Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 107 Phần thưởng phong phú(2)
“Thứ hai, danh hiệu thiếu niên anh hùng mà cậu đạt được là thuộc loại danh hiệu võ đạo. Dựa theo quy định điểm cộng đại học, lúc cậu thi đại học sẽ được cộng thêm hai mươi điểm võ đạo.” Chủ nhiệm Lý tiếp tục nói: “Điểm cộng không thể cộng chồng lên, nghĩa là nếu cậu thức tỉnh linh tính võ đạo trước khi thi đại học thì cậu chỉ có thể chọn một trong hai loại điểm cộng thôi.”
“Em hiểu rồi ạ.” Lý Nguyên vui vẻ.
Thi đại học có khá nhiều mục để cộng điểm, ví dụ như thức tỉnh linh tính võ đạo, danh hiệu anh hùng, cô nhi liệt sĩ… chỉ là không thể cộng điểm các mục lại với nhau.
Lý Nguyên rất hiểu bản thân mình.
Thức tỉnh linh tính võ đạo đấy hả? Giao diện Thần Cung có vẻ rất khó tương thích với bảy tu hành pháp cấp cao, Lý Nguyên gần như không trông chờ việc thức tỉnh linh tính võ đạo.
Vậy nên hai mươi điểm cộng là cực kì quan trọng.
“Thứ ba, trong kì thi tháng Giêng, điểm kỹ thuật võ đạo của cậu đứng thứ nhất khu vực, đứng thứ hai thành phố. Dựa theo tình huống của cậu, trong khu quyết định thưởng riêng cho cậu 100.000 Lam Tinh tệ khích lệ cậu đã đóng góp một viên gạch cho việc tu luyện võ đạo.” Chủ nhiệm Lý cười nói: “Hi vọng cậu đừng chê ít.”
“Rất nhiều rồi ạ.” Lý Nguyên vội vàng nói: “Cảm ơn chủ nhiệm.”
“Không cần cảm ơn tôi.” Chủ nhiệm Lý cười nói: “Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn nhà nước đi. Đối với thiên tài võ đạo thật sự, dù chưa thức tỉnh linh tính võ đạo thì nhà nước cũng sẽ giúp đỡ và bồi dưỡng.”
Lý Nguyên gật đầu.
Cậu càng tu luyện thì càng có thể cảm nhận được ưu thế của tu hành pháp cấp cao. Nếu chỉ tu luyện tu hành pháp cơ bản thì cực kì khó thành võ giả cấp 19, còn phải tốn một lượng tài nguyên khổng lồ nữa.
Vậy nên nhà nước sẽ không dễ dàng giúp đỡ, mà cần phải lựa chọn người xuất sắc nhất.
…
Tiễn chủ nhiệm Lý đi xong, hiệu trưởng Đàm và thầy Hứa Bác quay lại văn phòng.
“Lý Nguyên, vừa lòng chưa?” Hứa Bác cười ha ha nói.
“Trước đó em cũng đã vừa lòng lắm rồi. Lần này em càng phải cảm ơn thầy Hứa Bác và hiệu trưởng.” Lý Nguyên nói bằng giọng tràn đầy biết ơn.
Sau đó, Lý Nguyên không nhịn được mà hỏi Đàm Chấn Long: “Hiệu trưởng, chẳng phải lần trước thầy nói em phải lọt vào top 5 tổng điểm võ đạo của khối thì mới có cơ hội xin học bổng cấp một sao?”
“Top 5 của khối? Tôi nói hả?” Hiệu trưởng Đàm sửng sốt: “Tôi yêu cầu cao vậy hả? Tôi nói chỉ cần top 10 là có cơ hội mà?”
Lần này đến lượt Lý Nguyên sửng sốt.
Hiệu trưởng nói chỉ cần top 10?
“Lý Nguyên, hiệu trưởng già lẩm cẩm rồi, đã qua lâu rồi, không nhớ cũng là chuyện bình thường.” Hứa Bác tiếp lời.
Sau đó, Hứa Bác nắm bả vai Lý Nguyên, giống như một cái kìm lớn kẹp chặt Lý Nguyên.
“Khuya rồi, hiệu trưởng sắp đi ngủ rồi, chúng ta đừng làm phiền hiệu trưởng nữa.”
Vèo!
Hứa Bác giữ chặt Lý Nguyên, lắc mình một cái đã vụt ra mấy chục mét, ngay cả cửa cũng không đóng.
“Top 10?”
“Top 5? Cái ông Hứa Bác này!” Hiệu trưởng Đàm chợt hiểu ra vấn đề, lắc đầu bật cười: “Đưa ra yêu cầu cao vậy hả? Vừa phải thôi là được rồi.”
“Chẳng lẽ ông không sợ yêu cầu quá cao sẽ khiến Lý Nguyên bỏ gánh không làm hả?” Hiệu trưởng Đàm cảm thán: “Có điều, Lý Nguyên đúng là ưu tú.”
“Có thể được cộng thêm hai mươi điểm thi đại học.”
“Xem ra, dù không thức tỉnh linh tính võ đạo, Lý Nguyên cũng có thể thi đỗ năm trường đại học top.” Hiệu trưởng Đàm nở nụ cười.
Chiến tích hả?
Tới tầm tuổi này rồi, ông không còn hi vọng lên chức gì nữa.
Ông chỉ đơn thuần mà hi vọng trong nhiệm kì cuối của mình, mình có thể bồi dưỡng ra nhiều học sinh xuất sắc.
.
Trong phòng võ đạo của Hứa Bác.
“Võ điện Tinh Hỏa còn khen thưởng nữa ạ?” Lý Nguyên hơi ngạc nhiên nhìn thầy Hứa Bác.
“Ừ.” Hứa Bác cười nói: “Lần này em biểu hiện rất tốt, võ điện Tinh Hỏa chắc chắn sẽ có khen thưởng cho em… Gia nhập võ điện, khen thưởng theo hợp đồng đã ký là quy định thống nhất của võ điện, không ai có thể thay đổi được.”
“Nếu sau khi ký hợp đồng xong, em vẫn luôn biểu hiện bình thường, thì cứ đợi hết hợp đồng là xong.”
“Còn nếu trong quá trình hợp đồng còn hiệu lực, em có biểu hiện vượt qua mong đợi, dù không thể thăng cấp hợp đồng, nhưng võ điện chỗ em kí hợp đồng cũng sẽ có khen thưởng cho em.”
“Và nếu em biểu hiện đủ xuất sắc, võ điện thậm chí còn thăng cấp hợp đồng cho em.” Hứa Bác giải thích với Lý Nguyên.
Lý Nguyên hiểu ra. Trước đây cậu chỉ biết là có chuyện tăng cấp hợp đồng, chứ không biết rõ quy định cụ thể.
Lúc này, Lý Nguyên rất thức thời mà không hỏi truyện top 5, top 10 nữa.
Bởi vì cậu đã nghĩ ra rồi, thầy Hứa Bác không phải muốn lừa cậu, thầy Hứa Bác chỉ là muốn cậu cố gắng hơn nữa thôi.
“À phải rồi, em xem thư mời của đại học võ đạo Giang Bắc chưa?” Hứa Bác hỏi.
“Thầy Trần nói với em rồi. Em đồng ý đi.” Lý Nguyên nói.
“Đúng là có thể đi thử một lần.” Hứa Bác cười nói: “Thầy Trần không phải chủ nhiệm lớp võ đạo, có lẽ là không rõ ràng lắm. Nhưng tôi có thể nói cho em biết, lần này không chỉ có đại học võ đạo Giang Bắc tổ chức.”
“Dạ?” Lý Nguyên không hiểu ra sao.
“Tuy rằng địa điểm là đại học võ đạo Giang Bắc. Nhưng mà cả năm trường top đều sẽ phái người tới quan sát.” Hứa Bác cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook