Cận Vị Lai
-
Quyển 1 - Chương 11
Một loạt các dụng cụ tinh vi giăng đầy trong phòng thí nghiệm, những người mặc áo choàng trắng trong đó đang đi tới đi lui tiến hành công tác mình phụ trách, hầu hết đều là các lão trung niên, đến từ các nước khác nhau, nhưng bọn hắn có duy nhất một điểm giống nhau, chính là bọn họ đều là những nhà nghiên cứu xuất sắc nhất trong lĩnh vực của họ.
Mà ở phía trước có một màn hình lớn, chỉ thấy trên đó viết số liệu tài liệu chằng chịt, cùng với trạng thái tiến hành thí nghiệm, thỉnh thoảng nếu tìm ra số liệu không phù hợp với dự đoán, Trần bác sĩ sẽ ra mệnh lệnh để sửa chữa lại thí nghiệm, không còn nghi ngờ gì nữa,… đây đều là những người xuất sắc trong xuất sắc, những con người đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Ngay khi bác sĩ Trần đang cau mày đứng ra giải thích cho một người trợ lý, để bọn họ thông báo cho người phụ trách thí nghiệm làm sao sửa chữa thì, cánh cửa ra vào duy nhất “rầm rầm” mở ra, một thanh niên mặc đồng phục màu xanh lảo đảo chạy vào.
Bác sĩ Trần nhìn về phía hắn, chân mày càng nhíu chặt hơn, bất mãn nói, “Tiểu Minh, cậu lại không thay đồng phục mà chạy vào, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, chúng ta thí nghiệm liền rất chú trọng yêu cầu hoàn cảnh, chỉ cần một chút sai lầm đều có thể ảnh hưởng đến kết quả thí nghiệm của chúng ta.”
Tiểu Minh hơi khom lưng thở dốc từng ngụm lớn, chỉ vào cửa, “Cái kia… Cái kia…”, thật vất vả mới ổn định lại được hô hấp mà nói được một câu hoàn chỉnh, “Cái kia… Có tín hiệu khẩn cấp của Dương thiếu tướng, xin ngài khẩn trương qua đó.”
“Sao không nói sớm?”
Bác sĩ Trần cũng không thèm đoái hoài tới hắn, cất bước chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, đi tới phòng liên lạc, nhận tín hiệu từ Dương Thiếu Kỳ.
Sau đó màn hình chợt lóe lên, hình ảnh Dương Thiếu Kỳ xuất hiện. Vẫn là trang phục lần trước, chỉ là vẻ mặt không còn khí chất kiêu ngạo như trước nữa, sinh ra vài phần mệt mỏi.
“Việc đuổi bắt sao rồi? Có kết quả chưa?” Bác sĩ Trần mặc kệ hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều hắn quan tâm nhất cũng chỉ là chuyện liên quan đến thí nghiệm của hắn.
Dương Thiếu Kỳ lắc đầu.
“Vẫn không bắt được?!” Bác sĩ Trần cơ hồ quát lên, “Đều không phải đã tìm được nơi hắn trốn rồi sao? Các ngươi còn ở đây làm cái gì?!”
“Các ngươi không có khả năng bắt về?”
Dương Thiếu Kỳ sửa lại câu nói của bác sĩ Trần, “Là không được bắt về.”
“Vậy là có ý gì?”
Dương Thiếu Kỳ giơ ra ngón trỏ tay phải, hướng phía trước chỉ chỉ, “Mặt trận ra lệnh, ngưng tất cả hành động đuổi bắt thí nghiệm số 5406, không được phép động đến hắn nữa.”
“Nói cách khác, họ không cho phép bắt hắn trở về.” Bác sĩ Trần ngẩng đầu nhìn hắn.
“Việc này ông hiểu rõ nhất.” Dương Thiếu Kỳ dường như hài lòng gật đầu.
“Bọn người cấp trên đều nghĩ thí nghiệm của ta là đồ chơi sao,” kết quả này làm hắn phi thường bất mãn, bác sĩ Trần không nhịn được giậm chân, “Hắn chính là thí nghiệm trên cơ thể sống duy nhất thành công, đối với chúng ta chuyện này có giá trị vô cùng quan trọng với các công tác nghiên cứu kế tiếp, cứ như vậy để cho hắn tự do bên ngoài là chuyện đương nhiên sao? Như vậy chúng ta làm sao tiếp tục nghiên cứu?”
“Đây là trách nhiệm của ông, không liên quan đến tôi.” Bác sĩ Trần vừa định muốn nói cái gì, Dương Thiếu Kỳ lại nói trước chặn hắn lại, “Bất quá cấp trên lại nói với ông, ‘Có điều kiện thì tốt, mà không có điều kiện thì phải tự tạo ra điều kiện mà tiếp tục’.”
“Cứ như vậy mà bỏ qua sao?” Bác sĩ Trần còn chưa cam lòng.
“Bác sĩ Trần, ông phải biết rằng,” Dương Thiếu Kỳ chậm rãi nói, “Đây cũng không phải là vấn đề khoa học, mà là vấn đề chính trị, nếu tiếp tục dây dưa đối với ông sẽ không có lợi.”
Bác sĩ Trần rùng mình một cái, tựa hồ như đang hồi tưởng lại điều gì kinh khủng lắm, cuối cùng chậm rãi cúi đầu.
“Cuối cùng tôi khuyên ông một câu, ông cứ quản tốt chuyện của ông là được, chuyện không liên quan đến ông, cũng không cần đào sâu quá mức.”
Vừa dứt lời, hình ảnh Dương Thiếu Kỳ liền biến mất.
Bác sĩ Trần hai tay đang buông thõng bỗng nắm chặt thành quyền, một lúc lâu sau mới bình tĩnh, từ từ thả ra, chỉ để lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Mà ở phía trước có một màn hình lớn, chỉ thấy trên đó viết số liệu tài liệu chằng chịt, cùng với trạng thái tiến hành thí nghiệm, thỉnh thoảng nếu tìm ra số liệu không phù hợp với dự đoán, Trần bác sĩ sẽ ra mệnh lệnh để sửa chữa lại thí nghiệm, không còn nghi ngờ gì nữa,… đây đều là những người xuất sắc trong xuất sắc, những con người đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Ngay khi bác sĩ Trần đang cau mày đứng ra giải thích cho một người trợ lý, để bọn họ thông báo cho người phụ trách thí nghiệm làm sao sửa chữa thì, cánh cửa ra vào duy nhất “rầm rầm” mở ra, một thanh niên mặc đồng phục màu xanh lảo đảo chạy vào.
Bác sĩ Trần nhìn về phía hắn, chân mày càng nhíu chặt hơn, bất mãn nói, “Tiểu Minh, cậu lại không thay đồng phục mà chạy vào, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, chúng ta thí nghiệm liền rất chú trọng yêu cầu hoàn cảnh, chỉ cần một chút sai lầm đều có thể ảnh hưởng đến kết quả thí nghiệm của chúng ta.”
Tiểu Minh hơi khom lưng thở dốc từng ngụm lớn, chỉ vào cửa, “Cái kia… Cái kia…”, thật vất vả mới ổn định lại được hô hấp mà nói được một câu hoàn chỉnh, “Cái kia… Có tín hiệu khẩn cấp của Dương thiếu tướng, xin ngài khẩn trương qua đó.”
“Sao không nói sớm?”
Bác sĩ Trần cũng không thèm đoái hoài tới hắn, cất bước chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, đi tới phòng liên lạc, nhận tín hiệu từ Dương Thiếu Kỳ.
Sau đó màn hình chợt lóe lên, hình ảnh Dương Thiếu Kỳ xuất hiện. Vẫn là trang phục lần trước, chỉ là vẻ mặt không còn khí chất kiêu ngạo như trước nữa, sinh ra vài phần mệt mỏi.
“Việc đuổi bắt sao rồi? Có kết quả chưa?” Bác sĩ Trần mặc kệ hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều hắn quan tâm nhất cũng chỉ là chuyện liên quan đến thí nghiệm của hắn.
Dương Thiếu Kỳ lắc đầu.
“Vẫn không bắt được?!” Bác sĩ Trần cơ hồ quát lên, “Đều không phải đã tìm được nơi hắn trốn rồi sao? Các ngươi còn ở đây làm cái gì?!”
“Các ngươi không có khả năng bắt về?”
Dương Thiếu Kỳ sửa lại câu nói của bác sĩ Trần, “Là không được bắt về.”
“Vậy là có ý gì?”
Dương Thiếu Kỳ giơ ra ngón trỏ tay phải, hướng phía trước chỉ chỉ, “Mặt trận ra lệnh, ngưng tất cả hành động đuổi bắt thí nghiệm số 5406, không được phép động đến hắn nữa.”
“Nói cách khác, họ không cho phép bắt hắn trở về.” Bác sĩ Trần ngẩng đầu nhìn hắn.
“Việc này ông hiểu rõ nhất.” Dương Thiếu Kỳ dường như hài lòng gật đầu.
“Bọn người cấp trên đều nghĩ thí nghiệm của ta là đồ chơi sao,” kết quả này làm hắn phi thường bất mãn, bác sĩ Trần không nhịn được giậm chân, “Hắn chính là thí nghiệm trên cơ thể sống duy nhất thành công, đối với chúng ta chuyện này có giá trị vô cùng quan trọng với các công tác nghiên cứu kế tiếp, cứ như vậy để cho hắn tự do bên ngoài là chuyện đương nhiên sao? Như vậy chúng ta làm sao tiếp tục nghiên cứu?”
“Đây là trách nhiệm của ông, không liên quan đến tôi.” Bác sĩ Trần vừa định muốn nói cái gì, Dương Thiếu Kỳ lại nói trước chặn hắn lại, “Bất quá cấp trên lại nói với ông, ‘Có điều kiện thì tốt, mà không có điều kiện thì phải tự tạo ra điều kiện mà tiếp tục’.”
“Cứ như vậy mà bỏ qua sao?” Bác sĩ Trần còn chưa cam lòng.
“Bác sĩ Trần, ông phải biết rằng,” Dương Thiếu Kỳ chậm rãi nói, “Đây cũng không phải là vấn đề khoa học, mà là vấn đề chính trị, nếu tiếp tục dây dưa đối với ông sẽ không có lợi.”
Bác sĩ Trần rùng mình một cái, tựa hồ như đang hồi tưởng lại điều gì kinh khủng lắm, cuối cùng chậm rãi cúi đầu.
“Cuối cùng tôi khuyên ông một câu, ông cứ quản tốt chuyện của ông là được, chuyện không liên quan đến ông, cũng không cần đào sâu quá mức.”
Vừa dứt lời, hình ảnh Dương Thiếu Kỳ liền biến mất.
Bác sĩ Trần hai tay đang buông thõng bỗng nắm chặt thành quyền, một lúc lâu sau mới bình tĩnh, từ từ thả ra, chỉ để lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook