Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 108 Cảm ơn vì mình đã từng cố gắng
“Năm trường đại học top cho người đến quan sát ạ?” Lý Nguyên có chút tò mò: “Đại học võ đạo Giang Bắc cũng đồng ý nữa ạ?”
“Ha ha, tất nhiên bọn họ không đồng ý rồi, nhưng mà không ngăn cản được.” Hứa Bác nở nụ cười: “Rốt cuộc thì năm trường đại học top mạnh hơn đại học võ đạo Giang Bắc rất nhiều.”
“Huống chi, có ngăn cản được thì sao chứ?”
“Chẳng lẽ người có điểm thi đại học trong top 500 toàn tỉnh lại chủ động đăng kí đại học võ đạo Giang Bắc hay sao?” Hứa Bác nói.
Lý Nguyên gật đầu.
Đúng vậy, có lẽ sinh viên lớp võ đạo của đại học võ đạo Giang Bắc sẽ có được tài nguyên, bồi dưỡng không kém gì với năm trường đại học top.
Nhưng trong cả trăm ngàn thí sinh toàn tỉnh, có bao nhiêu học sinh đã trổ hết tài năng lại cam tâm để mình học trường hạng bét trong năm trường đại học top?
Ví dụ như Lý Nguyên, cậu cho rằng dù trong thời gian ngắn không có tu hành pháp cấp cao thích hợp, thì chỉ cần thi đỗ năm trường đại học top, cậu cũng có thể từng bước quật khởi.
“Thầy ơi, năm trường đại học top thường quan sát cái gì?” Lý Nguyên tò mò hỏi: “Bình thường là dựa theo điểm để bồi dưỡng cơ mà?”
“Lần này khác.”
“Em xem lịch trình cụ thể chưa?” Hứa Bác nói: “Lần này có thi thực chiến.”
“Xem rồi ạ.” Lý Nguyên nói.
“Có thi kỹ thuật, thi thực chiến và một vài bài thi đặc biệt khác nữa.” Hứa Bác nói: “Em biết mục đích bồi dưỡng võ giả của nhà nước, thậm chí toàn bộ liên minh Thất Tinh là gì không?”
“Giết kẻ địch, bảo vệ quốc gia.” Lý Nguyên vô thức nói.
“Đúng vậy.” Hứa Bác gật mạnh đầu: “Mục đích bồi dưỡng võ giả là chiến đấu, là tạo ra võ giả mạnh, có thể chiến đấu vì văn minh nhân loại.”
“Vậy nên, có rất nhiều thứ chỉ nhìn từ mặt ngoài là nhìn không ra, mà cần phải mổ xẻ rõ ràng mới hiểu được.”
“Một ví dụ đơn giản nhất.”
“Một số người có thiên phú cao, tố chất thân thể mạnh, nhưng tâm thái không ổn định, cứ đối mặt với chiến đấu sinh tử là sẽ chùn bước, phát huy không nổi một phần mười thực lực. Em nói xem có nên bồi dưỡng những người như vậy không?” Hứa Bác cười nói.
“Điểm số cao năng lực thấp?” Lý Nguyên lập tức hiểu ra vấn đề.
“Còn có một số người thiên phú cực kì cao, nhưng lại rất ích kỷ, mọi chuyện chỉ suy nghĩ cho bản thân mình.” Hứa Bác dường như nhớ tới gì đó, trầm giọng nói: “Nếu bồi dưỡng thành công, chỉ sợ là tương lai sẽ làm ra chuyện có hại cho văn minh nhân loại chỉ vì lòng riêng của bản thân.”
“Làm chuyện có hại cho văn minh nhân loại chỉ vì lòng riêng của bản thân?” Lý Nguyên nín thở.
“Đừng giật mình.” Hứa Bác lắc đầu nói: “Chỉ tính lịch sử cổ đại thôi, cái loại chuyện này có ít đâu? Là người đều sẽ có lòng riêng, chỉ là nên có chừng mực, không thể vượt qua giới hạn được.”
“Với loại người cực kì ích kỷ ấy, nếu phía trên phát hiện ra thì sẽ bồi dưỡng thận trọng hơn nhiều.”
Lý Nguyên gật nhẹ đầu. Cậu rất tán thành với quan điểm này.
“Tôi không lo lắng cho em trong việc thi và quan sát.” Hứa Bác nhìn về phía Lý Nguyên: “Tôi tự nhận là mình nhìn người rất chuẩn.”
Trải qua một thời gian dài làm thầy trò, Hứa Bác càng lúc càng thừa nhận và yêu thích Lý Nguyên.
“Thầy ơi…” Lý Nguyên có chút ngại ngùng, không nhịn được mà vò đầu mình.
“Theo tôi được biết thì trong hoạt động lần này, thành phố Giang có hơn ba trăm người, còn tỉnh thì có khoảng một nghìn người.” Hứa Bác tiếp tục nói.
“Nhiều vậy sao?” Lý Nguyên hơi ngạc nhiên.
Quy mô lớn hơn nhiều so với lời nói của thầy Trần.
Tổ chức một hoạt động hơn một nghìn người, chọn người từ khắp nơi trong tỉnh, phải tốn cực kì nhiều sức người sức của.
Bởi vậy có thể thấy được mức độ coi trọng hoạt động lần này của phía trên.
“Theo kế hoạch là tháng 3, trước khi các em thi vào tháng 4.” Hứa Bác nói: “Còn ba tháng nữa, cũng đủ để thực lực của em tăng thêm một chút.”
Lý Nguyên nghiêm túc lắng nghe.
“Em cần phải dốc sức tu luyện, cố gắng biểu hiện trong hoạt động, tranh thủ nhận được lời mời huấn luyện đặc biệt từ năm trường top.” Hứa Bác trịnh trọng nói.
“Lời mời huấn luyện đặc biệt?” Lý Nguyên nhớ đến lời nói của thầy Trần.
“Học sinh võ đạo khác với học sinh văn hóa.”
“Khi đi học đại học vào tháng 9, học sinh văn hóa mới bắt đầu được bồi dưỡng.” Hứa Bác nói: “Còn học sinh võ đạo, sau khi nộp nguyện vọng, được đại học võ đạo thông báo trúng tuyển, tầm khoảng cuối tháng Sáu, nhà nước sẽ bắt đầu phát tài nguyên phụ trợ tu luyện.”
Lý Nguyên gật đầu.
Đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Vì sao mỗi năm nước Hạ chỉ nhận hơn 200.000 học sinh võ đạo trong phạm vi nước Hạ? Chẳng lẽ nhà nước không muốn bồi dưỡng nhiều học sinh võ đạo hơn hay sao?
Tất cả là vì số tiền trợ cấp tài nguyên cho mỗi một sinh viên võ đạo đều là một con số khổng lồ.
Còn sinh viên văn hóa, mỗi năm chỉ cần nhà nước trợ cấp vài chục nghìn Lam Tinh tệ là được rồi.
Sinh viên võ đạo phải được trợ cấp ít nhất cũng gấp mười lần sinh viên văn hóa.
Không chỉ có nước Hạ mà còn các quốc gia trên bảy tinh cầu lớn, toàn bộ tài nguyên khổng lồ trong văn minh nhân loại đều sẽ được đầu tư cho đại học võ đạo.
“Sinh viên năm trường đại học top nhập học vào đầu tháng 7.” Hứa Bác nói: “Có điều, nhập học tu luyện bình thường và huấn luyện đặc biệt khác nhau.”
“Học sinh được mời huấn luyện đặc biệt đều sẽ được gắn mác tinh anh, và sẽ được rất nhiều tài nguyên hiện có của các trường đại học.” Hứa Bác nói: “Nếu có thể lọt vào danh sách huấn luyện đặc biệt thì xác suất trở thành nguyên võ giả cấp hai trong tương lai của em sẽ tăng lên rất nhiều.”
Lý Nguyên nín thở lắng nghe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook