Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 128 Tạm thời xếp vào cấp A

Răng rắc… Cánh cửa khoang thuyền mở ra hoàn toàn và thiết bị khóa tự động ngăn chặn việc đóng cửa đột ngột.
Sau đó, một bậc thang từ từ hạ xuống từ cánh cửa và đáp cánh vững chắc xuống sân thể dục.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục võ đạo màu đen và một thanh niên mặc vest khác xuất hiện ở cửa khoang thuyền, theo sau bước xuống bậc thang. 
"Ngài chính là giáo sư Minh phải không, rất vui được gặp ngài." Phó hiệu trưởng đưa tay ra.
Người đàn ông trung niên mặc đồng phục võ đạo lịch sự mỉm cười: “Xin chào.”
Sau đó, người đàn ông trung niên nhìn Hứa Bá đứng bên cạnh: "Hứa Bác, đã lâu không gặp."
"Tiền bối Minh." Hứa Bác có chút kính trọng nói: "Không nghĩ đến là ngài sẽ tới."
Hứa Bác biết người đàn ông trung niên này lợi hại đến mức nào, nhìn bề ngoài chưa đến bốn mươi tuổi nhưng thực ra ông ấy đã tám mươi tuổi và là một nguyên võ giả cường đại.
Ông ấy là một giáo sư rất nổi tiếng tại Đại học Võ đạo Giang Bắc, ông ấy nổi tiếng khắp thế giới và có uy tín cao trong tỉnh.
Hứa Bác từng gặp mặt đối phương một lần.
Trí nhớ của võ giả đều rất tốt, một khi đã nhìn thấy thứ gì đó, đa phần đều khó có thể quên được.
"Haha, tại sao tôi không thể đến được?" Tiền bối Minh cười nói: "Tôi đến đây không phải để gặp cậu, mà là để xem những tài năng trẻ tương lai của tỉnh Giang Bắc chúng ta."
Hai người trò chuyện như bạn thân.
"Đây hẳn là những tiểu tử được trường các ngươi tuyển chọn năm nay nhỉ." Tiền bối Minh nhìn cả đám Lý Nguyên, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Ầm! Ầm     
Khi ánh mắt ông ấy quét qua, Lý Nguyên lập tức cảm nhận được một sức mạnh áp lực cường đại đánh úp tới, tim đập loạn nhịp.
Giống như một người bình thường đang đi dạo trong rừng thì bất ngờ phát hiện ra một con hổ mặt trắng đang ngồi xổm cách đó ba mét đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hồn bay phách lạc!
May mắn thay, tinh thần lực của Lý Nguyên đã đạt đến cấp 15, cậu ngày đêm chịu đựng ánh nắng thiêu đốt trong Tâm Linh Thần Cung, ý chí đã được tôi luyện đến mức kiên cường.
Sắc mặt cậu không mảy may thay đổi!
Ngược lại, chín học sinh còn lại, ngoại trừ Lâm Lam Nguyệt, Cổ Cường Hãn và những người khác đều vô thức lùi lại hai bước.
Thậm chí còn có hai học sinh vô thức hét lên, sau đó mới kinh ngạc nhận ra không có chuyện gì xảy ra, lập tức xấu hổ cúi đầu xuống.
"Là áp chế tinh thần?" Lý Nguyên tự hỏi.
Khi đọc "Khóa học Võ đạo cơ bản", trong cuốn sách đã từng đề cập rằng một thể sinh mệnh có khí huyết càng cường đại, tinh thần càng mạnh và ý chí kinh người thì một trường từ sinh học sẽ tự nhiên hình thành xung quanh họ, điều này sẽ áp chế các thể sinh mệnh yếu hơn xung quanh họ.
Đây là ‘khí thế’ mà mọi người vẫn hay thường nói.
“Cũng không tệ, đều là hạt giống tốt." Hơi thở của tiền bối Minh khôi phục bình thường, mỉm cười nói.
"Tiền bối Minh quá khen rồi." Phó hiệu trưởng khách sáo nói.
Hô!
Tiền bối Minh tiến lên một bước, thân hình giống như ảo ảnh, đi khoảng mười mét, đi tới trước mặt Lâm Lan Nguyệt.
Tất cả mọi người lập tức nhìn sang.
"Tiền bối Minh." Lâm Lam Nguyệt rất cung kính.
“Lâm Lam Nguyệt?” Giọng nói của tiền bối Minh trở nên ôn hòa: “Xem ra Lâm gia lại sắp sinh ra một nữ anh hùng khác.”
"Tiền bối, ngài biết tôi sao?" Lâm Lan Nguyệt có chút kinh ngạc.
"Biết." Tiền bối Minh cười nói: "Nhiều năm trước, ta và bố ngươi từng hợp tác, ta rất kính trọng thái độ làm người của ông ấy."
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, không khỏi nhìn chằm chằm vào Lâm Lam Nguyệt, bọn họ đều nghe nói rằng bố của Lâm Lam Nguyệt dường như là một người rất đặc biệt.
"Tiền bối Minh, thái độ thế mà lại tốt như vậy?" Phó hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp đều cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ thực sự không biết gia thế chính xác của Lâm Lam Nguyệt.
‘Thông tin gia đình' bên ngoài của Lâm Lam Nguyệt đã được mã hóa.
"Cảm ơn tiền bối Minh." Lâm Lam Nguyệt không khiêm tốn cũng không su nịnh.
"Cố gắng chăm chỉ." Tiền bối Minh mỉm cười nói.
Lập tức ông nhìn về phía Lý Nguyên đang đứng ở một bên: "Bạn học này, ngươi tên là gì?"
Lý Nguyên rất cung kính: "Lý Nguyên."
“Lý Nguyên?” Tiền bối Minh cười nói: “Ta nhớ rồi, Lý Nguyên, nếu ngươi thi tuyển đại học không chọn một trong năm trường top, ‘lớp võ giả’ Đại học Võ đạo Giang Bắc luôn chào đón ngươi, ta sẽ để cho ngươi một hàng trống trong danh sách huấn luyện luyện đặc biệt."
“Cái gì?” Mọi người xung quanh đều sửng sốt.
"Lý Nguyên, mạnh như vậy?" Cổ Cường Hãn tò mò nhìn chằm chằm Lý Nguyên.
Các học sinh khác cũng bị sốc không kém.
Chỉ tiêu cho lớp võ đạo tại Đại học Võ đạo Giang Bắc là bao nhiêu? Hầu hết các học sinh có mặt đều không quan tâm.
Dù sao, là mười người đứng đầu khối, mục tiêu của họ đều là năm trường top.
Tuy nhiên, ngay cả một danh sách huấn luyện đặc biệt cũng trực tiếp giữ lại một suất?
Điều đó cho thấy vị tiền bối Minh này cực kỳ xem trọng Lý Nguyên và tin rằng Lý Nguyên có tiềm lực rất lớn, vượt xa những học sinh khác đứng ở đây.
"Tổng điểm trong kỳ thi điều khảo đầu năm của Lý Nguyên rõ ràng không cao bằng chúng ta."
"Vậy mà lại xem trọng Lý Nguyên?"
"Chẳng lẽ thực lực của Lý Nguyên đã vượt xa chúng ta?" Mấy học sinh có chút nghi hoặc nhìn nhau, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài.
"Cho tôi? Giữ lại một suất huấn luyện đặc biệt?" Lý Nguyên cũng có chút bối rối.
Vị tiền bối Minh này sao lại xem trọng mình như vậy?
Chẳng lẽ đối phương giống như Vạn điện chủ, cũng có thể phát hiện ra tinh thần lực đặc biệt của cậu?
"Lý Nguyên, sao em còn không cảm ơn tiền bối Minh?" Hứa Bá nhỏ giọng mắng.
"Cảm ơn tiền bối ưu ái." Lý Nguyên lập tức cung kính nói.
“Ha ha, các ngươi không cần khách khí như vậy.” Tiền bối Minh cười nói, sau đó liếc nhìn toàn bộ học sinh: “Các bạn học sinh, ta biết mục tiêu của mọi người đều là năm trường top, nhưng mà các ngươi cũng có thể cân nhắc lấy Đại học Võ đạo Giang Bắc làm mục tiêu đảm bảo."
"Ngoài ra, đối với hoạt động lần này, các quan sát viên từ năm trường top đều sẽ đến."
"Ta hy vọng mọi người  trong năm ngày này sẽ tích cực hoạt động chăm chỉ."
"Được rồi, lên phi hành khí thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương