Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 173 Anh hùng như vậy không nên chết (2)
Chương 86: Anh hùng như vậy không nên chết
Đối với Lý Nguyên mà nói, hôm nay cực kỳ dài.
Mười giờ tối.
Khi đến sân bay, Lý Nguyên nhìn thấy chú Lý Trường Châu đang được đẩy trên cáng xuống máy bay.
Lý Trường Châu, làn da hơi xanh xao, sắc mặt tiều tụy, đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Rõ ràng, ông đã bị nhiễm độc rất nặng.
"Chú." Mặc dù Lý Nguyên đã sớm đoán trước, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, tim cậu vẫn như bị dao cắt.
"Trường Châu." Thím Trần Huệ, không chịu nổi nữa, nước mắt rơi đầy mặt, lao đến đẩy giường, lớn tiếng gọi tên Lý Trường Châu.
"Thím, phải tranh thủ thời gian." Lý Nguyên cố nén đau khổ trong lòng, cẩn thận dìu thím lên, trầm giọng nói: "Vạn điện chủ, xin lỗi đã làm phiền chú."
"Lý Nguyên."
Vạn điện chủ ở bên cạnh thì thầm: "Yên tâm, tôi đã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất rồi, họ sẽ khám và phẫu thuật suốt đêm, cố gắng hết sức để cho chú của cậu sống sót."
"Dạ." Lý Nguyên gật đầu.
Cáng của Lý Trường Châu được đẩy lên một chiếc phi hành khí nhỏ, nhanh chóng bay đến bệnh viện.
Tất cả bác sĩ đều đã có mặt ở bệnh viện.
Còn Lý Nguyên thì đưa thím lên chiếc xe ô tô đã đợi sẵn bên cạnh.
"Lý Nguyên, người vừa rồi là điện chủ võ điện Tinh Hỏa à?" Trần Huệ ngồi lên xe, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Bây giờ trong lòng bà rất bàng hoàng.
Những ngày này, bà luôn lo lắng, người chồng trụ cột của gia đình đã gần như gục ngã, từ tình hình vừa rồi có thể thấy, ông đã gần kề cái chết.
Chỉ là, điều thực sự khiến bà kinh hãi chính là Lý Nguyên.
Thực tế, chiều nay, bà đã nhận được tin từ đồng nghiệp của Lý Trường Châu, biết ông đang gặp nguy hiểm.
Nhưng bà không có cách nào giúp đỡ.
Trần Huệ tuyệt đối không ngờ rằng, Lý Nguyên có thể sắp xếp phi hành khí, suốt đêm đưa chồng bà từ tiền tuyến La Bố Hải cách đó gần vạn dặm về đây.
"Thím."
"Thím yên tâm đi." Lý Nguyên thấp giọng an ủi: "Thiên phú của con bây giờ rất cao, võ điện Tinh Hỏa rất coi trọng cháu, chắc chắn sẽ cứu được chú."
"Vậy chi phí chữa trị?" Trần Huệ rất lo lắng.
Sử dụng phi hành khí như vậy, tổ chức bác sĩ để hội chẩn, chi phí chắc chắn sẽ rất đắt đỏ.
“Thím, bây giờ con đang có hơn một triệu, sẽ còn có thể kiếm được mấy triệu nữa.” Lý Nguyên thấp giọng nói: "Cho dù cần tiền ngay lúc này, con cũng có thể mượn được mấy triệu cũng rất dễ dàng."
Lý Nguyên tin, nếu mình muốn vay tiền, sẽ có rất nhiều người tình nguyện cho mượn.
"Số tiền này là chi phí để con tu luyện sau này." Trần Huệ lắc đầu nói.
"Thím, con quên nói với thím, hôm nay võ điện vừa nâng cấp hợp đồng từ cấp B lên lên cấp A." Lý Nguyên nghiêm túc nói: "Ngày mai bốn triệu năm trăm ngàn sẽ được chuyển vào tài khoản, sẽ không thiếu tiền nữa."
"Bốn triệu năm trăm ngàn Lam Tinh tệ?" Trần Huệ càng thêm khiếp sợ.
"Thím, thím yên tâm ạ."
"Chỉ cần có thể cứu được chú, cho dù là mười triệu, một trăm triệu, cháu cũng sẽ nghĩ ra cách kiếm." Giọng nói của Lý Nguyên lộ ra quyết tâm đáng sợ.
Từ cấp hai, cậu đã bắt đầu liều mạng tu luyện.
Phấn đấu cho tới hôm nay, trừ ông giấc mơ võ giả, khát vọng lớn nhất trong lòng Lý Nguyên chính là không để chú thím thất vọng và khiến cho tâm huyết của họ đối với mình không uổng phí, để cả nhà đều có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.
Nếu như người nhà không còn nữa, cậu liều mạng tu luyện, có ý nghĩa gì đâu?
...
Khi Lý Nguyên và thím chạy tới bệnh viện, ca phẫu thuật của Lý Trường Châu đã bắt đầu.
Hứa Bác và Vạn Thanh Hà đều chờ ở chỗ này.
Đồng thời, xét thấy tình hình của Lý Trường Châu, để phòng ngừa tình huống xấu nhất, Vạn Thanh Hà đã sắp xếp cho võ giả của võ điện Tinh Hỏa mang Lý Thiến Thiến và Lý Mộ Hoa tới đây.
Trần Huệ an ủi Lý Thiến Thiến và Lý Mộ Hoa.
"Lý Nguyên."
Vạn Thanh Hà đi tới, tìm Lý Nguyên, trầm giọng nói: "Trước khi chú cậu được đưa lên phi hành khí, căn cứ Số 7 đã có người nhận ra loại độc tố này."
"Tên là Viêm Thực Cốt độc."
Vạn Thanh Hà nhanh chóng giảng giải đại khái lai lịch của loại độc tố này cho Lý Nguyên biết.
"Từ Viêm Xà Ma cấp ba?" Sắc mặt Lý Nguyên cũng thay đổi.
Võ giả cấp ba chính là võ giả Phi Thiên.
"Hiện tại, hy vọng duy nhất của chú cậu là loại độc tố này không phải là nguyên độc." Vạn Thanh Hà nghiêm túc nói: "Dù sao, cường giả dị tộc cấp ba ở đầu kia của La Bố Hải không vào được Tinh Giới."
"Cái chúng sử dụng, chỉ có thể là độc tố phối chế, độc tính nhỏ hơn nhiều."
"Vậy thì còn có hy vọng." Vạn Thanh Hà nói: "Bây giờ, phải xem các bác sĩ."
Lý Nguyên cũng nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật đóng lại ở phía xa.
"Ngoài ra, chúng tôi cũng đã điều tra rõ nguyên nhân chú cậu trúng độc." Vạn Thanh Hà nói: "Lúc ấy, ở một hướng của pháo đài chiến tranh, một công sự phòng ngự của pháo đài đã bị phá hủy, độc tố lan tràn, căn bản không có công nhân nào dám chống đỡ, không ngừng có sinh vật Tinh Giới xông vào tiến hành giết chóc."
"Chú cậu liều mạng lái xe công trình siêu lớn lên, chặn lỗ hổng pháo đài, gắng gượng chống đỡ sinh vật Tinh Giới cấp hai công kích mấy lần, cuối cùng kéo dài đến khi Nguyên võ giả đến cứu viện."
"Cuối cùng, chú cậu trúng độc, nhưng cũng cứu hơn một trăm công nhân, mấu chốt là trì hoãn được thế công của sinh vật Tinh Giới."
"Đây, cũng là nguyên nhân chú cậu được trao huân chương." Vạn Thanh Hà thở dài: "Cách làm người của chú cậu thật sự khiến người tôi khâm phục, cũng khó trách có thể dạy dỗ ra cậu."
"Lần này, sở dĩ tôi trợ giúp cứu chú như vậy, cũng có nguyên nhân do cậu, nhưng không chỉ có mỗi cậu." Vạn Thanh Hà nói: "Nhiều hơn là vì chú cậu đáng được giúp."
"Anh hùng như vậy, không nên chết."
Lý Nguyên im lặng, cậu không tự chủ tưởng tượng hình ảnh Vạn Điện Chủ miêu tả, chắc chắn rất thảm thiết.
Đồng thời.
Lý Nguyên nhớ lại, vào tháng Chín năm ngoái, chú chạy tới tiền tuyến La Bố Hải Tinh Giới, trước khi đi đã từng nói chuyện với cậu.
"Tiểu Nguyên, chú có thể không đi La Bố Hải, nhưng mà chú không đi, nhất định có người đi thay chú."
"Trận chiến này, luôn có người phải đi, không phải sao?"
...
Thời gian trôi qua, ca phẫu thuật kéo dài đến hơn bốn giờ sáng.
Lý Thiến Thiến và Lý Mộ Hoa đã nằm ngủ thiếp đi.
Vạn Thanh Hà còn có việc, đã đi trước.
Hứa Bác còn ở đây, những người bạn thân của Lý Trường Châu như Chung Thành và chú Vương đều chạy đến.
Còn Lý Nguyên, cậu vẫn đứng ở cửa phòng phẫu thuật, lặng lẽ chờ đợi.
"Két…”
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook