Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 132 Lồng giam hỗn chiến, mục tiêu thứ nhất

“Vừa rồi cậu nhìn thấy tôi là muốn chạy?” Cô gái tóc đuôi ngựa nhìn chằm chằm Cổ Cường Hãn.
“Không, chỉ là muốn đi vệ sinh.” Cổ Cường Hãn vội vàng lắc đầu.
“Thật sao?” Ánh mắt của cô gái tóc đuôi ngựa tràn ngập hoài nghi.
“Thật.” Cổ Cường Hãn nói chắc như đinh đóng cột.
“Vậy sao cậu lại không đi nữa?” Cô gái tóc đuôi ngựa nhìn chằm chằm Cổ Cường Hãn.
“Nhìn thấy cậu, tôi không muốn đi vệ sinh nữa.” Cổ Cường Hãn mở miệng nói.
“Nói láo, muốn chạy nói thẳng, dù sao lúc muốn đánh cậu, cậu cũng không chạy thoát được.” Cô gái tóc đuôi ngựa hừ một câu.
Nữ sinh xinh đẹp bên cạnh đã nở nụ cười.
Mặt Cổ Cường Hãn rất nhanh đã tái nhợt, vừa rồi cậu ta còn đang nói khoác lác với đối phương, nói mình lợi hại cỡ nào.
“Mặc kệ cậu.” Cô gái tóc đuôi ngựa lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Lam Nguyệt cách đó không xa, hai mắt sáng ngời, trực tiếp nhảy tới: “Chị Nguyệt Nguyệt.”
“Đông Đông, đã lâu không gặp.” Lâm Lam Nguyệt lộ ra nụ cười, giang hai tay ôm lấy cô gái tóc đuôi ngựa.
Lâm Lam Nguyệt cao hơn cô gái tóc đuôi ngựa nửa cái đầu, giống như chị ôm em gái.
Lý Nguyên ở một bên nhìn hai người.
Buông Lâm Lam Nguyệt ra, cô gái tóc đuôi ngựa tò mò nhìn về phía Lý Nguyên, chần chờ nói: “Cậu là Lý Nguyên?”
“Ừ.” Lý Nguyên gật gật đầu.
“Đẹp trai hơn chị Nguyệt Nguyệt miêu tả một chút.” Cô gái tóc đuôi ngựa lộ ra răng nanh, vươn tay nói: “Xin chào, tôi tên là Ngô Đông Đông.”
“Ngô Đông Đông?” Lý Nguyên nhìn cô gái tóc đuôi ngựa.
“Cậu ta chính là Ngô Đông Đông.” Lâm Lam Nguyệt mỉm cười nhìn Lý Nguyên: “Kỳ thi tháng giêng, đệ nhất Giang Thành, cậu cũng đừng bị vẻ ngoài của cậu ta lừa gạt.”
“Ừ.” Lý Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
Thi tốt nghiệp trung học đạt điểm tối đa tài nghệ võ đạo, tố chất thân thể.
Toàn bộ tỉnh Giang Bắc một năm đều khó ra một thiên tài võ đạo, phóng tầm mắt toàn cầu chỉ sợ là người đứng đầu trong số những người cùng tuổi, rất khó cạnh tranh với cô gái tóc đuôi ngựa trước mắt.
“Chị Nguyệt Nguyệt nói tài nghệ võ đạo của cậu rất cao minh, có thể làm cho chị Nguyệt Nguyệt gần như bội phục.” Cô gái tóc đuôi ngựa nhìn Lý Nguyên, vươn đồng hồ thông minh ra: “Nào, thêm V, sau này tỉ thí võ thuật trên mạng.”
“Được.” Lý Nguyên cười, kết bạn với đối phương.
Lý Nguyên nhìn ra, Ngô Đông Đông có tính cách ngây thơ, thiên phú cực cao, lại rất quen thuộc với Lâm Lam Nguyệt, e là bối cảnh không nhỏ.
“Đông Đông, tỉ thí võ thuật trên mạng thì không sao.” Lâm Lam Nguyệt nhẹ giọng nói: “Nhưng đợi lát nữa thi tài nghệ, thời điểm hỗn chiến, nếu gặp Lý Nguyên...”
“Hiểu rồi.” Ngô Đông Đông gật đầu như gà mổ thóc: “Gặp chị Nguyệt Nguyệt, còn có Lý Nguyên, em sẽ xử lý những người khác trước, cuối cùng chúng ta sẽ solo.”
“Gặp phải tôi thì sao?” Cổ Cường Hãn tiến lên, vẻ mặt chờ mong.
“Người đầu tiên giết là cậu.”

Thời gian trôi qua, mười lăm phút sau, lần lượt có phi hành khí đến.
Bốn giờ chiều, cuối cùng mọi người cũng đến.
Chợt, giáo sư Minh phát biểu dõng dạc, cuối cùng tuyên bố hoạt động mời tham quan bắt đầu.
Sau đó, mỗi người nhận được thẻ nhận dạng trong khuôn viên trường của mình.
Hạng mục thứ nhất -  tham quan khuôn viên trường.
….
Lý Nguyên không thể không thừa nhận.
Đại học võ thuật Giang Bắc, quả thật siêu lớn, diện tích vượt xa các đại học bình thường.
Bọn họ ngồi xe ngắm cảnh, tham quan cưỡi ngựa xem hoa, cũng tốn một giờ, mới tham quan khuôn viên chính được một lần.
Cũng không bao gồm tham quan các tòa nhà giảng dạy khác nhau.
“Cho nên Lý Nguyên cậu xem, phần lớn sinh viên đại học võ thuật đều chạy trên đường lớn.” Cổ Cường Hãn chỉ vào đường hai bên, từng sinh viên chạy như điên: “Bên trong đại học võ thuật, không cho phép sinh viên đạp xe.”
Lý Nguyên phóng mắt nhìn qua.
Đúng vậy!
Rất ít học sinh nhàn nhã đi dạo, phần lớn đều chạy bộ thậm chí chạy như điên.
Lúc trước, Lý Nguyên chỉ nghe nói trên mạng, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Giống như trường đại học bình thường, nam sinh nữ sinh hẹn hò yêu đương, tán gẫu trên bãi cỏ, hay khám phá bí ẩn của cơ thể con người trong rừng cây... lại càng hiếm thấy.
Giản lược tham quan xong Đại học võ thuật Giang Bắc võ đạo, cảm quan của Lý Nguyên chính là bốn chữ: “Rất lớn!”

Sau khi tham quan, chính là ăn cơm.
“Mười đồng Lam Tinh Tệ?” Lý Nguyên nhìn thức ăn dinh dưỡng phong phú trên bàn, có chút kinh ngạc.
Để ra ngoài, ít nhất phải hai trăm Lam Tinh tệ.
“Mười đồng này, cũng là để phòng ngừa lãng phí, bản chất đều là trường học phát.” Cổ Cường Hãn ở bên cạnh cười nói: “Sinh viên đại học võ thuật, thẻ trường mỗi tháng đều có trợ cấp, bình thường căn bản ăn không hết, trên thực tế ăn ở miễn phí, còn có thêm trợ cấp...Đương nhiên, việc cung cấp các nguồn lực đào tạo phụ trợ có hạn.”
“Mỗi tháng đều tiến hành xếp hạng, xếp hạng càng cao, nguồn lực đào tạo càng nhiều.”
Lý Nguyên vừa ăn, vừa nghe Cổ Cường Hãn giảng giải.
Nhìn ra được, Cổ Cường Hãn vô cùng hiểu rõ Đại học võ thuật. 
“Phúc lợi đãi ngộ của Đại học võ thuật Giang Bắc như thế, nếu có thể thi đậu một trong năm trường danh giá thì sao?”Lý Nguyên càng hiểu rõ, quyết tâm càng lớn: “Nhất định phải thi đậu.”
“Cũng tranh thủ tiến vào lớp chọn.”
Một khi thi đậu một trong năm trường danh giá, có thể hoàn toàn giảm bớt áp lực kinh tế cho chú thím.
“Chú?” Lý Nguyên nghĩ tới chiến tranh ở Tinh Giới La Bố Hải, ánh mắt ảm đạm, cúi đầu ăn.
Ngô Đông Đông chợt vỗ bàn, lẩm bẩm một câu: “Tôi đi lấy thêm một phần.”
Sau đó, cậu ta đứng dậy xông ra ngoài.
“Ăn nhanh như vậy?” Lý Nguyên cảm thấy khiếp sợ.
Mình mới ăn một nửa.
“Cậu so tốc độ ăn với cậu ta?” Cổ Cường Hãn nhìn Lý Nguyên bằng ánh mắt quái dị: “Lý Nguyên, đây là lĩnh vực của cậu ta.”
Lý Nguyên nở nụ cười.
Cảm tình, Ngô Đông Đông này là một kẻ tham ăn.
Trong vòng mười phút, Ngô Đông Đông lấy bốn phần thức ăn dinh dưỡng lớn, cũng ăn sạch toàn bộ.
Lý Nguyên tự xưng là rất giỏi ăn, nhưng cũng không thể không nhận thua.
“Lý Nguyên, thiên phú thân thể của Đông Đông rất đặc thù.” Lâm Lam Nguyệt nói: “Tốc độ tiêu hóa của cậu ta…người thường không thể so sánh.”
“Ngoại trừ tu luyện tu hành pháp cao cấp, mỗi tháng cậu ta còn phải ăn hai viên Nguyên Lực Tinh Đan.” Lâm Lam Nguyệt mỉm cười nói.
“Lợi hại.” Lý Nguyên cảm khái từ đáy lòng.
Trong tu luyện thân thể, bình thường mà nói, trưởng thành có cực hạn.
Đối với võ giả tu luyện mà nói, có thể ăn, cũng có thể nhanh chóng tiêu hóa, chính là một loại thiên phú tuyệt hảo, thân thể nhất định sẽ trưởng thành rất nhanh.
“Quả nhiên.”
“Ở trường học, giống như ở trong đầm nước nhỏ, ngoại trừ Lâm Lam Nguyệt, căn bản không ai là đối thủ của tôi.” Lý Nguyên buông đũa xuống, lơ đãng quét qua Ngô Đông Đông còn đang cúi đầu chiến đấu hăng hái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương