Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 1 Lý Nguyên

Thành phố Giang, tỉnh Giang Bắc, nước Hạ, tháng Chín năm 2042 theo lịch Thất Tinh.

Thành phố được mệnh danh là lò lửa, một năm chỉ có hai mùa Đông – Hè, đầu tháng Chín là lúc nóng bức.

Trường trung học phổ thông Số Một khu Quan Sơn.

Trên bảng đen của mỗi một giang phòng trong khu giảng đường của lớp mười hai đều treo những câu biểu ngữ tương tự: “Không phấn đấu không cố gắng, uổng công học lớp mười hai”, “cố gắng quanh năm, phấn đấu cả đời không tiếc nuối”, “lớp mười hai không dốc sức, sao có thể đứng vững”…

Phòng học ở mé Đông của tầng một có diện tích khá lớn, gần 1000m2. Phòng này khác những phòng học thông thường khác, không có bàn ghế gì cả, một bên được bài một số lượng lớn vũ khí lạnh như đao, thương, kiếm, côn, bên kia lại bày rất nhiều máy móc đặc thù và một đường băng đặc biệt được lát bằng kim loại màu đỏ nhạt.

Đây là phòng học của lớp Võ Đạo.

Lúc này, trong phòng học có hơn trăm học sinh đang đứng tấn luyện công, thể hiện những động tác khác nhau.

Có người giống như con vượn, có người giống chim bay, có người lại như mãnh hổ… Tinh khí thần của bọn họ cực tốt.

“Gốc rễ ở chân, bắt nguồn từ chân, chi phối eo, kết hợp với sức mạnh của xương cốt hình thành các ngón tay…” Một người đàn ông trung niên khôi ngô mặc đồng phục tập võ màu đen đi giữa đội ngũ.

Mặt mũi ông ta đầy lạnh dùng, thân cao gần hai mét, tiếng nói như chuông lớn, ánh mắt như hổ những chằm chẳm từng học sinh.

Điều khiến người ta chú ý đến nhất là cánh tay phải của ông ta, đó là một cánh tay kim loại màu bạc, nó có thể kết hợp hoàn hảo với bộ phần tay cụt, linh động tự nhiên.

“Theo lí thì đây nên là nội dung chính của tu hành pháp cơ bản mà các em nên biết từ lớp mười một rồi, thế mà bây giờ học lớp mười hai rồi, đứng tấn còn đứng không vững nữa.” Người đàn ông khôi ngô tức giận, khi đi còn tiện tay dùng cánh tay kim loại đánh ra một chưởng, đánh cho một học sinh đổ đầy mồ hôi đầu ngã ngửa ra đất: “Kĩ năng đứng tấn mà ổn, trọng tâm rất khó di chuyển, tu hành pháp cơ bản là gốc rễ của võ đạo!”

“Một ngày quyền luyện một ngày công, một ngày không luyện trăm ngày trống rỗng. Tôi thấy các em nghỉ Hè nửa tháng, ở nhà không hề luyện công tẹo nào.”

“Đã đến lớp mười hai rồi, còn muốn lơ là à? Các em vốn là học sinh lớp phổ thông, lại không có linh tính có thể thức tinh, còn không cố gắng, sao mà thi đậu đại học võ đạo được chứ?”

“Dù không chuẩn bị thi đại học võ đại, đi theo con đường văn hóa, thành tích võ đạo cũng chiếm ba mươi phần trăm…” Người đàn ông khôi ngô không ngừng tức giận.

Cả đám học sinh đều không dám thở mạnh, tu luyện cực kì nghiêm túc.

“Báo cáo.”

“Báo cáo.” Liên tiếp hơn mười giọng nói đột nhiên vang lên ở cửa phòng học, một đám học sinh mặc đồng phục tập võ xuất hiện ở cửa.

“Tổ hai đi kiểm tra linh tính về rồi à?” Người đàn ông khôi ngô nhìn về phía cửa.

Chợt, ánh mắt sắc bén của người đàn ông tìm tới một học sinh trong số đó.

Học sinh này cao gần một mét tám, để đầu đinh, nhìn qua thì không có quá nhiều chỗ khác thường nhưng nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện đầu và thân của cậu ấy thẳng tắp, xương sống cũng thẳng, tùy ý đứng lên cũng khiến người ta có cảm giác không thể rung chuyển.

Hiển nhiên, học sinh này đã dung nhập câu “trên tu Hư Đỉnh Đỉnh Kình, dưới tu Vĩ Gian Trầm Thủy” của tu hành pháp cơ sở vào việc đi đứng ngồi nằm của cuộc sống hằng ngày rồi.

Cậu ấy đã thực sự làm được đến mức đầu nghĩ gì mình làm nấy, suy nghĩ phát ra từ tinh thần.

Cảnh giới võ học này đã vượt qua tất cả các học sinh đang đứng tấn trong phòng học.

“Lý Nguyên, em thế nào?” Người đàn ông khôi ngô nhìn đối phương.

“Thầy Hứa, em không thể thức tỉnh.” Học sinh tên Lý Nguyên bình tĩnh lắc đầu, không hề hộ ra vẻ mất mát.”

Người đàn ông khôi ngô nghe vậy thì cau mày.

Lý Nguyên là học sinh có hy vọng thức tỉnh linh tính võ đạo nhất của lớp này.

“Lý Nguyên mà cũng không thành công à?”

“Thi cuối kì lớp mười một, điểm Võ Đạo của cậu ấy đã đứng top 30 của khóa rồi, lúc đó tố chất cơ thể cậu ấy cũng đạt cấp sáu, chắc chắn bây giờ đã mạnh hơn, thế mà vẫn không thức tỉnh linh tính võ đạo á?”

“Thức tỉnh linh tính võ đạo, khó quá!” Gần trăm học sinh đang đứng tấn đều không khỏi thầm giật mình.

Hiện nay, cả nước Hạ, thậm chí là cả Lam Tinh đều tuyển chọn nhân tài bằng hai con đường – học văn hóa và tu hành võ đạo.

Tất cả các học sinh, bắt đầu từ cấp hai, đều sẽ được nhà nước thống nhất dạy tu hành pháp cơ sở, tu luyện võ đạo.

Trường trung học phổ thông Số Một của khu Quan Sơn có hơn hai ngàn học sinh lớp mười hai, tổng cộng hai mươi lớp.

Thế nhưng chỉ có một lớp võ đạo tinh anh, ngoài ra đều là các lớp phổ thông.

Lớp võ đạo tinh anh có hơn sáu mươi học sinh, ai cũng đều đã thức tỉnh linh tính võ đạo, top 50 người có điểm Võ Đạo cao nhất khóa thường thuộc về lớp này.

 Lý Nguyên, một học sinh lớp phổ thông, mà điểm Võ Đạo lại lọt vào top 30, thật khiến người ta phải giật mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương