Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 209 Văn minh Tiên Khư
Viện trưởng Lê biết Lý Nguyên có kỹ thuật rất cao cường, ông ấy kỳ vọng rất cao đối với Lý Nguyên.
Vào tháng Tư, Lý Nguyên đã đạt cấp Sao Băng hơn 300 điểm trên Mạng Cận Chiến Tinh Không là một bằng chứng rõ ràng.
Nhưng Thi Đấu Ghép Đôi của Côn Luân Cửu Sơn và Mạng Cận Chiến Tinh Không có hơi khác nhau.
Ghép đôi của Mạng Cận Chiến Tinh Không, trên ý nghĩa nào đó có yếu tố may mắn, vì vậy khi điểm số xấp xỉ nhau thì khó có thể nói rằng người có điểm thấp hơn là trình độ kỹ thuật kém hơn.
Nhưng Côn Luân Cửu Sơn thì sao? Nó giống với thi đấu thăng cấp của Mạng Cận Chiến Tinh Không hơn, mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu. Thông thường mà nói, điểm cao cho thấy sự khác biệt lớn về kỹ thuật.
Vậy mà Lý Nguyên lại xông thẳng vào núi thứ năm?
“1300 điểm, có nghĩ là việc xâm nhập vào núi thứ năm, giết chết ba người canh núi, lợi hại hơn cả Nghiêm Cảnh?” Viện trưởng Lê âm thầm ngạc nhiên cảm thán: “Tuổi của thằng bé thuộc nhóm mấy đứa nhỏ tuổi nhất trong số tân sinh viên năm nay.”
Tuổi tác nhỏ nhất, thành tựu lại cao nhất? Ông ấy suy nghĩ một chút.
“Cẩn thận xem xét.” Viện trưởng Lê duỗi tay ấn vào màn hình sáng, rất nhanh, hình ảnh chiếu trên màn sáng hiện ra cảnh tượng chiến đấu của Lý Nguyên ở núi thứ năm.
Làm phó viện trưởng, ông ấy có quyền hạn quan sát trận chiến của học sinh trong viện xông vào từ núi thứ bảy trở xuống.
Sau khi xem đi xem lại nhiều lần, trên màn hình, mỗi một lần Lý Nguyên xuất chiêu, trường thương đáng sợ ấy lướt nhanh qua, giết chết một con sinh vật Tinh Giới.
“Phá Hiểu Xuyên Vân? Thức thứ ba của Tinh Thần thương pháp?” Cuối cùng viện trưởng Lê cũng xác nhận, trong lòng càng ngạc nhiên hơn.
“Tinh Thần thương pháp” là bí tịch thương pháp nhị giai vô cùng nổi tiếng. Viện trưởng Lê cũng từng quan sát và luyện tập một khoảng thời gian nên ông ấy rất quen thuộc.
“Đến cả thức thứ ba cũng có thể thi triển hoàn chỉnh được, với tốc độ tu luyện như vậy, nhiều nhất là thêm mấy tháng nữa thì thằng bé hoàn toàn có thể chạm đến ngưỡng cửa thương pháp cấp bốn.” Viện trưởng Lê lẩm bẩm.
Đó là lý do vì sao càng về sau thì việc tăng kỹ thuật càng gian nan hơn. Thậm chí khi đạt tới cảnh giới nào đó, việc bị kẹt ở cảnh giới nào đó trong mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời vẫn không thể đột phá đều là chuyện bình thường, đây cũng là nguyên nhân vì sao Nguyên võ giả thưa thớt.
“Nhưng thương pháp của Lý Nguyên, nếu kéo dài thời gian tiêu chuẩn, từ khi thằng bé lên năm nhất cao trung tới nay tốc độ tiến bộ càng lúc càng nhanh, càng về sau càng phóng đại.” Viện trưởng Lê kinh hãi: “Sau khi tăng lên cấp bốn cũng không hề có dấu hiệu bị chậm lại.”
Đây thật sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Chắc hẳn là vì tinh thần lực của thằng bé ngày càng mạnh hơn, nhưng điều quan trọng chính là thiên phú thương pháp của nó đang không ngừng bộc lộ ra.” Viện trưởng Lê đưa ra phỏng đoán. “Có lẽ! Có thể đẩy nhanh kế hoạch một chút, để thằng bé tham gia cuộc thi võ đạo đại học toàn cầu.” Viện trưởng Lê thầm nghĩ: “Ít nhất, đến tháng Hai sang năm, chắc là thằng bé đủ tư cách tham gia thi đấu giả thuyết. Chờ sau khi nhập học chính thức vào ngày mai lại tìm thằng bé trò chuyện một chút.”
Sau khi suy nghĩ xong mọi chuyện, viện trưởng Lê bỗng nhiên cười lên: “Khà khà, mình thật sự nhặt được bảo bối rồi.”
“Có Lý Nguyên ở đây, trong mấy năm kế tiếp, cuộc thi đấu đồng đội lần này không cần quá lo lắng nữa. Nói không chừng, có lẽ mấy lão quỷ kia đều đang mắng mình đấy.” Viện trưởng Lê cười cười.
Mắng sao? Ông ấy không thèm để bụng! Ngược lại, hiện giờ Viện trưởng Lê rất đắc ý.
…
Tòa nhà Trường Thanh, đây là tòa nhà dành riêng cho giáo sư và sinh viên của Bát Viện, một văn phòng trên tầng mười đang bùng nổ tranh cãi.
“Khốn kiếp.”
“Không ký được hiệp ước với Lý Nguyên nên giờ trách tôi à?” Viện phó Triệu dáng người cường tráng, cười nhạo nói: “Hai người có giỏi thì tự mình đi mà ký với cậu ta đi.”
“Lão Triệu, không phải là chúng tôi trách ông.” Cô gái áo đen dáng người cao gầy nhíu mày nói: “Chỉ là cảm thấy đáng tiếc, rõ ràng ông mới là người liên hệ với cậu ta sớm nhất, cuối cùng lại bị lão Lê đoạt trước.”
“Nếu có thể ký được hiệp ước với Lý Nguyên thì ‘điểm hướng dẫn’ mà chúng ta tích lũy được sẽ tăng thêm một khoản lớn.”
“Đúng vậy!”
“Hạt giống tốt như vậy, nếu như nói chúng ta và Lục Viện cạnh tranh thất bại thì chúng ta cũng nhận.” Một ông lão mập mạp khác lắc đầu nói: “Kết quả là còn chưa cạnh tranh đã thua, thật sự không cam tâm mà.”
“Hừ!”
“Không cam tâm? Không cam tâm thì có tác dụng quái gì?” Viện trưởng Triệu cười lạnh: “Dù sao Lý Nguyên cũng đã ký kết với Lục Viện rồi, các người thích làm gì thì làm.”
Ông ta khoanh tay, bắt chéo chân và nhìn lên bầu trời. Cô gái áo đen và ông lão mập mạp liếc nhau, đều cảm thấy bất đắc dĩ. Ba người bọn họ là ba vị phó viện trưởng của Bát Viện.
Giáo sư của đại học võ đạo Côn Luân chia làm giáo sư bình thường, phó viện trưởng, viện trưởng, phó hiệu trưởng, hiệu trưởng.
Cả trường có hơn mấy trăm giáo sư bình thường, ít nhất đều là Nguyên võ giả cấp 25, thông thường đồng thời dạy học cho học sinh của các viện.
Phó viện trưởng và viện trưởng thì chuyên môn bồi dưỡng cho học sinh của viện mình. Thành tích của học sinh liên quan chặt chẽ tới ‘điểm hướng dẫn’ mà bọn họ nhận được.
“Thôi, không nói chuyện nữa.”
“Dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc thôi, có lợi hại hơn nữa thì cũng không ảnh hưởng lớn tới chúng ta, đã bỏ lỡ rồi cũng không thể lấy lại được.” Cô gái áo đen lắc đầu: “Viện trưởng Triệu, tôi chuẩn bị đến Tinh Giới Côn Luân một chuyến nữa, săn giết rồng bay Lôi Vân, ông có muốn đi cùng không?”
“Săn giết rồng bay Lôi Vân? Đầu kia của dãy núi Mặc Duyên.” Viện trưởng Triệu vốn đang nằm xoài trên trên ghế bỗng ngồi dậy.
“Đúng!” Cô gái áo đen gật đầu.
Viện trưởng Triệu nhìn cô gái áo đen, nhíu mày nói: “Chỉ với hai người chúng ta? Đi tìm cái chết à?”
“Tôi đã mời Correa từ Europa tới.” Cô gái áo đen cười nói: “Anh ta sẽ đưa theo hai Nguyên võ giả cấp 29 tới.”
“Năm Nguyên võ giả cấp 29? Bao gồm cả Correa?” Viện trưởng Triệu híp mắt lại: “Để tôi suy nghĩ một chút.”
“Tinh Giới Côn Luân nguy hiểm trùng trùng, văn minh Tiên Khư vô cùng cường đại, là một trong những văn minh dị vực có cấp bậc cao nhất trong văn minh nhân loại chúng ta, Tinh Giới Côn Luân vẫn luôn âm thầm ở trong khống chế của nó. Cho dù chúng ta tiến hành ngụy trang cũng rất dễ xảy ra sự cố, muốn săn giết một con rồng bay Lôi Vân đã đạt cấp hai thì thật sự không dễ dàng.” Viện trưởng Triệu lúc gật đầu, lúc lại lắc đầu, dường như đang do dự gì đó.
Đột nhiên, ông ta mở mắt ra: “Đi, nhưng tôi phải mời ngũ sư huynh ra đã, như vậy sáu người liên thủ sẽ ổn thỏa hơn, cũng có thể phòng ngừa Correa chơi trò bịp bợm.”
“Được. Ông biết mà, tôi chỉ cần rồng bay Lôi Vân sống, những thứ còn lại các người tự chia đi.” Cô gái áo đen mỉm cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook