Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 154 Mức độ thức tỉnh 10%, lần đầu phát động (1)

Chương 154: Mức độ thức tỉnh 10%, lần đầu phát động (1)

Không đợi Đông Hải Phong đáp lại.

“Hú…”

Hai con sói có vóc dáng khá lớn trong bầy sói Nguyệt Ma đột nhiên gào lên, căn bản không để ý tới Đông Hải Phong, đột nhiên xoay người chạy trốn.

“Gào.”

“Gào.”

Đám sói Nguyệt Ma khác cũng hốt hoảng chạy theo.

Đám sói Nguyệt Ma này khát máu, nhưng lại không ngu.

“Muốn chạy à?”

“Đều là điểm cả, đều ở lại hết cho tao.” Đồng tử của Lý Nguyên đông lại, hai chân lập tức phát lực, bắp đùi tráng kiện hung hăng bước qua một tảng đá lớn, nhảy lên mấy mét, bay vọt ra ngoài, hóa thành một ảo ảnh đuổi theo bầy sói Nguyệt Ma kia.

“Vù vù!”

“Vù vù!”

Thương ảnh liên miên, trường thương ở trong tay Lý Nguyên như có sinh mệnh, đột nhiên bùng nổ, hàm chứa uy lực không thể tưởng tượng nổi.

“Oành!”

“Oành!”

“Oành!”

Bầy sói Ma Nguyệt bị Lý Nguyên đuổi kịp, đầu bị trường thương đâm thủng mà chết.

Là binh khí nhập giai, trường thương trong tay Lý Nguyên hết sức sắc bén, độ cứng và độ dẻo đều đủ.

Khoảng hơn mười giây.

Hơn hai mươi con sói Ma Nguyệt đang chạy thục mạng bị Lý Nguyên giết chết hết mười mấy con, mấy con còn lại đã chạy tứ tán, hoảng hốt chạy vào khe núi và rừng, biến mất khỏi tầm mắt Lý Nguyên.

Từ rừng cây đến bãi đất hoang hơn trăm mét trải rộng xác sói, máu tươi văng khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình.

“Còn biết chủ động chạy nữa à?” Lý Nguyên thầm hô, lúc này mới ngừng đuổi giết.

Bùm!

Qua mấy giây, Đông Hải Phong thở hồng học chạy tới cạnh Lý Nguyên, không nhịn được mà nói: “Lý Nguyên, cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn tôi cái gì?” Lý Nguyên cười.

“Cậu đã cứu tôi.” Đông Hải Phong nghiêm túc nói.

“Tôi phải cảm ơn cậu đấy.” Lý Nguyên khẽ cười, nói: “Cậu dẫn chúng tới đây, bằng không, tôi muốn tìm chúng, còn phải tốn chút tâm sức.”

Đông Hải Phong sững sờ.

“Hả?” Lý Nguyên liếc qua, nhìn đồng hồ định vị, số liệu kiểm tra thực chiến trên đó đã thay đổi.

Điểm: 46

Hạng: 1

Chú ý: Đã hoàn thành mục tiêu kiểm tra thực chiến.

“Con sói Nguyệt Ma vừa rồi là cấp 10.8, sau khi giết được cộng 10 điểm à?” Khóe miệng Lý Nguyên lộ ra nụ cười, cậu thầm nói: “Cũng tốt, cuối cùng cũng được hạng nhất rồi.”

Có thông tin mà Lâm Lam Nguyệt cung cấp, cộng thêm thực lực của bản thân Lý Nguyên, điểm của cậu cứ thế tăng vọt.

Nhưng mà, mỗi lần được hạng nhất, cậu đều bị Ngô Đông Đông nhanh chóng đuổi kịp.

“Ngô Đông Đông, 42 điểm?” Lý Nguyên mở màn sáng đồng hồ thông minh lên, nhìn thấy thứ hạng chi tiết:

Hạng nhất: Lý Nguyên, 46 điểm

Hạng hai: Ngô Đông Đông, 42 điểm

Hạng ba: Lâm Lam Nguyệt, 40 điểm

Hạng tư: Vương Vũ, 32 điểm

..

Điểm tích lũy của đa số học sinh đều từ 10 điểm trở xuống, chưa tới năm mươi người có thể vượt qua 10 điểm.

Thậm chí, Lý Nguyên còn nhận ra, số người tham chiến hiện nay đã giảm xuống còn 745 người.

Điều này chứng minh, hơn 200 học sinh đã ngừng kiểm tra thực chiến.

Đối với đại bộ phận học sinh tinh anh, chiến đấu sinh tử không hề dễ dàng.

"Đông Hải Phong, cố lên, xem điểm của cậu kìa, cậu vẫn còn hy vọng có thể lọt vào top 100." Lý Nguyên cười liếc nhìn Đông Hải Phong đứng ngây ngốc bên cạnh: "Tôi đi trước đây."

Ánh mắt quét qua, Lý Nguyên trực tiếp tiến về chỗ sâu hơn trong căn cứ Nguyệt Ma Lang số 8.

Theo tình báo, nơi mà sói Nguyệt Ma tụ tập không nên chỉ có chừng này cá thể.

Phải biết rằng.

Sói Nguyệt Ma Lang trong khu vực kiểm tra đều được căn cứ quân sự bắt đến, cho ăn đúng giờ, số lượng rất nhiều.

Nhìn Lý Nguyên biến mất ở cuối núi rừng.

Đông Hải Phong đứng tại chỗ, im lặng hồi lâu, chợt thở dài một tiếng: "Sợ rằng, Lý Nguyên chưa từng coi mình là đối thủ."

"Hạng nhất?"

"Lâm Lam Nguyệt, hạng ba?" Ánh mắt Đông Hải Phong ảm đạm, nhìn qua thứ hạng của hai người trên đồng hồ thông minh.

"Mình là thằng hề."

   ...

Cứu Đông Hải Phong?

Mặc dù trên đường đến đại học võ đạo Giang Bắc, không hiểu sao đối phương lộ ra vẻ chán ghét và thù địch, nhưng Lý Nguyên chưa từng để ý.

Cái gọi là ác ý giữa các bạn học, có lớn hơn nữa thì sẽ lớn đến mức nào chứ?

Có thể ảnh hưởng gì tới mình nào?

  ...

Trong pháo đài chiến tranh của Tinh Giới Nguyệt Ma, trong phòng họp cực lớn ở tầng cao nhất.

Rất nhiều sĩ quan đều nhìn màn sáng dày đặc trên phòng họp.

"Quá yếu."

Vị sĩ quan lưng hùm vai gấu kia không nhịn được lắc đầu: "Chỉ là một đám sói Nguyệt Ma bình thường nhất, chẳng có mấy con nhập giai cả, chỉ mấy tiếng đã khiến một phần tư số người phải cầu viện."

"Các anh nhìn thằng nhóc kia đi, kỹ thuật và tố chất thân thể đều rất tốt, lại không phát huy được ưu thế đao pháp, bị buộc liên tiếp lùi về phía sau." Sĩ quan khôi ngô chỉ vào một màn sáng, lắc đầu thở dài.

"Lão Vương."

Một sĩ quan cao cấp gầy gì bên cạnh cười nói: "Chỉ là mấy đứa trẻ, mặc dù đã từng trải qua rất nhiều lần chiến đấu giả tưởng, nhưng tôi và anh đều hiểu, thực chiến và chiến đấu giả tưởng hoàn toàn khác nhau."

"Chỉ xét về tâm tính, đã khác hẳn rồi." Sĩ quan cao gầy nói: "Dù chiến đấu giả tưởng có mô phỏng chân thật đến đâu, trong lòng đều hiểu là mình sẽ không bị thương và chết, đương nhiên sẽ không sợ."

"Thực chiến, chỉ cần sơ suất một chút, không chết cũng bị thương, lần đầu tiên tham chiến mà khoanh tay bó gối là rất bình thường."

"Thực chiến thêm vài lần nữa sẽ tốt lên thôi."

Sĩ quan họ Vương lắc đầu thở dài: "Tôi nhìn mà sốt ruột."

Đột nhiên.

"Lão Vương nhìn kìa, biểu hiện của cậu nhóc kia thật tốt.” Sĩ quan cao gầy chỉ vào một màn sáng trong đó: "Thật bình tĩnh, thương pháp thật đẹp."

"Rõ ràng tố chất thân thể yếu hơn, nhưng lại dám cận chiến với sói Nguyệt Ma."

Thứ biểu hiện trên màn sáng chính là cảnh Lý Nguyên cứu Đông Hải Phong, chiến đấu với một đám sói Nguyệt Ma.

"A?" Sĩ quan họ Vương không khỏi nhìn lại, đôi mắt sáng lên, nhịn không được gật đầu liên tục: "Không tồi!"

Chỉ dựa vào tốc độ mà hai người bọn họ có thể đoán được, tố chất thân thể của Lý Nguyên không tính là quá tốt.

Chỉ khoảng cấp 9.

Nhưng nhìn cảnh Lý Nguyên cận chiến, mỗi một bước di chuyển, mỗi một thương xuất ra đều chuẩn xác đến đáng sợ.

Rõ ràng sức mạnh thân thể của thủ lĩnh sói Nguyệt Ma hơn xa Lý Nguyên, nhưng lại không phải là đối thủ của cậu.

"Tên Lý Nguyên à?"

Sĩ quan cao gầy cúi đầu, nhanh chóng kiểm tra tài liệu, cười nói: "Tố chất thân thể cấp 8.9? Thương pháp cấp bốn, không ngờ vượt lên thành hạng nhất."

"Mấy học sinh khác có tố chất thân thể mạnh hơn, kỹ thuật cũng không kém, khi chiến đấu, phần lớn đều do dự, tố chất tâm lý không bằng cậu ấy."

"Hơn nữa, cậu ấy rất may mắn, trên đường gặp được nhiều sói Nguyệt Ma hơn." Sĩ quan cao gầy nói.

"Thực lực như vậy, trở thành hạng nhất là rất bình thường." Sĩ quan họ Vương cười nói: "Tôi thích những thiên tài thực chiến."

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương