Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 129 Tạm thời xếp vào cấp A(2)
Nhìn theo phi hành khí rời đi.
“Thầy Hứa.” Phó hiệu trưởng nhịn không được hỏi: “Thầy có biết cha của Lâm Lan Việt là ai không?”
"Tôi không biết." Hứa Bắc lắc đầu.
"Lý Nguyên thì sao?" Chủ nhiệm lớp tò mò hỏi: "Xét về điểm số, cho dù cậu ấy cố gắng hết sức, Lý Nguyên cũng không bằng Lâm Lan Nguyệt, vì sao tiền bối Minh lại ứu ái cậu ấy?"
"Tôi đoán là muốn nhận Lý Nguyên làm con nuôi." Hứa Bá cười nói.
Chủ nhiệm lớp: "..."
…
Trên phi hành khí, ngoài tiền bối Minh và một số giáo viên khác của Đại học Võ đạo Giang Bắc, đã có hơn một chục học sinh ngồi đó.
Nhìn vào huy hiệu của trường, bọn họ đều đến từ các trường khác trong khu Quan Sơn.
"Hình như là trường Trung học số 1."
"Đông như vậy, trường chúng ta chỉ có hai vé."
"Đừng phàn nàn nữa, người xếp thứ mười bên đó so với cậu đứng thứ nhất coi chừng còn mạnh hơn."
Học sinh từ các trường khác đang nhỏ giọng bàn tán.
"Ngồi xuống theo số thứ tự và thắt dây an toàn." Người thanh niên mặc vest ra lệnh.
Lâm Lam Nguyệt, Lý Nguyên và Cổ Cường Hãn được chia thành hai hàng và ngồi đối diện nhau theo điểm số của họ.
Lý Nguyên xếp thứ sáu trong lớp, tình cờ ngồi đối diện với Lâm Lam Nguyệt.
"Cảm ơn chuyện ngày hôm qua." Lý Nguyên nhìn Lâm Lam Nguyệt nói nhỏ.
"Chuyện nhỏ." Lâm Lan Nguyệt gật đầu.
Cổ Cường Hãn nghe vậy cảm thấy tò mò: "Chị, hôm qua giữa chị và Lý Nguyên đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ngồi yên, im miệng." Lâm Lam Nguyệt lạnh lùng nói.
Cổ Cường Hãn không dám hỏi nữa.
"Lý Nguyên, cậu đã thức tỉnh linh tính võ đạo chưa?" Thanh niên tóc ngắn cường tráng ngồi ở giữa nhìn Lý Nguyên, trong mắt hiện lên sự tò mò và một chút ý chí chiến đấu.
Các học sinh khác cũng tò mò nhìn Lý Nguyên.
Bọn họ đều nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, thái độ của tiền bối Minh đối với Lý Nguyên rõ ràng rất khác biệt.
"Chưa." Lý Nguyên lắc đầu.
"Chưa thức tỉnh?" Thanh niên tóc ngắn cường tráng nghi hoặc: "Vậy vừa rồi tiền bối Minh?"
"Không biết." Lý Nguyên lắc đầu nói.
Thanh niên tóc ngắn cường tráng cau mày, đang định hỏi tiếp.
"Đông Hải Phong." Lâm Lam Nguyệt đột nhiên lạnh lùng nói: "Không ai dạy cậu đừng tò mò chuyện riêng tư của người khác hả?"
"Lam Nguyệt, cậu?" Sắc mặt Đông Hải Phong hơi biến đổi.
“Lam Nguyệt là để cậu gọi hả?” Cổ Cường Hãn bên cạnh không vui: “Gọi tên đầy đủ cho tôi.”
Đông Hải Phong cứng người nhìn Lâm Lam Nguyệt đang ngồi bên cửa sổ, người kia đã nhắm mắt lại, hiển nhiên không muốn để ý đến mình.
“Biết rồi." Đông Hải Phong buồn bực nói.
Lập tức, Đông Hải Phong liếc nhìn Lý Nguyên, trong mắt hiện lên một tia chán ghét khó phát hiện.
Nhưng không nói gì thêm.
Khi chán ghét một ai đó, không cần phải dùng đến lời nói.
“Đông Hải Phong?” Tinh thần lực của Lý Nguyên cường đại, cảm nhận được tâm trạng biến hóa của đối phương.
Đông Hải Phong, học sinh có điểm võ đạo luôn đứng trong top ba của lớp, cũng giống như Cổ Cường Hãn.
Lý Nguyên không biết đối phương vì cái gì chán ghét cậu, nhưng cậu không quan tâm.
“Tôi không phải Lam Tinh tệ, không phải ai cũng thích tôi?” Lý Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Cho dù là Lam Tinh tệ, cũng sẽ có người nói đó là ngọn nguồn của mọi tà ác.”
…
Khu vực trung tâm của Đại học Võ đạo Giang Bắc là một pháo đài chiến tranh bằng thép khổng lồ có chiều cao hơn 300 mét, tràn ngập cảm giác khoa học công nghệ.
Nhìn từ xa, nó trông giống như một thành phố thép khoa học viễn tưởng.
Bên trong thành phố Thép, trong một phòng họp nhỏ, hơn mười nam nữ mặc đồng phục ngồi thành vòng tròn.
Phù hiệu trên ngực đồng phục của họ đều được khắc đồng nhất hình ảnh những đỉnh núi cao chót vót.
“Những học sinh tham gia hoạt động được mời sẽ đến trường vào buổi chiều.”
"Tám mươi tám học sinh này chính là mục tiêu khảo sát lần này của chúng ta, cố gắng thuyết phục bọn họ đăng ký vào Đại học Võ đạo Côn Lôn." Một người đàn ông đầu trọc vạm vỡ khoảng năm mươi tuổi ngồi ở ghế chính nói với giọng oang oang: "Tư liệu, lúc nãy tôi đã lướt qua nhanh chóng, từng mục tiêu đều phát cho mọi người.”
"Mục tiêu cấp S, ba."
"Mục tiêu cấp A, mười ba."
"Mục tiêu cấp B, bảy mươi hai."
“Hoàn thành báo cáo kiểm tra chi tiết, nếu xác định là cấp B lập thức hỏi và ký ngay, tất cả hiểu chưa?” Người đàn ông đầu trọc trầm giọng nói.
"Đã hiểu." Mọi người đồng thanh nói.
“Có gì cần bổ sung không?” Người đàn ông đầu trọc hỏi.
“Viện trưởng Lê.” Một thanh âm ôn hòa bỗng nhiên vang lên: “Tôi muốn bổ sung thêm một đối tượng kiểm tra.”
Hở! Hở! Mọi người đồng thời quay lại nhìn.
"Lão Phàn?" Người đàn ông đầu trọc không khỏi nhìn.
Người lên tiếng là một lão giả khoảng tầm sáu mươi tuổi.
Đó là thầy Phàn Tấn, giáo viên “Bát viện” của Đại học Võ đạo Côn Lôn.
"Ai?" Người đàn ông đầu trọc hỏi.
"Lý Nguyên." Lão giả Phàn Tấn nói.
"Lý Nguyên?" Người đàn ông đầu trọc suy nghĩ một chút: "Là học sinh trường Trung học số 1 khu Quan Sơn, Lý Nguyên?"
"Ừ." Phàn Tấn gật đầu.
"Kỹ thuật võ đạo của cậu ta không tệ, đạt tiêu chuẩn cấp A, nhưng các phương diện khác đều ở mức trung bình, nhìn chung, cậu ta không đạt tiêu chuẩn cấp B." Đầu trọc trực tiếp lắc đầu
Ông ta nắm rõ thông tin hơn một nghìn sinh viên được mời tham dự hoạt động.
“Tư liệu không được đầy đủ.” Phàn Tấn nói thẳng: “Tôi bổ sung hai điểm.”
"Thứ nhất, kỹ thuật của cậu ấy ở mức cao nhất, cậu ấy đã lọt vào top một nghìn trong bảng xếp hạng thiếu niên Lam Tinh, về mặt kỹ thuật, cậu ấy đã đạt đến mức cao nhất của tiêu chuẩn cấp S."
“Thứ hai, thiên phú tinh thần lực của cậu ấy cực kỳ cường đại, có thể so sánh với võ giả cấp 15.” Phàn Tấn nói.
Tất cả các giáo viên ngồi đây đều có vẻ sốc.
"Thông tin có đáng tin cậy không?" Người đàn ông đầu trọc ánh mắt sáng lên, truy hỏi.
"Đáng tin cậy. Tháng 10 năm ngoái, cậu ấy cùng võ điện Tinh Hỏa ký hợp đồng cấp B."
“Được rồi, tạm thời xếp vào cấp A, trọng điểm khảo sát.” Đầu trọc nhìn về phía Phàn Tấn: “Lão Phàn, ngươi phụ trách.”
"Năm ngày sau, tôi muốn xem báo cáo kiểm tra chi tiết của cậu ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook