Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 131 Đại học Võ đạo Giang Bắc(2)
"Cậu ấy sao vậy?" Lý Nguyên khó hiểu.
“Cậu ấy đến từ khu Thi Châu Sơn." Lâm Lam Nguyệt thì thầm: "Gia cảnh rất nghèo, nhưng trong điều khảo đầu năm vừa rồi, kỹ thuật võ đạo của cậu ấy đều đạt điểm tuyệt đối."
“Điểm tuyệt đối?" Lý Nguyên hơi kinh ngạc, không khỏi liếc nhìn thiếu niên tên Điền Đại Tráng.
Kỹ thuật võ đạo lợi hại như vậy?
"Còn có bạn nữ mặc áo trắng đến từ Tương Châu." Lâm Lam Nguyệt nhỏ giọng tiếp tục nói: "Tên là Vương Vũ, điều khảo đầu năm vừa rồi kỹ thuật võ đạo cũng đạt điểm tuyệt đối."
"Vương Vũ?" Lý Nguyên đồng thời nhớ kỹ.
Cô gái tên Vương Vũ mặc trang phục võ đạo bó sát, dáng người rất mảnh khảnh nhưng ngoại hình thì bình thường, kém xa Lâm Lam Nguyệt .
"Còn ai nữa không?" Lý Nguyên nhịn không được hỏi.
"Cậu cho rằng người có kỹ thuật võ đạo đạt điểm tuyệt đối là rau cải trắng ngoài chợ hả? Người cuối cùng là Ngô Đông Đông ở trong nội thành, vẫn chưa tới." Lâm Lan Nguyệt lắc đầu bật cười nói: "Nhưng đã qua kỳ điều khảo đầu năm được mấy tháng rồi, nên không loại trừ khả năng sẽ có người đột phá."
Lý Nguyên âm thầm lẩm bẩm.
Có người đột phá? Kẻ bất tài đó, chính là tại hạ đây.
"Nhớ kỹ bọn họ, cậu là muốn đối chiến hả?" Lý Nguyên hỏi.
"Cậu không đọc hành trình sao?" Lâm Lan Nguyệt liếc nhìn Lý Nguyên: "Tối nay có khảo sát kỹ thuật võ đạo, cậu cho rằng sẽ được đánh giá cá nhân giống như thi tuyển sinh đại học sao?"
"Không phải hả?" Lý Nguyên bối rối.
Cậu đã đọc qua hành trình.
Nhưng mà không có lời giải thích chi tiết cho từng mục trong hành trình.
"Ngục giam hỗn chiến, một người chiến thắng." Lâm Lam Nguyệt phun ra tám chữ.
Đồng tử của Lý Nguyên co lại, đây là hình thức thi đấu thể thao trên Mạng Cận Chiến Tinh Không.
Thật sự rất tàn khốc.
"Cố gắng tránh xa mấy đại cao thủ đó, nếu cậu có thể sống sót đến cuối cùng trong một trận, cậu chắc chắn sẽ nhận được đánh giá rất cao trong mắt những quan sát viên từ năm trường top.” Lâm Lam Nguyệt thì thầm: "Đối với các trường đại học, bọn họ chọn người bồi dưỡng không chỉ dựa trên điểm số, mà còn xem trọng thực lực chiến đấu.”
Lý Nguyên khẽ gật đầu.
Nếu không có ưu thế tuyệt đối về sức mạnh nhưng lại giành chiến thắng trong trận hỗn chiến thì cũng đủ chứng minh thực lực và năng lực.
Suy cho cùng, thực chiến không phải là chuyện điểm số, kẻ mạnh vẫn có thể thua kẻ yếu.
Do đó biết trước thực lực của người khác cũng là điều cực kỳ quan trọng.
"Điểm kỹ thuật vượt qua 380 điểm, còn có khoảng mười người có khả năng đột phá, tôi sẽ chỉ cho cậu, cậu nhớ kỹ.” Lâm Lam Nguyệt nói rõ tên và điểm số của bọn họ cho Lý Nguyên.
Với tinh thần lực của Lý Nguyên, trong thời gian ngắn có thể nhớ được mười mấy người cũng không khó.
Sau khi Lý Nguyên ghi nhớ mọi chuyện, cậu thấp giọng nói: "Sao cậu lại giúp tôi?"
Thành tích điều khảo đầu năm ở các nơi sẽ không được tiết lộ cho công khai và việc kiểm tra từng khu vực thành thị một không phải là điều dễ dàng.
Điều quan trọng nhất là có được sự xuất hiện của những người này, và hãy nhớ rằng, điều này rất khó khăn.
Học sinh trung học bình thường, ai lại cố tình chú ý đến kết quả của các khu vực thành thị khác? Mà còn nhớ rõ ngoại hình của từng người?
Ngay cả khi đến cùng thành phố, có thể nhớ kỹ toàn bộ người đứng nhất cũng là rất giỏi rồi.
"Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau." Lâm Lam Nguyệt thản nhiên cười nói: "Tôi cũng hy vọng rằng cậu có thể giúp đỡ tôi trong quá trình đánh giá thực chiến."
Lý Nguyên cũng mỉm cười, giúp Lâm Lam Nguyệt ?
Lúc đứng ở trên sân trường, chứng kiến sự đối đãi đặc biệt của tiền bối Minh, Lý Nguyên đã tiến hành 'thăm dò' Lâm Lam Nguyệt, xác nhận tố chất thân thể của Lâm Lam Nguyệt đã đạt đến mức đáng kinh ngạc là cấp 10.1.
Điều này đã vượt quá tiêu chuẩn điểm tối đa về tố chất thân thể trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhưng Lý Nguyên lại không vạch trần điều đó.
"Được thôi, chúng ta hãy giúp đỡ lẫn nhau." Lý Nguyên nói.
Trong lòng cậu mơ hồ cảm nhận được, từ hôm qua đến hôm nay, mối quan hệ của cậu và Lâm Lam Nguyệt quả thực càng trở nên giống một người bạn bình thường hơn.
Hơn nữa, trong lòng Lý Nguyên quả thực rất cảm kích đối phương.
Thông tin này đến rất đúng lúc.
Thương pháp của cậu vừa đột phá đến cấp bốn, nếu thật sự gặp phải Điền Đại Tráng và Vương Vũ, có lẽ không thể thắng được.
Lý Nguyên và Lâm Lam Nguyệt đang trò chuyện.
Cách đó không xa, Đông Hải Phong nhìn thấy cảnh tượng này rất tức giận nhưng lại không lộ ra biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Bỗng nhiên.
Lại một chiếc phi hành khí đến và hàng chục sinh viên nữa bước xuống.
"Những người này đến từ nội thành Giang Bắc." Lâm Lam Nguyệt đột nhiên nói.
Lý Nguyên sửng sốt, căn bản không nhìn ra được.
Đi đầu đội là một cô gái với tóc đuôi ngựa bồng bềnh, ánh mắt tò mò nhìn khắp mọi nơi.
"Cổ Cường, bạn tốt của cậu tới rồi kìa." Lâm Lan Nguyệt quay đầu nhìn Cổ Cường Hãn đang ba hoa khoác lác với một cô gái khác.
"Bạn tốt? Ai?" Cổ Cường Hãn quay đầu lại, đồng tử co rút: "Mẹ kiếp, là kẻ điên đó."
Cậu ta muốn chạy trốn.
Nhưng quá trễ rồi.
Vèo! Một bóng người vụt qua, cô gái tóc đuôi ngựa xuất hiện trước mặt Cổ Cường Hãn, cười hì hì nói: "Tiểu Cường, đã lâu không gặp."
"Đông Đông, đã lâu không gặp, cậu xinh đẹp hơn." Cổ Cường Hãn gượng cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook