Nhất

Tịch tựa hồ không biết chủ nhân của nó sẽ chuyển đi, vẫn như trước mỗi ngày cùng anh chơi đùa.

Nó không biểu lộ ánh mắt băng lãnh mà Cảnh Thiên từng thấy qua lần nào nữa, điều này khiến Cảnh Thiên có chút an tâm.

Cậu nghĩ, đó chắc chỉ là do mình bị ảo giác?

Chỉ là một con mèo sao có thể có ánh mắt đó?

Nhị

Hai ngày sau, Cảnh Thiên thức dậy rất sớm, phát hiện phòng Trường Khanh đã trống không, sạch sẽ đến mức tựa hồ như chưa từng có người ở qua.

Chỉ là không có cả bụi.

Cảnh Thiên trong lòng nghi hoặc: anh ta đi lúc nào? Sao không cáo từ mình một tiếng, thật là…

Nhưng thấy Tịch chạy tới chạy lui trong phòng khách, ngược với sự an tĩnh thường ngày.

Cảnh Thiên chạy lại ôm nó, nhẹ nhàng sờ lông mao trấn an nó.

Cảnh Thiên nghĩ, vì sao đồ của anh ta thứ gì cũng không thấy, nhưng chỉ để lại Tịch?

Bạch đậu phụ rõ ràng sủng ái nó như thế.

Ngày hôm nay, chính là ngày thứ bảy.

Tam

Là như thế, Từ Trường Khanh biến mất khỏi cuộc sống của Cảnh Thiên.

Đến đột nhiên, đi cũng đột nhiên.

Đột nhiên đến mức khiến Cảnh Thiên không kịp phản ứng.

Ngày này, ôm Tịch chơi đùa, cậu đột nhiên cảm thấy một tia sợ hãi.

Người nọ, sợ là không thể gặp lại được nữa…

Cũng đúng, cảm giác người kia mang đến cho cậu, vốn là người sẽ không xuất hiện trước mặt một tục nhân như cậu.

Có được một đoạn duyên phận này, là phúc khí của cậu.

Không đòi hỏi quá nhiều, luôn là nguyên tắc của Cảnh Thiên.

Tứ

Lúc Cảnh Thiên đáp ứng hòa hảo lại với Tuyết Kiến, nhìn thấy cô em gái bảo bối của mình cười tươi như hoa, quả thật so với Tuyết Kiến còn hài lòng hơn.

Lúc cậu ôm Tuyết Kiến, trong lòng nhưng lại nghĩ đến người đó.

Đến tột cùng quyết định của cậu đúng hay sai? Cảnh Thiên không rõ.

Nhưng cậu đã không còn cách nào quay lại.

Ngũ

Sau đó, Tuyết Kiến và Cảnh Thiên kết hôn.

Tịch vẫn luôn ở nhà của cậu, cùng Tuyết Kiến ở chung cũng rất hòa hợp, hoàn toàn không có chút nào ngăn cách.

Cảnh Thiên mỗi lần nhìn thấy nó, đều sẽ nhớ đến Trường Khanh.

Ánh mắt vĩnh viễn bình tĩnh ấy, còn có nụ cười mỉm ôn nhu… tất cả những thứ này, trong đầu cậu rõ ràng không gì sánh được.

Cậu biết, mình quên không được.

Vĩnh viễn đều không thể quên được.

Lục

Qua mấy chục năm, Cảnh Thiên đã rất già rất già.

Nhưng Tịch vẫn không đổi, Tịch vẫn giữ nguyên hình dáng lúc đầu.

Tuyết Kiến đã mất, cậu một người sống cùng Tịch.

Còn có lúc sẽ nhớ đến người đó.

Trước khi cậu chết, cậu nhìn thấy Tịch nằm trên ngực mình, đồng tử băng lam nhìn cậu, vẫn mang vẻ hiếu kỳ như trước đây.

Cậu rất muốn lại sờ sờ lông mao của Tịch, nói với nó, cậu không thể tiếp tục sống cùng nó.

Nhưng không làm được, cậu đã sắp chết rồi.

Cuối cùng, cậu nhắm mắt, cũng không còn tỉnh lại nữa.

Thất

Lúc Cảnh Thiên mở mắt ra lần nữa, trước mắt là một màn u tối, một người nữ tử đứng trước mặt hắn, quanh thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Khuôn mặt cực đẹp, mang theo một tia linh động, khiến cậu cảm thấy có chút quen thuộc.

Nữ tử nhắm mắt nói với cậu: “Cảnh Thiên, một đời này, ngươi có hối hận qua chuyện gì không?”

Cảnh Thiên không đáp lời nàng, chỉ hỏi: “Cô là ai?”

Nữ tử đó mở mắt ra, hiện lên đôi mắt băng lam đối cậu mỉm cười: “Như thế này, ngươi có nhận ra?”

Cảnh Thiên ngốc ngốc nhìn nàng thật lâu, sau đó kinh hô: “Tịch!”

“Không sai, ta là Tịch.” Nữ tử mỉm cười. “Hiện giờ, có thể trả lời câu hỏi của ta được chưa?”

Cảnh Thiên trầm ngâm một lát, lại nói: “Tôi không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại ở đây?”

Tịch nhàn nhạt đáp: “Không sai, ngươi đã chết rồi, ngươi hiện giờ bất quá chỉ là quỷ hồn mà thôi.”

“Thật sao… tôi đã chết rồi.”

“Nếu nói hối hận… tôi hối hận nhất, là lúc 20 tuổi đã để anh ấy đi.” Cảnh Thiên nhớ lại thân ảnh bạch sắc ấy, thần tình bi thương nói.

Tịch nhếch khóe miệng: “Kì thực ngươi không cần hối hận, dù người không để hắn đi, qua bảy ngày, hắn vẫn phải rời đi.”

“Sao lại thế?” Cảnh Thiên mở to mắt.

“Trường Khanh đó, bất quá chỉ là một cổ chấp niệm mà thôi. Tuy nhiên khi gặp ngươi, chấp niệm liền tán, hắn làm sao có thể tiếp tục tồn tại?”

“Có thể kéo dài bảy ngày, đã là kết quả nỗ lực của ta. Quỷ hồn của hắn sớm đã tán, lưu lại gần như chỉ là một cổ chấp niệm mà thôi.” Tịch nhẹ giọng nói.

Cảnh Thiên chán nản ngồi bệt xuống đất: “Nói như vậy… tôi không thể gặp lại anh ấy?”

Tịch lộ ra một nụ cười mỉm mê người: “Nếu không thể, ta sao lại tìm ngươi?”

Cảnh Thiên che miệng: “Cô có thể cho tôi gặp lại anh ấy?”

Tịch lắc đầu: “Có thể gặp lại, nhưng nếu muốn sống cùng hắn, còn phải dựa vào chính ngươi.”

“Hiện tại, cho ngươi một cơ hội, để ngươi quay về khoảng thời gian của ngươi và hắn. Cảnh Thiên, ngươi có nguyện ý không?” Tịch nghiêm nghị nói.

Cảnh Thiên dùng hết sức gật đầu: “Ừ!”

Chỉ thấy Tịch vung tay, trước mắt Cảnh Thiên xuất hiện một thông đạo sáng rực: “Đi thôi, Cảnh Thiên.”

Cảnh Thiên trước khi đi vào đột nhiên quay đầu: “Tịch, cô cuối cùng là người nào? Vì sao giúp tôi như vậy?”

Nụ cười của Tịch trở nên tịch mịch: “Ta sao? Ta chỉ là một sinh linh quanh quẩn ngoài lục giới, ta cũng không biết mình là ai. Ngươi nhanh đi đi, Trường Khanh ở đầu bên kia chờ ngươi.”

Bị một cổ đại lực kéo, Cảnh Thiên trực tiếp ngã vào thông đạo, biến mất.

Tịch nhàn nhạt cười, cũng biến mất khỏi nơi đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương