. Sự do dự của ông ta đã biểu lộ mâu thuẫn trong lòng ông ta.

Dyoden nhìn Zeon.

“Sao lại là ngươi?”

“Cháu tò mò về những thứ bên trong Hắc Sâm Lâm.

“Hửm.”

Dyoden khẽ cau mày.

Ong Nổ rất đáng sợ vì chúng là loài sinh vật sống theo bầy đàn.

Với số lượng lớn ong có thể tự phát nổ cùng một lúc, một Thức tỉnh sư bình thường không thể nào chiếu đấu với chúng.

Đây chính là lý do khiến cho Go Duwon thất bại trong việc tiêu diệt chúng, cho dù ông ta khao khát mãnh liệt muốn làm điều đó.

Ông ta đi săn bằng cung và tên giống như yêu tinh.

Dù rất xuất sắc trong việc săn những quái vật to lớn, nhưng mà ông ta lại bị áp đảo trước những quái vật tấn công theo đàn như Ong Nổ.

Vì thế Go Duwon mới cầu khẩn Dyoden tha thiết đến như vậy.

Nhưng mà ngược lại, Zeon lại nắm giữ ưu thế khi chống lại những quái vật tấn công theo đàn lớn.

Dù cho có bị áp đảo về quân số cũng không thành vấn đề với người có thể sử dụng cát làm vũ khí như cậu.

Dyoden thẳng thừng xác nhận.

“Có vẻ ngươi rất tự tin nhỉ.”

“Cháu có thứ muốn thử nghiệm ạ.”

“Nếu như ngươi đã tình nguyện thì ta sẽ không ngăn cản.”

“Hãy đợi cháu đến sáng mai nhé. Nếu đến lúc ấy cháu không quay lại thì ông cứ rời đi đi.”

“Hừm! Cho dù ngươi không nói thì ta cũng sẽ làm thế thôi. Hãy nhớ là chỉ đến sáng mai thôi đấy.”

“Cháu sẽ quay lại.”

Nói rồi Zeon quay gót tiến vào Hắc Sâm Lâm.

“Tôi sẽ đi với cậu ấy.”

Go Duwon cũng đi theo sau.

Zeon thoáng liếc nhìn ông ta.

“Ông chắc chứ ạ?”

“Chuyện liên quan đến mạng sống của con gái ta, sao người làm cha như ta có thể đứng yên được chứ?”

“Cháu hiểu rồi.”

Zeon gật đầu.

Chẳng có lý do gì để phản đối quyết tâm cứu con gái của một người cha.

Những cư dân khác của bộ tộc không dám mạo hiểm đi theo, bọn họ chỉ biết lo lắng dậm chân, bởi vì bọn họ không phải là Thức tỉnh sư giống như Go Duwon.

Đi bên cạnh Zeon, Go Duwon nói.

“Cảm ơn cậu vì đã sẵn lòng đứng ra trợ giúp.”

“Không có gì đâu ạ.”

“Không có mấy ai dám đứng ra vì người khác đâu. Ta sẽ ghi nhớ ân huệ này.”

Biểu cảm trên mặt Zeon thoáng trở nên ngại ngùng trước lời nói của Go Duwon.

Cậu đứng ra trợ giúp không đơn thuần chỉ vì lòng tốt.

Nhờ vào việc đạt tới cấp D, cậu đã được khai sáng sâu sắc về kỹ năng của mình.

Cách tốt nhất để kiểm tra kỹ năng chính là chiến đấu với một đối thủ nào đó.

Và Ong Nổ chính là đối thủ phù hợp nhất.

Vì thế cậu mới xung phong trợ giúp dù không ai yêu cầu cậu làm như vậy.

Bởi vì cậu tiến vào Hắc Sâm Lâm không đơn thuần vì mục đích tốt cho nên cậu không tránh khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Và rồi khi đó.

Xẹttt!

Âm thanh vỗ cánh mãnh liệt vang lên từ phía trước.

Sắc mặt của Go Duwon thay đổi hoàn toàn.

Ông ta nhận ra đó là âm thanh do đàn Ong Nổ đang bay đến tạo ra.

Rồi ông ta lắp tên vào cung, nhưng mà trước khi ông ta kịp phản ứng, Zeon đã hành động nhanh chóng.

Xoạt!

Cát phun trào lên ở phía trước.

Một loạt tiếng nổ như sấm rền vang lên.

Đám Ong Nổ đang lao đến nổ tung khi va chạm với bức tường cát.

Go Duwon há hốc miệng vì ngạc nhiên.

“Lạy chúa tôi!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương