Cận Vị Lai
-
Quyển 1 - Chương 10
“Sau này, hẳn là không có vấn đề gì đâu.” Tĩnh Nhân trong lúc mở cổng nhà mình, quay đầu lại nói với Bạch.
“Ừ.” Bạch theo cậu đi vào trong, nhìn Tĩnh Nhân treo cặp sách lên tường, “Lần này thực sự cám ơn cậu.” Hắn nghiêm túc nhìn cậu nói.
Tĩnh Nhân có chút không tự nhiên, phất tay một cái, “Không cần như vậy.”
“Cậu thực sự không muốn hỏi tại sao tôi lại trở thành tội phạm cấp A vượt ngục sao, còn nữa, trên cơ thể tôi càng có nhiều chuyện hơn, cậu đều không muốn biết sao?”
Đang đi đên cửa phòng khách thì Bạch đưa lưng về phía Tĩnh Nhân nói.
Bước chân của Tĩnh Nhân hơi dừng lại, “Tôi muốn biết, muốn biết rất nhiều, rất muốn biết sự thật về cậu. Chỉ là, cậu bây giờ không muốn đem tất cả chuyện của ngươi nói với tôi, không phải sao?”
Cậu quay đầu lại, híp mắt cười.
“Cho nên, tôi sẽ đợi. Đợi một ngày nào đó cậu thực sự muốn kể chuyện cậu cho tôi.”
Bạch vẻ mặt thoáng cái trở nên nhu hòa, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, lại cảm thấy vui mừng khi có người hiểu mình. Tâm tình giống như một gốc cây mùa hạ sinh trưởng sum xuê, giống một cơn mưa hắn đã chờ rất lâu cuối cùng đã đến, thấy được hình ảnh chính mình được phản chiếu trên mặt hồ xanh biếc.
“Cậu dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, chỉ sợ sau này sẽ chịu thiệt.” (Này là có tính toán trước rồi ha ahihihihi:))))
“Cậu nói như vậy không liên quan. Bởi vì tôi tin cậu.” Tĩnh Nhân hướng tay chỉ vào Bạch, sau đó lại chỉ ngược lại mình, “Hơn nữa, tôi lại càng tin tưởng chính tôi.”
“Thật không thể nào nói lại cậu.”
Tĩnh Nhân cười cười, xoay người, “Vậy thì không cần nói.”
Nhớ tới cuộc điện thoại vừa nãy mẹ đã nói với mình: “…Tĩnh Nhân a, từ nhỏ đến lớn con đều không làm ba mẹ quá lo lắng, không giống các tiểu hài tử khác, vừa không nghịch ngợm lại không thích ồn ào, lại không bởi vì nhà chúng ta không tầm thường mà trở thành loại người ỷ mạnh ăn hiếp kẻ yếu, vẫn luôn nhu thuận hiểu chuyện. Tựa như không cần chăm sóc cũng có thể giương cánh ưng non*, khó tránh khỏi sẽ làm ba mẹ như chúng ta có chút mất mác. Có chuyện gì nếu có thời gian nghĩ đến ba mẹ, mẹ cũng rất vui vẻ, bởi vì cho dù con mình rất hiểu chuyện, cũng sẽ muốn con thỉnh thoảng dựa vào ba mẹ… Cho nên Tĩnh Nhân, nếu có chuyện gì xảy ra, trước tiên cứ tìm ba mẹ, ba mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con, nhất đĩnh sẽ trợ giúp hết mình.”
*còn bé nhưng đã tự lập
Mà nghĩ lại thì, đại khái là bởi vì cậu quá mức tự lập, cho nên mới không thể cho ba mẹ niềm vui thú khi được con trai nũng nịu. Mà tự lập, chính là mục tiêu cậu đặt ra để luôn nỗ lực vươn đến.
Nhưng điều khiến cậu tạm thời không ngại bỏ qua mục tiêu này…
Tĩnh Nhân dùng khóe mắt lén liếc nhìn Bạch.
Cậu nghĩ, có thể Bạch sau này sẽ rất quan trọng, là người rất quan trọng.
……………………………………..
Trong phòng làm việc, một người hướng màn hình trắng xóa đang trôi lơ lửng trên không trung nhìn nhìn hồi lâu, sau đó chậm rãi vươn tay, chạm chạm vào chiếc điện thoại dưới góc bên trái bàn làm việc.
Bên kia, Dương Thiếu Kỳ nhận được báo cáo thất bại thì đùng đùng nổi giận, đem toàn bộ giấy tờ trên bàn ném xuống đất, chuông điện thoại lúc này lại bỗng nhiên vang lên.
Trên mặt hắn lộ rõ vẻ khó chịu và không kiên nhẫn đi tới điện thoại bàn bên cạnh, khi nhìn số gọi đến liền cả kinh, hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống tức giận, thay đổi về dáng vẻ nghiêm túc. Nhận điện thoại:
“Tướng quân.”
“Tiểu Dương a, tôi đây gọi điện thoại, chính là có chuyện muốn nói với cậu.” Giọng nói hơi lộ vẻ già dặn nhưng không mất thanh âm uy nghiêm.
“Vâng! Xin chỉ thị!”
“Tôi nhớ rằng ngươi bây giờ, hình như là đang phụ trách công việc bảo vệ thí nhiệm “Nhân loại mới” đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy báo cáo với tôi một chút về tình hình công tác của cậu đi.”
“Vâng!” Trong lúc dương Thiếu Kỳ đang trả lời, đột nhiên dâng lên một dự cảm bất an.
“Tình hình căn cứ vẫn hoạt động tốt, duy trì nhiệm vụ hàng ngày, nhưng bởi vì có một vật thí nghiệm từ trong căn cứ bỏ chạy, hiện tôi đang chỉ huy đuổi bắt, việc đuổi bắt…”
“Được rồi”, đối phương cắt đứt lời của hắn, “Việc đuổi bắt liền chấm dứt đi, từ giờ trở đi đình chỉ tất cả mọi hành động đuổi bắt vật thí nghiệm kia.”
“Thế nhưng…” Dương Thiếu Kỳ hốt hoảng.
“Đây là mệnh lệnh.”
“Nhưng mà….” Hắn vẫn cố gắng níu kéo.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng vỗ bàn thật mạnh, “Tôi nói, đây là mệnh lệnh! Cậu nghe không hiểu sao!”
“Vâng!”
Nhưng kết quả đã quyết định.
Dương Thiếu Kỳ để điện thoại xuống, nhớ lại dáng vẻ tự tin của Tĩnh Nhân, thầm nói, “Xem ra, gia cảnh của cậu, so với bên ngoài tôi thấy, còn muốn sâu sắc hơn nhiều.”
“Ừ.” Bạch theo cậu đi vào trong, nhìn Tĩnh Nhân treo cặp sách lên tường, “Lần này thực sự cám ơn cậu.” Hắn nghiêm túc nhìn cậu nói.
Tĩnh Nhân có chút không tự nhiên, phất tay một cái, “Không cần như vậy.”
“Cậu thực sự không muốn hỏi tại sao tôi lại trở thành tội phạm cấp A vượt ngục sao, còn nữa, trên cơ thể tôi càng có nhiều chuyện hơn, cậu đều không muốn biết sao?”
Đang đi đên cửa phòng khách thì Bạch đưa lưng về phía Tĩnh Nhân nói.
Bước chân của Tĩnh Nhân hơi dừng lại, “Tôi muốn biết, muốn biết rất nhiều, rất muốn biết sự thật về cậu. Chỉ là, cậu bây giờ không muốn đem tất cả chuyện của ngươi nói với tôi, không phải sao?”
Cậu quay đầu lại, híp mắt cười.
“Cho nên, tôi sẽ đợi. Đợi một ngày nào đó cậu thực sự muốn kể chuyện cậu cho tôi.”
Bạch vẻ mặt thoáng cái trở nên nhu hòa, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, lại cảm thấy vui mừng khi có người hiểu mình. Tâm tình giống như một gốc cây mùa hạ sinh trưởng sum xuê, giống một cơn mưa hắn đã chờ rất lâu cuối cùng đã đến, thấy được hình ảnh chính mình được phản chiếu trên mặt hồ xanh biếc.
“Cậu dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, chỉ sợ sau này sẽ chịu thiệt.” (Này là có tính toán trước rồi ha ahihihihi:))))
“Cậu nói như vậy không liên quan. Bởi vì tôi tin cậu.” Tĩnh Nhân hướng tay chỉ vào Bạch, sau đó lại chỉ ngược lại mình, “Hơn nữa, tôi lại càng tin tưởng chính tôi.”
“Thật không thể nào nói lại cậu.”
Tĩnh Nhân cười cười, xoay người, “Vậy thì không cần nói.”
Nhớ tới cuộc điện thoại vừa nãy mẹ đã nói với mình: “…Tĩnh Nhân a, từ nhỏ đến lớn con đều không làm ba mẹ quá lo lắng, không giống các tiểu hài tử khác, vừa không nghịch ngợm lại không thích ồn ào, lại không bởi vì nhà chúng ta không tầm thường mà trở thành loại người ỷ mạnh ăn hiếp kẻ yếu, vẫn luôn nhu thuận hiểu chuyện. Tựa như không cần chăm sóc cũng có thể giương cánh ưng non*, khó tránh khỏi sẽ làm ba mẹ như chúng ta có chút mất mác. Có chuyện gì nếu có thời gian nghĩ đến ba mẹ, mẹ cũng rất vui vẻ, bởi vì cho dù con mình rất hiểu chuyện, cũng sẽ muốn con thỉnh thoảng dựa vào ba mẹ… Cho nên Tĩnh Nhân, nếu có chuyện gì xảy ra, trước tiên cứ tìm ba mẹ, ba mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con, nhất đĩnh sẽ trợ giúp hết mình.”
*còn bé nhưng đã tự lập
Mà nghĩ lại thì, đại khái là bởi vì cậu quá mức tự lập, cho nên mới không thể cho ba mẹ niềm vui thú khi được con trai nũng nịu. Mà tự lập, chính là mục tiêu cậu đặt ra để luôn nỗ lực vươn đến.
Nhưng điều khiến cậu tạm thời không ngại bỏ qua mục tiêu này…
Tĩnh Nhân dùng khóe mắt lén liếc nhìn Bạch.
Cậu nghĩ, có thể Bạch sau này sẽ rất quan trọng, là người rất quan trọng.
……………………………………..
Trong phòng làm việc, một người hướng màn hình trắng xóa đang trôi lơ lửng trên không trung nhìn nhìn hồi lâu, sau đó chậm rãi vươn tay, chạm chạm vào chiếc điện thoại dưới góc bên trái bàn làm việc.
Bên kia, Dương Thiếu Kỳ nhận được báo cáo thất bại thì đùng đùng nổi giận, đem toàn bộ giấy tờ trên bàn ném xuống đất, chuông điện thoại lúc này lại bỗng nhiên vang lên.
Trên mặt hắn lộ rõ vẻ khó chịu và không kiên nhẫn đi tới điện thoại bàn bên cạnh, khi nhìn số gọi đến liền cả kinh, hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống tức giận, thay đổi về dáng vẻ nghiêm túc. Nhận điện thoại:
“Tướng quân.”
“Tiểu Dương a, tôi đây gọi điện thoại, chính là có chuyện muốn nói với cậu.” Giọng nói hơi lộ vẻ già dặn nhưng không mất thanh âm uy nghiêm.
“Vâng! Xin chỉ thị!”
“Tôi nhớ rằng ngươi bây giờ, hình như là đang phụ trách công việc bảo vệ thí nhiệm “Nhân loại mới” đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy báo cáo với tôi một chút về tình hình công tác của cậu đi.”
“Vâng!” Trong lúc dương Thiếu Kỳ đang trả lời, đột nhiên dâng lên một dự cảm bất an.
“Tình hình căn cứ vẫn hoạt động tốt, duy trì nhiệm vụ hàng ngày, nhưng bởi vì có một vật thí nghiệm từ trong căn cứ bỏ chạy, hiện tôi đang chỉ huy đuổi bắt, việc đuổi bắt…”
“Được rồi”, đối phương cắt đứt lời của hắn, “Việc đuổi bắt liền chấm dứt đi, từ giờ trở đi đình chỉ tất cả mọi hành động đuổi bắt vật thí nghiệm kia.”
“Thế nhưng…” Dương Thiếu Kỳ hốt hoảng.
“Đây là mệnh lệnh.”
“Nhưng mà….” Hắn vẫn cố gắng níu kéo.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng vỗ bàn thật mạnh, “Tôi nói, đây là mệnh lệnh! Cậu nghe không hiểu sao!”
“Vâng!”
Nhưng kết quả đã quyết định.
Dương Thiếu Kỳ để điện thoại xuống, nhớ lại dáng vẻ tự tin của Tĩnh Nhân, thầm nói, “Xem ra, gia cảnh của cậu, so với bên ngoài tôi thấy, còn muốn sâu sắc hơn nhiều.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook