Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 90 Võ đạo chính là để giết địch
“Báo động đã hoàn toàn được giải trừ, có lẽ đã an toàn rồi.” Lý Nguyên suy nghĩ rồi ra khỏi phòng.
Thím và các em đều chưa dậy.
“Đến trường trước.” Lý Nguyên rời khỏi nhà, đi ra khỏi tiểu khu.
Bốn giờ sáng, xe quân sự ở cuối ngã tư đã biến mất.
Cũng không thấy quân nhân tuần tra nữa.
Chỉ là, ánh mắt Lý Nguyên sắc bén, cậu có thể nhìn thấy từ rất xa, trên không trung cách khoảng mấy trăm mét còn có một chiếc máy bay không người lái đang bay.
Dường như đang canh gác.
Lý Nguyên lập tức đi tới trạm xe điện bắt xe, nhưng đợi một lúc lâu cũng chưa thấy xe tới.
“Quên đi.”
“Vẫn là chạy bộ tới trường thì hơn.” Lý Nguyên xoay người, chạy chậm dọc theo đường phố về phía trường.
Với tố chất thân thể của Lý Nguyên, cái gọi là chạy chậm cũng có thể duy trì ở tốc độ 8-9 m/s rồi.
Không đến mười phút là có thể chạy đến trường.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng đang mở cửa, cũng có rất nhiều người đi đường chuẩn bị đi làm.
Thêm một người, sẽ tăng thêm một phần cảm giác an toàn.
Cậu lại rẽ qua một con đường.
Bỗng nhiên.
“Nhóc con, hôm nay chạy bộ buổi sáng hình như muộn hơn đấy.” Một giọng nói vui tươi hớn hở vang lên.
“Tối hôm qua có sinh vật Tinh Giới tập kích mà, cháu chờ cảnh báo được giải trừ rồi mới ra ngoài.” Bước chân của Lý Nguyên chậm hơn nhiều, cậu cười đáp lại: “Hôm nay ông chủ còn mở cửa hàng sao? Không thấy bác nghỉ ngơi gì cả.”
Người gọi Lý Nguyên là ông chủ của quán mì Phúc Vị.
Ông ấy đang di chuyển đồ đạc.
Hai người gặp nhau rất nhiều lần, là người dưng vô cùng quen thuộc.
“Phải đóng tiền thuê nhà, không nghỉ được.” Ông chủ cười ha hả nói. Dáng người ông ấy hơi mập, nhưng cánh tay rất có lực, dọn một cái bàn lớn rất dễ dàng.
“Ông buôn may bán đắt ạ.” Lý Nguyên thuận miệng nói một câu rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Cậu chạy ngang qua một ngõ nhỏ chỉ đủ một người đi, tối đen.
Theo bản năng.
Lý Nguyên liếc mắt.
Ngay sau đó, Lý Nguyên nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang vụt ra từ cuối cống thoát nước đầu hẻm nhỏ.
Nhìn hướng đi của nó, dường như muốn dọc theo ngõ nhỏ, lao về phía đường lớn bên này.
“Hử?” Trong lòng Lý Nguyên bỗng nhiên căng thẳng, trực giác mách bảo cậu có cái gì đó nguy hiểm.
Nhưng cậu đang chạy vội, do quán tính, bây giờ đã chạy xa hơn hai mươi mét.
Sau đó.
Lý Nguyên hoàn toàn dừng lại, xoay người, hai mắt nhìn chằm chằm đầu ngõ, bước chân lại theo bản năng lui về phía sau.
“Rầm.”
“Rầm.”
Thính lực của Lý Nguyên nhạy bén, đã nghe được tiếng vang dồn dập rất nhỏ liên tục truyền đến từ hẻm nhỏ.
“Hô!”
“Hô!” Dường như, còn có tiếng hít thở nặng nề dồn dập.
Theo bản năng.
Lý Nguyên thối lui đến bên cạnh một cửa hàng chưa mở cửa ở ven đường, bởi vì ở bức tường này có hai cây côn kim loại rỗng ruột, hình như là dùng để chống đỡ hàng hóa.
Trong mơ hồ, có một thứ gì đó nhắc nhở Lý Nguyên, bây giờ nên chạy đi ngay.
Nhưng Lý Nguyên còn chưa kịp phản ứng.
Rầm!
Trong con ngõ nhỏ hẹp kia bỗng nhiên có một bóng hình cao gầy đi ra, đứng trên vỉa hè.
Thị lực của Lý Nguyên tốt đến mức nào? Cậu lập tức thấy rõ.
Đây là một sinh vật hình người cao gần hai mét, có bốn cánh tay, làn da màu xanh biếc, giống như màu sắc của biển, có một mái tóc dài màu xanh biếc, hai con mắt đỏ tươi, nhưng lại lập lòe ánh sáng trí tuệ.
Cứ như, đây là sinh vật bước ra từ trong nước.
Tứ chi của nó thon dài, cơ thể cao hơn con người, cho người ta cảm giác tao nhã, ngón tay ngón chân đều tiến hóa thành móng vuốt sắc bén. Cái thu hút sự chú ý nhất chính là cấu tạo vừa như vây cá vừa như đuôi cá trên lưng mó.
“Ngư Linh tộc? Sinh vật của Tinh Giới!” Lý Nguyên nhận ra ngay lập tức, lông tơ cả người dựng đứng lên.
Sinh vật của Tinh Giới vô cùng quái lại, có loại giống như các loại động vật trên Lam Tinh, có loại sinh vật hình người, có loại tương tự như côn trùng phiên bản phóng đại… Nhưng trong đó loại sinh vật hình người có thể chiếm đến một phần ba.
Mà Ngư Linh tộc, là một loại cực kỳ nổi tiếng. Chúng nó có thể sống ở cả trên đất liền và trong nước như loài lưỡng cư.
Trong lịch sử, thành phố Giang gặp bị tập kích nhiều lần, Ngư Linh tộc là chủ lực.
“Sao lại có sinh vật của Tinh Giới lọt lưới vào đây?” Lý Nguyên xù lông lên, như gặp kẻ địch: “Không phải đã giải trừ báo động rồi sao?”
Gần như là bản năng.
[Sinh vật mục tiêu, cấp bậc sinh mệnh là cấp 10.2, sinh vật nhập giai, trạng thái trọng thương, trước mắt khoảng cấp 9.2, nếu đánh chết sẽ thu hoạch chất dinh dưỡng linh tính.]
Lý Nguyên suy nghĩ, ý thức tinh thần thoáng cảm thấy mệt mỏi, đã nhận được thông tin sinh mệnh của đối phương.
Cấp 10.2!
Đã nhập giai, tương đương với võ giả thật sự.
Có điều.
Trong tin tức thu hoạch được, điều khiến tinh thần của Lý Nguyên thoáng rung lên là trạng thái trọng thương của đối phương.
Tố chất thân thể có thể bộc phát ra hình như chỉ là cấp 9.2.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook