Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 122 Thương pháp cấp bốn
Sau năm sáu ngày, quyền pháp của Lý Nguyên đã tăng lên đến cấp bốn 6%, nhưng thương pháp của cậu vẫn chưa thể đột phá.
Sự kết hợp giữa tâm và thân là nền tảng cho sự hợp nhất của thân – tâm - khí.
Vì vậy, Lý Nguyên luyện đi luyện lại Bàn Thạch thương pháp, đồng thời suy ngẫm nhiều lần thức thứ nhất của Tinh Thần thương pháp.
Uy năng thương pháp của cậu không ngừng cải thiện.
Nhưng mà!
Điểm mấu chốt của sự kết hợp thân - tâm - khí nằm ở chữ “khí”, tức là điều khiển binh khí.
Binh khí là một phần mở rộng của cơ thể.
Nhưng xét cho cùng, nó không phải là một bộ phận của cơ thể, ý thức tâm linh cũng như thần kinh đều không thể thực sự kết nối được với binh khí.
Vì vậy, rất khó để cảm nhận được lực đạo chuyển động của binh khí giống như sức mạnh của gân cốt trong cơ thể.
Mấy ngày qua, uy năng thương pháp đã tăng lên.
Điều đó có nghĩa là Lý Nguyên ngày càng dễ dàng cảm nhận được sức mạnh dư thừa liên tục được tạo ra khi binh khí nhảy múa, va chạm, rút lui và đâm.
Cho đến hôm nay.
Cho đến giây phút này.
Khi nghe tin tức truyền đến chú mình sống chết chưa rõ, Lý Nguyên vung trường thương hết lần này đến lần khác bộc lộ sự tức giận cũng như ý định giết người.
Lần lượt phát uy!
Khoảng một giờ trôi qua.
Trong đầu Lý Nguyên chỉ còn lại thương pháp, muốn tiêu hao sạch sẽ toàn bộ sức lực của mình.
Cuối cùng, có vẻ như đã tích lũy đủ kinh nghiệm và sức mạnh, hoặc có thể đó là một điều may mắn xuất hiện.
"Oanh!"
Trong đầu Lý Nguyên cảm thấy như có một cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Tinh thần lực mạnh mẽ của cậu giống như có mắt, mơ hồ thâm nhập vào bên trong binh khí.
Cậu cảm nhận được sức mạnh cực kỳ nhỏ đang chạy bên trong vũ khí.
"Xẹt…"
Trường thương nhảy múa, mũi thương vẽ ra những vòng cung ánh sáng chói mắt giữa không trung, dao động không ngừng, không khí như xé rách tạo ra một tiếng nổ kinh người.
Thân thể, tâm linh, trường thương!
Cả ba hoàn toàn hợp nhất làm một.
Rào rào! Rào rào! Rào rào!
Rào rào!
Mũi nhọn của trường thương lấp lánh ánh sáng bao trùm khắp mọi nơi, vây Lý Nguyên ở giữa, giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, tròn trịa và hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Điều đáng kinh ngạc là ‘Tinh Thần thương pháp’ là một trong năm chiêu thức độc đáo của ‘Tinh Thần Khải Minh’.
"Tinh Thần thương pháp" nổi tiếng với chiêu thức phòng ngự, thức đầu tiên - Tinh Thần Khải Minh, là thức khởi đầu, cũng là thức cốt lõi nhất.
Đã học xong thức đầu tiên thì mới có thể dần dần diễn sinh ra bốn thức sau, thậm chí là năm thức cuối cùng, lĩnh ngộ được ý cảnh Tinh Thần.
[Cảnh giới thương pháp của bạn đã tăng từ 99% ở cấp ba lên 2% ở cấp bốn]
Một thông báo hiện lên trên giao diện Thần Cung của Lý Nguyên.
Ha!
Khoảnh khắc bùng nổ chưa từng có này cộng với những giờ huấn luyện trước đó, cuối cùng, toàn bộ sức lực của Lý Nguyên đã cạn kiệt.
Lý Nguyên kiệt quệ cả về tinh thần và thể chất hơn bao giờ hết, trong đầu hiện ra cảm giác mệt mỏi, mí mắt không mở nổi nữa.
"Leng keng…" Trường thương dài nặng 20 kg rơi xuống đất.
Lý Nguyên ngồi bệt ra đất rồi ngã người ra.
Cậu thiếp đi.
Cậu đã quá mệt mỏi rồi.
…
Hơn một tiếng sau.
Lý Nguyên đã nằm trên giường trong phòng nghỉ ngơi của mình, tiếng ngáy to như sấm.
Bên cạnh cậu, Chu Khải và Lê Thiên Hựu đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Sau khi tu luyện tu hành pháp cơ bản, tố chất thân thể của họ không ngừng tăng lên, thân thể cũng sẽ nặng hơn, hai người bọn họ vất vả lắm mới đưa được Lý Nguyên quay về nằm lên giường.
Sau đó, một chiếc chăn mỏng được đắp lên người Lý Nguyên.
Thành phố Giang tháng Ba vẫn hơi lạnh.
"Thầy Hứa, Lý Nguyên không sao chứ?" Chu Khải không nhin được mà hỏi, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
"Không sao đâu."
"Chắc hẳn đã luyện thương đến cực hạn, thể lực tiêu hao quá mức, mệt mỏi thôi.” Hứa Bác bên cạnh giống như một tòa tháp sắt bình tĩnh nói.
"Làm sao mấy đứa biết Lý Nguyên xảy ra chuyện?" Hứa Bác nhìn hai người.
Chu Khải và Lê Thiên Hựu liếc nhìn nhau.
"Thầy, La Bố Hải bên kia không phải đã xảy ra chuyện sao?" Lê Thiên Hựu chủ động nói: "Chú của Lý Nguyên cũng ở La Bố Hải, vừa rồi không thấy Lý Nguyên xuống dưới ăn tối... Chúng em hơi lo lắng, nên mới đi lên nhìn xem."
"Cánh cửa hé mở, vừa đẩy cửa ra phát hiện cậu ấy nằm đó." Lê Thiên Hựu nói.
"Còn em thì sao?" Hứa Bác nhìn Lâm Lam Nguyệt đang đứng ở cửa.
"Em thấy bọn họ hoảng hốt đi ra khỏi phòng võ đạo, nên tới nhìn xem." Hôm nay Lâm Lam Nguyệt mặc một bộ đồng phục tập võ màu đỏ thẫm: "Nên em lập tức báo cho thầy."
Ánh mắt Lâm Lam Nguyệt rơi vào trên mặt Lý Nguyên.
Hứa Bá khẽ gật đầu, lại hỏi thêm: “Chú của Lý Nguyên vẫn chưa về thành phố Giang sao?”
"Vẫn chưa." Chu Khải lắc đầu nói: "Lý Nguyên nói, hình như ông ấy vẫn luôn ở tiền tuyến."
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Hứa Bá gật đầu: “Chu Khải, hai đứa đi ăn cơm trước đi.”
"Dạ."
Chu Khải và Lê Thiên Hựu rời khỏi phòng võ đạo.
"Lâm Lam Nguyệt." Hứa Bác nhìn Lâm Lam Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Chú của Lý Nguyên gặp chuyện không may, xem ra ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy."
"Chiều ngày mai."
"Các em sẽ xuất phát đến đại học võ đạo Giang Bắc, em cũng quen thuộc bên đó... cố gắng giúp đỡ cậu ấy."
"Lý Nguyên." Hứa Bác nhìn Lý Nguyên nằm trên giường, thở dài nói: "Vẫn luôn không được may mắn."
May mắn? Lâm Lam Nguyệt nghe vậy sửng sốt nói: "Việc cậu ấy ngất xỉu có liên quan đến chú của cậu ấy không? Chú cậu ấy quan trọng với cậu ấy vậy sao? "
Trong ấn tượng của Lâm Lam Nguyệt, Lý Nguyên phải là người có ý chí vô cùng mạnh mẽ mới đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook