Canh Tác Một Mình
-
Chapter 137: Trở Thành Phó Chủ Tịch
Chương 137: Trở Thành Phó Chủ Tịch
Trước kho đồ thất lạc ở tầng 75.
"Thưa ngài Taru, tôi đến rồi."
Một người bảo vệ đầu cá sấu tiến đến kho chứa đồ thất lạc để đổi ca làm.
"Reken, vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ đổi ca mà. Cậu đến sớm thế."
"Kya kya kya. Tôi nghĩ ngài Taru có thể mệt nên tôi đến sớm một chút. Tôi đã mang theo một ít rượu và đồ ăn nhẹ, nên ngài hãy dùng trên đường trở về nhé."
"Ồ! Cậu mang theo tất cả những thứ này sao... Thật sự là cậu rất lịch sự và siêng năng đấy, chẳng giống đám thanh niên bây giờ..."
"Kya kya kya. Cảm ơn ngài. Xin ngài vào trong và nghỉ ngơi nhé."
"Được rồi. À! Hôm nay có một chuyện bất thường xảy ra đấy."
"Bất thường ạ?"
"Ừ. Đã rất lâu rồi mới có một Thương nhân Lữ Hành đến lấy đồ từ kho đồ thất lạc."
Taru nói, quan sát cẩn thận biểu cảm của Reken, và đúng như dự đoán, mặt cậu ta co rúm lại.
‘Đúng như mình nghĩ, cậu ta đang nhắm đến thứ gì đó ở đây mà.’
Taru cười khẩy. Làm bảo vệ kho đồ thất lạc gần như là một công việc vô nghĩa tại Hiệp hội Thương nhân Lữ Hành. Vì vậy, mọi người đều không muốn phải làm việc ở đây.
Nhờ đó, không ai phàn nàn khi Taru bắt đầu làm việc ở đây cách đây 150 năm trước như một ân huệ từ Chủ tịch Mason của Hiệp hội Thương nhân Lữ Hành. Thay vào đó, tất cả đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Và 140 năm sau Taru, Reken là người tự nguyện xin làm người bảo vệ kho chứa đồ thất lạc.
Reken tỏ ra rất siêng năng và lịch sự, nhưng kinh nghiệm của Taru cho anh ta biết rằng Reken đang tìm kiếm thứ gì đó trong kho.
Tuy nhiên, Taru không quan tâm lắm. Anh ta chỉ muốn nghỉ ngơi tại nơi yên tĩnh này.
"Vậy… kẻ đó đã lấy đi thứ gì ạ?"
"Để xem nào... hai giấy tờ sở hữu đất và một loại công cụ làm nông trông giống như một cây gậy?"
"Một... Một công cụ nông nghiệp?"
Mặt của Reken thay đổi ngay khi nhắc đến công cụ làm nông nọ.
‘Hừm… thì ra cậu ta đang tìm công cụ làm nông à.’
“Được rồi, cẩn thận nhé.”
Taru nói xong bèn bỏ Reken lại đằng sau rồi rời đi.
‘Cậu ta sẽ sớm nghỉ việc thôi.’
Taru nghĩ rằng Reken sẽ sớm bỏ cuộc khi anh ta quay trở lại chỗ ở, ăn thức ăn và đồ uống mà Reken đưa cho, rồi đi ngủ.
‘Nghĩ lại mà xem, anh chàng mèo đó thật sự rất là táo bạo. Nếu cậu ta biết mình là ai.’
Nằm trên giường, Taru nhớ lại Theo đã dũng cảm mặc cả trước mặt anh ta.
‘Ha ha ha. Nếu cậu ta biết mình từng mạnh mẽ và hoang dã đến mức nào, liệu cậu ta có sợ không nhỉ?’
Taru từng là ông trùm của tầng 97 trong tòa tháp. Anh ta không muốn nhắc đến điều đó, nhưng nghĩ đến việc Theo run rẩy sợ hãi khi biết được thân phận thật của mình khiến anh ta bật cười.
Tuy nhiên, Theo còn dũng cảm hơn Taru nghĩ nhiều. Nếu có một giao dịch cần thực hiện, Theo có thể sẵn lòng mặc cả ngay cả trước Hắc Nhân Ngưu Vương.
Tất nhiên, sự dũng cảm đó dựa trên niềm tin mạnh mẽ của cậu ấy vào Sejun.
***
“Uầy, Theo nhà ta về sớm thế?”
"Phư hư hư! Tất nhiên rồi, nya! Nhanh, mạnh, chính xác, đó là những gì mà Shopee không có, nhưng tôi có à nha, nya!"
Theo ngạo nghễ vừa nói vừa trèo lên đùi Sejun
"Cậu làm gì vậy? Tại sao hôm nay cậu lại vênh thế?"
"Phư hư hư. Có lý do cả đấy, nya! Nhìn này, nya nya!"
Theo háo hức, nhanh chóng rút ra một huy hiệu vàng.
"Ồ! Cái gì thế này?"
"Đây là huy hiệu vàng chứng minh tôi đã là một Thương nhân Lữ Hành cấp cao, nya! Giờ tôi là Thương nhân Lữ Hành cấp cao rồi, nya!"
"Đại diện Theo, cậu chất vãi nho! "
"Phư hư hư. Tất nhiên rồi, nya! Vậy hãy cho tôi làm Phó Chủ tịch Theo ngay đi, nya!"
Theo muốn theo Sejun và trở thành người đứng thứ hai trong bộ máy chỉ huy. Để làm được điều đó, cậu ấy cần trở thành Phó Chủ tịch.
Nhưng mà…
"Không được đâu."
Sejun từ chối thẳng thừng.
"Tại sao không, nya?! Giờ đây tôi là Thương nhân Lữ Hành cấp cao, đã ở một cương vị mới, vậy mà tôi không thể làm Phó Chủ tịch Theo sao, nya?"
"Tất nhiên là không. Cậu nghĩ trở thành Phó Chủ tịch dễ như trở bàn tay thế à?"
"Vậy làm sao tôi có thể trở thành Phó Chủ tịch Theo đây, nya?"
"Hãy trở thành Thương nhân Lữ Hành giỏi nhất của tòa tháp. Khi đó, tôi sẽ chính thức phong cho cậu danh hiệu Phó Chủ tịch Theo."
“Tôi hiểu rồi, nya nay! Tôi sẽ trở thành Thương nhân Lữ hành giỏi nhất cho coi, sau đó tôi đây sẽ trở thành Phó Chủ tịch Theo, nya nya!”
Lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài, Theo cảm thấy tràn đầy động lực và tham vọng như vậy. Nhưng việc đó không có nghĩa là cậu ấy chỉ mãi đợi chờ cho đến khi mình trở thành Thương nhân Lữ hành giỏi nhất tòa tháp rồi mới thành Phó Chủ tịch Theo.
"Tôi đã mang theo một thứ mà Chủ tịch Park sẽ thích này, nya nya! Vậy nên hãy phong tôi làm Phó Chủ tịch Theo vài ngày đi, nya!"
Theo bắt đầu mặc cả với Sejun.
"Được rồi. Để tôi xem những món đồ đó đã."
Mặc dù những món đồ Theo mang đến luôn đáng tin cậy nhưng Sejun vẫn cố ý để lại một chút khoảng trống. Ngay từ khi Theo bắt đầu mặc cả, họ đã bước vào một cuộc đấu trí.
‘Nhưng mình không thể thua được vì mình là người dạy cậu ấy mà.’
"Phư hư hư! Bây giờ! Tôi đã có giấy tờ sở hữu đất rồi, nya!"
Theo tràn đầy tự tin trao cho Sejun hai cuộn giấy da.
"Ồ! Cậu đã tìm được cách để sở hữu hai tờ sở hữu đất đai rồi sao?!"
Sejun hào hứng kiểm tra các giấy tờ sở hữu đất. Chúng là những tầng nào? Anh thực sự rất mong chờ để tìm ra.
Tuy nhiên…
[Tài liệu bằng da]
Hạng: E
[Tài liệu bằng da]
???
Chúng là những món đồ chưa được định giá, nhưng trông chúng giống hệt những giấy tờ sở hữu đất đai. Cả Sejun và Theo đều hoàn toàn tin rằng chúng không phải vậy.
"Phư hư hư! Vậy giờ tôi là Phó Chủ tịch Theo rồi chứ, nya?"
Theo nói với nụ cười ranh mãnh.
"… Nhưng trước tiên tôi cần phải kiểm tra đã."
Cảm thấy mình đang trên đà thua Theo, Sejun quyết định câu giờ.
"Kiểm tra bao nhiêu cũng được, nya! Phư hư hư. Dù sao thì Chủ tịch Park cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc phong tôi làm Phó Chủ tịch Theo đâu!"
Theo nói một cách tự tin, khoe khoang rằng dù thế nào đi nữa cậu ấy cũng sẽ trở thành Phó Chủ tịch.
"Ugh. Cay thế nhờ? Thật là khó chịu quá đi mà, aiss."
Sejun muốn đánh bại Theo, nhưng tình hình lại quá có lợi cho Theo đến nỗi Sejun không thể phản bác lại.
Đúng lúc đó…
Krueng!
[Anh ơi, em cũng có quà chứ?]
Cuengi nhìn Theo với ánh mắt long lanh. Cuengi cũng muốn có một món quà!
"Nya? Quà cho Cuengi, nya? Tất nhiên là có rồi, nya!"
Mặc dù ban đầu không có ý định đó, nhưng giờ cậu ấy đã có giấy tờ sở hữu đất, việc trở thành Phó Chủ tịch đã là việc chắc như đinh đóng cột rồi. Vì vậy, với tư cách là anh trai, Theo quyết định tặng Cuengi một cây gậy có gắn sắt ở đầu, lấy từ kho chứa đồ thất lạc.
Krueng!
[Cảm ơn anh hai!]
"Phư hư hư. Vậy nên Cuengi, từ giờ phải nghe lời anh nói nghe chưa, nya!"
Krueng!
Nghe theo lời của Theo, Cuengi gật đầu lia lịa và đưa tay ra:
[Cho em quà nhanh lên!]
Nhưng…
Krueng! Krueng!
[Em đã có gậy rồi. Cái này thì sẽ hợp với ba hơn!]
Cuengi ném cây gậy mà Theo đưa cho về phía Sejun. Cây gậy tìm được chủ nhân ban đầu của nó. Sejun kiểm tra cây gậy.
[Cái cuốc]
???
Hạn chế sử dụng: Cấp 10, Sức mạnh 10 trở lên
Người chế tác: Ẩn danh
Hạng: E
"Một cái cuốc?"
Đó là một dụng cụ làm nông, một cái cuốc, cong nhẹ ở đầu và có một miếng sắt rộng gắn vào.
"Cảm ơn nhé, Cuengi."
"Nya? Tôi đưa cái gậy đó cho Cuengi rồi mà, nya!"
"Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi nhận được nó từ Cuengi mà."
"Ở đâu mà ngon lành vậy hả, nya!"
“Đây này!”
Khi Sejun và Theo đang cãi nhau…
Krueng!
[Giờ thì ba và con đã có những cây gậy giống nhau rồi!]
Cuengi rất vui vì cậu bé và Sejun có những cây gậy giống nhau.
Và rồi…
"Nào, đừng có lằng nhằng nữa, nya nya! Mau kiểm tra giấy tờ sở hữu đất đi rồi phong cho tôi làm Phó Chủ tịch Theo nữa chứ, nya!"
Theo giục giã Sejun, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.
"Được rồi. Aileen, phiền cô kiểm tra những món đồ này."
[Người quản lý tháp bảo cứ để cô ấy quyết định.]
Ngay lập tức, những giấy tờ sở hữu đất và cây cuốc biến mất khỏi tay Sejun.
Một lát sau.
[Người quản lý tòa tháp nói rằng cô ấy đã hoàn tất việc thẩm định.]
"Thế nào? Chúng có phải là giấy tờ sở hữu đất không?"
"Tất nhiên rồi, nya nya!"
[Người quản lý tháp xác nhận cả hai cuộn giấy đều là giấy tờ sở hữu đất]
"Cái gì? Thật sao?!"
Sejun thất vọng, còn Theo thì cười tươi rói.
Tuy nhiên.
[Quản lý Tháp nói có điều gì đó lạ.]
"Lạ? Lạ ở chỗ nào?"
[Quản lý Tháp nói rằng những giấy tờ này không phải là giấy tờ sở hữu đất của Tháp Đen.]
"Cái gì? Chúng không phải là giấy tờ sở hữu đất của Tháp Đen?"
Khóe miệng của Sejun vẫn luôn muốn đánh bại Theo khẽ cong lên, trong khi nụ cười của Theo dần tắt lịm.
[Quản lý Tháp yêu cầu kiểm tra kỹ lại.]
Hai cuộn giấy được đặt vào tay Sejun.
[Bạn đã có được giấy tờ sở hữu tầng 43 của Tháp Trắng.]
[Bạn đã có được giấy tờ sở hữu tầng 74 của Tháp Xanh.]
"Ồ… thật đáng tiếc…"
"Cái gì mà đáng tiếc, nya! Dù là của Tháp khác thì chúng vẫn là giấy tờ sở hữu đất, nya! Mau phong tôi làm Phó Chủ tịch Theo đi, nya!"
Cảm nhận được điều gì đó không ổn từ giọng nói của Sejun, Theo vội vàng kêu lên một cách khẩn thiết.
"Không được. Chỉ có giấy tờ sở hữu đất của Tháp Đen mới được dùng để giao dịch." (Giao dịch ở đây có nghĩa là giao dịch để lấy chức vụ Phó Chủ tịch)
"Nya? Ở đâu ra vậy hả, nya?!"
"He he he. Tất nhiên là ở đây rồi, đó là quy định của Chủ tịch mà."
“Cậu cứ đùa tôi, nya”
Sau một thời gian dài, Sejun đã thành công trong việc khiến Theo lúc nào cũng luôn tỏ ra kiêu căng phải chịu thua.
“Aileen, nhưng tại sao cô lại không đưa cái cuốc cho tôi?”
[Quản lý tòa tháp nói rằng cô ấy đang gặp khó khăn vì đó không phải là vật phẩm được đăng ký trong Tháp và không thể thẩm định chính xác.]
“Hả? Nó không phải là vật phẩm được đăng ký trong Tháp?”
[Quản lý tòa Tháp nói rằng cô ấy đã hỏi ông của mình, và ông ấy nói rằng nó không nguy hiểm, và cậu có thể sử dụng nó ngay bây giờ.]
Một chiếc cuốc xuất hiện trong tay Sejun.
[Bạn đã có được 'Cuốc Thần Khai Hoang, Cuốc Myler'.]
“Cái gì?! Cuốc thần ư?!”
Sejun nhanh chóng kiểm tra chiếc cuốc.
[Cuốc Thần Khai Hoang, Cuốc Myler]
-> Đó là chiếc cuốc thần thoại của người nông dân Myler, người được cho là đã di chuyển đất đai theo ý muốn và canh tác từ lâu trước khi các Tháp được xây dựng.
-> Đây là một vật phẩm cấp độ huyền thoại chưa được đăng ký trong Tháp Đen.
-> Có một số thông tin chưa được tiết lộ do thiếu thông tin.
-> Hạn chế sử dụng: Không có
-> Người chế tác: Ẩn danh
-> Hạng: S+
-> Kỹ năng: [Khai Hoang (Thần)]
[Khai Hoang (Thần)]
-> Một kỹ năng cực mạnh cho phép bạn di chuyển đất đai theo ý muốn bằng sức mạnh phép thuật.
-> Ứng dụng của việc di chuyển đất đai là vô hạn.
“Wow! Tuyệt vời! Làm tốt lắm, Cuengi! Từ bây giờ, Cuengi sẽ được 10 lọ mật ong mỗi ngày trong một tuần!”
Sejun thưởng cho Cuengi đã đưa cho anh chiếc cuốc.
Krueng!
Cuengi reo lên vui mừng và ăn mừng trước lời nói của Sejun. Mật ong đấy nhé!
Và rồi.
'Nya?! Nhưng mà tôi đã đưa cái đó mà, nya! Tôi không chịu không chịu không chịu, nya!'
Theo cảm thấy ấm ức vì chỉ có Cuengi được thưởng. Cậu ấy đã cung cấp món đồ, nhưng Cuengi lại được nhận mật ong. Nước mắt trào ra trong mắt Theo.
‘Mình trêu cậu ấy hơi quá trớn rồi thì phải?’
Sejun mềm lòng, quyết định ngừng trêu chọc Theo.
“Được rồi. Vì đóng góp của Theo là lớn nhất, tôi sẽ phong cho cậu làm Phó Chủ tịch trong một tháng! Nào, Phó Chủ tịch Theo, chúng ta cùng ăn súp thưởng nhé.”
“Đẽ qué, nay nya!”
"Sejun mở súp thưởng và đút cho Theo ăn bằng một tay, đồng thời vuốt ve bụng Theo bằng tay kia.
Chẹp, chẹp, chẹp.
“À! Chủ tịch Park, giờ tôi là Phó Chủ tịch Theo, tôi sẽ ăn hai cái súp thưởng nhá, nya nya!”
Theo đang ăn súp thưởng một cách ngon lành, nói một cách kiên quyết.
“Được rồi.”
Sejun sẵn sàng đồng ý với yêu cầu của Theo. Yêu cầu này thực quá đỗi bình thường với cương vị của một Phó Chủ tịch.
Liếm, liếm.
Krueng!
[Ngon quá!]
Bên cạnh họ, Cuengi lấy ra 10 lọ mật ong từ kho của Sejun và nhúng chân trước vào để liếm một cách ngon lành.
Như vậy, một thỏa thuận thỏa đáng đã được ký kết cho tất cả mọi người.
***
Bên trong kho chứa đồ thất lạc của Hiệp hội Thương nhân Lữ hành tầng 75.
“Nó biến mất rồi!”
Reken, người đã vội vã chạy vào kho chứa đồ thất lạc sau khi Taru rời đi và lục soát khắp nơi, hét lên đầy tức giận. Cái cuốc thần thoại mà cậu ta tìm thấy ngày hôm trước và đặt ở góc kho đồ đã biến mất không dấu vết.
‘Mình định mang nó theo rồi rời đi hôm nay cơ mà…’
Phải mất nhiều năm cậu ta mới phát hiện ra rằng cái cuốc thần thoại đó ở đây... nhưng đúng như Taru đã nói, tên thương nhân mèo đã mang nó đi mất rồi.
Trong tất cả các nơi, tên thương nhân mèo kia lại đến kho chứa đồ thất lạc mà chẳng ai thèm đến... Có lẽ hắn ta đang tìm kiếm cái cuốc: nếu không, hắn ta sẽ không lấy đi một dụng cụ làm nông trông hết sức bình thường như vậy.
“Sao ngươi dám lấy đồ của ta hả?!”
Theo những tài liệu cổ xưa mà cậu ta đã nghiên cứu, chủ nhân của cái cuốc đã sử dụng nó để phá núi, chia biển, và người ta nói rằng người nọ đã huấn luyện hàng vạn binh lính đất. Nói cách khác, đó là vũ khí chiến lược tối thượng.
“Với thứ đó, mình có thể trở thành người mạnh nhất trong tòa tháp! Tên thương nhân mèo đó chắc chắn là người vừa được công bố là Thương nhân Lữ hành cấp cao phải không?”
Ngày hôm sau, Reken tìm ra danh tính của tên thương nhân mèo vừa trở thành Thương nhân Lữ hành cấp cao, từ bỏ công việc bảo vệ tại Hiệp hội Thương nhân Lữ hành, và biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook