Canh Tác Một Mình
Chapter 141: Cái Gì Đấy?

Chương 141: Cái Gì Đấy?

Vù.

“Được rồi. Bây giờ thì ổn rồi chứ?”

Sejun dùng vảy của Kaiser để khắc dấu ấn lên chân sau bên trái của Theo. Anh cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ nhất, đảm bảo rằng Hắc Long Ấn sẽ không bị lẫn với Kim Long Ấn trên chân trước của Theo.

Vây là, Hắc Long Ấn đã được khắc ở bàn chân sau bên trái của Theo.

"Chủ tịch Park, cảm ơn anh vì dấu ấn này, nya!"

Theo vui vẻ ngồi xuống, nhìn vào Hắc Long Ấn được khắc trên phần đệm thịt mềm mại màu hồng của chân sau bên trái. So với dấu ấn bao phủ toàn bộ cánh tay trái của Sejun thì dấu ấn của Theo nhỏ hơn rất nhiều.

- Càng có nhiều Ma lực, dấu ấn càng nhỏ. Đó là điều mà ngươi đang thiếu sót. Khi nào Ma lực...

Sejun cảm thấy kỳ lạ nên đã hỏi Kaiser, nhưng chỉ nhận được một màn mắng mỏ không cần thiết mà chẳng được gì.

‘Mình cũng tăng lên rồi!’

Ma lực của Sejun đã tăng lên, và Hắc Long Ấn từng trải dài quá vai giờ đã nhỏ hơn, không vượt quá vai nữa.

Nhưng nói điều này trước mặt Kaiser cũng chẳng khác nào một con kiến khoe khoang sức mạnh trước một con voi, nên anh thôi không nói nữa. Nói ra chỉ tổ khiến Kaiser mắng mỏ nhiều hơn thôi.

Krueng!

[Ba ơi, con cũng muốn có dấu ấn!]

Cuengi nói với Sejun vừa trở về sau khi nghe mắng. Cuengi đưa chân trước bên phải về phía Sejun rồi nói.

"Được rồi, đây."

Khi Sejun đặt vảy của Kaiser lên chân trước đang duỗi ra của Cuengi,

Vù!

Vảy của Kaiser thấm vào bàn chân của Cuengi, và một Hắc Long Ấn nhỏ bé được khắc trên đệm thịt ở bàn chân trước của Cuengi. Dấu ấn nhỏ xíu đến đáng yêu.

‘Ồ, Cuengi của chúng ta có Ma lực rất lớn.’

Nhờ vậy, Sejun nhận ra rằng Ma lực của Cuengi cực kỳ cao.

Krueng!

[Anh hai ơi, em cũng có dấu ấn rồi này!]

Cuengi hào hứng khoe Hắc Long Ấn trên chân trước với Theo.

"Phư hư hư. Dấu ấn của anh lớn hơn của Cuengi nhiều, nya! Nhìn vào đây là biết anh là chỉ huy thứ hai ở đây rồi, nya!"

Theo ưỡn ngực lên, tay chống hông, tỏ vẻ tự hào vì có dấu ấn lớn hơn Cuengi.

Krueng?

[Tại sao dấu ấn của Cuengi lại nhỏ?]

Cuengi so sánh dấu ấn của mình với Sejun và Theo, tỏ vẻ thất vọng. Mặc dù dấu ấn nhỏ hơn là tốt hơn, nhưng ở đây thì lại ngược lại.

Đúng lúc đó.

"Chủ tịch Park, chúng ta cũng cho Iona một dấu ấn nhé, nya!"

Theo đang vui vẻ, nói đỡ cho Iona.

"Được rồi, triển luôn đi."

“Oke con dê, nya! Này cô kia, lại đây rồi cầm lấy này, nya!’

Sau khi nhận được chiếc vảy của Kaiser từ tay Sejun, Theo tự mình đặt chiếc vảy lên cơ thể Iona.

Và sau đó.

Vù vù!

Chiếc vảy ngay lập tức hòa vào cơ thể của Iona.

Tuy nhiên.

Dường như vì Iona đang ngủ, một sai sót đã xảy ra. Kết quả là, một con chuột hamster với Hắc Long Ấn trên lưng đã ra đời.

"Phì! Phó Chủ tịch Theo à, tôi không biết gì về chuyện này đâu!"

Krueng!

[Anh hai ơi! Cuengi cũng không biết gì về chuyện này đâu!]

Sejun và Cuengi bỏ mặc Theo và chạy ra sân.

"Chủ tịch Park! Cuengi! Chúng ta cùng đi chứ, nya!"

Theo vội vàng đuổi theo hai người họ. Chúng ta là anh em cây khế mà, nya!

Một lúc sau.

"Kyuueut! Mình ngủ ngon quá à!"

Iona duỗi người và thức dậy.

"Sejun, vậy tôi sẽ đi về phía nam nhé."

"Ừ… được rồi."

Ngay khi thức dậy, Iona đã dẫn các pháp sư về phía nam để tiêu diệt đàn kiến lửa.

Và những pháp sư chứng kiến Hắc Long Ấn trên lưng Iona, không ai dám hỏi về nó. Không, họ quá sợ để hỏi.

‘Đáng sợ vãi!’

Khí chất của Iona vốn đã rất đáng sợ, và giờ còn đáng sợ hơn với hình xăm trên lưng cô. Kết quả là, các pháp sư càng tuân theo mệnh lệnh của cô ấy hơn, để tiêu diệt đàn kiến lửa.

Không ai nói với cô về điều đó, vì vậy Iona vô tình đi khắp nơi với Hắc Long Ấn trên lưng cho đến khi việc tiêu diệt đàn kiến lửa ở phía nam kết thúc. Thật may mắn cho Theo.

***

"Cái gì? Địa chỉ này? Seoul Gangnam-gu..."

Trong khi đi lang thang tìm kiếm vị trí của tòa nhà, Dơi Vàng nghe thấy tiếng của một nhân viên. Nhờ đó, Dơi Vàng dễ dàng tìm ra nơi đó.

(Pip-pip! Sejun. Tôi đã tìm thấy rồi!)

Phạch phạch.

Dơi Vàng bay đi vui vẻ, nhẹ nhõm vì đã dễ dàng tìm thấy địa chỉ của tòa nhà, và sau đó chờ đợi để được quay trở lại tòa tháp.

(Chán vãi đạn.)

Khi Dơi Vàng cảm thấy buồn chán.

(Uầy, con beat này cháy thế?)

Có tiếng hát vọng lại từ đâu đó.

Pip-pip?

Dơi Vàng bay theo tiếng hát đến một quán karaoke tiền xu. Nó đã phát triển sở thích ca hát khi hát cho những cái cây nghe ở tầng 77 của tòa tháp.

Dơi Vàng bay vòng quanh các phòng karaoke tiền xu, quan sát hành vi của mọi người, rồi bỏ một nghìn won vào máy hát và bắt đầu hát. Nhưng chỉ có hai bài hát được tính, và chúng kết thúc rất nhanh.

(Pip-pip! Thật vui quá đi! Lúc đó tôi đã ở trong bóng tối. Và Sejun là nguồn sáng soi sáng tôi~)

Mặc dù vẫn còn dư lại 3 nghìn won, Dơi Vàng vẫn hào hứng và bắt đầu hát những sáng tác của riêng mình sau khi hát xong vài bài với 1000 won.

(Pip-pip. Phê thật sự.)

Khi Dơi Vàng sắp rời khỏi phòng karaoke sau khi hát hết các bài hát.

Còn lại: 1 bài hát

(Hở?)

Mặc dù đã hát hết tất cả, vẫn còn một bài hát trên màn hình.

Pip-pip!

Dơi Vàng vui vẻ hát thêm một bài nữa. Nhưng dù Dơi Vàng tiếp tục hát, bài hát đó vẫn không chịu ngưng.

(Đây chắc chắn là phép thuật!)

Dơi Vàng vui vẻ tiếp tục hát. Nó không hề nghĩ rằng có ai đó ở quầy đang tiếp tục thêm bài hát.

"À. Thật dễ chịu."

Đó là chủ quán karaoke, Hwang Min-ho, người đã được chữa lành bởi tiếng hát của Dơi Vàng.

Rồi…

Bùm.

Dơi Vàng vẫn đang hát, chợt biến mất trong khi cầm micro không dây...

***

"Ồ! Nó phát triển tốt quá."

Sejun nhẹ nhàng bóc lớp vỏ bao phủ ngô và kiểm tra hạt ngô. Đi qua cánh đồng ngô, anh thấy ngô có lớp vỏ màu nâu, và khi kiểm tra, hạt ngô đã thực sự phát triển rất tốt.

Cắt cắt.

Sejun bắt đầu thu hoạch ngô từ những thân ngô đã rụng trên mặt đất.

Một giờ sau.

Khò.

Theo ngủ say sưa, nằm dài trên đùi Sejun, và…

Krueng!

[Con muốn ăn ngô luộc thật nhanh!]

Cuengi háo hức bóc vỏ ngô, mong chờ ngô mà Sejun sẽ sớm hấp cho cậu nhóc.

Nứt.

Krueng!

Tất nhiên, khoảng một nửa số ngô đã bóc vỏ đã đi vào dạ dày của Cuengi! Dù chưa qua chế biến nhưng cậu nhóc ăn vẫn thấy ngon

Và sau đó.

"Gì nhiều vậy…"

Nhìn vào khoảng 10.000 bắp ngô vẫn chưa được thu hoạch, Sejun thoáng trầm ngâm, sau đó mang Cuốc Myler mà anh để ở phía trước cửa nhà ra.

Và sau đó.

"Cày Xới."

Anh vung cái cuốc và sử dụng kỹ năng của nó:

"Nuốt và phân loại!"

Ý chí trong đầu anh rất mạnh mẽ. Vì chiếc cuốc này được cho là vô cùng linh hoạt nên anh nghĩ chuyện này cũng có thể xảy ra được.

Rầm rầm rầm.

Những cây ngô trên khoảng 33 mét vuông đất bị chôn vùi xuống đất như thể chúng bị hấp thụ vào lòng đất. Vì mặt đất không bị xáo trộn quá nhiều nên lượng ma lực tiêu thụ cũng ít.

Một lát sau.

[Bạn đã thu hoạch được 102 Ngô Tăng Lực.]

[Kinh nghiệm làm việc của bạn đã tăng nhẹ.]

[Trình độ thu hoạch cấp 6 của bạn đã tăng nhẹ.]

[Bạn đã nhận được 3060 điểm kinh nghiệm.]

Xoè xoè.

Cùng với thông báo đó, những cây ngô trồi lên từ mặt đất, và những bắp ngô thu hoạch được tách rời và chất thành từng đống.

"Điều này có thể xảy ra thật ư?"

Sejun nhìn đống thân cây ngô và bắp ngô chất đống với vẻ mặt ngạc nhiên, như thể anh hoàn toàn không thể tin vào những gì mình đã làm.

Và rồi.

"Cày Xới! Cày Xới!"

Anh liên tục sử dụng kỹ năng.

Rầm rầm rầm.

Những thân cây ngô bắt đầu bị hấp thụ xuống đất từng đoạn.

"Cày Xới! Cày Xới!"

Sejun sử dụng kỹ năng lên một mảnh đất khác mà không quan tâm liệu kỹ năng có được kích hoạt tốt hay không.

Khi anh đã sử dụng kỹ năng Cày Xới 10 lần,

[Bạn đã thu hoạch được 97 Bắp Tăng Lực.]

..

.

Những thông báo về việc đã thu hoạch ngô bắt đầu xuất hiện.

"Đúng như dự đoán."

Sejun xác nhận khi nhìn vào các thông báo.

‘Có thứ gì đó đã đáp lại ý chí của mình.’

Anh không biết chính xác đó là gì. Nhưng khi anh sử dụng một kỹ năng, có thứ gì đó đã thực hiện những suy nghĩ của anh đến cùng, ngay cả khi anh không chú ý.

Hơn nữa, khi anh sử dụng kỹ năng, suy nghĩa theo cùng một cách thì dường như kỹ năng đó sẽ học được luôn, giúp anh có thể không cần phải tập trung cao độ khi sử dụng kỹ năng đó, cũng như tốn ít sức hơn.

"Nhưng cái gì đang di chuyển theo ý nghĩ của mình chứ?"

Trong khi Sejun đang đắm chìm trong suy nghĩ.

(Sejun! Sejun! Tôi tìm thấy rồi!)

Dơi Vàng trở về từ Trái đất, bay đến với hai chiếc bánh Choco Pie trên tay.

***

Ngày hôm sau, vào giờ ăn trưa.

"Kyoo-kyoo-kyoo, ai đã làm thế này?!"

Iona đã tiêu diệt sạch tất cả kiến lửa gần khu đất nơi cô định xây tháp pháp sư, tức giận chỉ vào lưng mình và nói, trong trạng thái giận dữ cấp độ 3.

Việc tiêu diệt kiến lửa khó khăn hơn Iona dự đoán, đặc biệt là khi tổ của kiến chúa nằm ngay trên khu đất cô dự định xây tháp.

Tất nhiên, kiến chúa đã bị giết, nhưng bộ lông trắng như tuyết đầy tự hào của Iona đã bị cháy xém trong lần kháng cự dữ dội của con kiến nữ hoàng. Vì vậy, cô đã cắt tỉa và tắm rửa bộ lông của mình...

"Kyoo?"

Trong khi kiểm tra cơ thể mình trong một chiếc gương bằng băng, Iona phát hiện ra một Hắc Long Ấn được khắc trên lưng.

Và cô ấy ngay lập tức chạy đến đây. Bởi vì chỉ khi ở bên Sejun và Theo, cô mới đủ thả lỏng để một hình xăm như vậy được khắc lên.

"Phó Chủ tịch Theo đã làm. Nhưng Phó Chủ tịch Theo đã xuống tầng 40 của tháp vào ngày hôm qua?"

Sejun nghe thấy địa chỉ mà Dơi Vàng tìm ra ngày hôm qua.

"Phó Chủ tịch Theo, xuống dưới và nhờ Han Tae-jun mua tòa nhà ở địa chỉ mà Dơi Vàng tìm thấy đi."

"Nya, tôi không muốn, nya! Tôi vừa mới lên, nya! Tôi muốn ở lại lâu hơn, nya!"

Theo không muốn rời khỏi lòng Sejun nên dụi trán vào má của Sejun làm nũng.

"Iona sẽ đến đây sớm thôi, cậu có chịu không? Tôi chỉ lo cho cậu thôi"

"Nya?"

Nghe lời Sejun nói, Theo nhớ lại những gì mình đã làm với Iona.

"Nếu cậu xuống dưới, tôi sẽ nói chuyện với Iona và làm cô ấy bình tĩnh lại."

"Thật sao, nya?"

"Phó Chủ tịch Theo, cậu không tin tôi à?"

"Không, nya! Tất nhiên là tôi tin anh rồi, nya!"

Nghe lời Sejun nói, Theo gật đầu mạnh. Ngay cả khi cậu ấy không tin chính mình, cậu ấy vẫn tin Sejun. Vì vậy, Theo đã xuống tầng 40 vào ngày hôm qua.

Có lẽ bây giờ cậu ấy đang bán cây trồng cho thợ săn và gửi tin nhắn cho Han Tae-jun.

"Iona, đừng quá tức giận. Theo khắc hình xăm mà không được phép là sai, nhưng nó được thực hiện với mục đích tốt mà."

"Kyoo- ngay cả như vậy thì, thế này cũng quá đáng lắm."

Iona nhìn lại Hắc Long Ấn trên lưng và nói. Đó là phép thuật của Kaiser, vì vậy không thể di chuyển hoặc xóa bỏ được.

"Ừm... Vậy thì, thế này nhé? Vì tôi không thể ngăn Theo, tôi sẽ cho cô 1000 hạt lạc rang mỗi tháng trong vòng 6 tháng tới."

"1000 hạt lạc rang? Hừ! Ngài nghĩ tôi sẽ bị mua chuộc bởi thức ăn sao?"

Cô ấy dường như hơi bị thuyết phục, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô bị mua chuộc bởi thức ăn.

"Vậy thì, một ngày để cô tự do với cái đuôi của Theo nhé."

"Kyoot? Một ngày tự do với cái đuôi của Theo?!"

Mắt Iona mở to.

"Đúng vậy. Tôi sẽ cho cô quyền đưa Theo đi bất cứ đâu cô muốn trong một ngày."

Sejun đã trao cho Iona quyền kiểm soát, vốn là người thường xuyên bị Theo kéo đi khắp nơi.

"Kyoot-Kyoot-Kyoot! Tôi đồng ý!"

Đó là cách cơn giận của Iona được xoa dịu.

***

"Nya? Có gì đó cảm thấy hơi lạ, nya..."

Theo đến tầng 40 của tòa tháp, nghiêng đầu.

Và rồi.

"Con người ơi, ta đến rồi đây, nya!"

Như thường lệ, cậu ấy thông báo sự xuất hiện của mình với những thợ săn trong trại. Để hoàn thành nhiệm vụ mà Sejun giao, cậu ấy phải hành động thật nhanh nhẹn.

"Là Theo đây mà!"

"Vị cứu tinh của tầng 40 đã đến!"

Những thợ săn đang chờ đợi vội vã xông đến gần Theo, nhiệt tình chào đón cậu ấy. Tin đồn lan rộng trong số những người sống sót rằng Theo đã đánh đuổi lũ Orc Đen và cứu lấy tầng 40.

"Nya? Miễn lễ miễn lễ, nya! Con người lùi lại đi, nya! Cảm ơn ta từ xa là được rồi, nya!"

Khi những thợ săn đến quá gần, Theo đẩy họ ra. Cậu ấy không thích ai đó đến quá gần ngoại trừ Sejun.

Sau đó, cậu ấy bắt đầu cuộc đấu giá khi các thợ săn tập trung lại.

"Món đầu tiên bán hôm nay là Ngô Tăng Cường Năng Lượng Bùng Cháy khiến tóc bạn mọc dày, nya!"

Theo hét lên, lấy ra một bắp ngô đỏ.

"Cái gì? Ngô trị rụng tóc, làm tóc dày hơn sao?"

Mắt của những thợ săn sáng lên khi nghe Theo hét lên.

Hành lá giải độc chữa ung thư gan, Khoai tây tăng lực chữa bệnh ung thư dạ dày. Cà rốt nhanh nhẹn giúp phục hồi thị lực,…

Những loại cây trồng mà Theo bán được đang dần chiến thắng được các bệnh nan y của nhân loại.

Và điều đó có nghĩa là Ngô Tăng Lực mà Theo mang đến có thể giải quyết một trong những vấn đề lớn nhất của nhân loại: hói đầu.

"100 đồng Tháp!"

"500 đồng Tháp!"

"1000 đồng Tháp!"

Những thợ săn bắt đầu trả giá mà không cần hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Giá cả tăng lên nhanh chóng. Có thể hiểu được, tất cả họ đều đang bị hói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương