Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 123 Thương pháp cấp bốn(2)

"Cậu ấy là trẻ mồ côi."
Hứa Bác bình tĩnh nói: “Chú của cậu ấy đã nuôi nấng cậu ấy lớn lên. Theo như thầy biết, chú của cậu ấy đã mạo hiểm đến La Bố Hải, chắc là vì cậu ấy tu luyện võ đạo và muốn nhận thêm nhiều trợ cấp.”
Trong lòng Lâm Lam Nguyệt run lên, cô không khỏi liếc nhìn Lý Nguyên đang nằm trên giường.
Cô không ngờ rằng thân thế của Lý Nguyên lại đặc biệt đến thế.
Trước đây cô không hề biết.
"Chú của cậu ấy đã hy sinh phải không?" Lâm Lam Nguyệt không khỏi hỏi.
"Thầy không biết." Hứa Bác lắc đầu: "Em cũng biết đó, La Bố Hải đang hỗn loạn, nhưng nhìn bộ dạng của Lý Nguyên, có lẽ tình tình hình cũng không quá tốt... Chiến tranh Tinh Giới, rất khó nói điều gì. "
Lâm Lam Nguyệt khẽ gật đầu, xuất thân của cô giúp cô biết được rất nhiều điều khó ai biết được.
Ở một khía cạnh kiến thức nào đó, Hứa Bác có thể không hiểu biết bằng cô.
“Thầy Hứa, em sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Lý Nguyên trong hoạt động lần này.” Lâm Lam Nguyệt lại nhìn Lý Nguyên lần nữa, dường như đã có quyết tâm nào đó: “Em sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu ấy được chọn vào danh sách huấn luyện đặc biệt."
"Nhưng mà."
“Thầy không cần phải cố ý nói cho Lý Nguyên biết.” Lâm Lam Nguyệt bổ sung thêm: “Với tính cách của cậu ấy, nhất định không tình nguyện nhận sự giúp đỡ của người khác.”
"Được, thầy thay Lý Nguyên cảm ơn em trước." Hứa Bác mỉm cười: "Em về trước đi, có thầy ở đây, em yên tâm."

Sau khi nhìn Lâm Lam Nguyệt rời đi, ánh mắt Hứa Bác lại rơi xuống trên người Lý Nguyên, khẽ cau mày.
"Thật sự luyện thương đến cực hạn sao? Làm sao có thể mệt mỏi thành như này?" Hứa Bác tự lẩm bẩm.
Kiểm tra sơ bộ bằng thiết bị trong phòng nghỉ xác nhận sức khỏe của Lý Nguyên không có vấn đề gì lớn.
Các hạng mục chỉ tiêu đều rất bình thường.
Nghĩ đến đây, Hứa Bác ra khỏi phòng nghỉ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: "Chó Mực, tôi muốn kiểm tra phòng võ đạo 4011, xin quyền xem video."
Mỗi phòng võ đạo độc lập, ngoại trừ phòng nghỉ, đều có camera giám sát.
Nhưng bình thường những giáo viên không được phép xem nó.
Nửa giờ trôi qua.
"Chủ nhân, xin quyền thành công, có thể xem video trong vòng bảy ngày." Giọng nói trợ lý AI vang lên.
Vù…
Đồng hồ thông minh của Hứa Bác trực tiếp chiếu một màn sáng, trình chiếu cảnh tượng bên trong phòng võ đạo.
“Quay lại cảnh hai tiếng trước.” Hứa Bác nói.
Cảnh tượng trong màn sáng lập tức thay đổi, lộ ra cảnh Lý Nguyên đang luyện thương trong phòng võ đạo.
Chỉ cần một cái liếc mắt.
"Thương pháp này?" Trong mắt Hứa Bác lộ ra một tia kinh ngạc, làm sao ông ấy có thể không nhìn sự lợi hại trong thương pháp của Lý Nguyên? Rõ ràng là mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Thời gian trôi nhanh.
Tăng tốc! Tăng tốc!
Hứa Bác tiếp tục quan sát, cuối cùng ông ấy cũng ngừng tăng tốc.
Thời khắc quan trọng nhất đã đến.
“Thương pháp cấp bốn!” Hứa Bác trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Mười bảy tuổi rưỡi, thương pháp cấp bốn?"
Hứa Bắc biết rằng với sự tiến bộ của Lý Nguyên, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đạt đến thương pháp cấp bốn.
Nhưng ông ấy không ngờ Lý Nguyên lại đột phá nhanh như vậy.
"Chắc chắn nó được chọn vào danh sách huấn luyện đặc biệt rồi." Hứa Bác cười toe toét.
Bất chợt, ông ấy liếc nhìn cánh cửa hé mở bên cạnh, nụ cười lại biến mất.
"Ai?"

Bây giờ là khoảng tám giờ tối.
Lý Nguyên từ từ tỉnh lại sau giấc ngủ say, chỉ cảm thấy đầu nhức như búa bổ, toàn thân vẫn vô cùng mệt mỏi.
"Mình? Mình đang ở trên giường hả?" Lý Nguyên thấy tấm chăn mỏng đắp trên người mình.
Đèn đột nhiên bật sáng, cửa mở ra, ánh sáng chói mắt.
Lý Nguyên vô thức che mắt lại.
"Tỉnh rồi à?" Một giọng nói dễ nghe vang lên, một cô gái mặc đồ tập võ đạo màu đỏ thẫm đứng ở cạnh cửa, hình như trên tay đang cầm mấy hộp cơm dinh dưỡng.
"Lâm Lam Nguyệt?" Lý Nguyên nhận ra chủ nhân của giọng nói này.
“Tôi vừa hâm nóng bữa cơm dinh dưỡng, để trên bàn ăn rồi đó, cậu đứng dậy ăn trước đi.” Lâm Lam Nguyệt nói: “Tôi gọi thầy Hứa tới đây.”
Đặt hộp cơm xuống, Lâm Lam Nguyệt quay người rời đi.
Lý Nguyên ngồi dậy, rất nhanh tỉnh táo lại, cơn đau đầu nhanh chóng giảm bớt: "Vừa rồi mình luyện thương, ngã xuống đất?"
Sau khi xuống giường rửa mặt xong xuôi.
Lý Nguyên bước ra khỏi phòng khách, đi tới bàn ăn, ở đó bày bốn hộp cơm dinh dưỡng.
Cậu đói đến mức không muốn suy nghĩ nhiều, há to miệng bắt đầu ăn.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi? Xem ra ăn uống còn rất ngon miệng." Giọng nói của Hứa Bác từ ngoài cửa vang lên.
"Thầy." Lý Nguyên buông đũa xuống, muốn đứng dậy.
"Đừng đứng dậy, ngồi xuống ăn đi." Hứa Bác lộ ra nụ cười: "Đây là lần đầu tiên thi triển thương pháp cấp bốn, trong nháy mắt tiêu hao rất nhiều thể lực, em nhất định rất đói bụng."
"Thầy, sao thầy biết em là thương pháp cấp bốn?" Lý Nguyên có chút kinh ngạc.
Hứa Bác cười cười không giải thích.
"Lâm Lam Nguyệt đâu ạ?" Lý Nguyên theo bản năng nhìn về phía cửa.
“Tôi nói cô ấy quay lại tu luyện rồi.” Hứa Bác nói: “Cô ấy cũng có tâm, khoảng sáu giờ mới mua đồ ăn cho em, lo em không đủ ăn nên đã mua bốn hộp cơm."
Trong lòng Lý Nguyên hơi hơi ấm áp, không khỏi nói: “Cô ấy phát hiện em bị ngất hả?”
"Là Chu Khải và Lê Thiên Hựu phát hiện ra em ngất." Hứa Bác nói: "Sau đó Lâm Lam Nguyệt tình cờ có mặt ở đó, gọi thầy tới."
Lý Nguyên gật đầu, tiếp tục ăn.
Cậu thực sự rất đói.
“Em đây là luyện thương quá mức, sau đó đột nhiên đột phá bùng nổ, cơ thể không chịu nổi tiêu hao nên mới trực tiếp ngất xỉu.” Hứa Bác đứng ở bên cạnh nói: “Đừng lo lắng, cơ thể dần dần thích ứng sẽ ổn thôi.”
Lý Nguyên vừa ăn vừa hỏi: "Thầy ơi, có phải là tất cả những người đột phá cấp bốn đều như vậy không?"
“Hầu hết đều không như thế.” Hứa Bác nói: “Hầu hết võ giả đều đột phá đến kỹ thuật cấp bốn, đều là sau cấp 15, cơ thể cũng đủ cường tráng.”
"Thân thể của em quá yếu."
"Thân - tâm - khí hợp nhất, cộng thêm việc tinh thần lực của em mạnh hơn thân thể rất nhiều, trong nháy mắt tiêu hao quá lớn, cho nên em mới như thế này."
Lý Nguyên hiểu ra.
Cặp lồng đựng cơm giống như bị gió lốc cuốn đi, nhưng trong bụng lại không hề có cảm giác no nê.
Hiện tại Lý Nguyên cảm giác như mình có thể ăn được nguyên một con bò.
"Lý Nguyên, chú của em đang ở căn cứ số 3 phải không?" Hứa Bác đột nhiên nói.
Lý Nguyên sững sờ, hưng phấn hỏi: "Thầy, có tin tức gì phải không?"
“Căn cứ số 3 vẫn chưa thất thủ.” Hứa Bác nghiêm túc nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương