Chương 172: Anh hùng như vậy không nên chết

Sau khi cúp điện thoại, Lý Nguyên đứng bên cửa sổ, nhìn cây hoa anh đào nở rộ hai bên hành lang.

Anh đào tháng Ba thật sự rất đẹp.

Nhưng Lý Nguyên lại không có bất kỳ hứng thú thưởng thức nào, tâm trạng bí bách tột độ, trong đầu đều quanh quẩn lời nói lúc trước của thầy Hứa Bác.

Vừa rồi, Lý Nguyên đè nén xúc động, kiên nhẫn trao đổi với Vạn điện chủ xong, thăm dò rõ ràng thái độ và ý nghĩ của đối phương rồi mới đưa ra yêu cầu của mình.

"Điều có thể làm, đã làm cả rồi." Lý Nguyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại: "Nhất định phải thành công."

Cửa sổ mở ra.

Lý Nguyên lẳng lặng đứng ở đó, mặc cho gió thổi lên mặt mình.

Chờ đợi tin tức.

        ...

Nửa giờ sau, tiếng chuông tan học vang lên, đã đến giờ ăn tối.

Trong phòng võ đào 4001.

"Vù!"

"Vù!"

"Vù!"

Kiếm quang bay múa, trong linh hoạt không mất vẻ kiên cường, thiếu nữ mặc quần áo luyện công màu đỏ đang tu luyện kiếm pháp.

Bỗng nhiên.

Tít.

"Chủ nhân, anh hai gọi video, có nghe không?" Giọng nói của trợ lý AI vang lên.

"Anh hai?"

Lâm Lam Nguyệt hơi kinh hãi, liền mở miệng nói: "Nghe!"

Tít.

Vô số tia sáng hội tụ hình thành một màn sáng hình chiếu ở cách đó không xa, người đàn ông đẹp trai mặc chiến y màu đen xuất hiện trong màn sáng.

"Anh hai." Lâm Lam Nguyệt nở nụ cười.

"Từ Giang Bắc Vũ trở về trường rồi à?" Người đàn ông đẹp trai nhìn bối cảnh trong video của Lâm Lam Nguyệt, nói.

"Dạ." Lâm Lam Nguyệt gật đầu: "Anh hai, có tin tức gì không?"

"Có." Người đàn ông thu lại nụ cười: "Sáng hôm nay, không phải em bảo anh tìm một người tên là Lý Trường Châu sao?"

Lâm Lam Nguyệt gật đầu: "Đúng, anh, anh có tin tức gì không?"

"Tìm được rồi."

Người đàn ông gật đầu: "Ông ấy bị thương rất nặng, buổi chiều mới chuyển đến căn cứ Số 7, anh tự mình đi thăm. Ông ấy trúng Viêm Thực Cốt độc, chiều nay đã bắt đầu hôn mê."

"Viêm Thực Cốt độc? Thứ gì vậy ạ?" Lâm Lam Nguyệt nghi ngờ hỏi.

“Một loại độc tố bắt nguồn từ Viêm Xà Ma cấp ba. Nam tử trịnh trọng nói: "Có lẽ lúc ở căn cứ Số 3 đã trúng độc do đợt tấn công điên cuồng cuối cùng của sinh vật Tinh Giới... Viêm Thực Cốt Độc trong Tinh Giới yếu hơn độc tố nguyên bản rất nhiều."

"Viêm Xà Ma cấp ba?" Sắc mặt Lâm Lam Nguyệt thay đổi.

Cô không biết Viêm Xà Ma là sinh vật Tinh Giới gì, nhưng hàm nghĩa của cấp ba, cô hiểu rõ.

Đó là tồn tại khủng bố cùng cấp bậc với võ giả Phi Thiên.

"Có thể cứu không?" Lâm Lam Nguyệt truy hỏi.

"Nếu như đưa đến chỗ anh sớm một ngày, có thể cứu." Người đàn ông khẽ lắc đầu: "Nhưng bây giờ... rất khó chữa trị, mấu chốt là La Bố Hải không có thuốc giải."

"Bây giờ, độc tố xâm nhập vào xương tủy, ông ấy đang trở nên càng ngày càng đau đớn và suy yếu."

"Không gắng gượng được lâu lắm đâu."

"Lý Trường Châu này là ai? Chắc không liên quan gì tới em chứ?" Người đàn ông hỏi: "Sao em lại đột nhiên muốn điều tra ông ấy?"

"Anh, anh đừng hỏi." Lâm Lam Nguyệt nhíu mày vội la lên: "Anh nói cho em biết, có cách gì có thể cứu không?"

"Bây giờ muốn cứu, bảo vật tốt nhất mà anh biết chỉ có Viêm Đồng linh tuyền." Người đàn ông nói: "Thứ này, có lẽ trên Lam Tinh không có, em biết rõ hơn anh mà."

Sắc mặt Lâm Lam Nguyệt lại thay đổi, bảo vật khác cô không biết, nhưng Viêm Đồng linh tuyền thì cô biết rất rõ.

Không tính là quý, nhưng số lượng lại vô cùng ít.

Mấu chốt là, nơi sinh ra không ở Lam Tinh.

"Hơn nữa, còn phải nhanh." Người đàn ông bổ sung: "Nhiều nhất hai ngày, ông ấy chắc chắn phải chết."

"Hai ngày ạ?"

Lâm Lam Nguyệt cả kinh, hơi suy tư: "Anh, anh có thể sắp xếp phi hành khí, đưa ông ấy từ La Bố Hải trở về không?"

"Vừa rồi trước khi anh gọi cho em, ông ấy đã được đưa lên máy bay." Người đàn ông nói: "Tính toán thời gian, có lẽ khoảng mười giờ tối nay ông ấy sẽ trở lại thành phố Giang."

"Nhanh vậy sao?" Lâm Lam Nguyệt nói.

"Ông ấy đã được nhận huân chương, theo lẽ thường, nếu như không bị những người khác chen ngang, ông ấy đã sớm được đưa ra khỏi căn cứ Số 3 rồi, sẽ không kéo dài tới chiều nay." Người đàn ông lắc đầu nói.

“Vừa rồi, chỉ một lúc, quân đội, võ điện Tinh Hỏa, đại học võ đạo Côn Luân đều gọi điện đến căn cứ Số 7 của anh, hỏi thăm tình hình của ông ấy, hy vọng sớm sắp xếp cho ông ấy về thành phố Giang.”

“Cho nên, anh sắp xếp lại phi hành khí, khẩn cấp đưa ông ấy và một nhóm người bị thương khác về thành phố Giang.” Người đàn ông nói.

Lần này, đến phiên Lâm Lam Nguyệt giật mình.

Người của nhiều thế lực như vậy gọi điện thoại, là Lý Nguyên sao?

"Được, anh hai, em biết rồi." Lâm Lam Nguyệt lắc đầu: "Em cúp máy nha."

Lâm Lam Nguyệt trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi suy nghĩ, cô lấy ra một chiếc đồng hồ thông minh khác từ trong balo, bấm một số khác.

Tút… Tút… Tút… mỗi một tiếng đều có vẻ dài dằng dặc.

Khoảng một phút sau, rốt cuộc cuộc gọi được kết nối, nhưng không phải video, chỉ là cuộc gọi thoại.

"Tiểu Nguyệt, có chuyện gì vậy?" Giọng nói khàn khàn truyền ra từ điện thoại.

"Cậu, cháu có việc muốn nhờ cậu giúp."

        ...

Sắc trời dần tối, trong phòng võ đạo 4011.

Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, đánh thức Lý Nguyên đang chờ đợi.

Cậu đi mở cửa: "Thầy."

"Tôi vừa nhận được tin, chú em đã được đưa lên phi hành khí cứu viện. Khoảng bốn tiếng sau, tức mười giờ tối, đến sân bay Thiên Hà." Hứa Bác trầm giọng nói.

Lý Nguyên lập tức mừng rỡ.

Lúc này, đồng hồ thông minh của Lý Nguyên cũng vang lên, là thông tin của Vạn điện chủ.

Lý Nguyên lập tức nghe rồi nhanh chóng cúp máy.

"Sao rồi?" Hứa Bác hỏi.

"Vạn điện chủ nói, ông ấy đã sắp xếp một chiếc phi hành khí nhỏ, sẽ đưa chú em từ sân bay đến thẳng bệnh viện Hiệp Tế." Giọng nói của Lý Nguyên lộ ra vẻ kích động.

Bệnh viện Hiệp Tế là một trong những bệnh viện hàng đầu nước Hạ, thậm chí là hạng nhất cả Lam Tinh.

Dù sao, nước Hạ cũng là cường quốc số một Lam Tinh.

"Vậy là tốt rồi, em báo ngay cho thím em, ra sân bay chờ đi." Hứa Bác nói.

        ...

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương