Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 150 Giết chết là có thể thu hoạch dinh dưỡng linh tính (1)

...

Chương 150: Giết chết là có thể thu hoạch dinh dưỡng linh tính (1)

“Trạm đường sắt ngầm?”

“Không gian ngầm rất lớn, có chút giống ga đường sắt cao tốc.”

“Nhìn từ trên mặt đất là nhìn không ra luôn, phía dưới bị đào rỗng hết rồi hả?” Đa số học sinh đi xuống xem đều cảm thấy rất chấn động.

Lý Nguyên đã từng video giới thiệu Nguyệt Ma Tinh Giới, trong lòng có vài suy đoán.

Lý Nguyên vô thức nhìn về phía Lâm Lam Nguyệt ở cách đó không xa.

Lâm Lam Nguyệt cũng mặc đồ bảo hộ màu đen, dáng người cao gầy, quyết đoán giỏi giang.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lý Nguyên, Lâm Lam Nguyệt quay đầu lại lắc nhẹ đầu, ý bảo Diệp Lâm đừng nói nhiều.

“Đi lên xe theo số thứ tự ban nãy.” Sĩ quan căn cứ trầm giọng nói.

Lý Nguyên bước lên đoàn tàu, khóe mắt nhìn ra xa xa.

Giáo sư Minh, các thầy có thực lực nguyên võ giả cấp hai và các sĩ quan đều đứng rất xa, dường như không định lên tàu.

***

Đoàn tàu chạy, không gian bên trong khép kín hoàn toàn, ngay cả kính cũng là kính mờ, khiến đám người Lý Nguyên không thấy được cảnh tượng bên ngoài.

Nếu không phải vì thân tàu thỉnh thoảng xốc nảy nhẹ nhàng thì bọn họ cũng sẽ không biết là tàu đang chạy.

Mỗi một toa tàu có khoảng năm mươi học sinh, chia ra làm hai đội đứng hai bên, mỗi bên có thêm một vị sĩ quan võ giả trông coi.

“Ting!”

Trên vách tường kính trước sau, hai bên đồng thời có ánh sáng tụ lại tạo thành quầng sáng hình chiếu.

Trên hình chiếu xuất hiện người đàn ông cường tráng áo xanh đã từng gặp.

“Bây giờ tôi sẽ tuyên bố quy tắc thi thực chiến.” Người đàn ông cường tráng trầm giọng nói: “Thứ nhất, địa điểm thi là ở căn cứ quân sự đặc biệt, trong lúc thi và sau khi thi, không được phép hỏi thăm hoặc là để lộ bất cứ tin tức nào liên quan đến khu vực thi, nếu không sẽ bị tính tội gián điệp.”

Rất nhiều học sinh đều thay đổi sắc mặt.

Tội gián điệp?

“Thứ hai, trong lúc thi không được phép chém giết nhau, toàn bộ khu vực thi đều có theo dõi.” Người đàn ông cường tráng lạnh lùng nói: “Người vi phạm sẽ bị phán tội chết.”

Đa số học sinh đều giật nảy mình.

Lý Nguyên thầm nghĩ trong lòng, hai quy tắc đầu tiên đều là “phạt”, đây là kiểu có gì nói trước hết đấy hả?

“Thứ ba, tất cả sinh vật Tinh Giới đều được theo dõi, vậy nên chỉ cần các em đánh chết sinh vật Tinh Giới là sẽ được cộng điểm tích lũy, không cần thu thập chứng cứ làm gì. Các em có thể xem xếp hạng trên đồng hồ định vị bất cứ lúc nào.”

“Thứ tư, sinh vật Tinh Giới dưới cấp 10 được tính 1 điểm tích lũy, cấp 10 – 11 được tính 10 điểm tích lũy, cấp 12 được tính 50 điểm tích lũy… Khi gặp sinh vật Tinh Giới lớn hơn cấp 12, đề nghị lập tức gọi giúp đỡ và chạy trốn.”

“Thứ năm, đủ 5 điểm tích lũy là hoàn thành phần thi.”

“Thứ sáu, lúc gặp nguy hiểm có thể lựa chọn cầu cứu, máy bay tấn công không người lái sẽ đến trong vòng 30s… Có điều, cầu cứu tương đương với dừng thi, điểm tích lũy giảm một nửa. Các em cứ xem tình huống mà làm.”

“Thứ bảy, phần thi bắt đầu từ chín giờ sáng đến bốn giờ chiều, tổng cộng bảy tiếng đồng hồ.”

Nói xong quy tắc, hình chiếu tan mất, đoàn tàu tiếp tục chạy đi.

Không bao lâu sau, rất là đột ngột mà…

Két!

Lý Nguyên chợt cảm thấy trong đầu đau nhói, dường như là bị kim đâm liên tục, khiến cậu vô thức cắn chặt răng.

Có điều, đối với Lý Nguyên mà nói, mức độ đau hiện giờ chỉ xem như gãi ngứa khi so với lúc tu luyện Quan Đại Nhật Tinh Không.

Cùng lúc đó…

Ầm!

Xung quanh thân thể dường như có một luồng lực lượng vô hình chèn ép, giống như là khi thân thể rơi xuống nước, bị dòng nước đè nén từ mọi hướng.

“A!!!” Có học sinh lộ ra vẻ đau đớn, mặt mày đỏ bừng, gân xanh nhô lên, giống như là đang phải chịu đau đớn khó có thể hình dung.

Lịch bịch…

Bộp…

Đa số học sinh đều không nhịn được mà quỳ một chân xuống để giảm bớt áp lực vừa mới ập đến một cách đột ngột.

“Thả lỏng đi.” Bên tai vang lên tiếng nói của sĩ quan võ giả: “Các em mới đi lần đầu nên vậy, chỉ hai mươi giây thôi là không sao rồi.”

Mười giây sau.

Ầm!

Giống như là vừa lao ra khỏi nước, được hô hấp không khí mới mẻ lần nữa.

Đám học sinh kể cả Lý Nguyên đều há to miệng thở dốc, cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng chưa từng có.

“Xong rồi hả? Chắc là lúc nãy đi ngang qua giao giới giữa Nguyệt Ma Tinh Giới và không gian Lam Tinh.” Lý Nguyên bình tình nhìn một vòng xung quanh.

Cậu phát hiện ngoài Lâm Lam Nguyệt mặt mày hơi tái nhợt ra thì đám học sinh còn lại đều xụi lơ trên mặt đất, há to mồm hít thở, có cả vài học sinh cầm không nổi binh khí.

“Hai em tên gì?” Sĩ quan đứng ở cuối toa tò mò hỏi: “Từng tới đây rồi hả?”

“Báo cáo, chưa từng tới!” Lý Nguyên nghiêm túc nói: “Em tên Lý Nguyên.”

“Chưa từng tới.” Lâm Lam Nguyệt lạnh nhạt nói.

“Ừ.” Sĩ quan cười nói: “Đều là hạt giống tốt. Chúc các em may mắn.”

Mấy phút đồng hồ sau.

“Đến trạm, chuẩn bị xuống xe!” Sĩ quan đứng trước toa tàu lên tiếng.

Đoàn tàu chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Cửa tàu mở ra.

Đám người Lý Nguyên lục tục đi xuống xe. Trong tầm mắt là sắc trời tối tăm. Đây là một trạm dừng cực kì rộng thoáng, giống như là một sân thể dục khổng lồ, mặt sàn kim loại nguyên khối, xa là pháo đài chiến tranh khổng lồ cao hơn 200m, gần là mấy chục phi hành khí loại nhỏ.

Học sinh trong các toa xe đã đi xuống xe.

“Các cậu nhìn trên trời kìa!”

“Ánh trăng màu đỏ hả?”

“Quỷ dị quá đi!”

“Rõ ràng là lúc nãy chúng ta ở dưới nền đất mà, sao chỉ mới vài phút thôi là đã đến đây rồi? Xuyên qua hả?”

“Còn có cả pháo đài chiến tranh nữa kìa! Tớ cảm thấy như đang ở thế giới khác, thế giới chúng ta làm gì có ánh trăng màu đỏ!”

“Núi bên kia cao quá, thực vật bên đó nữa, toàn là những loại mà tớ chưa từng thấy.”

Bên tai Lý Nguyên vang lên tiếng cảm thán liên tục của đám học sinh.

Lý Nguyên đã đoán trước là sẽ có tình huống này.

Cậu ngước mắt lên nhìn mặt trăng màu đỏ trên bầu trời. Không phải, nói đúng hơn thì nó là cái thứ kết hợp giữa mặt trăng và mặt trời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương