Canh Tác Một Mình
Chapter 138: Dụng Cụ Chỉ Là Phù Du, Tiều Phu Mới Là Chân Lý

Chương 138: Dụng Cụ Chỉ Là Phù Du, Tiều Phu Mới Là Chân Lý

"Nào mọi người, tập trung lại đây!"

Sáng hôm đó, Sejun gọi Theo, Cuengi, Dơi Vàng, lũ thỏ và đàn kiến nấm đến ruộng khoai lang. Ruộng khoai đã đến lúc thu hoạch rồi.

Khi tất cả đã tập trung, Sejun hỏi: "Mọi người có biết tại sao hôm nay tôi gọi mọi người đến đây không?"

Sejun hỏi, rồi cầm cuốc Myler lên cao để mọi người trong trang trại đều có thể nhìn thấy.

 "Tôi không biết, nya. Chúng ta sẽ ngủ trưa ở đây à, nya?"

"Không!"

Krueng! Krueng!

[Cuengi biết rồi! Đến giờ ăn rồi!]

"Cuengi, con vừa ăn sáng mà."

[Vậy là đến lúc tôi bị phạt rồi à?]

Dơi Vàng vì không thể quay về Trái Đất dù đã một tuần nói với vẻ mặt sợ hãi. Không hiểu sao, dù thời gian đã trôi qua khá lâu, Dơi Vàng vẫn chưa thể về nhà.

"Không, tôi sẽ không mắng cậu chỉ vì cậu không về được Trái Đất đâu."

Pip-pip!

Phạch phạch!

Nghe Sejun nói vậy, Dơi Vàng vui mừng bay vòng quanh với tiếng kêu thích thú. Rồi đến lượt lũ thỏ và đàn kiến nấm trả lời, nhưng câu trả lời mà Sejun mong đợi vẫn chưa xuất hiện.

"Ta-da! Các cậu biết đây là gì không?! Đây chính là dụng cụ làm nông huyền thoại, Cuốc Thần Khai Hoang, Cuốc Myler!"

Cuối cùng, không ai nhận ra Cuốc Myler nên Sejun phải giới thiệu công cụ của mình như thể một nhân viên bán hàng.

"Xem này! Tôi sẽ cho các cậu thấy sức mạnh của một dụng cụ làm nông huyền thoại! Dịch chuyển đất! Hầy da!"

Sejun sử dụng kỹ năng tích hợp bằng cách đánh mạnh vào đất bằng Cuốc Myler.

"Cày xới đất lên!"

Anh tưởng tượng thật mạnh mẽ về chuyển động của đất mà mình muốn và truyền phép thuật vào Cuốc Myler.

Ầm!

Chiếc cuốc đập xuống đất, và một vùng đất khoảng 10 mét vuông đất bắt đầu gợn lên như một con sóng nhỏ.

Và rồi.

[Bạn đã thu hoạch được 1.321 Khoai Lang Siêu Năng Lượng.]

[Kinh nghiệm làm việc của bạn đã tăng nhẹ.]

[Trình độ thu hoạch cấp 6 của bạn đã tăng nhẹ.]

[Bạn đã nhận được 66.050 điểm kinh nghiệm.]

Anh đã thu hoạch được tất cả những củ khoai lang đang ẩn dưới đất ngay lập tức.

"Các cậu đã thấy chưa? Đây chính là sức mạnh của một chiếc cuốc huyền thoại."

Sejun khoe khoang, và rồi…

Pyeak!

Quéc!

Lũ thỏ và đàn kiến nấm nhìn Sejun với vẻ kinh ngạc.

"Hehehe. Đúng rồi! Chính là cái này!"

Đây chính là lý do anh gọi mọi người đến, cốt là để khoe chiếc cuốc huyền thoại của mình.

Ngay lúc đó.

Krueng!

Cuengi lặng lẽ tiến đến ruộng khoai lang, sau khi chứng kiến những gì Sejun đã làm, như muốn nói rằng: "Con cũng có thể làm được!"

Kreong!

Rầm!

Cuengi nhẹ nhàng đập chiếc gậy của mình xuống ruộng.

Ầm ầm!

Một cơn địa chấn xuất hiện, một khu vực rộng khoảng 3300 mét vuông, kích thước bằng một sân thể thao nhỏ, chuyển động như thể một con sóng khổng lồ vừa đánh vào. Tất nhiên, mặt đất bị đảo lộn và những củ khoai lang bị ẩn giấu cũng lộ ra.

Pyeak!!!

Quéc!!!

Lũ thỏ và đàn kiến nấm vốn đang nhìn Sejun với vẻ ngưỡng mộ, giờ đây lại nhìn Cuengi với vẻ kinh ngạc.

Cuengi đã nghĩ rằng Sejun sẽ vui nếu cậu nhóc làm giống vậy. Nhưng việc làm của cậu không khác gì một cú tát của Chính Phủ vào mặt đám phông bạt vậy.

"A! Đừng làm thế!"

Rầm!

Sejun cắm mạnh cuốc Myler xuống đất, hét lên. Thiết bị của anh là cấp S+, trong khi của Cuengi chỉ là cấp A. Nhưng kết quả lại là chiến thắng cho cấp A. Không, thậm chí là một chiến thắng tuyệt đối cho Cuengi.

Niềm tự hào khi sở hữu một dụng cụ làm nông huyền thoại tan biến ngay lập tức. Quả thực, một bậc thầy không chọn công cụ của mình. Sejun quyết định hài lòng với việc chỉ có một dụng cụ làm nông.

Và anh đi nhặt những củ khoai lang đã thu hoạch. Nhặt chúng dường như hữu ích hơn cho việc làm nông.

Vì vậy, chiếc cuốc huyền thoại, vốn được coi như một vũ khí chiến lược, đã bị bỏ lại cắm trên ruộng, bị bỏ rơi.

***

"Hehehe. Quả nhiên đồ ăn ngon nhất là vào lúc làm việc xong."

Sejun với khuôn mặt lấm lem bùn đất háo hức bóc vỏ và ăn khoai lang nướng. Anh đã thu hoạch gần 50.000 củ khoai lang ngày hôm nay và việc nhặt chúng khá là mệt mỏi.

Krueng! Krueng!

[Đúng rồi ba! Không còn gì tuyệt hơn việc tận hưởng thành quả lao động của mình]

Cuengi gật đầu nhiệt tình khi ăn một củ khoai lang nướng.

"Ừ, Cuengi làm việc chăm chỉ nhất, nên hãy ăn nhiều vào nhé."

Sejun đưa một củ khoai lang nướng đã bóc vỏ cho Cuengi.

Kreong!

Cuengi vui vẻ ăn ngấu nghiến.

"Chủ tịch Park! Tôi cũng vậy! Cho tôi một miếng súp thưởng ngon lành nữa đi, nya!"

Theo, kẻ chẳng làm gì cả nhưng luôn được thưởng thức món súp thưởng ngon lành, nói với Sejun. Cậu ấy không thích việc Sejun tập trung sự chú ý vào Cuengi.

"Được rồi. Phó Chủ tịch Theo của chúng ta, cậu sướng vãi nho. Cậu không làm gì cả nhưng vẫn được thưởng một cây súp thưởng đây."

"Phư hư hư. Phó Chủ tịch Theo có thể có hai miếng súp thưởng ngay cả khi không làm gì cả, nay!”

Sejun kháy đểu Theo, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng. Thế nên Theo coi đó như một lời khen ngợi, bèn đáp lại một cách vui vẻ.

Nhai, nhai, nhai.

Trong khi Sejun đang cho Theo ăn súp thưởng.

Phạch, phạch.

- Ha ha ha! Ngon quá! Sejun, ngươi còn rượu gạo nữa không?

Kaiser, sau khi đã ăn no nê khoai lang nướng và rượu, hỏi một cách hào hứng.

"Hết rồi. đó là chai cuối cùng đấy."

- Sao lại hết rồi? Ngươi không làm nhiều hơn à?

“Tôi thậm chí còn chưa được nếm thử đấy ạ.”

May mắn thay, bột gạo đã được hấp chín và giữ ấm, lại có sẵn men rượu, và với những thứ đó, việc làm rượu gạo chỉ là vấn đề thời gian.

Tuy nhiên, rượu vẫn cần thêm thời gian để ủ. Kaiser nài nỉ được nếm thử một ngụm, nên Sejun đã rót cho ông ta một ly. Một ly thành hai, và cuối cùng Kaiser đã uống hết số rượu gạo còn lại.

- Ahem. Để ta đi xem Kellion đang làm gì đây.

Cảm thấy hơi xấu hổ, Kaiser, sau khi đã no say, đi tìm Kellion, người đang mải mê ăn súp khoai lang.

Và sau đó.

"Hả?!"

Từ xa, Sejun đang ăn khoai lang nướng, chợt nhìn thấy một nhóm người đông nghịt đang tiến đến. Đi đầu là lona. Có vẻ như cô ấy đã đi ra để đón họ, sau khi rời đi một lúc vào ngày hôm trước.

"Kyoot Kyoot Kyoot. Sejun, tôi đến rồi đây."

"Ừm. Họ là những người từ hội Pháp sư à?"

Sejun hỏi, nhìn những pháp sư phía sau lona. Có gần 1000 pháp sư.

Các pháp sư của Tháp Pháp sư Trọng lực đã đi phá dỡ Tháp Pháp sư Lửa, Tháp Pháp sư Hủy diệt và Tháp Pháp sư Sao băng, và các pháp sư ở đó đã gia nhập Pháp sư Trọng lực mà không gặp nhiều sự kháng cự.

"Đúng rồi. Nhưng chúng tôi có thể ở lại đây một ngày rồi mới đi về phía nam được không?"

Họ sẽ phải chiến đấu với kiến lửa ngay khi đi về phía nam, lona muốn nghỉ ngơi ở đây một ngày để khôi phục lại sức lực cho các pháp sư. Tất nhiên, cô ấy cũng rất muốn có một giấc ngủ ngon.

"Được thôi. Tùy các cô."

"Cảm ơn ngài, Sejun. Chúng tôi sẽ nghỉ ngơi ở đây và ngày mai chúng tôi đi ngay!"

Nhận được sự cho phép của Sejun, lona quay lại và hét lớn. Các pháp sư nhanh chóng dựng lều trại trên cánh đồng trống và bắt đầu nhai những viên xanh lục có kích thước bằng nắm tay.

Nhai, nhai, nhai.

Kreong?

Cuengi bị thu hút bởi những gì các pháp sư đang ăn, bắt đầu lởn vởn xung quanh. 

[Đó là cái gì thế?]

Nhìn vào vẻ mặt của các pháp sư khi nhai những viên bi xanh, có vẻ như không cần nếm thử cũng có thể biết được hương vị của chúng, nhưng Cuengi vẫn muốn nếm thử. Ngược lại, các pháp sư lại rất thích những củ khoai lang nướng mà Cuengi đang cầm.

"Muốn đổi và ăn cái này không?"

Khi một pháp sư hỏi, đưa ra một quả bóng xanh chưa ăn…

Krueng!

Cuengi gật đầu và đổi củ khoai lang nướng lấy những viên bi xanh.

“Kyoot kyoot kyoot.”

Iona cười, như thể đã đoán trước được cảnh tượng tiếp theo.

Và rồi…

Krueoooong!!!

Cuengi nuốt chửng viên bi xanh một hơi rồi hét lên. Đắng quá!!!

Những quả cầu màu xanh lá cây này được tạo ra bằng một loại phép thuật đặc biệt của Tháp Pháp sư Trọng lực dành cho các pháp sư, và mỗi Pháp sư đều có một vật phẩm tương tự được làm từ phép thuật đặc biệt của họ.

Quả cầu màu xanh cung cấp cho cơ thể những chất dinh dưỡng cần thiết và loại bỏ chất thải để mana có thể lưu thông trơn tru. Tuy nhiên, hương vị của nó thì đắng như thuốc bắc.

Kể từ khi gia nhập Hội Pháp sư, một trong những điều khó khăn nhất đối với các pháp sư là phải ăn những quả cầu làm từ phép thuật của Hội Pháp sư ở mỗi bữa ăn.

"Đắng thế à? Tôi cũng nên thử xem sao?”

"Kyoot kyoot kyoot. Ăn quả bóng xanh này sẽ giúp loại bỏ chất thải ra khỏi cơ thể."

"Thật à?"

Tò mò trước lời nói của lona, Sejun đổi một củ khoai lang nướng với một pháp sư và cắn vào quả bóng xanh. lá Ngay khi nếm thử, vị đắng làm lưỡi anh tê dại.

"Ọe!"

Đắng kinh khủng! Giống như trà nhân sâm vậy. Một số người phải tự mình nếm thử một thứ gì đó để biết đó là phân hay là tương đậu. Sejun là một trong số những người đó. Anh không có tư cách để mắng Cuengi. Đúng là điển hình cho câu nói “cha nào con nấy” mà.

Tuy nhiên, nghe nói rằng nó sẽ loại bỏ chất thải ra khỏi cơ thể, Sejun đã chịu đựng vị đắng và ăn hết cả quả bóng xanh.

Tuy nhiên…

[Bạn đã tiêu thụ quả bóng xanh của Tháp Pháp sư Trọng lực.]

[Chất thải trong cơ thể bạn đã được loại bỏ trước đó.]

[Không có hiệu quả.]

Vì Sejun đã loại bỏ chất thải trong cơ thể bằng cách ăn súp yuk và rượu vang cà rốt lửa, nên hầu như không còn chất thải nào còn lại trong cơ thể anh cả.

"Mình ăn nó để làm gì thế nhỉ?"

Kruengengeng.

Cuengi cười ha hả, ôm bụng, nhìn vẻ mặt tức giận của Sejun.

"Cuengi, con đang cười à? Phó Chủ tịch Theo, đến lúc trả thù rồi!"

Sejun và Theo bắt đầu thọc lét Cuengi, và…

Kruengengeng.

Cuengi cười đến mức không thở nổi.

"Kyoot kyoot kyoot."

Trong khi Cuengi mệt lả, lona lặng lẽ cuộn đuôi của Theo lại và nhắm mắt.

"Nào, chúng ta bắt đầu làm việc thôi."

Sau khi trả thù Cuengi xong, Sejun bắt đầu công việc làm nông buổi chiều, còn các pháp sư thì nghỉ ngơi hoặc là đi dạo xung quanh.

Bộp.

Bùm.

Sejun cầm cuốc và sử dụng kỹ năng di chuyển đất để cày xới và thu hoạch khoai tây. Trước đó, anh cảm thấy rất buồn, nhưng giờ đây, anh nhận ra rằng cuốc Myler thực sự là một công cụ làm nông tuyệt vời khi có thể dễ dàng xới đất như thế này.

Càng sử dụng, anh càng quen tay, và diện tích đất anh có thể đảo cũng tăng lên dần dần. Thật thú vị khi thấy đất đai ngày càng trở nên màu mỡ.

'Nếu tiếp tục như vậy, mình sẽ có thể xới một mảnh đất rộng lớn như Cuengi, phải không?'

Nghĩ về việc làm việc chăm chỉ tiến đến tương lai như vậy, Sejun thu hoạch khoai tây…

[Bạn đã lên cấp.]

[Bạn đã nhận được chỉ số cộng thêm 1.]

Anh đã đạt cấp độ 56 bằng cách lên cấp. Anh tăng cường sức mạnh, thứ có chỉ số thấp nhất của mình.

"Tuyệt vời! Hehehe. Sử dụng cuốc chắc chắn giúp lên cấp nhanh hơn."

Sejun nói, nắm chặt cuốc Myler. Mặc dù nông dân thuê đất cũng có thể kiếm được kinh nghiệm chỉ bằng cách làm việc, nhưng nó chỉ chiếm 5% tổng số kinh nghiệm. Không thể so sánh với việc Sejun tự mình làm việc.

"Đến giờ nghỉ rồi."

Quéc!

Cậu ngồi xuống, nhìn mười con kiến nấm đang theo sau, nhặt những củ khoai tây đã thu hoạch. Nhìn tốc độ của những con kiến nấm, anh ước tính có khoảng 30 phút để nghỉ ngơi.

"Nào, mỗi đứa ăn một cái nhé."

Sejun lấy thạch mật ong từ túi và đưa cho mỗi người Theo, Cuengi, lona và Dơi Vàng một cái. Tất cả đều có năng lực liên quan đến phép thuật và ăn chúng như một loại thực phẩm bổ sung mỗi ngày.

Ực.

[Bạn đã ăn Thạch Mật Ong Cà Chua Bi của Ong Mật Độc.]

[Tài năng: Ma Mạch Nâng Cao được tăng cường nhẹ.]

Anh không cảm thấy có sự thay đổi đáng kể nào trong cơ thể, nhưng anh không nghi ngờ gì về việc đó vì nó đã được hiển thị trong một thông báo.

Sau đó.

[Quản lý Tháp nói rằng cô ấy đã ăn hết tất cả thạch mật ong mà bạn đã cho và muốn ăn thêm.]

"Ồ? Thật à? Được rồi, đây."

Sejun đưa cho Aileen một lọ thủy tinh đầy thạch mật ong. Cô ấy ăn khoảng 20-30 miếng thạch mật ong mỗi ngày, vì vậy anh cho cô ấy 500 miếng một lần.

[Quản lý Tháp nói: "Cảm ơn nhé."]

"Không có gì đâu, cứ ăn nhanh và khỏe lại nhé."

Trong khi Sejun đang nói chuyện với Aileen.

Tít tít?

Dơi Vàng đột ngột giật mình vì cảm nhận được luồng mana trong cơ thể mình đang dao động.

(Hử? Sejun! Tôi nghĩ là tôi sắp đến Trái Đất rồi!)

"Ngay bây giờ à?"

Bùm!

Dơi Vàng biến mất trước khi kịp trả lời.

"Liệu nó sẽ mang gì về đây nhỉ?"

Giọng Sejun đầy vẻ háo hức.

Tuy nhiên.

"Sao nó chưa quay lại vậy?"

Lần này, Dơi Vàng vẫn chưa quay lại ngay cả sau khi đã qua một phút.

***

(Mình phải tìm thứ gì đó mà Sejun thích mới được!)

Phạch phạch.

Dơi Vàng sau khi đã đến Trái Đất bèn nhanh chóng nhìn xung quanh để tìm thứ gì đó mang về.

Và rồi.

(Là bánh Choco Pie kìa!)

Dơi Vàng sau khi đã chăm chỉ học tiếng Hàn đã tìm thấy những chiếc bánh được phủ đầy sô cô la mà Sejun thích.

Phạch phạch.

Dơi Vàng nhanh chóng bay lên và dùng chân chộp lấy hai chiếc bánh Choco Pie, chờ để quay trở lại tháp.

Nhưng…

Tít tít?

Vì một lý do nào đó, Dơi Vàng không thể quay trở lại tháp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương