Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 99 Chỉ cầu không tiếc(2)
Nhưng mà, Lý Nguyên quá đặc biệt. Cậu chỉ là học sinh lớp phổ thông thôi, không thể tu luyện được tu hành pháp cao cấp… Nhưng tố chất thân thể của cậu đã vượt qua 90% học sinh lớp tinh anh rồi.
“Sự tiến bộ của Lý Nguyên quá khoa trương.”
“Cậu ấy thật sự chưa thức tỉnh linh tính võ đạo sao? Sao tố chất thân thể cậu ấy lại tăng nhanh thế chứ?”
“Tớ vừa mới kiểm tra, kỳ cuối lớp mười một, tính từ số điểm, tố chất thân thể của cậu ấy mới là cấp 6 thôi.”
“Chỉ trong nửa năm, tố chất thân thể lại tăng lên gần hai cấp, ghê hơn cả học sinh xuất sắc của lớp tinh anh.”
“Đến khi thi đại học, tố chất thân thể của cậu ấy sẽ tăng lên bao nhiêu? Cấp 9 à? Sẽ không thành võ giả luôn đó chứ?”
“Kỹ thuật võ đạo, cậu ấy là số một, tố chất thân thể cũng trâu thế sao?”
“Kỳ thi khảo sát lần này, điểm võ đạo của cậu ấy sẽ là bao nhiêu? Tớ cảm thấy cậu ấy có thể lọt vào top 20.”
“Chắc chắn vào được top 20 rồi, nói không chừng còn vào top 10 nữa đó.”
“Top 10 á? Không thể nào.”
“Cậu ấy còn chưa thức tỉnh linh tính võ đạo, những người đạt top 10 bình thường đều được cộng điểm, Lý Nguyên muốn vào top 10 quá khó. Điểm kỹ thuật của cậu ấy có cao hơn nữa thì cũng khó mà đạt điểm tuyệt đối được.”
Rất nhiều học sinh lớp mười hai bàn tán.
Nhất thời, Lý Nguyên thật sự trở thành nhân vật quan trọng của trường, được chú ý.
Kẻ yếu vươn lên, trước nay luôn là đề tài khiến mọi người thích nghe ngóng.
Lý Nguyên không tính là kẻ yếu, nhưng cậu còn chưa thức tỉnh linh tính võ đạo đã có thể làm hầu hết học sinh phổ thông sinh ra lòng đồng cảm vào hảo cảm rồi.
Thậm chí họ còn sinh ra cảm giác đắm chìm: không thức tỉnh linh tính võ đạo thì sao chứ? Vẫn trâu như thường.
Kỳ thi khảo sát tháng Giêng kéo dài ba ngày đã kết thúc.
Buổi tối là lớp tự học, điểm thi sẽ được công bố vào buổi học ngày hôm sau.
Hơn bảy giờ tối.
Phân điện Quan Sơn của võ điện Tinh Hỏa, trong phòng võ đạo 7024.
“Bùm!”
“Phù!”
“Bùm!”
Lý Nguyên mặc đồ tập võ rộng thùng thình, đáng đánh Bàn Thạch Quyền Pháp.
Đây cũng là quyền pháp phù hợp trong Bàn Thạch Tu Hành Pháp, nói cách khác, quyền pháp là sự diễn biến của việc rèn luyện và tu hành pháp đứng tấn.
Từng chiêu từng thức, nhìn thì chậm, nhưng sự bùng nổ của nó vô cùng ác liệt.
“Luyện quyền pháp có thể khống chế thân thể.”
“Luyện thương pháp có thể khống chế binh khí.”
“Lúc trước mình đột phá thương pháp lên cấp ba cũng là nhờ đột phá quyền pháp trước.” Lý Nguyên tĩnh tâm tu luyện, lại theo bản năng liếc qua giao diện Thần Cung: “Thương pháp mới đột phá cấp ba 90%, quyền pháp lại đột phá cấp ba 99% lâu rồi.”
“Cấp bốn của thương pháp chú ý việc người và binh kí hợp nhất.”
“Nhưng cấp bốn của quyền pháp lại là cả người hợp nhất.” Lý Nguyên yên lặng suy nghĩ: “Nếu ngay cả việc hợp nhất cả người một cách hoàn mỹ cũng không làm được thì sao có thể hợp nhất người và binh khí cơ chứ?”
Cả người hợp nhất là cơ sở để hợp nhất người với binh khí.
Thương và quyền không tách riêng.
Luyện thương, về bản chất cũng là đang luyện quyền, nhưng thỉnh thoảng Lý Nguyên cũng sẽ đặc biệt luyện tập quyền pháp.
“Trên giao diện Thần Cung, tố chất thân thể của mình là cấp 7.8, nhưng hôm nay số liệu đo lường từ biểu hiện của mình chắc cũng không kém mấy học sinh cấp 7.9 đâu.” Lý Nguyên suy nghĩ lan man: “Như tiêu chuẩn thi đại học, tố chất thân thể là điểm quyết định, chắc mình được khoảng 435 điểm.”
“Về điểm kỹ thuật, hôm nay mình không có lỗi nào cả, chắc sẽ hơn 380 điểm.” Lý Nguyên than thầm.
360 điểm là tiêu chuẩn của cấp ba.
Cậu đoán, nếu muốn đạt 380 điểm thì cậu phải có kỹ thuật cấp ba trung cấp trở lên.
Dựa vào kỹ thuật thương pháp gần tới cấp ba viên mãn của mình thì mình sẽ lấy được bao nhiêu điểm chứ? Trong lòng Lý Nguyên cũng không yên.
“Nhưng mà.”
“Dựa theo phỏng đoán bảo thủ nhất, chỉ cần điểm văn hóa trên 65 điểm, tổng điểm võ đạo của mình ít nhất cũng được 880 điểm.” Lý Nguyên thầm tính toán: “Có hy vọng lọt vào top 10.”
Lý Nguyên chắc chắn được mình sẽ lọt vào top 10.
Nhưng top 5 thì sao?
“Hy vọng rất nhỏ, không dám mơ.” Lý Nguyên chợt đánh ra một quyền, khiến bầu không khí xung quanh mơ hồ nổ tung.
Trong lòng cậu cũng không có gì mất mát.
Chuyện nên làm, cậu đã dốc hết sức để làm rồi, việc còn lại chỉ là chờ đợi thôi.
“Dù kết quả thế nào cũng không có gì hối tiếc, cần gì tự tìm phiền não nữa chứ?” Lý Nguyên tĩnh tâm như nước, yên lặng luyện quyền.
Lòng của võ giả, chỉ cầu chứ không tiếc.
…
Chín giờ tối, ở trường cấp ba Số Một khu Quan Sơn, tại văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Đàm Chấn Long còn đang tăng ca.
“Tít…” Giọng nói của trợ lý AI vang lên: “Chủ nhân, thầy Hứa Bác gọi video cho ngài.”
“Hứa Bác hả?”
“Người này, không chờ được một giây nào hết.” Đàm Chấn Long lắc đầu bật cười, thả bảng điểm trong tay xuống, nói: “Số Chín, nhận đi.”
Vù…
Rất nhiều ánh sáng hội tụ, tạo thành màn sáng.
Hứa Bác giống như cây cột sắt xuất hiện trên hình chiếu màn sáng.
“Lão Đàm, đã xem điểm thi khảo sát tháng Giêng chưa?”
Hứa Bác nở nụ cười.
“Xem rồi.”
Đàm Chấn Long gật đầu, lạnh nhạt nói: “Trễ thế này mà thầy Hứa còn tìm tôi, có chuyện gì à?”
“Chuyện của Lý Nguyên.” Hứa Bác nói.
“Lý Nguyên?” Đàm Chấn Long gật đầu: “Cậu ấy phát huy vô cùng tốt.”
“Vậy nên?” Hứa Bác nhìn Đàm Chấn Long.
“Nên làm sao?” Đàm Chấn Long nở nụ cười, nhìn Hứa Bác.
“Thầy có thái độ gì đấy?” Hứa Bác trợn mắt: “Đồ cáo già này, đừng có làm bộ không hiểu với tôi, lần trước tôi còn có video làm bằng chứng đó.”
“Nhanh lên.”
“Tôi gửi đơn xin học bổng cho thầy rồi đó, mau phê đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook